Đọc truyện Đại Nịnh Thần – Chương 121: Chữa bệnh liêu tình [2]
“Ngươi nói phương Bắc Thiên quốc rối loạn đã được bình ổn?” Nghe được lời Bắc Thần Nguyệt, trong mắt Dạ Vị Ương không có nhiều kinh ngạc.
Từ sau khi bị Bắc Thần Diêu Quang bắt cóc, Dạ Vị Ương hầu như mất đi mối liên lạc với bên ngoài, hoàn toàn không biết tình huống hiện tại ở Thiên quốc thế nào, Lưu Bá Hề và Tịch Thiên Thương biết hắn bị bắt đi sẽ phản ứng ra sao.
“Ngươi dường như không chút kinh ngạc a.” Bắc Thần Nguyệt bĩu môi, nàng còn tưởng rằng Dạ Vị Ương ít nhiều gì cũng kinh ngạc một phen.
“Hiệp ước cũng đã ký, các ngươi thực hiện cũng là chuyện nên làm, ta kinh ngạc cái gì? Nếu bây giờ ngươi nói, ta hiện tại có thể trở về, ta đây mới thật sự kinh ngạc.” Dạ Vị Ương nhếch miệng cười.
Bọn họ ở biệt uyển lân cận Mộc Miên trấn, sát bên bờ sông, không cần xuất môn vẫn có thể trông thấy một khỏa mộc miên sắc màu rực rỡ, lúc này tuy rằng có thể tự do ở trong biệt uyển hành tẩu, nhưng Dạ Vị Ương trước mắt vẫn không có biện pháp ly khai biệt uyển lộng lẫy xa hoa này.
Cho dù là ngẫu nhiên rời khỏi Bắc Thần Diêu Quang một mình tản bộ trong hoa viên, bên cạnh cũng sẽ có người xa xa theo dõi, hoặc là Bắc Thần Nguyệt đi cùng, giống như sợ hắn mọc cánh bay đi mất.
Dạ Vị Ương âm thầm thở dài, cho dù hắn muốn trốn cũng chẳng phải điều dễ dàng, trên người một phân tiền cũng không có, càng không có bản đồ, đừng nói thuận lợi quay về Thiên kinh, phỏng chừng mới chạy một nửa đã bị Bắc Thần Diêu Quang trảo trở về, hoặc là chết đói dọc đường.
“Trong đó một nửa nguyên nhân là hoàng huynh muốn Kim quốc tạm thời khắc chế một chút, nửa còn lại chính là bản thân Kim quốc xử lý không nổi, Lưu Bá Hề không hổ danh cao thủ dụng binh nổi tiếng thiên hạ, thời gian mấy tháng ngắn ngủi đem nhóm phiến tử chiến tranh mà Kim quốc vất vả bồi dưỡng đánh cho tan rã.”
Bắc Thần Nguyệt hơi giơ khóe môi, nhãn tình xinh đẹp lộ ra tia giảo hoạt.
Nàng cố ý nói với Dạ Vị Ương: “Bộ dạng Lưu Bá Hề kia ngược lại tuấn tú lịch sự, hơn nữa còn là nhân tài hiếm có, ta nhìn cũng thực động tâm a, ngươi nói nếu ta gả cho Lưu Bá Hề thì thế nào? Lấy điều kiện năm mươi năm đình chiến, ta nghĩ Lưu Bá Hề có lẽ sẽ đồng ý.”
Nếu thật sự đưa ra điều kiện mê người như vậy, nói không chừng Lưu Ba Hề sẽ vì đại nghĩa dân tộc cùng quốc gia ổn định mà tiếp nhận Bắc Thần Nguyệt.
Tuy rằng Đại tướng quân đối với hắn từ trước đến nay đều là toàn tâm toàn ý, nhưng nói tới vấn đề này, trong lòng Dạ Vị Ương khó tránh khỏi có điểm không ra tư vị.
Hắn biết hỏi Lưu Bá Hề: “Dân chúng Thiên quốc cùng ta bên nào trọng yếu hơn?” Thật sự là quá mức ấu trĩ, quá mức quái dị, nhưng nghĩ đến đáp án, Dạ Vị Ương thật không dám tưởng tượng sâu.
Trên phương diện đại nghĩa, đương nhiên dân chúng Thiên quốc trọng yếu, lấy một cái hôn nhân mang đến cho Thiên quốc bình an phát triển năm mươi năm, đại giới này quả thực không đáng nhắc tới.
Nhưng trên phương diện cá nhân, đây không phải chuyện dễ tiếp nhận.
“Ngươi không lên tiếng, đại biểu là ngươi cũng biết đáp án là gì, nhưng ngươi phải biết rằng, hoàng huynh ta vì ngươi ngay cả mạng cũng không cần, cùng Lưu Bá Hề so sánh thì thế nào?” Nói nửa ngày, Bắc Thần Nguyệt vẫn là thay ca ca nàng nói tốt.
“Đúng vậy, nghe ngươi nói Bắc Thần Diêu Quang đối với ta quả thực toàn tâm toàn ý, nhưng ta cố tình chính là thích Lưu Bá Hề, thích sự hào hùng trên người hắn, thích Đại tướng quân có một khỏa tâm ưu quốc ưu dân, thích hắn nghị lực cùng quyết tâm gánh vác trách nhiệm sứ mệnh.”
Dạ Vị Ương ngẩng đầu nhìn cây mộc miên bên cạnh, trên mặt tràn đầy ý cười, thì thào nói: “Đại tướng quân đích xác là một người có tài hoa có khát vọng, hắn không thể giống như quý quốc bệ hạ tự do tùy hứng, thậm chí có thể thường xuyên vì quốc gia đại sự mà khốn đốn, nhưng đây cũng đồng thời là chỗ mị lực của hắn.”
Dạ Vị Ương quay đầu nhìn Bắc Thần Nguyệt đang cau mày vẻ mặt khó hiểu bên cạnh.
“Ta không phải nói Bắc Thần Diêu Quang không tốt, chính là lúc đầu hấp dẫn ta trừ bỏ vẻ ngoài tuấn lãng của Đại tướng quân, còn có phần cứng cỏi và kiên trì trong mắt hắn.”
“Cho dù hắn vì quốc gia mà bỏ rơi ngươi?”
Đối với vấn đề xảo quyệt này, Dạ Vị Ương lắc đầu, thản nhiên nói: “Ngươi sai rồi, hắn sẽ không bỏ rơi ta, trước kia không, hiện tại không, sau này cũng không.”
“Có đôi khi hoa ngôn xảo ngữ nghe vào tai thật khiến người ta cảm động, nhưng cũng có lúc hắn không cần phải nói gì, ngươi vẫn biết hắn đã đem ngươi đặt trong lòng.”
“Chẳng lẽ hoàng huynh ta không đem ngươi đặt trong lòng sao?” Nghe Dạ Vị Ương liên tiếp khen ngợi Lưu Bá Hề, Bắc Thần Nguyệt lập tức vì ca ca nàng bất bình.
Dạ Vị Ương nhìn mi đầu hồng y nữ tử đang nhíu chặt, cười nói: “Ngươi có từng nghĩ, tương lai nếu có một ngày xuất hiện một con hồ ly giống như ta, sau đó hắn nói với các ngươi, hắn mới là con hồ ly trước đây Bắc Thần Diêu Quang nuôi, đến lúc đó hoàng huynh ngươi sẽ làm thế nào?”
Vấn đề này lập tức khiến Bắc Thần Nguyệt nan kham, nữ tử từ trước đến nay miệng lưỡi giảo hoạt cũng có thời điểm nói không ra lời.
“Xem, ngươi cũng biết đáp án mà phải không? Khi hắn chưa phát hiện ta là hồ ly, hắn đem trói vào cột thuyền hai ngày hai đêm, cuối cùng còn muốn bóp chết ta.”
Dạ Vị Ương dừng cước bộ, nhìn Bắc Thần Nguyệt nói: “Hắn đối với ta tốt, chẳng qua dựa trên cơ sở ta chính là hồ ly trước đây hắn nuôi, nếu một ngày hắn cảm thấy ta không phải, cái tốt kia cũng sẽ biến mất.”
Tựa như ở trên lầu các, nhìn thì tuyệt vời, nhưng không cách nào khiến người ta an tâm.
Thời điểm ở bên cạnh Lưu Bá Hề Dạ Vị Ương sẽ không có loại cảm giác bất an như vậy, chính là ở bên cạnh Bắc Thần Diêu Quang, cho dù người kia nguyện ý cho hắn giết, Dạ Vị Ương cũng vô pháp cảm thấy kiên định.
Kiếp trước hắn đã qua lứa tuổi thiếu niên ngây thơ, sẽ không vì lời ngon tiếng ngọt của kẻ khác mà đầu óc mù quáng, so với cái gọi tốt hay không tốt, hắn càng coi trọng phần kiên định cùng an ổn trong nội tâm.
Tỷ dụ như, so với hòn đảo hư ảo xinh đẹp giữa biển rộng, hắn càng yêu một bến đỗ chân chính.
“Nếu thật sự có ngày đó, hoàng huynh vẫn chọn ngươi thì sao?” Bắc Thần Nguyệt không cam lòng truy vấn, cho dù nàng biết, nếu có một ngày như vậy, lựa chọn của Bắc Thần Diêu Quang sẽ là cái gì.
“Ta đây liền thử tiếp nhận hắn.” Dạ Vị Ương thuận miệng đáp, bọn họ một hỏi một đáp chẳng qua là một ngụy mệnh đề, càng không tồn tại đáp án chân chính.
,,,,,,,
,,,,,,,
,,,,,,,
Tạm thời tiếp nhận Bắc Thần Diêu Quang, thử cùng tên biến thái trò chuyện, tâm sự, tìm hiểu lẫn nhau cũng là chuyện đương nhiên.
Bắc Thần Diêu Quang mỗi ngày đều phê duyệt tấu chương, thời gian giữa trưa rảnh rỗi liền thích cùng Dạ Vị Ương một chỗ.
Nguyên bản vẫn để Dạ Vị Ương bồi trong thư phòng, nhưng Dạ Vị Ương nói rất buồn muốn đi ra ngoài một chút, Bắc Thần Diêu Quang liền cho Dạ Vị Ương ra ngoài.
Đây là thời điểm ngủ trưa, Dạ Vị Ương dường như nhớ đến cuộc sống trước đây ở Bắc Thần quốc.
Mỗi ngày đều cùng Bắc Thần Diêu Quang ngủ cùng một phòng chung một giường, mặc kệ là buổi tối hay ban trưa.
“Ta tốt xấu gì cũng là mệnh quan triều đình Thiên quốc, ngươi bắt ta như vậy hình như không tốt lắm?” Hiện tại đã có đuôi trên người, hơn nữa Bắc Thần Diêu Quang bị thương mấy ngày nay cũng coi như an phận, Dạ Vị Ương không sợ cùng người này ngủ chung giường.
Đại hồ ly ghé vào mạn giường vung vẫy chín cái đuôi to, kỳ thật Dạ Vị Ương rất thích biến đuôi ra, chính là thời điểm ở ngoài phòng chung quy vẫn nên khắc chế một chút.
Tuy nói công tác bảo mật của Bắc Thần Diêu Quang rất tốt, nhưng vạn nhất tên biến thái này đem những người thấy đuôi hắn ném xuống sông thì phải làm sao?
“Về chuyện của ngươi ta đã viết thư cho Tịch Thiên Thương, nói cho hắn ngươi ở chỗ ta rất an toàn, ta cũng không động vào một sợi tóc của ngươi, chỉ là thương lượng sự tình tương lai của hai nước, ngươi tạm thời sẽ không trở lại Thiên quốc.”
Dạ Vị Ương tuy rằng không thể sờ, nhưng dù sao vẫn có thể sờ đuôi, Bắc Thần Diêu Quang kéo một cái đuôi đại hồ ly, vuốt ve nhung mao, hắn phát hiện làm như vậy Dạ Vị Ương cảm thấy thực thoải mái.
Dạ Vị Ương thiếu chút nữa nhịn không được phun tào câu “Không động vào một sợi tóc ngươi” của Bắc Thần Diêu Quang, hắn chính là bị người này gây sức ép đến thảm.
“Cái gì là sự tình tương lai hai nước?”
“Ngươi quên rồi sao, lúc ở Mân thành ta từng nói, khi nào đường sông cùng đập nước Quảng Nam tu kiến xong, Thiên quốc có thể cùng Bắc Thần quốc trao đổi mậu dịch.”
“Ta nghĩ là ngươi gạt ta.” Dạ Vị Ương hơi kinh ngạc, vấn đề Bắc Thần Diêu Quang nói hắn còn nhớ rõ.
“Trước kia phải, bây giờ không phải.” Bắc Thần Diêu Quang thản nhiên thừa nhận.
Quốc cùng quốc từ trước đến nay chỉ có lợi ích vĩnh hằng, không có đối địch vĩnh hằng.
Đứng ở góc độ cá nhân Dạ Vị Ương không nhất định sẽ tiếp thu đề nghị của Bắc Thần Diêu Quang, nhưng ở góc độ quốc gia, hai đại quốc thông qua thủy vận trao đổi mậu dịch, đối với hai bên đều là sự tình hữu ích.
Nếu Bắc Thần Diêu Quang muốn thảo luận việc này, Dạ Vị Ương tự nhiên cùng đối phương hiệp thương, tốt xấu gì hắn cũng là Hộ bộ thượng thư Thiên quốc.
Tuy rằng chủ nghiệp của Dạ Vị Ương là công trình khoa học, nhưng phương diện kinh tế cũng có đọc qua, không nói cao thâm, nhưng ứng phó với loại mậu dịch xã hội đơn giản vẫn không thành vấn đề.
Vốn nghĩ Bắc Thần Diêu Quang bất quá tùy tiện nói đùa, không nghĩ tới sau khi thảo luận cụ thể Dạ Vị Ương phát hiện Bắc Thần Diêu Quang thật sự tính toán mượn đập nước Quảng Nam Thiên quốc mang về lợi ích lớn nhất cho Bắc Thần quốc.
Tính cách cùng hành vi người này tuy cổ quái lập dị, nhưng đích thực là có khiếu làm hoàng đế, điểm này Dạ Vị Ương không thể không thừa nhận.
Hết chương thứ năm mươi hai