Đại Thiếu Gia Cố Chấp Vừa Sủng Vừa Trêu

Chương 95: Đừng Sợ Tôi Không Có Ác Ý


Đọc truyện Đại Thiếu Gia Cố Chấp Vừa Sủng Vừa Trêu – Chương 95: Đừng Sợ Tôi Không Có Ác Ý


Editor: Kiều Tiếu
Nam Tinh nhìn hắn,
“Không có.


Cô trả lời xong, túm hắn đi về phía sô pha, lúc này, người nào đó mới bằng lòng nguyện ý phối hợp.

Nam Tinh xịt thuốc lên miệng vết thương đang chảy máu của hắn, sau đó dùng bông bịt lại.

Khi làm việc này, không khí vẫn luôn thực an tĩnh.

Chờ tới khi làm xong, Nam Tinh mới mở miệng.

“Em vẫn luôn biết anh không giống với người bình thường.


Cô không chỉ biết hắn không giống họ, mà còn biết rất nhiều điều nữa.

Con ngươi của Quyền Tự sâu kín, nhìn cô chằm chằm.

Giọng nói của Nam Tinh rất nghiêm túc.

“Nhưng không quan hệ, em không ngại.


Lời vừa nói ra, vẻ tối tăm quanh thân người nào đó lập tức tan đi, sau đó, hơn phân nửa thân mình lại đè lên người Nam Tinh.

Quả nhiên, Tiểu Hoa mà hắn chọn không hề giống với những người khác.

Giọng nói của hắn có chút mất tiếng,
“Tiểu Hoa sẽ luôn phụ trách với anh?”
“Ừm, đúng.


Nam Tinh đồng ý cực kỳ nghiêm túc.

Lông mi đen dài của Quyền Tự rung rung, ngay lập tức quay ngoắt lại trở thành bộ dáng ốm yếu không thể đứng vững.

Mấy ngày sau, Nam Tinh vẫn luôn ở lại đây chiếu cố Quyền – vì bị dị ứng nên phá lệ “yếu ớt” – Tự.

Lúc này, kết quả thi đại học cũng được công bố.

Nam Tinh dùng thành tích 723 điểm để tiến vào đại học Đế Đô.

Đại học Đế Đô có kỳ huấn luyện quân sự, cần phải nhập học trước nửa tháng để tham gia.


Cô vào đại học Đế Đô không được bao lâu, người cô gặp mặt đầu tiên chính là Kim Đế.

Một quán cà phê ở gần trường học.

Nam Tinh mặc quần áo đồng phục được thiết kế riêng cho kỳ học quân sự ngồi trong quán cà phê, đối diện là Kim Đế đang sờ sờ ria mép của mình, đánh giá Nam Tinh từ trên xuống dưới.

“Nghe nói cháu học ở khoa báo chí của đại học Đế Đô?”
Nam Tinh gật đầu.

“Ừm.


“Xem ra kết quả thi không tồi, bao nhiêu điểm thế?”
Kim Đế thuận miệng nói chuyện phiếm.

Nam Tinh mở miệng.

“723.


Nghe đến đây, cà phê trong miệng Kim Đế suýt chút nữa thì bị phun ra.

“Khụ khụ.


Hắn không thể tin được, “Bao điểm cơ?”
Nam Tinh lặp lại một lần nữa.

“723.


Kim Đế nhìn chằm chằm Nam Tinh, hơn nửa ngày mới vuốt mấy sợi râu ngắn cụt ngủn của mình, lầm bà lầm bầm.

“Tôi đã đào được thần thánh phương nào a? Hình như đã lỡ đào mất trụ cột quốc gia rồi?”
723 a, đây là khái niệm gì? Điểm này cũng phải sánh ngang với cấp bậc học thần rồi?
Loại người này còn đi làm người đại diện làm gì, còn kêu là muốn kiếm tiền.

Đáng ra phải được nhà nước nuôi, đưa đến phòng thí nghiệm để nghiên cứu tinh hạm giúp bay khỏi hệ mặt trời chứ nhỉ?
Kim Đế lại không nhịn được, đánh giá Nam Tinh một lần nữa.

“Bằng điểm này của cháu mà lại báo danh khoa báo chí? Các thầy cô trong khoa của cháu không sợ làm trễ nãi tương lai của cháu à??”
Lúc bọn họ nói chuyện, liên tục có người ngoảnh lại nhìn về phía bên này.

Nơi này không thể so với Tế Thành.


Hơn phân nửa minh tinh trong giới giải trí, và các paparazzi đều tụ tập ở đế đô.

Đặc biệt là đại học đế đô còn có một chương trình học biểu diễn chuyên nghiệp cực kỳ lợi hại, nên thường có mấy “vệ tinh do thám” đi lòng vòng quanh đây.

Nam Tinh đè xuống vành mũ trên đỉnh đầu, cuối cùng trực tiếp đeo khẩu trang lên.

Cô vừa tới đế đô, lập tức có người đi đến nhét danh thiếp vào tay cô, nói cái gì mà sẽ đào tạo cô thành một nghệ sĩ chuyên nghiệp, nghe đến phát phiền.

Kim Đế thấy cô tự giác hóa trang, cười một cái.

“Tính ở ngoài hay là ở trong trường?”
“Kỳ quân sự thì ở trường, sau khi kết thúc thì dọn ra ngoài.


“Tìm được phòng chưa? Trong tay chú có một căn chung cư, cách trường học tương đối gần, lại không có ai ở, cháu có thể chuyển vào đó.


Nói xong, Kim Đế móc ra một cái chìa khóa, đặt lên bàn.

Nam Tinh cúi đầu, nhìn thoáng qua chìa khóa, rồi nhìn lại Kim Đế.

Kim Đế nhún vai,
“Tất cả đều là tài sản của công ty, phải biết tận dụng.


Nghe vậy, Nam Tinh duỗi tay nhận lấy chìa khóa.

Cô hỏi.

“Chú tìm tôi chỉ để nói điều này?”
Kim Đế sờ sờ cái trán.

“Vốn là có chuyện muốn nói.

Nhưng mà, bây giờ thì không có.

Chú tin tưởng vào ánh mắt của cháu.


Sau khi nghe xong thành tích hệt như học thần của cô, hắn nào dám có yêu cầu gì.

Nếu như yêu cầu nhiều quá, khiến cho cô thấy phiền dẫn tới chạy trốn, thì phải đi đâu để tìm người về?
Có một loại người, chỉ cần cô ấy đồng ý thì dù cho đó là chuyện gì, cô ấy cũng có thể hoàn thành tốt.


Học tập, dương cầm, chơi game.

Mọi thứ đều có thể nghiền áp đại đa số người khác.

Hiển nhiên, Nam Tinh là kiểu người như vậy.

Cho nên, hắn chỉ cần chờ đợi là được rồi, hơn nữa, hắn sẽ hữu cầu tất ứng, cô muốn cái gì thì hắn cung cấp cái đó, sẽ là hậu thuẫn duy trì “kho báu” này.

Ông chủ dễ nói chuyện như hắn, không nhiều lắm a.

Vừa cân nhắc, Kim Đế vừa sờ ít râu trên mặt mình, hắn thật là quá ưu tú.

Sau khi gặp mặt xong, Nam Tinh rời khỏi quán cà phê, đi về phía đại học Đế Đô.

Mới vừa đi không xa, chợt nghe được một tiếng, phanh! Tiếng đâm vào đuôi xe.

Sự cố xảy ra, người trên xe đi xuống, điều đầu tiên không phải là xin lỗi, mà là lấy camera ra không ngừng chụp ảnh người trong chiếc xe bị đâm.

Vừa chụp vừa mở miệng.

“Miêu Vũ tiểu thư, xin lỗi, không cẩn thận đụng vào xe của cô, nhưng mà không sao, chúng tôi sẽ đền tiền cho cô.

Cô có nguyện ý xuống xe nói chuyện vài câu với chúng tôi không?”
Ngữ khí nói chuyện khá tốt, nhưng tiếng chụp tách tách tách lại không ngừng vang ra từ camera.

Sau đó, trên xe lại có vài người bước xuống, cũng hướng về xe bị đâm nháy flash không ngừng.

Cuối cùng, một cô gái trẻ mặc chiếc váy đỏ ngồi trên ghế lái phụ, bước xuống xe.

“Rầm” một tiếng, dùng sức đóng cửa xe, vẻ mặt không kiên nhẫn, vươn tay giằng lấy camera trước mặt, xóa sạch ảnh trong đó.

“Đừng có mà không biết xấu hổ!”
Miêu Vũ tức giận đến mức ngực phập phồng.

Nhưng mà, ánh đèn chung quanh còn đang chớp nhoáng, như thể cố ý chọc cô tức giận để chụp lấy bộ dáng bây giờ của cô.

Miêu Vũ đứng giữa đường lớn, quay đầu muốn đi.

Nổi giận đùng đùng đi về phía đầu ngõ mà Nam Tinh đang đứng.

Nam Tinh nhìn Miêu Vũ, liếc mắt một cái đã nhận ra.

Đây là cô gái nhỏ lúc trước cô vô tình cứu được ở Tế Thành.

Thấy bộ dáng cô ấy tức giận đến mức cả người run rẩy, trong nháy mắt Nam Tinh nhớ tới sự việc trong tầng hầm ngầm, bộ dáng của cô ấy bị dọa tới mức cả người run run, đáng thương cực kỳ.

Nam Tinh rũ mắt, quay người đi vào trong ngõ nhỏ.

Paparazzi đuổi theo không ngừng.

“Miêu Vũ tiểu thư, nghe nói cô tính về đại học Đế Đô học, là thật sao?”
“Miêu Vũ tiểu thư, cô đừng đi a, chúng tôi còn chưa đền tiền sửa xe cho cô ······.



Miêu Vũ đi vào ngõ nhỏ, ý đồ muốn bỏ dấu đám paparazzi phía sau.

Nhưng mà, paparazzi càng cản càng hăng, căn bản không sợ, cứ theo sau Miêu Vũ một khoảng cách không xa.

Miêu Vũ chạy nhanh hơn, ngay khi đi đến chỗ ngoặt.

Đột nhiên có một lực kéo rất mạnh, kéo cô sang một bên.

Cô cả kinh, suýt chút nữa thì hét lên.

Nhưng mà, miệng bị bịt kín.

Kẽo kẹt, cánh cửa nhỏ phía sau bị đóng lại.

Cô bị một người ôm vào một căn phòng.

Miêu Vũ sợ tới mức ánh mắt co rụt lại.

Trong bóng đêm, nghe thấy người kia đè thấp thanh âm.

“Chỉ muốn giúp cô trốn paparazzi mà thôi, đừng sợ.


Vừa nói xong, người kia thông qua kẽ hở nhìn ra phía bên ngoài.

Ngoài cửa nhỏ, paparazzi đuổi theo một đường đã chạy đi rất xa.

Nương nhờ từng chùm sáng nhè nhẹ len lỏi qua các kẽ hở, Miêu Vũ thấy rõ bộ dáng của người trước mắt.

Cả người mặc bộ đồ nhiều màu sắc, mũ lưỡi trai trên đầu bị kéo xuống rất thấp, trên mặt đeo một chiếc khẩu trang đen.

Một đôi mắt hạnh, mang theo dáng vẻ xa cách và lãnh đạm.

Còn có, một mùi nước sát trùng thoang thoảng.

Cơ hồ ngay lập tức, Miêu Vũ nhận ra hắn.

Là hắn!
Cô không chút nghĩ ngợi, giơ tay túm lấy tay áo của người này.

Nam Tinh nhìn phản ứng của cô, cho rằng cô bị dọa.

Buông lỏng tay ra,
“Tôi không có ác ý.


Nếu như đổi lại là người khác, phỏng chừng cô sẽ không quản mấy chuyện nhỏ như này.

(Kiều Tiếu: đùa chứ, nếu là tui tui cũng sẽ yêu chị Nam Tinh luôn 🙁 )


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.