Đọc truyện Đại Minh Vương Hầu – Chương 46: Say đánh hoàng tôn
Cơm no rượu say, hai con ma men bắt đầu nâng nhau dậy.
Tiêu Phàm nghiêng đôi mắt lờ đờ, vỗ vỗ khuôn mặt nản lòng của Chu Doãn Văn giả:
– Không sợ rơi đầu thì ngươi cứ tiếp tục giả mạo làm Hoàng thái tôn điện hạ đi a, cơm rượu no say, ta đi đây.
Chu Doãn Văn giả đưa tay sờ sờ vào bên hông lấy ra túi tiền lẻ, gọi tiểu nhị tính tiền.
Sau đó miệng hắn còn hừ hừ:
– Ngươi cứ chờ đấy, hảo hảo chờ cho ta, ta sẽ cho ngươi tin rằng.
Sờ soạng cả nửa ngày, sắc mặt Chu Doãn Văn liền đỏ lên.
Với nhãn lực của Tiêu Phàm đương nhiên là nhìn ra có chuyện gì, hắn liếc bốn phía sau đó nhẹ giọng nói:
– Không có tiền sao?
Chu Doãn Văn giả ngượng ngùng gật đầu, tiếp theo lại lắc đầu:
– Có tiền, bất quá là ở trên người thị của của ta, ta không có thói quen mang bạc theo.
– Ba.
Lại thêm một cú trời đánh nữa giáng xuống.
Từ lúc biết tên này là hàng giả Tiêu Phàm đột nhiên cảm thấy mình trở nên rất bạo lực, chứng kiến vẻ mặt đau khổ của tên hàng nhái, trong lòng hắn tự nhiên lại sinh ra một cỗ khoái cảm khó hiểu.
– Không có tiền vậy ngươi vào tiệm ăn làm gì? Còn thị vệ ư? Đến cái này cũng có thể nghĩ ra sao.
Gã giả mạo trừng mắt nhìn Tiêu Phàm, tức thì hai hàng nước mặt lại tuôn rơi, vẻ mặt vừa bi phẫn vừa ủy khuất, còn mang theo vài phần đáng thương.
– Ta không phải là giả, ta thật sự là hoàng…
– Câm miệng.
Tiêu Phàm mắng to một tiếng, hắn dùng sức lắc lắc đầu thật mạnh dường như nhớ lại kiếp trước khi uống rượu trước cửa hàng tạp hóa, hồn nhiên quên đi thân phận chưởng quỹ tửu lâu của mình, mồm nồng nặc rượu, ghé tai hàng giả, nói:
– Ta xem ngươi thuận mắt, hôm nay coi như cứu ngươi một lần, đã nếm qua Bá Vương cơm bao giờ chưa?
Hàng giả mở to mắt:
– Cái gì gọi là Bá Vương cơm?
Tiểu Phàm cười xấu xa nói:
– Bá Vương cơm chính là…….. chạy!
Vừa dứt lời, Tiêu Phàm quên luôn cả thân phận của mình, nắm đầu hàng giả thừa dịp lão Thái còn chưa đi đến lấy tiền cơm. hai người biến thành hai đạo hắc yên trong nháy mắt đã biến mất khỏi đại đường nội của Túy Tiên lâu, những người bên ngoài chỉ kịp nhìn thấy hai đạo nhân ảnh lóe lên, ngay cả bóng dáng cũng không rõ.
Lão Thái hai mắt đăm đăm, bàn tính trong tay dường như bất động giữa không trung, cẩu tử cũng đứng ở một bên trố mắt nhìn, cả đám tiểu nhị trọng đại đường tựa như bị hóa đá, tất cả đứng bất động, biểu tình đờ đẫn nhìn Tiêu chưởng quỹ lôi tên hàng giả chỉ sau vài cái hô hấp đã biến mất.
Thật lâu sau đó, cẩu tử mới nhảy dựng lên, ngạc nhiên nói:
– Lão Thái, lão Thái đây là trò đùa của chưởng quỹ sao?
Lão Thái nhíu mày vắt óc suy nghĩ:
– Chưởng quỹ cao thâm mạc trắc, nay làm như vậy chắc chắn là có thâm ý.
Cẩu Tử vò đầu nói:
– Không phải là hắn sau khi uống say liền quên luôn mình là chưởng quỹ của tửu lâu, ăn uống xong trên người hết bạc, rồi ăn Bá Vương cơm sao.
– Ba!
Cẩu Tử vừa nói xong đã bị ăn một đập từ lão Thái.
– Đừng nói bậy, chưởng quỹ làm sao có thể phạm sai lầm hồ đồ đó?
Lão Thái lời lẽ nghiêm khắc trách mắng.
Tiêu Phàm lôi kéo Chu Doãn Văn giả một hơi chạy ba con phố, lúc này chạy trốn có thể nói là vô cùng thuận lợi, ít ra cũng không có lão lừa đảo nào túm lấy tay hắn.
Nhưng mà Chu Doãn Văn rõ ràng không chịu được vận động kịch liệt như thế, giãy giụa thoát ra khỏi tay Tiêu Phàm, sau đó cúi người hai tay chống đầu đầu hổn hển thở, nói:
– Dừng lại, mau dừng lại, không chạy nữa.
Tiêu Phàm cũng thở gấp, hai người chạy cả nửa ngày rốt cục cũng đem chút rượu trong người thở ra hết, tức thì đầu óc thanh tỉnh hơn rất nhiều, mắt thấy Chu Doãn Văn giả mặt trắng bệch, Tiêu Phàm không khỏi thở dài một hơi:
– Thân thể là tiền vốn để lừa gạt, ngươi còi cọc yếu đuối thế này không may bị quan phủ phát hiện thì làm sao mà chạy thoát? Ngươi thật sự là nên rèn luyện nhiều hơn a.
Chu Doãn Văn giả hai mắt trắng dã, cũng không buồn giải thích, đứng một chỗ thở hồng hộc một lúc, nói:
– Ai, Tiêu huynh a, ngươi lôi kéo ta chạy một mạch như vậy, rốt cục là vì cái gì?
– Vì cái gì? Ngươi không phải là không có bạc sao? Ngoại trừ ăn Bá Vương cơm ra, ngươi còn có biện pháp khác sao?
– Nhưng… cho dù ta không có bạc, thì ngươi mời ta một lần không phải là được sao.
Tiêu Phàm hắc hắc cười:
– Ta mời ngươi? Thôi đi, ta với ngươi đều kiết xác giống nhau, lấy gì mời ngươi?
Chu Doãn Văn giả hai mắt mở to, ngạc nhiên nói:
– Ngươi không phải là chưởng quỹ của Túy Tiên lâu sao? Như thế nào lại không mời được ta một bữa?
Tiêu Phàm như ở trong mơ tỉnh lại, nụ cười trên mặt cứng lại:
– Đúng vậy…. Ta sao lại quên mình là chưởng quỹ nhỉ, tại sao lại phải chạy?
Chu Doãn Văn giả mạo dùng ánh mắt đồng tình nhìn hắn một cái, ung dung nói:
– Ta mặc dù hơi dài dòng một chút nhưng so với ngươi ngay cả quán của mình cũng có thể làm như vậy thì điểm này ta không bằng ngươi.
Tiêu Phàm sắc mặt khó xử.
Hắn hiện tại mới phát hiện, mình đối với Túy Tiên lâu của Trần gia không hề có lòng trung thành, Trần Tứ Lục có lẽ nên kiểm điểm nhân phẩm của mình mới đúng.
Hai người đứng ngẩn tại chỗ, đờ đẫn nhìn nhau, trong ánh mắt Tiêu Phàm tràn ngập vẻ uể oải và ảo nảo, Chu Doãn Văn giả trong mắt lại có tiếu ý.
Hai người cứ vậy không nói gì, một lát sau từ xa chạy đến hơn mười hán tử, bên hông đều dắt bội đao, cả đám như ong vỡ tổ xông tới, gã cầm đầu là một đại hán râu quai nón, miệng hô to:
– Điện… công tử, người không sao chứ?
Chu Doãn Văn giả nhìn thấy đám người đó, nhãn tình không khỏi sáng lên, đẩy đẩy Tiêu Phàm cười nói:
– Ngươi luôn mồm nói ta là giả, thị vệ của ta đã đến, ngươi lúc này đã tin chưa? Ha ha.
Tiêu Phàm hai mắt mở to nhìn vào đám người đang chạy như bay đến, sau đó ba bốn người làm một tổ, nhanh chóng đem Hoàng thái tôn giả vây quanh, cả đám người tay đặt lên chuôi đao bên hông, nhìn về phía hắn với ánh mắt bất thiện.
Hoàng thái tôn giả nở nụ cười đắc ý, phất tay tách đám thị vệ trước mặt, cười nói:
– Không có gì, các ngươi không cần khẩn trương, hắn cũng không có ác ý.
Bọn thị vệ lúc này mới nới nỏng vòng vây, mặc dù không tình nguyện, bất quá ánh mắt của cả đám vẫn gắt gao nhìn chằm chằm vào Tiêu Phàm tràn đầy cảnh giác.
Hoàng thái tôn giả nghich ngợm nhìn Tiêu Phàm chớp chớp mắt vài cái, sau đó nghiêm trang nói:
– Tiêu huynh, ta hiện tại trịnh trọng nói với ngươi một lần nữa, ta tên gọi là Chu Doãn Văn, là đích tôn của đương kim Hồng Vũ hoàng đế, thụ phong Hoàng thái tôn, cũng không phải là giả mạo, ngươi còn không mau quỳ xuống hành lễ.
Tiêu Phàm há hốc mồm đứng ngẩn người, tựa hồ như tinh thần hắn vẫn chưa hồi phục sau cú sốc lớn như vậy, hắn nhìn Chu Doãn Văn thật lâu, không nói lên lời…
Thật lâu sau…
Tiêu Phàm đột nhiên cười ha ha, nói:
– Vốn tưởng ngươi chỉ là một tên lừa đảo nhỏ bé, thì ra đám người các ngươi còn có cả bè đảng a, ta thật sự là đã nhìn nhầm.
Tiếng nói vừa dứt, đám thị vệ còn chưa kịp phản ứng lại thì Tiêu Phàm đã đi đến bên Chu Doãn Văn, thân mật đánh một cái lên đầu hắn.
– Ba!
Thanh âm quen thuộc vang lên, chính là chiêu quen thuộc Tiêu Phàm dùng để đánh Chu Doãn Văn.
Bọn thị vệ tức thì sắc mặt đại biến, kinh hãi:
– Thái tôn điện hạ.
Tiếp theo – soạt- một tiếng, đao kiếm liền rút ra khỏi vỏ, kiếm quang đao phong liền chỉ lên người Tiêu Phàm, trong không khí tức thì tràn ngập sát khí, chỉ cần Chu Doãn Văn ra lệnh một tiếng thì Tiêu Phàm lập tức sẽ bị chém thành bảy tám đoạn.
– Chậm đã, dừng tay.
Chu Doãn Văn lúc này liền mở miệng, ngăn cản đám thị vệ.
Trên mặt hắn đã sớm không còn vẻ đắc ý, vẻ mặt vạn phần u oán, trừng mắt nhìn Tiêu Phàm oán hận nói:
– Ngươi không tin? Người đâu, mang yêu bài đến cho hắn xem.
Sưu một tiếng, hơn mười khối yêu bài màu vàng rực rỡ xuất hiện trước mặt Tiêu Phàm, trên yêu bài đều đề:
– Đại Minh cẩm y thân quân giáo ý xxxx Khiến cho Tiêu Phàm hoa cả mắt.
Tiêu Phàm một lần nữa thất thần, bón chờ hắn là ánh mắt trào phúng, khinh thường cùng lạnh lẽo của đám thị vệ, Tiêu Phàm quyết định thật nhanh, đột nhiên ngửa đầu lên trời, lẩm bẩm:
– Rượu vừa rồi… quả là nặng a, đầu ta càng lúc càng choáng váng.
Vừa dứt lời, Tiêu Phàm liền vô cùng lưu manh ngã rầm một cái xuống đấy, dường như đã ngất đi.
Đám thị vệ của Chu Doãn Văn chỉ biết trợn tròn mắt đứng nhìn.
Một gã thị vệ nửa ngày sau mới cúi đầu nhìn Tiêu Phàm bất tỉnh nhân sự, ngữ khí tràn đầy kính nể.
– Thực là tàn nhẫn a.
Chu Doãn Văn nhìn Tiêu Phàm ngất xỉu, có chút thất thố cúi đầu nhìn cả nửa ngày, rốt cục chà chà chân, oán hận nói:
– Thôi, chúng ta đi, lần sau ta lại đến để xem hắn còn ngất xỉu được nữa không.
Cả đám người vây quanh Chu Doãn Văn, vẻ mặt phẫn nộ hướng về ngoài thành đi đến.
Chờ cho đám người đó đi thật lâu, Tiêu Phàm mới mở mắt, bò dậy, hắn cẩn thận nhìn về phía cửa thành vài lần, nhớ tới vừa rồi mình đã vô số lần đánh lên đầu Chu Doãn Văn, cả người không khỏi toát mồ hôi lạnh.
**********************************
Trên đường quay trở về kinh sư, một gã thị vệ nhìn đỉnh đầu đỏ bừng của Chu Doãn Văn, ngạc nhiên nói.
– Điện hạ, vì sao trán của người lại đỏ như vậy?
Chu Doãn Văn hừ hừ, nói:
– Ta vừa rồi bị tên kia vỗ bảy tám lần lên, làm sao mà không đỏ? Ai…. Tên gia hỏa này ra tay đúng là mạnh a.
Bọn thị vệ nghe vậy cực kỳ hoảng sợ, sau đó tức giận ngút trời:
– Thật lớn mật a, dám vô lễ với điện hạ như vậy, xin người ra lệnh, tiểu nhân sẽ đi lấy cái đầu chó của hắn.
Chu Doãn Văn quay đầu lại trừng mắt nhìn bọn chúng, nói:
– Ồn ào cái gì, ta muốn các ngươi giết hắn sao?
– Điện hạ, tội phạm thượng này tương đương mới tru di cửu tộc, vì uy nghiêm của Hoàng gia, vì luật pháp của Đại Minh, người này phải chết a.
Chu Doãn Văn xua tay, cười nói:
– Viên Trung, ngươi đừng có lên chụp cái mũ lớn như vậy lên đầu hắn, hắn rõ ràng không biết thân phận của ta, hoặc nói đúng hơn là hắn không tin, người không biết không có tội, vả lại ta từ nhỏ đến lớn chưa từng bị người khác đối xử như vậy, rất có ý tứ a.
Nói xong Chu Doãn Văn quay đầu liếc mắt nhìn về phía cửa thành Giang Phổ, cười nói:
– Không thể tưởng tượng được, chỉ một huyện Giang Phổ nho nhỏ này mà lại có một gã thú vị như thế, ân, đợi đến khi có thời gian, ta nhất định phải đến nữa.
Quay đầu chậm rãi nhìn đám thị vệ, trên mặt Chu Doãn Văn hiện lên một mảnh uy nghiêm:
– Việc hôm nay, sau khi trở về không ai được hé răng nửa lời với Hoàng tổ phụ, nếu trái lệnh, chém.
-… Rõ