Đại Thánh Truyện

Chương 34: Khánh Dương Vũ Lâm


Bạn đang đọc Đại Thánh Truyện – Chương 34: Khánh Dương Vũ Lâm

Mặc dù Hoàng Bệnh Hổ một thân bệnh tật, nhưng hắn cảm giác như hổ chết còn xương, uy phong không ngã, cực kỳ nguy hiểm. Hơn nữa, lần thử thân thủ trước, Hoàng Bệnh Hổ đã có chiến lược sai lầm, muốn dùng cứng đối cứng với hắn, lấy thứ yếu nhất của mình đối chọi với mặt mạnh nhất của hắn, dĩ nhiên không chiếm được thượng phong. Nếu không, dù y không dùng cung tên, chỉ cần trên tay cầm một thanh vũ khí thì hắn cũng không thể thắng được.
Lý Long nói:
– Nghe nói là ngươi muốn gặp ta?
Lý Long cũng có vài phần nhãn lực, thầm nghĩ: “Tên Lý Nhị Lang này có tư thế trầm ổn, nhìn qua là biết đã luyện qua võ nghệ, không phải là mãng phu tầm thường, hơn nữa, khí thế trên người hắn có chút giống với sư phụ.”
Gã lập tức lắc đầu, vì liên tưởng của mình mà thấy buồn cười, sư phụ gã là nhân vật bực nào, sao có thể đánh đồng với tên tiểu tử như vậy.
– Ngươi thừa dịp ta không có ở nhà, dám làm nhục người nhà ta, thật là không biết chữ chết viết thế nào!
– A, ta đây cũng muốn học một ít!
Lời Lý Thanh Sơn còn chưa dứt, Lý Long đã hét lớn một tiếng, xuất ra một chiêu Thiết Thụ Xuyên Vân đánh thẳng vào ngực Lý Thanh Sơn.
Xung quanh vang lên từng đợt hô hào, Lý Phú Quý hét lên:
– Nhị Lang cẩn thận!
Thân hình Lý Thanh Sơn vẫn bất động, không biết là không tránh được hay là bị dọa sợ. Lý Long âm thầm khinh miệt, thì ra chỉ biết giả bộ, xem ra lúc nãy mình nhìn nhầm rồi.
Bụp một tiếng, quả đấm đụng vào trên người Lý Thanh Sơn. Lý Thanh Sơn dựa vào Ngưu Ma Đạp Địa, hai chân giống như mọc rễ trên đất, không nhúc nhích chút nào:
– Nể chút tình đồng hương, ta sẽ nhường ngươi ba quyền!
Lý Long sợ ngây người, tuy một quyền này của gã chỉ dùng ba phần công lực, nhưng ở trong đám sư huynh đệ đồng môn cũng không có người nào dám cứng rắn đón đỡ như vậy. Hôm nay lại bị một tên hậu sinh tiểu tử không chút danh tiếng nào chặn được, đang lúc kinh nghi, gã lại nghe được lời của Lý Thanh Sơn thì trở nên giận dữ không thôi, dám coi thường mình như vậy.
Trong chớp mắt, quyền thứ hai đã vụt ra, gã đã dùng bảy thành công lực, thầm nghĩ:

– Lần này chớ trách ta hạ thủ không lưu tình!
Quả đấm mang theo quyền phong lăng liệt đánh thẳng lên người Lý Thanh Sơn.
Thân hình Lý Thanh Sơn chỉ rung một cái, nói:
– Ngươi còn chưa dùng toàn lực sao, nhanh lên đi, còn một chiêu cuối cùng.
Lý Long nhìn Lý Thanh Sơn như nhìn thấy quỷ, nhưng gã không tin tà, chợt mãnh liệt quát lên, vận đủ mười thành công lực, cơ nhục trên cánh tay bạo phát, một quyền cương mãnh, mơ hồ lộ ra một màu xanh đen, thật giống như sắt đen. Đấu võ bình thường, cho dù là chiến đấu sinh tử, gã cũng không dám làm như vậy, sợ đem chiêu thức dùng hết sẽ lộ ra sơ hở, nhưng bây giờ gã phải làm vậy, đem hết toàn lực đánh ra một quyền mạnh nhất.
Trực tiếp đón nhận một quyền này, thân hình Lý Thanh Sơn lung lay một chút, rốt cục cũng phải lui về sau một bước, sắc mặt cũng hơi đỏ lên, khí huyết cả người trở nên sôi trào. Hắn vung tay phát quyền:
– Một quyền này có chút lực đạo, ba quyền đã qua, giờ đến phiên ta.
– Thiết Tỏa Hoành Giang!
Quyền phong lạnh thấu xương đập vào mặt, Lý Long sợ hãi, hai tay bắt chéo trước người, đánh ra chiêu số phòng ngự mạnh nhất của Thiết Quyết Môn. Ngay sau đó, gã liền cảm giác được mình như bị một con trâu rừng chạy như điên húc phải, như cầu sắt bị nước lũ cuồng bạo đánh cho vỡ tung, thân hình gã không chịu được bị đẩy bay ra ngoài, trong lòng vẫn không thể tin được.
“Vậy mà ta lại thua trong một chiêu! Làm sao hắn có thể có lực lượng lớn như vậy!”
– Quyền thứ hai!
Một vùng bóng đen đột nhiên ngăn trở ánh mặt trời, khi nó bao phủ trước mặt gã, Lý Thanh Sơn đã đến trước người.
Lý Long muốn chặn lại, nhưng hai cánh tay đã đau đến mức không thể nâng lên nổi.
Một quyền của Lý Thanh Sơn lao xuống, giống như đóng cọc mà đánh lên bụng Lý Long, trong nháy mắt, Lý Long cong người như tôm luộc, phun ra một ngụm nước chua.
– Quyền thứ ba!

Đấm thẳng vào mặt Lý Long.
Đám thôn dân kinh hô liên tục, biến cố thình lình là cho người ta sợ hãi không thôi. Bọn họ thì thầm bàn luận, Lý Long là đệ nhất tuấn kiệt nhiều năm của thôn, lại bị đánh bại trong chốc lát, hơn nữa bại hoàn toàn như vậy.
Hai huynh đệ Lý Hổ, Lý Báo lại càng không thể tin được. Đại ca mà bọn họ vẫn luôn sùng bái, thật không ngờ lại không thể chịu nổi một kích.
Lý trưởng thôn khàn giọng hô to:
– Hạ thủ lưu tình!
Quyền phong đập vào mặt nhưng không có đau nhức, Lý Long chậm rãi mở mắt, chỉ thấy nắm đấm của Lý Thanh Sơn yên lặng dừng trên đầu gã, lúc này gã mới phát hiện mình đã đổ mồ hôi lạnh toàn thân.
Trong nháy mắt vừa rồi, gã cảm giác được mình đối mặt là sư phụ không thể địch nổi kia, chỉ có nhắm mắt chờ chết.
Lý trưởng thôn nhào tới trên người Lý Thanh Sơn, nắm chặt lấy tay hắn:
– Nhị Lang, Nhị Lang, nể mặt cha mẹ đã qua đời của ngươi, bỏ qua cho Tiểu Long nhà ta đi!
– Cha, ngài tránh ra, để cho hắn đến đi!
Lý Long giãy dụa đứng dậy.
Lý Thanh Sơn nói:
– Nhìn ngươi có mấy phần hiếu tâm, một quyền này tạm để đó!
Hắn tương đối hài lòng với hành động vừa rồi của hắn, không phải là đắc ý về mặt lực lượng mà là sách lược.

Lý Long luyện võ mười mấy năm cũng không phải uổng phí, kinh nghiệm chiến đấu tốt hơn Lý Thanh Sơn nhiều. Nếu đấu thật, đối phương sẽ không đối cứng với hắn, muốn thắng được phải tốn một phen công phu.
Cho nên hắn mới quyết định nhường cho gã ba quyền, phòng ngự nắm đấm như vậy là thứ hắn am hiểu nhất, quả đấm Lý Long đánh vào chỗ nào, hắn liền tập trung tinh thần đến chỗ đó, chân khí cũng vận chuyển tới vị trí đó.
Lý Long đánh xong ba quyền, chẳng những tinh thẩn bị thương, thể lực cũng suy yếu đến thấp nhất, không thể tránh kịp chỉ có thể cứng rắn ngăn chặn nắm đấm của Lý Thanh Sơn, kết quả đối cứng là như vậy. Lý Long được Lý Hổ, Lý Báo nâng dậy, gã hỏi:
– Ngươi thật là Lý Nhị Lang sao? Đây là không thể nào!
Đối với Lý Thanh Sơn, gã chỉ có ấn tượng cực kỳ mơ hồ, ngoại trừ tính tình có chút quái gở thì không còn điểm nào để người ta để tâm. Còn theo lời cha gã miêu tả, Lý Thanh Sơn chỉ là thiếu niên huyết tính bị bức bách mà đột nhiên bạo phát ác độc, chuyện như vậy cũng không hiếm thấy, nhưng gã chưa bao giờ biết được hắn lại có một thân võ công như vậy.
Đây giống như là một đứa trẻ trong núi đi ra ngoài lăn lộn nhiều năm, rốt cục tạo nên một phần gia nghiệp, công thành danh toại, áo gầm về nhà, hưởng thụ người trong thôn quỳ bái, lại bỗng nhiên lòi ra một tên tiểu tử thôn quê tầm thường, giàu có hơn nhiều so với hắn. Trong lòng mất mác tột đỉnh, sau cảm giác mất mác là tức giận.
– Ta không phải là Lý Nhị Lang, là Lý Thanh Sơn!
Nếu đã không nhận tên đại ca kia, Lý Thanh Sơn sẽ không nguyện ý làm cái Nhị Lang này.
Lý Long hung hăng nói:
– Vậy ngươi biết ta là ai không?
– Ta đương nhiên biết!
– Vậy ngươi biết sư phụ của ta là ai sao?
– Là ai?
– Đương nhiên là Môn chủ Thiết Quyền môn thành Dương Khánh, được người giang hồ xưng là Thiết Sư Tử – Lưu lão anh hùng!
Từ trong đám người, Lưu quản sự bỗng nhiên bước ra, dùng ngữ điệu tôn kính mà tự hào nói.
Lý Thanh Sơn chau mặt nhíu mày:
– Chưa từng nghe qua!

Cái gì Quyền Thiết môn, Lưu lão anh hùng, nghe giống như là hàng tam lưu, hắn quên mình cũng là tam lưu.
– Cô văn quả lậu, ngay cả tên của sư phụ ta cũng không biết, xem ra ngươi còn chưa nghe qua Long Hổ Sư Hùng, bốn đại cao thủ danh tiếng thành Khánh Dương rồi!
– Long đây không phải là ngươi chứ!
Lý Thanh Sơn trừng mắt, hôm nay là lần thứ hai bi người ta chỉ trích là cô văn quả lậu rồi. Kiếp trước, hắn đọc qua tiểu thuyết võ hiệp, hắn chỉ biết những tên dùng tên động vật là ngoại hiệu đều toàn là mảnh vụn, cái gì Sài Lang Hổ Báo đều là đồ vô dụng.
Mà dùng phương hướng làm ngoại hiệu mới thật sự là tuyệt đỉnh cao thủ, ví dụ như Đông Tà Tây Độc Nam Đế Bắc Cái.
– Tất nhiên là không phải!
Lý Long sắp bị chọc cho giận quá mà cười.
Bên trong thành Khánh Dương, trong huyện nha, sư gia cầm lấy cuốn sách nhỏ, giới thiệu với tên mập:
– Đại nhân, trừ những tên thân sĩ địa chủ địa phương ra, còn bốn người của bốn nơi là không thể đắc tội.
Tên mập phiền não nói:
– Rõ ràng là trong thành Khánh Dương này, ta ngay cả một người cũng không thể đắc tội với!
Sư gia cũng không quan tâm đến tâm tình của y:
– Bốn nơi này là một môn một phái một trang và một trại.
– Cái gì gọi là một môn một phái một trang một trại?
– Môn là Thiết Quyền môn, phái là Long Môn phái, trang là Lặc Mã trang, trại là Hắc Phong trại. Bốn người là Long Hổ Sư Hùng, đầu lĩnh của bốn địa phương này. Nếu đại nhân đắc tội với thân hào nông thôn, nhiều nhất chỉ bị đuổi là thành Khánh Dương, không làm huyện lệnh nữa, nhưng nếu đắc tội với bọn họ, nói không chừng sẽ chết mà không biết.
Tên đại nhân mập run lên cầm cập:
– Chức quan này sao lại đáng sợ như vậy, đúng rồi, nếu có thể tìm được người thiếu niên mà chúng ta gặp ngày trước làm hộ vệ, bản quan có thể cao gối ngủ yên rồi!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.