Đọc truyện Đại Năng Giả – Chương 10: Âm Dương Song Hùng
“Không phải nam cũng không phải nữ, không thể giao phối như nhân loại bình thường, không thể thay thế ca, giúp được việc. Mọi yêu cầu đều hợp lý.” Ân Cửu U cười nói với Ân Thập Cửu.
“Nhưng nó đâu thể nấu ăn, đâu thể rửa chén, nấu nước, quét tước…” Ân Thập Cửu thấp giọng nói.
Ân, hai người đang đứng trước một bầy chó.
Hối hận quá mà!
“Vậy chúng ta đi mua một tên thái giám làm việc đó đi.” Ân Cửu U đưa ra yêu cầu.
“Không thể!” Ân Thập Cửu bác bỏ.
Lần này Ân Cửu U không hỏi gì nữa, Ân Thập Cửu cũng không giải thích dù không nói hai người vẫn hiểu rõ đối phương sẽ dùng loại giải thích gì để đáp lại.
Ân Thập Cửu sẽ nói thái giám biến thái thích nam nhân, lỡ hắn gây hại đến mình thì thế nào.
Ân Cửu U thì luôn đáp ứng ca ca.
Đây rốt cuộc là ca ca nàng hay là đứa trẻ con? Ây, thật không biết hắn giả ngốc hay ngốc thật nữa…
“Vậy đi, chúng ta mua một con ma sủng về nuôi và một nô lệ dị tộc, ca thấy thế nào?”
Ân Thập Cửu nhìn Ân Cửu U, vẫn có lo lắng trước sau, nói, “Được, nhưng muội phải hứa với ta, không được nảy sinh tình cảm với nô lệ đó rồi bỏ ca.”
“Hảo.” Ân Cửu U không nói hai lời liền kéo Ân Thập Cửu đi lựa chọn ma thú, có khá nhiều ấu ma thú, hai người quyết định nuôi ma thú từ nhỏ hoặc ma thú đản để dễ dàng thuần hóa.
“Ca, muội mua con chó nhỏ này.” Ân Cửu nhìn con chó trắng tuyết từ da đến lông, nhỏ nhắn đáng yêu trong lòng tay, còn chưa có mở mắt được a.
“Khách quan, ngài thật tinh mắt, con chó này vừa mới nở ra từ trứng được hai ngày, mắt chúng vẫn chưa mở có thể nuôi dưỡng thành ma sủng.” Lão bản buôn ma thú cười nghề nghiệp nói.
“Bao nhiêu?”
“Không nhiều, một ngàn hoàng kim.” Lão bản cười tủm tỉm nói.
“Quá mắc rồi, đây rõ ràng chỉ là một con chó bông trắng, nuôi làm thú sủng còn được chứ ma sủng thì có thể làm gì, lớn lên chúng chỉ cao có nửa mét, dùng để giữ nhà giữ cửa còn được. Vô dụng như vậy chỉ đáng hai trăm hoàng kim.”
“Khách quan à, ngài xem, bọn ta trăm chết một sống mới đem trứng thú từ ổ của nó về đây ấp ủ, không tính công lao cũng tính khổ lao cho các huynh đệ, dù làm thú sủng như nó cũng được sinh ra từ ma trứng, giá không thể nào dưới năm trăm hoàng kim được, chúng ta là thương gia phải buôn bán có lợi, bảy trăm hoàng kim.”
“Một con chó giữ nhà lại đến bảy trăm hoàng kim, làm ăn lời như vậy chi bằng đi lấy mấy con cẩu con ở ngoài đường nói là ma thú thuần hòa bán giá cao cho rồi.”
Ân Cửu U còn đang trả giá với lão bản, Ân Thập Cửu đi đến bên cạnh Ân Cửu U, kéo kéo tay áo nàng, nhỏ giọng nói, “U Nhi, ca thích con này.”
Ân Cửu U nhìn lại con cẩu Ân Thập Cửu ôm trong lòng, cùng với con chó của nàng giống nhau y hệt, ngoại trừ bộ lông đen huyền.
“A, hai vị thật trùng hợp nha, hai người là song bào thai, hai con ma khuyển này cũng là từ một trứng chui ra đấy nha, ta vẫn còn giữ vỏ của chúng đây.”
Lão bản đen lấy vỏ trứng trắng đen hỗn độn đưa đến trước mặt hai người, Ân Cửu U nhìn lướt qua mấy mảnh vỏ trứng, thấy văn tự trên vỏ không khỏi giật mình một chút, nàng nhìn hai con cẩu, nhìn đến vỏ trứng, thu lấy vỏ, cười híp mắt hỏi, “Vỏ trứng của ma thú này rất được nha. Ân bảy trăm hoàng kim mua.”
Lão bản cười híp mắt nhận lấy bảy trăm hoàng kim, Ân Cửu U mang theo Ân Thập Cửu cùng hai con cẩu và vỏ trứng rời đi luôn thể.
“Ấy ấy, khách quan, ngài chỉ trả bảy trăm hoàng kim thôi a, không thể mang theo cả con cẩu đen kia được.”
Ân Cửu U lạnh mắt quát, “Hai con cẩu này là từ một trứng chui ra, hai trăm hoàng kim mua hai con cẩu về giữ nhà đã là quá hời, huống chi ta bỏ ra giá bảy trăm hoàng kim mua luôn cả hai con cẩu này. Làm người không nên quá tham lam, ngươi hãy tích chút công đức, lần sau chúng ta còn có thể hợp tác nha.”
“Như vậy… Như vậy…” Lão bản ấp úng.
“Ây, ta nói ngươi này, buôn bán là ngươi tình ta nguyện, vừa rồi ngươi nói giá bảy trăm hoàng kim cho ma thú mà hai con nở từ một trứng chẳng phải là bảy trăm mua cả hai sao? Ta trả tiền mua hàng, ngươi nhận, ta lấy hàng, hai chúng ta đều qua lại đã định, đâu thể dối trá được, yên tâm, tương lai có thể ta sẽ mua ma thú hoặc bán ở chỗ ngươi nữa nha.” Chỉ là lời nói suông thôi.
“Hừ, coi như ta bán lỗ cho các ngươi, đi đi đi.” Lão bản biết rõ nói thêm với Ân Cửu U chẳng làm được gì, chỉ có thể đuổi khách, nhưng lại thêm một câu, “Nếu sau này ngươi có ý định đi săn bắt ma thú ta nghĩ ngươi nên đến Huy Dạ sâm lâm, nơi đó có rất nhiều ma thú, sau bán lại nơi này cho bọn ta, bất kỳ cái gì của ma thú dù sống hay chết ta cũng sẽ thu mua với giá thị trường, đám bảo cho các ngươi nha.”
Há! Hóa ra là kết bạn hợp tác… Nãy giờ ta lừa ngươi như vậy mà ngươi vẫn thật tốt với bọn ta…
Ân Cửu U cảm động trong lòng, nhưng thật chất lại phun nhổ cẩu thí. Ai chẳng biết Huy Dạ sâm lâm có vô vàng nguy hiểm. Võ Linh đi vào còn chết ở đó nói chi nàng chỉ là Võ Đồ.
“Hảo, về sau nếu có thể ta sẽ đến chỗ ngươi làm ăn.” Ân Cửu U buông xuống lời nói nửa thật nửa giả xong liền kéo Ân Thập Cửu đi ngay.
“Ca, mau lấy một giọt máu của mình cho con ma thú của ca nuốt vào, nhanh lên.” Ân Cửu hối thúc Ân Thập Cửu.
Ân Thập Cửu ngờ vực làm theo, Ân Cửu U làm một ngón tay chảy máu, đút cho con cẩu trắng trong tay liếm vào, đồng thời Ân Thập Cửu cũng làm theo.
Hai con cẩu vừa nuốt máu hai người xuống bụng, đôi mắt to tròn ngập nước liền mở ra, hai con cẩu đồng thời có đôi mắt dị đồng quái dị.
Một con đen huyền, một con bạch sắc, Ân Cửu U cười híp mắt vui vẻ nói, “Ca, chúng ta rất may mắn nha, bắt đến tay đôi Âm Dương Song Hùng luôn a.”
Ân Thập Cửu chớp chớp đôi mắt to tròn khó hiểu ý tứ trong mắt hỏi, “Âm Dương Song Hùng?”
“Phải, Âm Dương Song Hùng. Âm Dương Song Hùng chính là hai con gấu một đen một trắng từ một quả trứng đi ra, trong khoảng một tuần khi nở, chúng phải uống vào một giọt máu của song bào thai, có thể là từ cha mẹ chúng hoặc đồng tộc, miễn là kẻ cho chúng uống máu có quan hệ song bào thai là được, uống xong, chúng sẽ mở mắt và bắt đầu nhận thức.”
“Vậy thì có gì đặc biệt?” Ân Thập Cửu chẳng thấy gì hay ho.