Bạn đang đọc Đãi thiên hoa khai – Chương 18:
“Bổn cung ban đầu muốn thưởng thức tài nghệ chơi ném tên vào bình của ngươi, chẳng qua là các vị nương nương ở đây đang chơi tàng câu rất vui vẻ, bổn cung nhìn vẻ ngoài của ngươi cũng có vẻ là người biết chơi, không bằng ngươi cũng tới chơi một chút được không?’’ Đức phi mới thắng được một cây quạt bằng gỗ đàn hương của La quốc, đang dùng nó quạt cho Hoàng Thượng,
nghiêng đầu nhìn Trạm Liên mỉm cười nói.
Trạm Liên liếc nhìn cái đình nghỉ mát bên cạnh đang chất đầy những xâp tơ lụa Lăng La bên cạnh, nói: “Thiếp thân đồng ý, chẳng qua là thần thiếp vào cung cũng không mang đồ vật gì quý giá, không dám nhận lời.’’
“Chuyện này không thành vấn đề, bổn cung cho ngươi mượn trước một trăm xấp lụa, nếu như tháng nó chính là cửa ngươi, còn nếu như thua, bổn cung sẽ ghi nợ trước, sau này ngươi trả lại sau.’’
Trạm Liên nhìn Trạm Huyên từ đầu đến cuối không thèm đếm xỉa gì tới nàng, thấy hôm nay hắn cuối cùng cũng không dùng ánh mắt căm ghét Toàn Nhã Liên để nhìn mình, lại tùy ý để cho Đức phi nói chuyện, nhất định là đang hoài nghi, muốn dò xét nàng. Đây chính là một chuyện tốt.
Trạm Liên cười trộm, giả vờ có chút bất an, gật đầu đáp ứng. Đức phi lấy cánh quạt che miệng cười, lại cầm lấy bình rượu trước mặt rót đầy ly rượu của Trạm Huyên, tự rót cho mình một ly rồi nâng ly cùng Hoàng thượng, “Thần thiếp xin kính bệ hạ một ly, hi vọng sẽ dính long khí của người mà khởi đầu thành công.’’
Trạm Huyên rãnh rỗi thích cùng nàng cụng ly, “Vậy trẫm cũng chúc ái phi dánh trọn những xếp lụa ở nơi này.’’
Phía dưới tất cả đều là phi tần trong hậu cung, Hoàng Thượng lại nói ra những lời bao che như thế này, chẳng phải là ngầm tỏ ý nàng cung với những người khác không giống nhau sao? Đức phi trong lòng ngọt ngào tựa như ăn mật, “ Vậy xin cảm ơn lời chúc tốt lành của bệ hạ, đợi thần thiếp thắng hết tất cả những xấp vải ở nơi này, thần thiếp nhất định sẽ làm thành những bộ quần áo đẹp cho bệ hạ ngày ngày thưởng thức.’’
Trạm Huyên khẽ cười, đặt ly rượu trong tay xuống bàn.
Tào Mỹ nhân tự biết mình không phải là đối thủ của Đức phi, sợ thua sạch của cải của mình, lấy cớ mình đã say rượu, từ chối không tiếp tục tham gia, Đức phi nhân cơ hội này sửa lại luật lệ, giữ lại một trăm người thành một đội, người đoán đúng đầu tiên sẽ được một ngàn xấp lụa.
Trạm Liên nghe vậy chỉ nhếch môi cười nhạt.
Trạm Liên, Đức phi, Hiền phi và sáu người khác mỗi người đứng ở một nơi, đưa lưng về phía đám người giấu móc ngọc, để cho mấy người nữ quan lấy một chiếc khăn hồng bịt mặt lại.
Tiếng sáo dừng lại, mấy người kia đồng loạt xoay người lại, trước mắt chỉ là một màu mờ mịt, nhất thời choáng váng.
Trạm Huyên tay phải chống đầu, ngồi trên ghế rồng, nhàn nhạt nhìn mấy người đang chơi dưới kia.
“Ai đoán trước đây?’’ Đức phi hỏi.
“Muội muội đoán trước đi thôi.’’ Hiền phi nói.
Đức phi mỉm cười đáp lại, nhìn xuống đám đông phía dưới bậc thang, tùy ý chỉ một người. Dựa theo kinh nghiệm của nàng, lần thứ nhất chắc chắn sẽ không thể nào đoán trúng, có chăng cũng chỉ là do may mắn mà thôi.
Quả nhiên không trúng, đến lượt Liễu tần đoán, cũng không trúng, lúc này Hiền phi và Trạm Liên đi xuống bậc thang.
Đức phi mang theo chút cười nhạo nói, “Nhìn dáng vẻ của nàng ta, thật giống một cao thủ.’’
Các phi tần còn lại cũng nịnh bợ phụ họa theo.
Trạm Liên và Hiền phi hai người lần lượt trái phải đi xuống đội ngũ giấu ngọc, hai người không hề nhìn đến bàn tay đang nắm chặt của bọn họ mà ánh mắt dán chặt vào gương mặt của những cung nữ này, hơn nữa trên đường đi, nếu như thấy ai đó nghiêng lệch ra khỏi hàng ngũ sẽ khẽ đẩy người đó ngay ngắn vào hàng ngũ.
Hai một một phải một trái, có vẻ giống như hai chị em sinh đôi.
Liễu tần, Văn tần hít vào một ngụm khí lạnh, ngẩng đầu nhìn Hoàng Thượng đang ngồi ở trên cao quan sát.
Đôi mắt của Trạm Huyên khẽ khép hờ, trên mặt không thể nhìn ra một cảm xúc gì.
Thuận An cũng âm thầm giật mình, hai vị quý nhân này đều có mấy phần phong thái của Vĩnh Nhạc công chúa năm đó chơi trò này.
Trạm Liên chậm rãi lướt qua một vòng người trong đội ngũ kia, nàng chợt dừng lại trước mặt một cung nữ có miệng và lỗ tai rất to, ánh mắt cung nữ kia khẽ dao động, nhìn nàng ta một chút, Trạm Liên khẽ bật cười.
“Sao vậy, Mạnh Toàn thị, ngươi đang đi tìm hung thủ sao?’’ Đức phi cất giọng cười nhạo, trong giọng nói mơ hồ mang theo sự mất kiên nhẫn.
Trạm Liên chỉ chỉ vào cung nữ trước mặt mình nói: “Đức phi nương nương, người giấu ngọc chính là người này.’’
Cung nữ có miệng và lỗ tai to bị điểm tên liền xòe bàn tay của mình, một cái móc bằng ngọc xanh biếc bất ngờ hiện ra trước mắt.
Tất cả mọi người có mặt ở đây đều xôn xao. Phần lớn những cung nữ này đều chỉ mới tiến cung chưa đầy hai năm nay, hầu hết chưa từng thấy hõa nhãn kim tinh của Trạm Liên, hôm nay bỗng nhiên gặp một người chỉ trong một lần đã đoán trúng người, trong lòng không khỏi kinh ngạc.
Đức phi hơi biến sắc, nhưng chỉ xem như nàng ta may mắn, giả bộ hào phóng cười một tiếng, “Vậy thì chúc mừng người, xem đi, chớp mắt một cái đã có một ngàn xấp lụa Lăng La trong tay.
Trạm Liên khẽ cười nói lời cảm tạ.
Đức phi cho xáo trộn người giữ móc ngọc, Trạm Liên vẫn làm theo cách cũ, một lần nữa ngay lập tức đoán trúng.
Trạm Liên nhập cuộc với hai bàn tay trắng, chỉ trong chốc lát đã giành được hai ngàn xấp lụa quý, có một người người đem lòng hâm mộ, nhưng cũng có người tỏ ra khinh thường, cho là nàng chẳng qua cũng chỉ là một phu nhân của một chức quan nho nhỏ lại đi phân cao phấp cùng với nương nương trong cung, đúng là không thể ngu ngốc hơn.
Đức phi vốn dĩ muốn đem trò này ra cười nhạo Trạm Liên, hơn nữa còn để phô bày uy phong của mình, ai ngờ trộm gà không được còn mất nắm gạo, lúc này tựa như có một cây đuốc bốc lên tới cổ họng, nhưng nàng vẫn giả vờ không quan tâm, đi đến trước mặt Hoàng Thượng đang uống rượu, tỏ ra thú vị nói, “Bệ hạ, Mạnh phu nhân xem ra không chỉ chơi ném tên vào bình rất giỏi mà chơi tàng câu cùng rất tuyệt, thần thiếp từng nghe nói trước kia Mạnh phu nhân vẫn luôn đóng cửa không ra khỏi nhà, còn lo lắng thân muội muội của Hoàng Hậu cô độc hướng nội, nhưng xem ra thần thiếp đã lo lắng vô ích.’’
Ý tứ trong câu nói này của Đức phi rất rõ ràng, nàng ta đang ám chỉ với Hoàng Đế răng, Toàn Nhã Liên trong những năm này đóng cửa không ra khỏi nhà sợ rằng đều là giả vờ, nàng hại lục công chúa như vậy, nhưng cuộc sống vẫn cứ thế vẫn trải qua an ổn như trước kia.
Trạm Huyên nghe những lời này, quả nhiên thay đổi sắc mặt.
Trong lòng Đức phi âm thầm đắc ý, cuối cùng cũng tiêu tan một chút hận ý vì thua cuộc. Thỉnh thoảng thổi một chút gió bên tai Hoàng Thượng, nàng không tin Toàn Hoàng Hậu còn trải qua những ngày tốt đẹp… Nhưng mà hai nghìn thước lụa này, nàng không thể để cho nàng ta dễ dàng lấy được.
Đức phi đưa một ly rượu tới trước mặt Hoàng Thượng mời hắn uống, lại bước xuống trước mặt Trạm Liên nói: “Mạnh thị, bổn cung không ngờ tới ngươi ném tên vào bình rất giỏi mà tàng câu cũng rất hay, vì vậy bổn cung muốn đánh cược với ngươi một ván, bổn cung đem bốn nghìn xấp lụa ra đặt cược, nếu như ngươi không bước xuống bậc thang mà vẫn đoán trúng người nào giấu móc ngọc trong một trăm người này chỉ với lần đầu tiên, bốn nghìn xấp lụa kia sẽ thuộc về ngươi, còn nếu như ngươi thua, ngươi phải trả lại cho bổn cung ba nghìn xấp, thế nào, bổn cung không đối đãi tệ bạc với ngươi chứ.’’
Trạm Liên khẽ mỉm cười, nàng không nghĩ Đức phi sẽ không chịu thua như vậy. Nàng ta đang chơi trò chơi với nàng sao, rõ ràng là dùng ngôn ngữ ép buộc nàng phải đưa ba xấp lụa kia trả lại cho nàng ta. Đức phi đường đường là một trong Tứ phi ở hậu cung, nhưng lại phô ta một bộ mặt vô lại hẹo hỏi như vậy, thật là ném sạch mặt mũi của ca ca nàng mà.
Trạm Liên kiềm chế sự chán ghén đang trào dâng, trong lòng tính toán một chút.
Đức phi và Trạm Liên đánh cuộc nhanh chóng truyền vào tai Trạm Huyên, hắn nhàn nhạt gật đầu một cái, ánh mắt sâu thẳm dường như không thấy đáy chăm chú nhìn xuống dưới.
Đúng vậy, nếu như nàng mỗi ngày không hề bước ra khỏi cửa, vậy tại sao có thể tinh thông ném tên vào bình và tàng câu?
Đức phi tự mình buộc khăn vào mắt của Trạm Liên, một lúc lâu sau tiếng sáo trúc mới dừng lại. Nàng xoay người, xoa xoa đôi mắt bị buộc chặt mà có hơi mờ mịt, từ từ nhích dần ra mép của bậc thang.
Trạm Liên có một bí quyết chơi trò này, bí quyết này chính là do Trạm Huyên tự mình dạy nàng, từ khi nàng và hắn so tài, nàng vẫn luôn thua cuộc, Trạm Liên phải năn nỉ một thời gian mới có thê chạy được những lời vàng ngọc trong miệng hắn.
“Liên Hoa nhi, ngươi chỉ cần chú tâm nhìn những người trong đội ngũ giấu móc ngọc như nhìn những tên tội pháp, từ ánh mắt, cánh mũi, khóe miệng, mồ hôi trên mặt, tất cả đều khiến người khác nhìn ra được sự thật.’’
Trạm Liên nhớ lại những lời của Trạm Huyên, đứng ở trên đài nhìn kỹ từng người, từng người phía dưới, Đức phi tự cho là nàng ta có lẽ cũng không ngu ngốc đến vậy, dám trắng trợn tỏ ra đối nghịch với nàng, chỉ xem như nàng ta đang khoe khoang cho mọi người, vì vậy cũng không thúc giục nàng ta , một lúc lâu sau, nàng cảm thấy nhàm chán, đang muốn trở về bên cạnh Hoàng Thượng nói mấy lời ám chỉ thì lại nghe Trạm Liên nói: “Đức phi nương nương, thần thiếp đã tìm ra người giấu móc ngọc.’’
Đức phi dừng chân, quay đầu nhìn về khuôn mặt lạnh nhạt của Trạm Liên, tựa tiếu phi tiếu, “Ồ? Vậy sao? Là ai?’’ Đức phi nghiến chặt hai tiếng “là ai.’’
Nhưng người khác đều nhận ra sự khác lạ trong đó, chăm chú nhìn xem kết
quả.
“Chính là người ở thứ hai ở hàng thứ năm phía tây.’’ Trạm Liên dứt khoát nói.
Một người nữ quan lớn tiếng lặp lại, người bị điểm tên đáp trả một tiếng, xòe hai bàn tay ra, quả thực chính là người cất giấu móc ngọc.
Mọi người không khỏi khiếp sợ, trong vườn nhất thời một mảnh xôn xao.
Sắc mặt Đức phi đại biến, quát lớn một lớn, ” Tiện nhân, ngươi lại dám ở trước mặt bản cung giở trò bịp bợm.’’
Trạm Liên thật sự muốn bật cười thành tiếng, tam ca ca rốt cuộc bạc đãi sủng phi của mình như thế nào vậy, đến mức nàng ta lại tham lam hẹp hòi như vậy sao? Nàng oan ức nói : “Nương nương quả thực oan uổng thần thiếp rồi, thiếp dẫu muốn giở trò bịp bợp, nhưng nơi này thiếp không quen một ai, có muốn cũng không có cách nào.’’
Những lời này của Trạm Liên là nửa thật nửa giả, nói nàng giở trò bịp bợm, đúng là không biết làm bằng cách nào, nếu nói là nàng không làm như vậy, sự thật là nàng có đã khá gặp may. Cung nữ nắm giữ móc ngọc chính là người của Thượng Y cục, người này có một tật xấu là một khi nắm được móc ngọc, ánh mắt đảo qua đảo lại không ngừng, lại còn mang theo chút chột dạ, tựa như sợ người khác không biết vậy. Trạm Liên trước kia đã nhận ra nàng, vào lúc này nhìn một cái đã nhìn ra.
Đức phi vô cùng tức giận, quay lại nhìn về trên đình kia, ai ngờ lại nhìn thấy mấy phi tần không đàng hoàng thừa dịp nàng đánh cuộc với người khác, lại chạy lên giả bộ mời rượu thu hút sự chú ý của Hoàng Thượng, Hoàng Thượng còn thuận theo mấy người kia, không hề cự tuyệt, cho nên căn bản không hề chú ý tới nàng đang bị người khác ngáng chân, Đức phi càng lúc càng tức giận, chỉ vài ba bước đã chạy vọt tới đình nghỉ mát kia.
Mấy người phi tần cấp thấp chưa được Hoàng thượng sủng ái, thậm chí đã được hắn sủng ái nhìn thấy ánh mắt sắc bén như dao của Đức phi lia tới, chỉ có thể ngậm ngùi tiếc nuối rời đi.
Trạm Huyên một hơi uống mấy ly rượu, dường như đã hơi chuếnh choáng, thấy Đức phi đi lên, trên gương mặt tuấn tú khẽ nở nụ cười hỏi : “Ái phi, nàng cùng với người khác đánh cuộc, thắng hay thua?’’
Đức phi nói: “Bệ hạ, Mạnh thị kia dám ăn gian.’’ Một lát sau, nàng lại bổ sung thêm một câu, “Chỉ vì thấy xấp lụa đã không từ thủ đoạn nào, tính tình này quả nhiên không thay đổi chút nào.’’
Sắc mặt của Trạm Huyên ngay lập tức trở nên khó coi, hắn nhíu mày, “Nàng ta ăn gian như thế nào?’’
Đức phi không trả lời được, tiến sát lại người hắn, đem hai luồng thịt trước ngực cọ cọ vào cánh tay hắn, nũng nịu nói : “Bệ hạ, nếu như thần thiếp biết nàng ta chơi ăn gian như thế nào, thần thiếp đã có thể ngay lập tức vạch trần thủ đoạn của nàng ta. Nhưng thần thiếp biết rõ, nàng ta không thể nào thắng được nếu như không giờ thủ đoạn hèn hạ.’’
Trạm Huyên bị hắn mài như thế thật sự hết cách, “Nàng gọi nàng ta đến đây, trẫm thay nàng tra hỏi nàng ta.’’
Đức phi lập tức cho người gọi Trạm Liên đến.
Trạm Liên bình thản đi tới, vén áo hành lẽ với Hoàng Thượng.
Tất cả mọi người phái dưới đều biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng cũng im lặng không nói một lời.
Trạm Huyên nghịch nghịch chiếc ly ngọc bích trong tay, sâu xa nhìn vào nữ nhân xinh đẹp đáng ra lúc này nên hoảng sợ nhưng lại tỏ ra bình thản như chưa xảy chuyện gì đang quỳ dưới kia, trong sự căm ghét ban đầu mang theo một chút cảm xúc không thể nói rõ thành lời, “Đức phi nói ngươi trong lúc chơi tàng câu đã giở trò bịp bợm.’’
“Hồi bẩm bệ hạ, thần không có.’’
“Vậy tại sao ngươi có thể nhìn ra được người giữ móc ngọc.’’
Trạm Liên do dự không nói, Đức phi lại cho rằng nàng ta không còn lời gì để nói, đang muốn bỏ đá xuống giếng lại nghe Trạm Liên nói tiếp: “Thần thiếp chỉ cảm thấy người giữ móc ngọc kia ánh mắt dao động, cả người cứng ngắc tựa như một tên tội phạm, cho nên mới đoán nàng ta là người giữ móc ngọc.’’
Trạm Liên nói xong, nhanh chóng lấy tay bảo vệ trán mình.
Hành động này của nàng khiến cho mấy người Đức phi cảm thấy khó hiểu, sắc mặt Trạm Huyên càng trở nên khó coi, “Ngươi che trán làm gì?’’
Trạm Liên ngước mắt nhìn hắn, biết điều đáp: “Thần thiếp sợ bệ hạ lại đánh thần.’’ Vừa dứt lời, ánh mắt của nàng còn nhìn cái ly trong tay hắn một cái.
Nàng sao có thể suy đoán hắn sẽ nổi giận vì chuyện này, Trạm Huyên phiền não trừng nàng, “Trẫm không đánh ngươi, bỏ tay xuống.’’
Trạm Liên ngoan ngoãn nghe lời.
Đức phi chỉ cảm thấy bầu không khí hiện tại vô cùng kỳ lạ.
“Bí quyết chơi tàng câu này ngươi học từ ai?’’
“Là ca ca dạy cho thần thiếp.’’
“Lại là Tam ca kia sao?’’
“Đúng vậy.’’
Trạm Huyên không đáp lại, chỉ nhếch môi cười nhạt một cái. Phàm là những gia đình lớn có chút của cải, con cháu đông đúc là chuyện bình thường, trong nhà có Tam ca, Tứ ca cũng không phải là chuyện hiếm có gì, nhưng bên trong phủ Ngự Ấn, chỉ có một người đã chết yểu khi mới tròn một tuổi, một người ở xa ngàn dặm, chẳng lẽ Tam ca kia của nàng ta mỗi đêm đều báo mộng dạy nàng chơi mấy trò chơi này sao?
Biết rõ nàng đang nói bậy nói bạ, Trạm Huyên cũng không thể giáng lên đầu nàng tội danh khi quân rồi kéo nàng ta xuống, là bởi vì những hồ ngôn loạn ngữ kia của nàng ta, từng câu từng chữ đánh sâu vào tận tâm can hắn.
“Bệ hạ, người xem một chút, Mạnh phu nhân trước kia còn là tiểu thư trong Toàn phủ, cuộc sống xem ra là rất thoải mái, thần thiếp không tin những lời kia của nàng ta.’’ Đức phi thấy nàng ta nói mấy lời ngon ngọt đã tránh được chuyện này, ngay lập tức dựa vào trên vai Trạm Huyên.
Trạm Liên im lặng.
Trạm Huyên cũng không nói một lời.
Đức phi không cam lòng, lại đem hai luồng thịt mềm mại cọ cọ vài cái.
Trạm Huyên mất hết kiên nhẫn,” Nếu như Mạnh thị không giở trò lừa bịp, nàng tất nhiên phải đưa bốn ngàn xấp lụa như đã ước định cho nàng ta, bày ra một dáng vẻ nhỏ nhen như vậy, là trẫm bạc đãi nàng sao?’’
Đức phi bị Trạm Huyên trách mắng ngay trước mặt mọi người, trên mặt lúc xanh lúc trắng, hận không thể tìm một cái lỗ trên mặt đất chui vào.
Trạm Liên mừng thầm trong lòng, nghe tam ca lại nói chuyện giúp mình, thừa thắng xông lên nói : “Thần thiếp thắng mấy ngàn xấp lụa kia, cả đời cũng không thể nào sử dụng hết chỗ vải kia, thần thiếp tự nguyện xung mấy ngàn xấp vải này vào quốc khố, để phòng khi quốc gia cần đến.’’
Trạm Huyên nghe mấy lời này, chiếc ly trong tay ngay lập tức bị bóp nát.