Đọc truyện Đại Nịnh Thần – Chương 137: Hoa đăng trong đêm
Chương thứ mười hai – Hoa đăng trong đêm
…
Bắc Thần Diêu Quang không hề báo trước mà chạy đến đây, lại mang theo một đám thân tín cùng Kiến An công chúa, rầm rầm rộ rộ giống như sợ người khác không biết hắn đến Thiên quốc bái phỏng.
Dưới tình huống như thế, Tịch Thiên Thương ngay cả đường cự tuyệt cũng không có, hoàn hảo trong vòng hai ngày vẫn chuẩn bị tốt địa phương chiêu đãi đoàn người Bắc Thần quốc.
Trong ngự hoa viên hoàng cung đèn đuốc sáng trưng, đèn lồng đỏ rực treo đầy trong viên, tựa như trăm hoa nở rộ giữa bóng đêm phá lệ kiều mị động nhân.
Địa phương cử hành yến hội chính tại bên cạnh Ngọc Ba Trì trong ngự hoa viên, quan viên Thiên quốc và Bắc Thần quốc ngồi xung quanh Ngọc Ba Trì, giữa hồ là một vũ đài để nhóm quan to quý nhân xem ca múa.
Mỗi năm đến lễ mừng năm mới, trong cung thường xuyên có những yến hội to nhỏ, đáng tiếc Dạ Vị Ương chỉ tham gia được hoạt động thưởng phong điệp vào năm trước, hơn nữa khi đó còn bị Tịch Thiên Thương nham hiểm đe dọa một phen.
Hiện giờ chưa đến một năm, từ một hoàng đế khiến Dạ Vị Ương sợ chết khiếp, lúc này biến thành người có máu có thịt, một nam tử đa tình biết khóc biết cười.
Dạ Vị Ương tới hơi muộn, yến hội đã muốn bắt đầu, còn chưa đến phụ cận Ngọc Ba Trì hắn đã nghe từng trận hoan thanh tiếu ngữ từ ven hồ truyền đến, cùng với tiếng tấu nhạc êm tai và giọng ca ưu mĩ của ca cơ, đúng là một cảnh tượng thịnh thế phồn hoa.
Trên Ngọc Ba Trì thả rất nhiều đèn hoa sen, ngẫu nhiên còn có thể nhìn thấy du ngư ngũ thải tân phân (năm màu rực rỡ), cực kỳ xinh đẹp, Dạ Vị Ương không khỏi âm thầm cảm khái, hắn cũng coi như đã được tham gia yến hội hoàng tộc thượng lưu.
“Dạ đại nhân.” Cách đó không xa, Lý công công nhìn thấy Dạ Vị Ương vội hô một tiếng, cười chạy lại.
“Ngài đã tới, Hoàng thượng phái nô tài ở đây chờ ngài a, Dạ đại nhân đi bên này.”
“Phiền toái Lý công công.”
Chước Hoa theo phía sau Dạ Vị Ương, Thường Thiếu Điển đi ở bên cạnh Lý công hướng đến địa phương đám người Tịch Thiên Thương đang ngồi.
Tịch Thiên Thương không ngồi cùng bách quan, mà một mình ở trong ốc tử tứ phía chạm rồng trên mặt hồ, bởi vì không có vách tường và cửa sổ ngăn trở, còn chưa đi đến nơi đó, Dạ Vị Ương đại khái cũng thấy được ngồi bên trong là những người nào.
Thân là chủ nhân Tịch Thiên Thương cùng Bắc Thần Diêu Quang đường xa đến đây ngồi ở vị trí tối thượng, cùng nhau uống rượu, một bên cúi đầu nói gì đó, trên mặt nhất phái ý cười thoải mái, cũng không biết trong lòng có thật cười hay không.
Ngồi bên cạnh Tịch Thiên Thương chính là Lưu Bá Hề, vị trí kia hẳn nên là thái hậu mới đúng, nhưng mấy tháng trước thời điểm Dạ Vị Ương trở về nghe nói, thái hậu hiện giờ đã bị Tịch Thiên Thương cách ly ra khỏi trung tâm thế lực, cho một cái danh nghĩa “tĩnh dưỡng” rồi đem người giam lỏng.
Không thể không nói, hành động và thủ đoạn của Tịch Thiên Thương từ trước đến nay vừa quả quyết vừa nhanh chóng, thật là một hoàng đế đầy tâm kế.
Mà ngồi bên cạnh Bắc Thần Diêu Quang tự nhiên chính là Kiến An công chúa đã lâu không thấy, ngoại trừ đám người Bắc Thần quốc, ở kế bên Tịch Thiên Thương, Dạ Vị Ương còn thấy được Từ Thương Hải.
Hết thảy những người ngồi trong gian phòng kia đều là nhân vật trung tâm của hai nước, cứ việc so sánh Dạ Vị Ương “trước kia” với hiện tại đều thấp kém hơn nhiều lắm, nhưng chỉ cần người có tâm nhãn và đầu óc đều biết, Dạ Vị Ương bây giờ chính là người tối tín nhiệm bên cạnh Hoàng thượng.
Năm trước bách quan cản trở công trình thủy lợi ở Quảng Nam, tuy rằng vẫn chưa hoàn công nhưng khoảng thời gian này từ Quảng Nam không ngừng truyền đến tin tức tốt, đập nước cùng đường sông đã dần phát huy tác dụng.
Cái gọi “Nịnh thần”, phỏng chừng Dạ Vị Ương chẳng mang thêm được mấy năm.
“Thần Dạ Vị Ương, tham kiến Hoàng thượng.” Đi tới cửa, Dạ Vị Ương hơi loan thắt lưng xoay người, “Diêu Quang bệ hạ.”
Vừa lên tiếng, trong phòng nguyên bản náo nhiệt nhất thời liền im lặng xuống.
Lưu Bá Hề chính là nhìn chằm chằm Dạ Vị Ương, Bắc Thần Nguyệt nhìn nam nhân ngoài cửa nheo mắt cười, Từ Thương Hải nhìn Chước Hoa sau lưng Dạ Vị Ương, Chước Hoa cố ý tránh đi, liếc mắt nhìn Kiến An bên cạnh Bắc Thần Diêu Quang, Kiến An hung hăng trừng Dạ Vị Ương một cái, rồi rất nhanh cúi đầu.
Mọi người phản ứng khác nhau, Tịch Thiên Thương đầu tiên là nhìn Bắc Thần Diêu Quang, lại nhìn về phía Dạ Vị Ương, nhẹ giọng cười nói: “Đang chờ một mình ngươi, Vị Ương, còn không mau lại đây.”
Bắc Thần Diêu Quang từ đầu đến cuối vẫn không nhìn nam tử, cầm trong tay chén rượu tinh tế, thẳng đến khi Dạ Vị Ương tiến vào ngồi xuống vị trí, hắn mới chậm rãi hướng Dạ Vị Ương nhìn qua, nam tử kia không hề lảng tránh tầm mắt hắn.
Trực diện chống lại ánh mắt Bắc Thần Diêu Quang, Dạ Vị Ương trong lòng nháy mắt nghi hoặc, không còn là nam nhân điên cuồng trước đây mang theo tình tự rõ rệt, Bắc Thần Diêu Quang gần nửa năm không gặp, trong đôi phượng nhãn hẹp dài kia chỉ còn lại thâm thúy mà Dạ Vị Ương nhìn không thấu.
Tựa như đáy biển sâu nhất thế giới, làm cho người ta tâm sinh bối rối.
Tiểu hồ ly trong bụng dường như đã tỉnh giấc lại bắt đầu nháo, may mắn Dạ Vị Ương đã quen với vật nhỏ này tác quái, sau khi ngồi xuống dưới tay áo dài nhẹ nhàng xoa bụng.
.
Dạ Vị Ương ngồi giữa Tịch Thiên Thương và Lưu Bá Hề, vị trí này vừa lúc đối diện với Kiến An công chúa, hiện giờ chính là Bắc Thần hoàng phi.
Nữ tử kiêu ngạo bất tuân trong trí nhớ lúc này giống như tiểu sơn dương dịu ngoan, lẳng lặng ngồi bên cạnh Bắc Thần Diêu Quang, cúi đầu không nói chuyện.
Dạ Vị Ương vô pháp tưởng tượng thời điểm ở Bắc Thần quốc Kiến An đã trải qua cái gì, cũng vô pháp đồng tình với nữ tử này, trên thế gian người đáng thương còn nhiều lắm, người bất đắc dĩ cũng rất nhiều, hắn không cần phải đi đồng tình với kẻ đã từng muốn giết mình.
“Dạ đại nhân, đã lâu không gặp.” Bắc Thần Diêu Quang hướng Dạ Vị Ương gợi khóe miệng, nâng chén rượu trong tay.
“Vị Ương không thể uống rượu, đành lấy trà thay rượu, mong rằng Diêu Quang bệ hạ thứ lỗi.”
Một người “Dạ đại nhân” một người “Diêu Quang bệ hạ” khách khí cùng dối trá tựa như giữa bọn từ trước đến nay chưa từng phát sinh chuyện gì khiến Dạ Vị Ương cảm thấy buồn cười, Bắc Thần Diêu Quang kính rượu, hắn liền tiếp.
Một mực tránh né chỉ là thể hiện sự yếu đuối của bản thân mà thôi, hắn có lẽ đã từng sợ hãi nam nhân này, thậm chí còn cùng người kia đồng sàng cộng chẩm, nhưng hiện tại giữa bọn họ chỉ là một đại thần Thiên quốc, một Bắc Thần hoàng đế.
Chỉ có như vậy, không hơn.
Bắc Thần Diêu Quang không cố ý truy cứu Dạ Vị Ương, Dạ Vị Ương dùng trà thay rượu cũng không nhiều lời một chữ, bốn phía tuy rằng vẫn ca múa không ngừng, ăn uống linh đình, nhưng trong phòng lại chậm rãi nhiễm ra vài phần xấu hổ nhàn nhạt.
Phần xấu hổ này, đúng là đến từ các nam nhân nào đó.
Loại sự tình này không cần Lưu Bá Hề ra trận, Đại tướng quân rong ruổi chiến trường chỉ nhìn Dạ Vị Ương, trừ bỏ Dạ Vị Ương thì đối với người khác đều hé ra khuôn mặt lạnh nhạt, cổ băng hàn ngàn năm kia chỉ cần là người có não đều không dám đến bắt chuyện.
Yến hội hôm nay không đàm quốc sự, cho nên song phương có vẻ thiếu đề tài nói chuyện.
Kiến An công chúa một mực yên lặng không hé răng đột nhiên mở miệng, thanh âm ôn nhu kia làm cho Dạ Vị Ương thiếu chút nữa nghĩ mình nghe lầm, thẳng đến khi Kiến An đứng lên hắn mới phản ứng lại.
Nói là khiêu vũ trợ hứng, người cử chỉ khinh nhu kia cư nhiên là Kiến An công chúa.
Dạ Vị Ương bộ dáng ngốc lăng quá mức rõ ràng, khiến Bắc Thần Nguyệt ngồi đối diện suýt chút bật cười ra tiếng, đợi Kiến An công chúa ly khai liền cố ý trêu ghẹo nói: “Dạ đại nhân, ngươi phát ngốc cái gì a, chẳng lẽ quý phi nương nương khiêu vũ kỳ lạ lắm sao?”
“Công chúa nói đùa.” Dạ Vị Ương nhìn Bắc Thần Nguyệt nở nụ cười, hảo cảm hắn đối với nữ tử này vượt xa Kiến An công chúa.
Lúc trước hắn có thể trốn thoát đều là nhờ ơn Bắc Thần Nguyệt, nếu không phải hiện tại bên cạnh hắn còn những người khác, hắn đã sớm cùng Bắc Thần Nguyệt nói chuyện phiếm.
“Dạ đại nhân đừng xa lạ như vậy a, ta còn rất nhiều chuyện muốn nói với ngươi.” Bắc Thần Nguyệt cười đứng dậy, chủ động đi tới, “Không bằng vừa xem quý phi khiêu vũ vừa nói chuyện phiếm, được không?”
“Đây là vinh hạnh của ta.” Dạ Vị Ương cũng không cự tuyệt, sau khi được Tịch Thiên Thương cho phép đem ải tháp đến ngồi xuống bên cạnh Bắc Thần Nguyệt.
Dạ Vị Ương nhẹ giọng hỏi: “Nguyệt cô nương, gần đây thế nào?”
“Còn không phải rất bình thường sao, có thể hỏng chỗ nào, ngược lại Dạ đại nhân, gần đây thế nào?”
Tiếu thanh sang sảng của Bắc Thần Nguyệt đặc biệt cuốn hút người, nghe được nàng hỏi, nụ cười Dạ Vị Ương thêm một phần ngọt ngào: “Mặc dù có chút chuyện ngoài ý muốn, thật cũng coi như an ổn.”
Hai người hàn huyên trong chốc lát, ở phụ cận cách bọn họ không xa, trên vũ đài Ngọc Ba Trì, cầm cơ cùng vũ cơ đều đã lui ra, chỉ còn lại Kiến An công chúa một thân hồng y diễm lệ đang dần đi lên vũ đài.
“Bộ dáng ngươi vừa rồi thật hảo ngoạn, nàng khiêu vũ không phải vì muốn được mọi người hoan hô, mà là muốn giành được ánh mắt của hoàng huynh ta, ngươi vì sao lại kinh ngạc thành như vậy?” Bắc Thần Nguyệt nghĩ đến biểu tình của Dạ Vị Ương liền buồn cười, nam nhân này mơ hồ lên cũng thật khả ái.
Dạ Vị Ương tự biện giải nói: “Công chúa khiêu vũ không có gì đáng ngạc nhiên, ta chính là cảm thấy tính tình Kiến An thay đổi cũng quá nhanh, ngươi đại khái không biết trước kia Kiến An tính tình thế nào.”
“Ta làm sao không biết a?” Bắc Thần Nguyệt không phục hất hàm, nàng nhìn thoáng qua nữ tử đang khiêu vũ cùng nhạc khúc trên vũ đài, hừ lạnh nói: “Khi nàng vừa đến Bắc Thần quốc chính là kiêu ngạo âm ngoan, tưởng rằng Bắc Thần quốc sẽ giống như Thiên quốc mặc nàng càn quấy, sau đó bị hoàng huynh ta trừng trị một phen liền trở nên ngoan ngoãn.”
“Bất quá, một công chúa bị vắng vẻ luôn nghĩ đủ mọi cách để bò lên, nhìn đi, sự tình khiêu vũ lần này cũng là nằm trong kế hoạch của nàng, nàng ta nghĩ muốn một lần nữa được mọi người nâng niu tâng bốc, càng muốn làm cho hoàng huynh ta nhìn nàng bằng cặp mắt khác xưa, ta cảm thấy nữ nhân này ngốc đến đáng thương.”
Bắc Thần Nguyệt khẽ lắc đầu: “Đáng tiếc a, hoàng huynh ta đối với loại người ngu ngốc từ trước đến nay không có hứng thú.”
Nàng cố ý cười liếc nhìn Dạ Vị Ương, đáng tiếc Dạ Vị Ương hiện tại chỉ lo xem Kiến An khiêu vũ, không nhìn thấy thâm ý trong mắt Bắc Thần Nguyệt khi nói những lời này.
Không thể không nói, Kiến An lần này đúng là dùng hết công phu, múa so với vũ cơ vừa rồi còn đẹp hơn, chỉ tiếc nhân phẩm không tốt.
Dạ Vị Ương nhìn qua vài người đang ngồi, trừ bỏ Từ Thương Hải ngẫu nhiên trông ra bên ngoài, mỗi người ở đây đều mang tâm tư khác nhau hoàn toàn không chú ý đến nữ tử đang khiêu vũ.
Trên vũ đài cách bọn họ không xa, chỉ sợ Kiến An cũng thấy được phản ứng của những người trong phòng.
Hết chương thứ mười hai