Đãi thiên hoa khai

Chương 17


Bạn đang đọc Đãi thiên hoa khai – Chương 17:

“Như thế nào bệ hạ, người có cảm thấy kinh văn này nha đầu kia đã dùng lòng thành của mình để chép hay không?’’ Âm thanh của Thái phi phảng phất tựa như truyền đến từ chân trời rất xa khiến Trạm Huyên phục hồi lại tinh thần, hắn bình tĩnh cười cười, đặt cuốn kinh văn trên bàn nhỏ, ‘‘Đúng là như vậy.’’

 
Yên lặng một lúc, ngón trỏ của Trạm Huyên vuốt ve bên mép cuốn kinh văn, “Gọi Toàn Nhã Liên tới đây, trẫm có chuyện muốn hỏi nàng.’’

 
Thái phi không chút hoài nghi, vui mừng bảo Hồng cô cô đi gọi người. 

 
Trạm Liên không đi xa, vẫn luôn ngồi ở trong căn phòng bên cạnh chờ đợi, nghe Hồng cô cô nói Hoàng Thượng sau khi nhìn đến muốn kinh văn thì muốn gặp nàng, trong lòng lộp bộp một tiếng, vô cùng phấn khởi. 

 
Tam ca ca cuối cùng cũng chịu nói chuyện cùng nàng, nhưng những chuyện tiếp theo mình phải cẩn thận hết mức, nếu bất cẩn một chút, chỉ sợ mình chẳng bao giờ có cơ hội gặp lại hắn nữa. 

 
Trạm Liên vẫn mang khăn che mặt đứng trước mặt Trạm Huyên, chăm chú nhìn hắn không nói một lời. 

 
Ánh mắt đen nhánh, sâu thẳm vô cảm đánh giá nữ nhân trước mặt, nhìn đến đôi mắt  hơi sưng đỏ thâm cuồng được che chắn bằng một lớp phấn dày đặc nhưng người khác vẫn mơ hồ nhìn ra được, nàng ta đã chịu oan ức gì sao? Hắn bỗng nhiên lại nhớ đến mười viên lưu ly kia. 

 
Trạm Huyên khẽ nhíu mày chớp mặt một cái, khôi phục lại dáng vẻ uy nghiêm thường ngày, “Kinh văn này là tự tay ngươi sao chép sao?’’

 
Trạm Liên bình tĩnh đáp: “Hồi bẩm bệ hạ, chính là thần ạ.’’ Tam ca ca đã nhận ra nét chữ của nàng sao, trong đầu của hắn lúc này đang suy nghĩ cái gì?

 
“Có người nào có thể làm chứng cho ngươi?’’

 
“Nha hoàn thiếp thân của thần có thể làm chứng,” Nàng trả lời rành mạch, “ Còn có cung nữ mà Thái phi mang đến cho thần cũng có thể làm chứng.’’

 
Trạm Huyên cho người gọi hai nha hoàn kia lại. Thái phí nhíu mày không hiểu, Hoàng Thượng hiện tại đang muốn làm gì?

 
Hai nha hoàn bị mang tới quỳ xuống giữa chính điện, Trạm Huyên hỏi bọn họ có tận mắt nhìn thấy Trạm Liên chép quyển kinh văn này hay không, hai người đều đáp  tận mắt nhìn thấy đồng thời còn nhỏ giọng bổ sung: “Phu nhân vẫn chuyên tâm chép quyển kinh văn này cho tới trưa ạ.’’

 
Trạm Huyên bỗng nhiên cười lạnh một tiếng, bảo hai người kia lui xuống rồi hỏi Trạm Liên, “Ai dạy ngươi học chữ?’’


 
“Là một vị ca ca trong nhà.’’

 
“Người ca ca nào?’’

 
“Là tam ca.’’

 
“Mấy tuổi bắt đầu học chữ?’’

 
“Năm tuổi.’’

 
“Giờ giấc học tập như thế nào?’’

 
“Thần mỗi ngày sẽ luyện chữ nữa giờ, cứ năm ngày sẽ có một ngày nghỉ.’’

 
Trạm Huyên nghe đến nơi này, sóng bão nơi đáy mắt càng thêm dữ dội, “Chữ đầu tiên ngươi học là chữ gì?’’

 
Trạm Liên do dự một lát rồi đáp: “Hồi bẩm bệ hạ, là chữ  “Tam” ạ.’’

 
Trạm Huyên kích động ném cuốn kinh văn về phía Trạm Liên. 

 
Thái phi giật mình kêu lên một tiếng, bà cũng không biết, Vĩnh Nhạc công chúa của bà lúc nhỏ được đích thân Hoàng Thượng năm tay dạy viết, chữ đầu tiên mà tiểu công chúa yêu cầu chính là chữ “Tam’’.

 
Góc cạnh cứng rắn của quyển sách ngay lập tức đập trung vào trán của Trạm Liên, trên đầu bỗng nhiên truyền đến cảm giác đau nhói. Nàng che trán ngầng  đầu, trong mắt ánh lệ chực trào, giọng nói vừa tủi thân vừa mang theo mấy phần oán trách, “ Nếu như ta bị hủy dung, sau này làm sao có thể gặp người 
khác nữa.’’ Tam ca ca ra tay đúng là quá ác độc mà, khuôn mặt xinh đẹp này lỡ như bị đập đến có sẹo, thử hỏi từ nay về sau nàng còn có thể gặp người sao?

 

Lửa giận trong lòng Trạm Huyên vốn đang bùng cháy dữ dội, nhưng cứ thế bị câu nói này của nàng dập tắt hoàn toàn. Người khác nếu như bị hắn đánh, thường sẽ lo lắng có cái mạng nhỏ của mình có thể bảo toàn hay không đầu tiên, dẫu sao cũng nên quỳ xuống cầu xin tha tội, nhưng lời nói này của nàng dường như đã chắc chắn hắn sẽ không làm như thế với nàng, cái giọng điệu to gan lớn mật kia, không phải là của Liên Hoa nhi mỗi khi tức giận với hắn sao? 

 
Rốt cuộc là Toàn Nhã Liên trúng tà, hay bản thân hắn bị ma nhập? Trong khoảnh khắc kia, Trạm Huyên thiếu chút nữa đã bước xuống ôm nàng vào lòng mà dỗ dành. 

 
Nhưng làm sao có thể là Liên Hoa nhi, rõ ràng nàng đã ra đi trong vòng tay của hắn cơ mà . 

 
“Xin bệ hạ bớt giận, có chuyện gì đáng cho người lửa giận công tâm như vây? Toàn nha đầu, còn không mau quỳ xuống cầu xin bệ hạ tha tội.’’ Thái phi vội vàng nói. 

 
Nhưng lời kia của Trạm Liên là nàng cố ý nói ra, thấy Hoàng Thượng bỗng nhiên  ngây người ngập ngừng, biết là mục mục đích của mình đã đạt được, nàng ngoan ngoãn nghe lời Thái phi nói, im lặng quỳ xuống, không hề nói một lời. Vào lúc này, nói nhiều thêm một câu chính mà sai nhiều thêm một câu. 

 
Trạm Huyên hít thở sâu một hơi, trợn mắt nhìn nữ nhân trước mặt, há miệng muốn nói điều gì đó, cuối cùng chỉ hừ lạnh một cái, rồi sải bước rời đi. 

 
Thục Tĩnh Thái phi hiếm khi nhìn thấy Hoàng Thượng  nổi giận như vậy, một lúc lâu mới hồi phục tinh thần, lại nhìn về  cái trán đang sưng đỏ của Trạm Liên, đau lòng xoa xoa cho nàng một lúc, còn sai Hồng cô cô cho người đi gọi thái ý tới đây. 

 
Trạm Liên hỏi: “Thái phi, trên trán thần thiếp có phải đã bị lõm vào rồi hay không?’’

 
Thái phi nói: “Không phải, đứa bé ngoan, vẫn ổn.’’

 
Trạm Liên lúc này mới yên lòng, trong lòng còn nghĩ may nắm cho tam ca vẫn tránh được một kiếp, nhưng món nợ này nàng sẽ tìm hắn tính sổ sau.

 
Thái phi chăm chú nhìn cái trán sưng đỏ của nàng, trong miệng lẩm bẩm nói : “Chẳng lẽ là ai gia đã sai…’’

 
Ngay đầu tiên Trạm Liên tiến cung bầu bạn với Thái phi đã bị Hoàng Thượng căm ghét đánh đến một một cục trên trán. Chuyện này chưa đến nửa ngày đã lan truyền ra khắp hậu cung. Toàn Hoàng Hậu nghe được tức  giận thiếu chút nữa động thai, Đức phi lại cười đến sảng khoái, Hiền phi không được Hoàng Thượng sủng ái vẫn bàng quan ngồi xem. 

 
Trạm Liên ở trong An Ninh cung mấy ngày vẫn chưa từng gặp lại Trạm Huyên, trong khi đó Thục Tĩnh thái phi thấy nàng đã khỏe lại, lúc này muốn đưa nàng xuất cung. Trạm Liên vô cùng hoảng hốt đến đổ mồ hôi lạnh, nếu như lần này rời cung, nàng thật sự sẽ không bao giờ có cơ hội gặp lại tam ca và mẫu phi một lần nữa. Nàng quỳ xuống trước mặt mẫu phi cầu xin bà, “Thái phi, nếu như người không giúp thần thiếp lúc này thì sẽ không còn ai có thể giúp thần thiếp nữa. Cứu một mạng người còn hơn xây bảy tòa tháp, ngài hãy xem bình như Quan thế âm bồ tát, giúp thần thoát khỏi khổ nạn này.’’


 
Thục Tĩnh Thái phi vốn sợ mình đã dùng sai phương pháp, không những không giúp Hoàng Đế có một cái nhìn khác đối với Toàn Nhã Liên mà ngược lại còn làm cho khoảng cách giữa hai người này ngày một sâu thêm.  Nhưng khi nghe nàng vừa khóc vừa nói như vậy, lại không đành lòng, nghĩ ngợi một lúc lâu cuối cùng vẫn không cho người đưa Trạm Liên ra cung.

 
Trạm Liên lúc này mới thở phào nhẹ nhõm , nhưng ngay lập tức lại có chút nóng lòng, thầm nghĩ đã mấy ngày trôi qua, tam ca ca hẳn là cũng đã cho người điều tra kĩ càng, tại sao bây giờ còn chưa có động tĩnh gì? Chẵng lẽ hắn vẫn còn chán ghét đến nỗi không muốn gặp mặt Toàn Nhã Liên sao? 

 
Nhưng nàng không thể nào biết được, Trạm Huyên lúc này cũng vì nàng mà như lạc vào trong biển sương mù mênh mông. 

 
Ngày hôm đó từ trong An Ninh cung đi ra, Trạm Huyên ngay lập tức cho người đi tìm hiểu kỹ Toàn Nhã Liên, chuyện lớn chuyện nhỏ lại điều tra kỹ càng không thể bỏ qua, nhưng mà lời bẩm báo về chỉ có ngắn ngủi mấy câu, bởi vì Toàn tứ tiểu thư cực kỳ đơn giản, không có chuyện gì nổi bật để báo lại. Toàn Nhã Liên từ sau khi ở trong cung đắc đội với lục công chúa, trở về nhà thì vì người nhà xa lánh, thờ ơ, ngay cả mẫu thân ruột thịt cũng không có ý định gặp nàng. Nàng không thể nào chịu được cảnh cha mẹ ruộng bỏ, huynh đệ tỷ muội trong nhà cười nhạo, một mực ở trong khuê phòng, không hề bước chân ra khỏi viện của mình, bình thường chỉ có một tiểu nha hoàn chăm sóc cuộc sống hàng ngày. Cả ngày ở trong nhà không thêu thùa thì cũng chỉ vẽ tranh, chỉ ngơ ngác ngẩn người, chẳng khác gì một phế nhân trong nhà. Theo như mật thám ở bên trong phủ Ngự Ấn xác thực, quả thật Toàn tứ tiểu thư những năm gần đây không làm ra những cử chỉ khác thường nào. 

 
Toàn Nhã Liên cứ như thế gã vào trong Mạnh phủ, ban đầu thì nhẫn nhục chịu đựng cảnh bị mẹ chồng ngược đãi, nhưng bỗng nhiên có một ngày tính tình thay đổi hoàn toàn, dám chống đối với mẹ chồng và trượng phu, từ đó về sau không chịu phục vụ mẹ chồng, hầu hạ trượng phu nữa, Toàn Nhã Liên dường như đã biến thành một người khác. 

 
Trạm Huyên chăm chú nhìn bốn chữ “biến thành người khác” mà mật báo viết lạị, giống như trong đó ẩn giấu kim châm, nhìn đến mà hoảng hốt. 

 
Đêm đến, Hoàng Thượng ngủ trong Bình Dương cung, Đức phi vội vàng phục vụ chu toàn trước sau, ân cần bưng trà rót nước, Trạm Huyên cười hỏi ái phi tại sao lại ân cần như vậy, có gì muốn cầu xin chăng. 

 
Đức phi nịnh nọt nở nụ cười, “Bệ hạ lại trách lầm thần thiếp, thần thiếp chưa bao giờ nịnh bợ cầu vinh.’’

 
“Vậy ái phi có chuyện gì?’’

 
Đức phi mang  một ly rượu đặt bên miệng Trạm Huyên, “Thần thiếp chỉ muốn nói, bệ hạ mấy ngày nay vì quốc sự mà vất vả, lại chưa từng được thư thái nghỉ ngơi, đúng lúc ngày mai lại là ngày nghỉ của người, không bằng tổ chức một yến tiệc để  người và mấy tỷ muội trong hậu cung cùng nhau chơi đùa một chút thì thế nào?’’

 
Trạm Huyên nhận lấy ly rượu từ trong tay Đức phi uống cạn một hơi, mắt rồng khẽ khép hờ, nhàn nhạt trả lời, “Ái phi đã có lòng như thế, trâm dĩ nhiên không thể quét đi hứng thú của nàng.’’

 
“Đa tạ bề hạ đồng ý.’’ Đức phi mềm mại tựa sát vào trong lồng ngực Hoàng Thượng. 

 
Buổi sáng hôm sau trời trong nắng ấm, Đức phi thiết yến ở  trong Ngự hoa viên trăm hoa đua nở, Hoàng thượng và chúng phi tần cùng nhau nói cười chơi đùa. Hoàng hậu bởi vì trong người không khỏe không thể tới được, Đức phi liền ngồi bên cạnh Trạm Huyên ân cần  rót rượu, gắp thức ăn cho người, nàng thỉnh thoảng từ trên cao nhìn xuống chúng phi đang ngồi dưới kia, trong ánh mắt không thể che dấu được sự mừng rỡ kèm theo chút đắc ý. 

 
Đã qua hai tuần rượu, Đức phi thấy Trạm Huyên trên mặt vẫn vô cùng vui vẻ, quan sát phi tần bên dưới đang chơi trò ném thẻ vào bình, nũng nịu góp lời: “Bệ hạ, thần thiếp có một chuyện muốn cầu xin.’’

 
“Ái phi có chuyện gì cứ nói.’’ Trạm Huyên đưa tay kéo thân thể mềm mại lại gần mình. 


 
“Bệ hạ, người cũng hiểu rõ thần thiếp, thần thiếp đối với những chuyện mình tò mò, chưa hỏi rõ ràng thì không thể buông tha.’’ Đức phi ngẩng đầu, thấy Trạm Huyên gật đầu phụ họa mới tiếp tục nói, “Thần thiếp biết Mạnh Toàn thị chơi ném tên vào bình rất giỏi, trong lòng vô cùng muốn biết tài nghệ nàng ta như thế nào, trong lòng khó chịu giống như bị mèo cào vậy.’’

 
Sắc mặt Trạm Huyên khẽ biến đổi. 
 
Đức phi đánh giá sắc mặt Hoàng Thượng, dè dặt nói: “Thần thiếp muốn hỏi bệ hạ một chút, có thể gọi Mạnh Toàn thị kia tới đây để cho thần thiếp nhìn rõ tài nghệ của nàng ta được không?’’

 
Trạm  Huyên im lặng một lúc lâu. 

 
Trong lòng Đức phi hơi lo sợ, vội vàng nói: “Thần thiếp cũng chỉ tùy tiện nhắc tới, nếu như bệ hạ không muốn cũng không sao…’

 
“Kêu nàng ta tới đi.’’ Trạm Huyên tự mình cầm ly rượu uống cạn, cắt đứt lời nói của Đức phi, tiếp đó quay đầu về phía nàng ta nhếch môi nói, “Cũng không thể để cho ái phi của trẫm như bị mèo cào được.’’

 
Đức phi nhe xong những lời này, vui mừng khôn xiết, nụ cười tươi như đóa hoa mùa xuân, “Đa tạ bệ hạ.’’

 
Trạm Liên bị người kêu tới lúc đang nghỉ trưa, vốn dĩ bị người khác quấy rầy giấc ngủ của mình trong lòng có chút không vui, nhưng khi nghe nói là Hoàng thượng muốn nàng đi đến Ngự hoa viên biểu diễn trò chơi ném tên vào bình,  tâm trạng lại càng không tốt. Khác với lần trước thể hiện tài nghệ ở trong Bình Nam vương phủ, lúc này nàng tựa như một con khỉ đang diễn xiếc để cho người xung quanh thưởng thức. Dẫu nàng thích chơi trò này, nhưng cũng không muốn bị người ta xem mình như  một người đào kép. 

 
Trạm Liên bước vào Ngự hoa viên, chỉ trong chớp mắt đã nhìn thấy dáng người màu đỏ thẫm ở trong đình nghỉ mát được xấy cạnh hòn núi giả kia. Từ xa có thể nhìn thấy nụ cười qua loa lấy lệ của tam ca, xem ra hắn cũng không quan tâm lắm đến yên tiệc ngày hôm nay. 

 
Đột nhiên, một ánh mắt quen thuộc nhìn tới trên người nàng, hai ánh mắt chạm nhau ở trong không trung, Trạm Liên theo bản năng nở một nụ cười thật tươi, nhưng lại nhớ tới thân phận khó xử của mình hiện tại, ngay lập tức thu lại nụ cười trên mặt, chỉ có ánh mắt không thể nào rời đi. 

 
Ánh mắt đen nhánh không rõ vui buồn từ trong đình kia chăm chú nhìn nàng từ từ tiến gần, rồi mới chịu dịch chuyển nhìn về chỗ khác. 

 
Đến gần nới diễn ra yến tiếc, mấy người Đức phi và Hiền phi đang cùng nhau chơi trò tàng câu. 

 
Tàng câu là một trò chơi thịnh hành lẫn trong cung cấm và ngoài dân gian, chỉ là trong cung chơi càng náo nhiệt hơn mà thôi. Từ trước đến này người chơi trò này luôn có hàng chục, thậm chí là hàng trăm người tham gia, nhưng cung nữ này chia đều làm năm đội, chủ tử trong hậu cung mỗi người sẽ đứng đầu một đội, lấy các đồ vật có giá trị trong tay các nàng ta làm vật đánh cuộc, rồi lấy một móc ngọc  chuyền ra qua tay năm đội. Nếu như ai có thể đoán được đồ vật quý gia kia đang nằm ở đâu thì người đó sẽ trở thành người thắng cuộc , vật đánh cược tất nhiên sẽ thuộc về người đó. Cũng có khi các nữ quan trong cung hoặc các cung nữ sẽ chơi với nhau, Hoàng Đế và phi tần đứng trên cao thưởng thức. 

 
Trạm Liên là một người ham vui nhất ở trong hoàng cung này, tất nhiên tàng câu cũng là một trong những sở trường của nàng. Nàng chỉ cần đoán một lần đã có thể thắng được hàng ngạn xếp vải của mấy người trong hậu cung này, dân gian chỉ cần bốn xấp vải đã có thể mua được một người nha hoàn, Vĩnh Nhạc công chúa giàu đến mức nào không cần nói cũng biết. Chẳng qua là lục công chúa hiền đức thường mang những thứ mình thắng được xung vào quốc khố để cho tam ca của mình dùng trong việc dân việc nước, chuyện này càng khiến cho Minh Đức Hoàng Đế càng thêm cưng chiều nàng. 

 
Đức phi cũng là một cao thủ trong trò này, ngắn ngủi chỉ trong vòng một khắc, nàng đã thắng mấy trăm xấp vải, lúc này đang hưng phấn, lấy Trạm Liên tới khấu kiến, kiền nổi lên ý nghĩ đùa cợt nàng một phen. 

 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.