Đọc truyện Đại Nịnh Thần – Chương 122: Chữa bệnh liêu tình [3]
Mộc Miên trấn hẻo lánh sở dĩ trở thành nơi quý tộc cả nước an dưỡng tu kiến hào trạch, trừ bỏ cảnh vật yên tĩnh cùng ưu mĩ, ôn tuyền cũng là một trong những nguyên nhân.
Nghe nói quý tộc Kim quốc thường đào một thông đạo đem ôn tuyền dẫn vào trong nhà, do người chuyên phụ trách ôn tuyền xử lý, sau đó sẽ phóng vào trì tử lộ thiên.
Mấy cái đuôi bạch sắc ở trong nước vùng vẫy vô cùng khoái hoạt, Dạ Vị Ương ghé vào cạnh ao vỗ tay, hai con chim nhỏ từ trên nhành cây bay xuống, đậu bên người đại hồ ly nhảy tới nhảy lui.
“Đáng tiếc các ngươi không biết Lưu Bá Hề là ai, Tịch Thiên Thương là ai, bằng không các ngươi có thể giúp ta đưa tín vật.”
Ngón tay nhẹ nhàng sờ đầu chim nhỏ, Dạ Vị Ương cười tùy ý để chim nhỏ nhảy lên đuôi hắn trên mặt nước, lưng dựa vào rìa ao, hắn cúi đầu sờ dây tơ hồng cùng ngọc bội trên cổ mình.
Hắn nhớ Lưu Bá Hề.
Bắc Thần Nguyệt tuy rằng không nói tỉ mỉ, nhưng hắn có thể đoán ra, lần này Lưu Bá Hề đối phó cường đạo phương Bắc đã cấp Kim quốc một kích thật mạnh, chẳng những cơ hồ đánh tan phòng tuyến xây dựng nhiều năm của Kim quốc, còn nhân lý do “Phòng ngừa sự kiện tương tự phát sinh”, mà tăng mạnh binh lực ở phương Bắc.
Kim quốc vì việc này tức giận không nhẹ, hắn ngày đó nằm trên giường nghỉ ngơi còn thấy Bắc Thần Diêu Quang cầm trong tay thư tín đến từ Kim quốc hoàng đế.
Phỏng chừng là Kim quốc hoàng đế tới cáo trạng, thật không biết Bắc Thần Diêu Quang dùng cách gì khiến Kim quốc nghe lời như vậy.
Dạ Vị Ương hai tay tạo thành một đường trên mặt nước, mấy cái đuôi sau lưng chống đỡ không để hắn chìm xuống, cảm giác này không tồi, quả thực là phao bơi lội thiên nhiên.
Đại hồ ly híp nửa mắt nhìn không trung xanh thẳm, những điều viết trên sách đã hoàn toàn biến thành sự thật, sau khi trở thành cửu vĩ hồ sẽ không còn sinh bệnh, có thể liên hệ tinh thần cùng điểu thú…
Nói như vậy, nếu hắn bảo trì bộ dáng hiện tại sẽ trường sinh bất lão?
Quyển sách kia còn viết cửu vĩ hồ chỉ tồn tại độc nhất, cho nên năm đó tiểu hồ ly gặp Bắc Thần Diêu Quang, Tịch Thiên Thương và Lưu Bá Hề chính là hắn, hay là một thế hệ khác của hắn?
Tổng cảm giác là trên hắn một thế hệ, nhưng bởi vì không có đoạn trí nhớ kia, Dạ Vị Ương thủy chung không dám kết luận.
Trên bầu trời ngẫu nhiên có vài áng mây trắng bay qua giống như kẹo bông gòn, thoạt nhìn nhuyễn nhuyễn dày đặc, bị gió thổi lúc sau biến đổi hình dạng, Dạ Vị Ương nhìn chợt cảm thấy đám mây kia giống con hồ ly, một tiểu hồ ly nho nhỏ.
“Ta là một nam nhân, muốn có truyền thừa thì phải kết hôn a.” Đại hồ ly thì thào tự nói, hắn nhớ quyển sách kia có viết về truyền thừa của cửu vĩ hồ, đáng tiếc lúc ấy chưa có xem kỹ.
“Ngươi muốn cùng ai kết hôn?”
Thanh âm bất thình lình dọa Dạ Vị Ương nhảy dựng, hắn rơi phịch vào trong nước, hồ ly nguyên bản nằm trên mặt nước lập tức chìm xuống, may mắn đuôi hắn làm việc tốt, miễn cưỡng có thể đứng vững.
“Đi đường không phát ra âm thanh, ngươi là quỷ sao?” Người ngay tại thời điểm hắn tắm rửa mà xuất hiện chỉ có một.
Bắc Thần Diêu Quang ven theo cạnh ao rồi bước xuống, miệng vết thương trên người đã khép lại, hiện tại cũng có thể chạm nước.
Quần áo mỏng ngâm trong nước tựa như rong biển phiêu lãng, Bắc Thần Diêu Quang chậm rãi hướng về phía Dạ Vị Ương: “Ngươi muốn có hài tử sao, hồ ly?”
“Hài tử đương nhiên muốn, chính là ta cảm thấy hiện tại không còn đủ tư cách làm phụ thân.”
Những vệt sóng lay động xung quanh nam nhân, trôi dần tới bên người Dạ Vị Ương, hồ ly tựa đầu vào tảng đá hỏi: “Ngươi thì sao?”
“Vị Ương, chẳng lẽ ngươi đã quên? Thời điểm ở Bắc Thần quốc ngươi đã cùng ta bái đường, uống rượu giao bôi, đồng sàng cộng chẩm, hơn nữa trừ ngươi ra, ai ta cũng không cần.” Ở trên một tảng đá khác, Bắc Thần Diêu Quang học theo bộ dáng Dạ Vị Ương tựa đầu suy nghĩ, trong mắt nhàn nhạt ý cười.
“Làm một đế vương, ngươi không thể không có truyền thừa, cho dù bản thân ngươi không muốn, triều thần cũng sẽ không đồng ý, hơn nữa nếu ngươi không có con nối dòng, đó là một nhân tố khiến quyền lực ngươi không ổn định.”
Dạ Vị Ương nói chính là vấn đề thực tế, những lời lãng mạn êm tai, đối với kẻ trưởng thành từng học qua nền giáo dục tiên tiến như hắn quả thực không có tác dụng.
Tuy rằng có chút không tốt, bất quá trước kia lúc biết Lưu Bá Hề là cô nhi Dạ Vị Ương đã thoáng nhẹ nhàng thở ra, hắn thật đúng là sợ tương lai phải đối mặt với cha mẹ đối phương, cũng may sư phụ Lưu Bá Hề cũng là người tiến bộ.
“Ai nói với ngươi, ta cả đời sẽ làm hoàng đế Bắc Thần quốc?”
Mấy cái đuôi phất qua phất lại giữa nước ao trong suốt khiến tâm Bắc Thần Diêu Quang có chút ngứa, hắn đưa tay bắt lấy một cái đuôi Dạ Vị Ương, từ đuôi lướt qua tảng đá đến bên cạnh hồ ly.
Trước khi Dạ Vị Ương tránh né cố ý lôi kéo đuôi thuận thế đem người ôm vào trong ngực, khi hai tay tiếp xúc với thân thể nam nhân, Bắc Thần Diêu Quang toàn thân đều lộ ra thỏa mãn, quả nhiên so với đuôi ôm người vẫn thoải mái hơn.
“Ngươi nói thích ta, vậy ngươi có biết khi hai người ở chung với nhau tối trọng yếu nhất là gì không?” Dạ Vị Ương vội lấy tay chắn ở trước ngực Bắc Thần Diêu Quang.
“Là tôn trọng!” Hắn dùng lực chọc chọc tim đối phương, “Nếu ngay cả người mình sở yêu cũng không tôn trọng, kia chính là ngươi yêu vì tư lợi, nói trắng ra cái ngươi yêu chính là bản thân ngươi.”
“Ta tôn trọng ngươi.” Bắc Thần Diêu Quang vừa nói, tay cũng không thành thật hướng trong nước sờ soạng.
“Ngươi tôn trọng ta còn sờ loạn?” Sau lưng là tảng đá, Dạ Vị Ương cố gắng dùng đuôi ngăn cách giữa hai người bọn họ.
“Ta tôn trọng ngươi, nhưng càng muốn có được ngươi.”
Đây là lý luận chó má gì, đang lúc thất thần Dạ Vị Ương đột nhiên bị một bàn tay nâng thắt lưng lên, đuôi phía sau lưng đồng thời không chút khách khí hướng Bắc Thần Diêu Quang đánh tới, tên hỗn đản chết tiệt nằm trên người hắn liền hăng hái tiến vào.
Bất thình lình bị độn đau đuôi đại hồ ly nhất thời nhuyễn xuống, tên Bắc Thần Diêu Quang chết tiệt!
,,,,,,,
,,,,,,,
,,,,,,,
“Đừng nhìn ta như vậy, nếu hắn không xằng bậy ta cũng không đánh hắn.”
Dạ Vị Ương xoay người, hắn không đem tên Bắc Thần Diêu Quang kia đánh chết đã là tốt lắm rồi.
Hồng y nữ tử tựa vào cạnh cửa khẽ hừ một tiếng: “Các ngươi đã ngủ chung bao nhiêu lần, một lần là ngủ, hai lần là ngủ, lộng đến như vậy còn trinh liệt cái gì? Hơn nữa tướng mạo hoàng huynh ta như thế ngươi còn ghét bỏ được sao?”
“Ngươi khẳng định là đang nói giúp ca ca ngươi.” Người một nhà đều thích ngụy biện, Dạ Vị Ương cúi đầu cầm lấy quyển sách rầu rĩ không vui.
Ngày đó đang tắm Bắc Thần Diêu Quang đột nhiên chạy tới, sau đó lại mạnh mẽ cùng hắn xảy ra quan hệ, kết quả chính là miệng vết thương của tên biến thái nào đó nứt ra, lúc này lại nằm trên giường băng bó.
“Dạ Vị Ương, ngươi từng hỏi ta, nếu sau này xuất hiện một người tự xưng hồ ly, hoàng huynh ta sẽ lựa chọn thế nào?” Bắc Thần Nguyệt nhấc chân đi vào phòng, đến cạnh đại hồ ly đang ngạo kiều thì dừng lại, thân thủ giật lấy quyển sách trong tay Dạ Vị Ương ném sang một bên.
Dạ Vị Ương ngẩng đầu nhìn nữ tử đỏ au trước mặt: “Ngươi dường như có chuyện muốn nói với ta.”
Bắc Thần Nguyệt gật đầu, lưng tựa vào bàn hai tay khoanh trước ngực, nhếch môi nói: “Nếu không cởi bỏ khúc mắc trong lòng ngươi khẳng định cho dù chết ngươi cũng không chân chính tiếp nhận hoàng huynh ta, nhìn hai người các ngươi nháo như vậy, cũng không phải biện pháp tốt.”
“Nói thật cho ngươi biết, Lưu Bá Hề cùng Tịch Thiên Thương kia tựa hồ rất coi trọng ngươi, gần đây phóng ra tin tức nếu chúng ta không thả ngươi liền tính toán trực tiếp khai chiến.”
“Bọn họ thật sự làm vậy?” Dạ Vị Ương nhíu mày, nếu vì một mình hắn mà hai nước khai chiến, kia Dạ Vị Ương hắn thật sự là tội nhân thiên cổ.
Quan sát biểu tình Bắc Thần Nguyệt, Dạ Vị Ương suy đoán, nói: “Kỳ thực ngươi cũng không muốn khai chiến đi? Dù sao Bắc Thần Diêu Quang vừa mới nắm quyền, tuy rằng thực lực Thiên quốc không cường đại bằng Bắc Thần quốc, nhưng không phải dễ đối phó, nếu hai nước tùy tiện khai chiến, tử thương vô số tạm thời không nói, còn dễ dàng bị nước khác chiếm tiện nghi.”
Huynh muội Bắc Thần Nguyệt đều rất thông minh, Bắc Thần Diêu Quang đúng là thích hợp làm hoàng đế, nhưng biến thái cũng có nhược điểm của chính mình, tỷ dụ như sẽ vì hồ ly mà làm ra sự tình đáng sợ nào đó.
Bắc Thần Nguyệt thân là người ngoài cuộc nên sáng suốt hơn một chút, tự nhiên sẽ không để cho Dạ Vị Ương làm nhiễu loạn thế cục hiện tại.
“Ngươi không phải kẻ ngu ngốc, quan hệ lợi hại trong đó bản thân ngươi đều rõ ràng.” Trong mắt hiện lên ý tứ giảo hoạt, Bắc Thần Nguyệt hơi loan thắt lưng nhìn khuôn mặt sạch sẽ thanh lệ của Dạ Vị Ương.
Nàng nói: “Ta không nghĩ ở thời điểm không thể nắm chắc cùng Thiên quốc phát sinh mâu thuẫn không thể khống chế, hiện giờ chỉ có thể đem ngươi thả ra, chẳng qua hoàng huynh tất nhiên không đồng ý.”
“Ngươi có biện pháp?” Xem bộ dáng Bắc Thần Nguyệt, Dạ Vị Ương đoán rằng nữ tử này không vô duyên vô cớ tìm hắn, nếu Bắc Thần Nguyệt nguyện ý giúp, vậy hắn trở về Thiên quốc sẽ rất dễ dàng.
“Nhưng nếu ngươi thật sự thả ta, cho dù ngươi là muội muội Bắc Thần Diêu Quang, hắn cũng không dễ dàng buông tha cho kẻ phản bội hắn.” Có thể ly khai tất nhiên tốt, chính là Dạ Vị Ương lo lắng Bắc Thần Nguyệt có phải sẽ gặp nguy hiểm?
Lại nói Bắc Thần Nguyệt đã cứu hắn vài lần, phần ân tình này hắn vẫn ghi tạc trong lòng.
Bắc Thần Nguyệt nhãn tình sáng lên, thấp giọng cười: “Ngươi coi như là hồ ly có lương tâm còn biết suy nghĩ cho ta, bất quá ngươi yên tâm, ta không tính toán phản bội hoàng huynh, chằng qua cảm thấy ngươi nói rất đúng, không đem vấn đề kia giải quyết cho dù các ngươi nhất mực cùng một chỗ cũng sẽ không có kết quả tốt.”
“Kỳ thực Tịch Thiên Thương có âm thầm cùng ta liên lạc, vẫn muốn ta thả ngươi, hiện giờ ta cho các ngươi một cơ hội, đừng nghĩ là ta tốt, ta làm vậy đều là vì hoàng huynh.”
Tiếu dung trên mặt dùng tan đi, Bắc Thần Nguyệt nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, lẩm bẩm nói: “Ta cũng rất muốn biết, vấn đề kia của ngươi hoàng huynh ta sẽ trả lời thế nào, kiên định yêu chính ngươi, hay là yêu đoạn hồi ức cũ.”
Hết chương thứ năm mươi ba