Bạn đang đọc Đại Thánh Truyện – Chương 33: Tỷ thí đỉnh cao
Nếu một đối một mà nói, Lý Thanh Sơn tự tin trong vòng mười chiêu là có thể đánh bại Dương Tuấn, thậm chí là giết chết.
– Hừ, rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt!
Dương Tuấn đang muốn ra lệnh bắt lấy Lý Thanh Sơn, dù Lặc Mã trang không dễ chọc, nhưng trong núi sâu này cũng có thể dễ dàng huy thi diệt tích mà không sợ để lộ dấu vết.
Lý Thanh Sơn trở nên khẩn trương, muốn tính toán bắt giặc trước bắt vua, chấp nhận chịu một kiếm, bắt lấy Dương Tuấn rồi nói tiếp.
Bỗng nhiên có người nói:
– Hình như trên người hắn có mang Liệt Thạch cung.
– Cái gì? Liệt Thạch cung!
Dương Tuấn hơi khựng lại, đánh giá cây cung trên người Lý Thanh Sơn, đối với vũ khí của nhân vật thành danh ở vùng phụ cận thành Khánh Dương này, gã rất rõ ràng:
– Ngươi lấy cây cung này ở đâu?
– Tất nhiên là do Liệp đầu đưa.
Lý Thanh Sơn nói.
Dương Tuấn lộ ra vẻ mặt âm tình bất định, ở trong môn phái, gã có tai mắt rất nhiều, những gì cần biết đều biết, kẻ có thể cầm lấy cây cung này thì có hơn nửa phần là người thừa kế của Hoàng Bệnh Hổ, là Liệp đầu kế tiếp của Lặc Mã trang.
Nếu người như vậy chết đi, Lặc Mã trang sẽ không chịu bỏ qua, không mất chút công sức là có thể biết bọ họ hoạt động ở vùng này, nếu đem hết sức trả thủ, với những ám tiễn cùng bẫy rập, rất khó ứng phó. Không thể vì tức giận nhất thời mà trêu chọc phiền toái như vậy, gã vung tay:
– Tiểu tử, đừng để cho ta gặp lại ngươi!
Trong nháy mắt, đám người đã bỏ đi không còn một mống, trên sơn đạo chỉ còn một mình Lý Thanh Sơn. Tuy hắn không có đọc tâm thuật nhưng cũng có thế biết được là đối phương kiêng kỵ thế lực của Lặc Mã trang.
Một kẻ xa lạ xem trọng ngươi hay không, không phải là xem con người của ngươi, mà là thế lực, thực lực cùng tài sản của ngươi. Mặc dù Lý Thanh Sơn đạt đến thực lực cao thủ tam lưu, nhưng phải nhờ vào cây cung trên lưng để thoát khỏi hiểm cảnh.
Hắn phát giận, nói thầm:
– Thù này không báo, không thể làm người! Lý Thanh Sơn ta tuyệt không để người khác bóp nắm, nhất định phải dựa vào thanh danh của mình mà sống.
Vốn là hắn không đồng ý cách nói “lườm mắt tất báo thù” của Thanh Ngưu, hắn nghĩ rằng, làm nam nhi thì nên có tấm lòng rộng lớn một chút. Nhưng hôm nay hắn mới biết được, rất nhiều mối thù sinh tử lại bắt nguồn từ cái lườm mắt này, còn trở nên không chết không thôi.
Sau hơn một tháng, Lý Thanh Sơn trở lại nhà mình trong thôn Ngọa Ngưu, hắn còn chưa vào cửa đã nghe được động tĩnh ở bên trong:
– Chẳng lẽ là có trộm? Là nhà của ta, bản thân ta muốn xem một chút, là tên mao tặc nào dám trộm đồ trên người ta.
Hắn tức giận không thôi, bước nhanh vào, đưa tay bắt lấy người nọ, tên kia đau quá xoay đầu lại.
Bốn mắt nhìn nhau, cả hai người đểu ngẩn ngơ.
– Lý Phú Quý!
– Nhị Lang!
– Thúc vào nhà ta làm gì?
– Ngươi không có chết?
Lý Thanh Sơn nhìn quanh phòng, mặc dù đi hơn một tháng nhưng trong nhà không nhiễm một hạt bụi nào, hắn liền biết là Lý Phú Quý không phải là trộm đồ mà đang giúp hắn quét dọn nhà cửa.
– Ta tất nhiên không chết rồi, tại sao lại nói như vậy?
Sau khi hỏi thăm một phen, thì ra từ khi hắn vào Bách Khê trấn rồi không còn tin tức, người trong thôn lại thấy hắn xung đột với người Lặc Mã trang, nên đã nói hắn dữ nhiều lành ít.
Lý Phú Quý còn đốt tiền vàng cho hắn, khóc lóc một hồi.
Lý Thanh Sơn dở khóc dở cười:
– Không phải ta vẫn sống rất tốt sao, Hoàng liệp đầu của Hoàng Mã trang mời ta đến trong trang làm khách, nên ở lại đó một khoảng thời gian.
Lý Phú Quý không nghĩ tới, hắn có thể vào đầm rồng hang hổ như Lặc Mã trang mà có thể sống sót đi ra. Về phần nói Hoàng liệp đầu mời khách, y không tin lắm. Trong mắt y, mặc dù Lý Thanh Sơn có chút lợi hại nhưng muốn so với nhân vật như Hoàng Bệnh Hổ, còn kém hơn nhiều, nhưng y cũng không biết nói gì, chỉ nói thầm:
– Vậy thì tốt rồi, vậy thì tốt rồi!
Điều này làm cho Lý Thanh Sơn có chút cảm động, đúng là lúc trước không giúp nhầm người.
Nhưng bỗng nhiên Lý Quý Phú trở nên lo âu:
– Ngươi trốn nhanh đi, đừng để người trong thôn biết được!
– Sao vậy?
– Tên tiểu tử nhà trưởng thôn đã trở lại, nói muốn tìm ngươi đó!
– Lý Long!
Con trai lớn của Lý trưởng thôn, cũng là đại ca của Lý Hổ, Lý Báo. Đối với cái tên này, Lý Thanh Sơn cũng không xa lạ gì, ngược lại, người trong thôn luôn nhắc tới làm cho người ta sắp mọc kén trong tai.
Lý Long lớn hơn hắn vài tuổi, nhưng nghe nói lúc trước gã ra khỏi nhà chơi, được quý nhân nhìn trúng, mang đến thành Khánh Dương học võ, chỉ đến ngày lễ tết mới về nhà, gặp Lý Thanh Sơn vài lần, nhưng không nói câu nào với nhau.
Trong mắt thôn dân, ra khỏi thôn Ngọa Ngưu tới được thành Khánh Dương là đã trở thành đại nhân vật nổi bật, nhà ai có con gái lớn đều muốn hứa gả cho gã, cùng với Lưu tiểu quản sự, đứa con trai của Lưu quản sự tạo thành Ngọa Ngưu Song Kiệt!
Dĩ nhiên, hiện tại có lực lượng mới xuất hiện là Lý Thanh Sơn, có lẽ phải gọi là Ngọa Ngưu Tam Kiệt, chẳng qua Lý Thanh Sơn chưa đến thành Khánh Dương lần nào, cái tên “Tam Kiệt” này có chút miễn cưỡng.
Lý Thanh Sơn nói:
– Ta mà phải sợ hắn!
Chẳng những không sợ, ngược lại phải đi xem thử, hắn không để ý đến khuyên can của Lý Phú Quý, nhanh chân bước về phía nhà của Lý trưởng thôn.
Trong nhà Lý trưởng thôn, một tên trẻ tuổi cắt đầu cua đang dạy dỗ Lý thôn trưởng:
– Kẻ nào cũng dám khi dễ trên đầu chúng ta, thật là càng già càng nhu nhược.
Lại chỉ vào Lý Hổ, Lý Báo nói:
– Hai tên đàn ông các ngươi nữa, để mặc cho người ta đến trước cửa ức hiếp.
Có thể nói gã lớn lên tại thành Khánh Dương, nhãn giới lịch duyệt cực kỳ phong phú, đã coi mình là người Khánh Dương, giờ dùng ánh mắt của “Người thành phố” để nhìn mọi chuyện trong thôn, tự nhiên có chút khinh miệt, không chỉ đối với Lý Thanh Sơn mà là hết thảy trong Ngọa Ngưu thôn.
Tuổi gã đã không còn nhỏ nhưng chưa từng bàn chuyện cưới xin, trong nhà cũng đã gấp gáp giúp gã tìm đối tượng, nhưng gã một mực cự tuyệt. Gã bây giờ, thôn nữ trong thôn làm sao xứng đôi nữa.
Lý trưởng thôn luôn uy phong lẫm lẫm trong thôn, lúc này lại khúm núm:
– Con à, không nên tức giận, dù sao tên tiểu kia cũng đã chết rồi.
– Hắn chọc vào Lặc Mã trang, đó là tự tìm đường chết, ta cũng không cần phí tâm dạy dỗ hắn.
Lý Hổ khom lưng rụt cổ, Lý Bảo lại nói:
– Đại ca không để cho chúng ta gia nhập Thiết Quyền môn học võ, ở trong thôn tất nhiên bị người khi dễ.
Lý Long trừng mắt:
– Đó là do tư chất các ngươi không đủ.
– Lý Thanh Sơn không chết, hắn đã trở lại!
Lúc này, bỗng nhiên có người ngoài cửa hô to.
Lý Long mạnh mẽ đứng lên.
Nếu nói tin tức Lý Thanh Sơn không chết tạo nên gợn sóng trong thôn luôn yên bình, thì cái tin Lý Thanh Sơn đến nhà Lý trưởng thôn lại là sóng to gió lớn, dẫn tới tất cả mọi người trong thôn lần nữa náo động, đi xem cuộc tỷ thí giữa Tam Kiệt cùng Nhất Kiệt trong thôn.
Dưới nắng gắt, Lý Thanh Sơn cùng Lý Long bốn mắt nhìn nhau, đám thôn dân đều nín thở, giống như sợ làm kinh động hai người.
Lý Hổ, Lý Báo đứng bên cạnh Lý Long, cổ vũ khí thế cho đại ca. Lý Long khoát tay để cho hai người lui về phía sau:
– Lý Nhị Lang, lâu rồi không gặp, đã lớn như vậy rồi!
Đây là giọng điệu tiền bối nói chuyện với tiểu bối, chẳng qua thôn dân đều cho rằng gã có tư cách như vậy, nhỏ giọng nghị luận:
– Nhị Lang gặp phiền toái lớn rồi!
– Đúng vậy, Lý Long không phải là mấy kẻ lưu manh lóc nhóc có thể so sánh.
Lý Thanh Sơn không trả lời, thấy Lý Long cao lớn vạm vỡ, cơ bắp cánh tay gồ ghề, đôi mắt lấp lánh hữu thần, bước đi vững chắc, rất có uy thế. Nhưng trực giác nói cho hắn biết, người này không mạnh hơn Hoàng Bệnh Hổ.