Đại Nịnh Thần

Chương 135: Đứa nhỏ của chúng ta


Đọc truyện Đại Nịnh Thần – Chương 135: Đứa nhỏ của chúng ta

Chương thứ mười – Đứa nhỏ của chúng ta

Tịch Thiên Lâu nói một câu “Nhưng không cần miệt mài quá độ” làm cho Dạ Vị Ương thật muốn biến thành hồ ly chui vào động cho xong.

Lúc trước đối với sự việc không thể giải thích này Dạ Vị Ương cảm thấy vô cùng khẩn trương và sợ hãi, hiện tại cùng sư phụ nói thật nhiều chuyện liên quan đến cửu vĩ hồ, trái tim Dạ Vị Ương cũng dần bình tĩnh trở lại.

Tổ tiên cửu vĩ hồ là đại đại tương truyền, về phần vì sao Dạ Vị Ương lại không nhớ rõ, chiếu theo cách nói của sư phụ, đại khái là thời điểm trước đây Dạ Vị Ương thân là hồ ly đã xảy ra biến cố gì đó, khiến Dạ Vị Ương bị mất đi ký ức.

Điều này có nghĩa, tương lai sau khi tiểu hồ ly được sinh ra, phỏng chừng so với Dạ Vị Ương còn hiểu biết hơn nhiều.

Về chuyện tiểu hồ ly kia khi nào chui ra và chui từ chỗ nào ra, Tịch Thiên Lâu cũng không biết.

Dạ Vị Ương nghĩ đến vấn đề này liền cảm thấy đau đầu, bất quá chuyện này nói sau, tóm lại đến lúc sinh thì phải sinh thôi!

Cùng Tịch Thiên Lâu trò chuyện tản bộ, Dạ Vị Ương cảm thấy toàn thân đều trở nên thoải mái, tuy rằng bởi vì đột nhiên biết được mình có đứa nhỏ mà thất kinh.

Đầu tiên xuyên qua làm hồ ly, bây giờ lại sinh hài tử, phỏng chừng sau này bất luận xảy ra chuyện gì cũng rất khó làm cho Dạ Vị Ương kinh ngạc, Dạ Vị Ương lúc này cũng không ngờ rằng, về sau đúng là phát sinh sự tình khiến hắn kinh ngạc đến há hốc miệng.

Về đến trong tự, Dạ Vị Ương cảm thấy mệt mỏi liền leo lên giường ngủ trưa.

Hắn nằm trên giường nhìn trần nhà mà ngẩn người, chuyện đứa nhỏ hắn phải tự mình đi nói với Lưu Bá Hề, rõ ràng đã quyết định lúc này lại do dự.

Chung quy vẫn là tìm một thời điểm thích hợp, thời cơ thích hợp.


Càng nghĩ càng kích động, muốn ngủ cũng ngủ không được, đại hồ ly ôm đuôi chính mình lăn tới lăn lui trên giường vừa vặn bị nam nhân đứng ở cửa nhìn thấy.

Lưu Bá Hề nhịn không được cười ra tiếng, xem ra đến Ngọc Hành sơn là đúng rồi, mấy tháng nay hắn thấy Dạ Vị Ương luôn rầu rĩ không vui, trong lòng tuy rằng lo lắng nhưng không dám hỏi nhiều, lúc này nhìn bộ dáng đại hồ ly ngốc ngốc như vậy hắn cũng yên tâm.

Tiếng cười ngoài cửa cũng không làm cho Dạ Vị Ương đang phiền não ôm đuôi mình lăn lộn mảy may để ý, đại hồ ly nào đó vẫn không ngừng lẩm bẩm: “Làm sao bây giờ a, ta khi nào thì nói cho Bá Hề biết ta có đứa nhỏ của hắn đây.”

“A!!! Loại chuyện này phải nói thế nào a?” Mặt vùi vào đuôi, Dạ Vị Ương vểnh mông nằm sấp trên giường, nếu không hắn liền dứt khoát giống như đà điểu chôn đầu vào đuôi rồi tới nói cho Lưu Bá Hề cũng được.

Người nào đó nhìn lén ở cửa khi nghe xong mấy lời Dạ Vị Ương thì thào nháy mắt mất bình tĩnh, nụ cười như xuân phong trên mặt lập tức đổi thành kinh ngạc cùng không thể tin.

Trong tay giống như đang cầm một khối trân phẩm dễ vỡ, sợ chính mình nhìn lầm rồi, nghe lầm rồi, không cẩn thận liền đem mộng đẹp phá nát.

Vị Ương có… đứa nhỏ của hắn?

“Phiền chết đi! Phiền chết đi!” Đại hồ ly trên giường đập đầu vào đuôi mình, tuy rằng đuôi rất mềm, đập vào một chút cũng không đau, nhưng người bên cạnh lại không cho là như vậy.

Lưu Bá Hề vội đẩy cửa bước vào, một tay đem đại hồ ly đang vểnh mông ôm vào trong ngực: “Dạ Vị Ương, sao ngươi có thể đập đầu mình như vậy a?”

Đại hồ ly còn đang đắm chìm trong thế giới của mình chỉ cảm thấy một trận thiên hoàn địa chuyển, khi phục hồi tinh thần lại đã nằm trong ngực nam nhân, hắn chưa kịp phản ứng, lăng lăng nhìn khuôn mặt anh tuấn đang phóng đại trước mắt mình.

Lông mày Lưu Bá Hề giống như bức tranh thủy mặc dày rậm sắc bén, trực tiếp nhập vào tóc mai, dưới hàng lông mày đôi song nhãn trong suốt như hồ nước ở tuyết sơn, thanh lương dịch thấu, chiếu ra bóng ảnh Dạ Vị Ương.

“Không đau.” Dạ Vị Ương một bên nhìn chăm chú Lưu Bá Hề, một bên sờ trán mình.

Lời này làm cho Bá Hề nhất thời dở khóc dở cười, Đại tướng quan mở hai tay dùng sức ôm lấy Dạ Vị Ương, chặt chẽ đem nam nhân ủng vào ngực, hắn thật sự hoài niệm cảm giác ôm đại hồ ly này.


“Dạ Vị Ương, còn không tính cho ta trở lại bên cạnh ngươi sao? Ngươi có biết mấy tháng qua ngươi hờ hững với ta, khiến lòng ta khó chịu đến mức nào không? Mỗi lần nhìn thấy ngươi, ta đều muốn bắt ngươi về nhà lột quần đánh vào mông, ngươi sao cứ thích chọc ta sinh khí a.”

Nhẹ nhàng xoa lưng nam nhân, Lưu Bá Hề cảm thấy trái tim trống rỗng thoáng chốc đã lấp đầy, tràn ngập mật đường.

Ôm ấp quen thuộc không chỉ khiến Đại tướng quân quyến luyến không thôi, mà Dạ Vị Ương cũng cảm thấy cực kỳ thoải mái không muốn buông tay, hắn nhắm mắt tựa vào lồng ngực dày rộng của Lưu Bá Hề hít một hơi thật sâu.

Trên người Đại tướng quân có mùi cỏ xanh nhàn nhạt, hòa vào hơi thở tựa như mùa xuân ấm áp, đã lâu không cùng người thân mật như thế Dạ Vị Ương luyến tiếc buông tay.

Hắn dùng hai má cọ cọ vai nam nhân, cũng có thể vì xa nhau quá lâu nên có cảm giác “Tiểu biệt thắng tân hôn”, ở nơi sâu nhất trong lòng vẫn theo bản năng đối với Lưu Bá Hề yêu thích cùng quyến luyến, Dạ Vị Ương hiện tại chỉ muốn ở trong ngực nam nhân này không nghĩ rời đi.

“Nói a hồ ly, chẳng lẽ… ngươi muốn đứa nhỏ của chúng ta không có cha?”

“…”

Di?

Từ từ!

Dạ Vị Ương mãnh liệt hồi thần, vừa rồi Lưu Bá Hề hình như nói cha đứa nhỏ gì đó?

“Ngươi, ngươi làm sao biết được?!” Không dám nhìn mặt Đại tướng quân, Dạ Vị Ương đem mặt vùi vào cổ áo đối phương, hắn có thể cảm thấy mặt mình nóng sắp cháy, hầm hập như nước sôi.

“Nếu không phải lúc nãy ta ở cửa nghe được, hồ ly ngươi định giấu ta đến bao giờ?” Nghe Dạ Vị Ương nói như thế, Lưu Bá Hề có thể khẳng định hắn vừa rồi không có nghe lầm.


Hắn có đứa nhỏ, hắn cùng Vị Ương cư nhiên có đứa nhỏ?

Cho dù đứng trên chiến trường, đối mặt với hàng ngàn quân địch cũng không khiến Đại tướng quân có nửa điểm bối rối, lúc này thế nhưng khẩn trương kích động có chút phát run.

Hắn nhẹ nhàng kéo Dạ Vị Ương trong ngực mình ra, hai tay nâng lên hai má nóng bừng của đối phương, trong mắt tràn đầy hưng phấn cùng khó tin, ôn nhu hỏi: “Vị Ương chúng ta thật sự có đứa nhỏ?”

Nhìn vui sướng cùng hưng phấn khó che giấu trong mắt Lưu Bá Hề, Dạ Vị Ương cũng thả tâm, hắn biết Đại tướng quân vĩnh viễn sẽ không làm cho hắn thất vọng, vĩnh viễn không làm hắn thương tâm.

Giờ đây, hắn cùng nam nhân hắn yêu nhất có huyết mạch, Dạ Vị Ương chưa bao cảm thấy bản thân may mắn và hạnh phúc như lúc này.

Nhất thời không kiềm chế cảm động sâu sắc trong tâm hồn, nước mắt liền chảy xuống.

“Sao lại khóc?” Vừa rồi còn cười, hiện tại đột nhiên khóc, Lưu Bá Hề sợ đến mức chẳng biết làm sao.

Dạ Vị Ương dùng sức lắc đầu, nhào vào lồng ngực đối phương, nghẹn ngào nói: “Ta là cao hứng, cảm thấy lão thiên gia đối với ta quá tốt.”

“Ngốc hồ ly, đừng khóc, ngươi khóc làm lòng ta đều đau.” Hôn lên nước mắt nam nhân, Lưu Bá Hề cầm tay Dạ Vị Ương cười nói: “Mặc kệ ngươi có để ta ở bên cạnh ngươi hay không, chăn này ta đã xác định đắp cho ngươi, ngay cả đứa nhỏ cũng có, ngươi còn muốn vứt bỏ ta thế nào?

Lời này khiến Dạ Vị Ương nở nụ cười, hỏi: “Ngươi không thấy quái dị sao? Một nam nhân mà lại…”

Lưu Bá Hề cúi đầu hôn lên môi Dạ Vị Ương đem những lời của ngốc hồ ly lấp kín, nụ hôn nhẹ qua đi, Đại tướng quân nâng cằm Dạ Vị Ương, cười nói: “Ngốc hồ ly, ái nhân của ta là cửu vĩ hồ, ta còn có chuyện gì không thể tiếp nhận?”

“Vị Ương, ta thực cao hứng, cao hứng đến không biết phải nói gì.” Hắn cúi đầu nhìn xuống bụng Dạ Vị Ương, thanh âm có chút run: “Nó ở đây sao?”

“Ân” Dạ Vị Ương cười gật đầu, Lưu Bá Hề so với hắn ban đầu biết mình có đứa nhỏ còn khẩn trương hơn.

“Ngươi sờ nó đi.”

Cẩn cẩn dực dực mang theo chút mong đợi tiếp cận bụng Dạ Vị Ương, ngón tay Lưu Bá Hề nhẹ nhàng chạm vào cái bụng nhỏ mềm mại kia, trong nháy mắt hai người đồng thời ngẩng đầu đối mặt nhìn nhau.


Ngay tại thời điểm Lưu Bá Hề chạm vào bụng Dạ Vị Ương, đại hồ ly cảm thấy tiểu hồ ly trong bụng đá hắn một cái, động tác nho nhỏ này từ ngón tay truyền đến tâm Đại tướng quân.

Thật sự không biết nói gì hơn, Đại tướng quân mở hai tay đem nam nhân gắt gao ôm vào trong ngực, hốc mắt ẩn ẩn lệ quang.

Ngoài phòng, Tịch Thiên Thương đứng ở cửa, cười thê lương.

Nhẹ nhàng thay hai người đóng cửa phòng, chịu đựng đau nhức trong lòng, Tịch Thiên Thương dùng sức nhắm hai mắt rồi mở ra, hít sâu một hơi xoay người tính toán rời đi.

Đi chưa được hai bước đã thấy trong sân có một nam nhân đang đứng, Tịch Thiên Lâu nhìn Tịch Thiên Thương, trong mắt hiện lên tia không đành lòng, chậm rãi đi tới.

“Nếu ngươi đã nhìn thấy, vậy không cần ta nói thêm nữa.”

“Ta tuy rằng chán ghét thái hậu, nhưng ta lại phát hiện ta cùng nàng có chút tương tự.” Tịch Thiên Thương ảm đạm cười, tỷ như, đã yêu đến sâu nặng như vậy rồi lại cố tình không chiếm được người thương.

“Bất quá ngươi yên tâm, ta sẽ không giống nàng làm ra những chuyện ghê tởm, càng không biến thành kẻ ngay cả chính mình cũng chán ghét.” Tịch Thiên Thương bây giờ chỉ muốn tìm một nơi để bản thân bình tĩnh lại.

Nhíu mày, Tịch Thiên Lâu kéo tay Tịch Thiên Thương, “Khó chịu thì cứ nói ra, trong lòng không thoải mái cũng đừng một mình gánh chịu, ta biết ta không xứng làm một người cha, nhưng suy cho cùng ta vẫn là cha của ngươi.”

“Thiên Thương.” Mang theo yêu thương mà gọi tên nam tử, Tịch Thiên Lâu ôm lấy bả vai Tịch Thiên Thương, vỗ nhẹ lưng đối phương, tựa như lúc còn nhỏ. W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m

“Ta có thể buông tay, thiên hạ này không có chuyện gì làm khó được ta, nhưng ta vẫn rất khó chịu.” Tịch Thiên Thương ôm lấy thân nhân duy nhất của hắn.

Tịch Thiên Lâu chính là nhẹ nhàng vỗ lưng Tịch Thiên Thương, hắn biết Tịch Thiên Thương đã trưởng thành, trở nên thành thục, có chừng mực của riêng mình, nhìn Tịch Thiên Thương như vậy hắn cảm thấy vừa cao hứng vừa kiêu ngạo, nhưng người này dù sao cũng là đứa nhỏ của hắn.

Thấy Tịch Thiên Thương mất mác hắn cũng khó chịu.

Nhưng tình cảm chính là thứ không thể miễn cưỡng nhất trên đời.

Hết chương thứ mười


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.