Đại Minh Vương Hầu

Chương 45: Thái tôn giả mạo


Đọc truyện Đại Minh Vương Hầu – Chương 45: Thái tôn giả mạo

Chu Doãn Văn!

Nghe thấy cái tên này, phản ứng đầu tiên của Tiêu Phàm theo bản năng liền muốn chạy.

Một gã con rể của một gia đình buôn bán mà dám phun nước trà lên mặt của đương kim hoàng thái tôn điện hạ, tôn tử của Chu Nguyên Chương.

Tội này chỉ sợ có mười cái đầu cũng không đủ chém.

Vứt bỏ tất cả, trốn đến một nơi chân trời góc bể nào đó để tránh sự truy nã của triều đình.

Trong lúc này đột nhiên trong đầu Tiêu Phàm chợt lóe lên.

Hắn thậm chí còn nghĩ tới vấn đề chi phí đi đường khi chạy trối chết. Thật sự là không được, vừa rõ ràng đã đắc tội, cũng sẽ bị phạt, không cần biết là nhiều lần hay một lần.

Bất quá may mắn là Tiêu Phàm sau khi kinh hoàng lúc này đã dần dần tỉnh táo lại.

Hắn thật sự là Chu Doãn Văn sao? Hắn sao lại có thể xuất hiện ở trong Túy Tiên lâu? Thân là hoàng thái tôn là người thừa kế ngôi vị Hoàng đế của Đại Minh triều vậy sao khi xuất hành lại không tiền hô hậu ủng, tùy tùng như mây? Vị thái tôn này tùy tùng cũng không có một mống, ăn mặc cũng chỉ là áo dài bình thường, chân mang bố hài, trên vai khoác một cái bố bao bình thường, nhìn thế nào cũng chỉ giống một gã tú tài vừa làm ruộng vừa đi học, cho dù hắn cải trang để vi hành thì cũng không cần phải biến mình thành khó coi như vậy chứ?

Tiêu Phàm tổng kết một lần, xét đến cùng, gia hỏa này rõ ràng là hàng giả, hơn nữa lại là một tên giả mạo to gan lớn mật, đến đương kim hoàng thái tôn cũng dám giả mạo, hừ giỏi cho tên cuồng đồ, hắn nghĩ người trong thiên hạ này đều là kẻ ngốc sao?

Còn mục đích vì sao hắn giả mạo Hoàng thái tôn.

Ngoài lừa gạt hãm hại người khác thì làm gì có mục đích khác? Ngay cả trong thơ của Bạch Cư Dị cũng viết – Thủ bả văn thư khẩu xưng sắc, hồi xa sất ngưu khiên hướng bắc.- gạt người đương nhiên là vì bạc.

Nghĩ đến đây, vẻ kinh hãi trên mặt Tiêu Phàm liền biến mất, thậm chí còn hiện lên chút cười lạnh.

Gạt ta? tìm nhầm người rồi, thần kinh của ta đã sớm được lão lừa đảo Thái Hư luyện tập vô cùng cứng cỏi, tính cảnh giác của cánh mạng được duy trì thế nào? Là hoài nghi hết thảy, phủ định hết thảy.

Tên Chu Doãn Văn giả kia đương nhiên không biết, chỉ trong vài giây ngắn ngủi đó, nội tâm của Tiêu Phàm đã suy nghĩ những chuyện phức tạp như vậy.

Chu Doãn Văn giả ghé lên quầy, nháy mắt cười khẽ

– Biết thân phận của ta rồi, sao còn chưa mau quỳ xuống nghê giá?

Tiêu Phàm thật muốn phun thêm vài ngụm trà nữa lên mặt hắn.

– Ngươi thật sự là Chu Doãn Văn?

– Đương nhiên.

– Ngươi nếu là Chu Doãn Văn, thì ta chính là…- Tiêu Phàm nói được một nửa liền ngừng lại, hắn nguyên bản định nói mình là Chu Nguyên Chương, nhưng đang định phun ra thì lí trí đã nhắc nhở kịp thời, lời này vô cùng phạm húy kiêng kỵ, tên giả mạo kia không muốn sống cũng ko sao, nhưng ta muốn sống a.

Vì thế Tiêu Phàm ngắm ngắm bốn phía, phát hiện không có ai chú ý bọn họ, lúc này mới bảy ra bộ mặt chân thành tha thiết khuyên nhủ:

– Vị huynh đài này diện mạo bất phàm, cần gì phải giả mạo đại nhân vật như vậy? Nếu không may bị quan phủ điều tra ra thì chỉ sợ cái cái mạng nhỏ của ngươi khó giữ được, nhẹ thì tru di cửu tộc mà nặng thì tru di thập tộc, ngươi chẳng lẽ có thâm cừu đại hận gì với họ hàng bằng hữu hay sao? Việc gì mà cứ muốn hại chết bọn họ vậy?

Chu Doãn Văn hai mắt trợn trừng, không dám tin vào mắt mình, chỉ vào mũi nói:


– Ngươi hoài nghi ta là giả mạo?

Tiêu Phàm trợn mắt nói:

– Chẳng lẽ ngươi nghĩ ngươi là thật sao?

Chu Doãn Văn giả mạo vừa tức vừa vội, dậm chân nói:

– Ta thật sự là Chu Doãn Văn.

Tiêu Phàm đã mất đi kiên nhẫn, khoát tay nói:

– Được rồi, được rồi, ta tin ngươi, không có chuyện gì khác thì đi nơi khác làm ăn, điếm của chúng ta không chiêu đãi quan viên ngoài thất phẩm.

– Ta không phải là quan viên, ta là đương kim hoàng thái tôn.

– Bổn điếm có một quy củ Hoàng Thái Tôn cũng không được đi vào.

– Ngươi… ngươi dám mắng ta? Làm càn, to gan.

– Nói khẽ một chút, Ngươi thật sự muốn quan phủ mang người đến sao? Chán cơm thèm đất thích nghe kèn rồi ah?

Tiêu Phàm quát lạnh nói.

Chu Doãn Văn giả mạo tức thì giận đến cả người run rẩy, mở miệng cả nửa ngày cũng không biết nói gì để chứng minh mình không phải giả mạo.

Tức giận cả nửa ngày, Chu Doãn Văn giả oán hận chà chà chân, sau đó dùng sức chụp mạnh một cái lên quầy.

– Ta… ta muốn ăn cơm.

Tiêu Phàm vui mừng nở nụ cười:

– Trẻ nhỏ dễ dạy, với bổn điếm khách hàng là thượng đế, lúc nào cũng phục vụ với phong cách nhiệt tình, ấm áp tình thân, nếu ngươi sớm biết nói tiếng người như vậy thì chúng ta cũng sẽ không đối xử như vậy với ngươi.

Chu Doãn Văn giả mạo cắn răng, bộ dạng như sắp khóc vì xúc động -… …-

Giơ tay chỉ chỉ vào một góc đại đường, Tiêu Phàm chậm rãi nói:

– Thấy cái bàn trống kia không? Ngươi đến đó ngồi đi, ta sẽ bảo ngươi mang đồ ăn đến.

– Ta không thích nơi ồn ào như vậy, trên lầu không có chỗ thanh tĩnh hơn sao?

– Ba!

Bàn tay Tiêu Phàm không nặng không nhẹ đánh lên đỉnh đầu Chu Doãn Văn.


Chu Doãn Văn giả mạo lặng người không dám tin vào mắt mình, sau đó gầm lên tức giận:

– Ngươi… ngươi dám đánh ta, người đâu…

– Câm miệng, tên hài tử ngươi ăn mặc bộ dáng hủ lậu, nghèo đói này khẳng định gia đình không giàu có, cha mẹ kiếm tiền không phải là rất vất vả hay sao? Chạy ra bên ngoài lại dám to gan lớn mật lừa gạt không nói, ăn một bữa cơm lại còn ra vẻ ta đây, cầm đồng tiền mồ hôi nước mắt của cha mẹ mà ngươi không thấy nhục nhãn ư, còn thanh tịnh ở phòng giam không khí rất thanh tịnh, ngươi có muốn đi hay không?

Chu Doãn Văn giả mạo trong ánh mắt bắt đầu có chút ướt át, vẻ mặt thập phần ủy khuất.

Tiêu Phàm thiện ý dùng tay sờ sờ đầu hắn, giọng nhẹ nhàng nói:

– Ngươi cũng không kém tuổi ta là mấy, như thế nào lại ngu ngốc như vậy? Giả mạo hoàng thái tôn là tội tru di cửu tộc a, ngươi đã dùng thân phận này lừa gạt bao nhiêu người rồi? Gạt người thì cũng đã gạt như lừa gạt thì cũng đừng nên phô trương quá như vậy, phải biết mình một chút.

Hắn chỉ tay đến góc bàn còn trống, vuốt đầu Chu Doãn Văn nói:

– Ngoan ngoãn đến đó ngồi ăn cơm uống rượu đi, đừng ồn ào cái gì Hoàng Thái tôn nữa, ngươi không muốn sống đã đành nhưng ta cùng tiểu nhị và khách nhân trong quán vẫn chưa muốn chết a.

Chu Doãn Văn giả mạo hai mắt khẽ chớp, nước mắt rốt cuộc cũng chảy xuống, nghe thấy vậy không nói gì nữa, xoay người đi đến chỗ bàn trống, cuộc đời này của hắn chưa bao giờ gặp qua tình thế như vậy, vừa ủy khuất vừa nhục nhã.

Tiêu Phàm thấy vậy nở nụ cười tươi:

– Ngoan, như vậy mới là hảo hài từ.

Chu Doãn Văn giả mạo không nhịn được quay đầu lại, nói:

– Ta thật sự là Chu Doãn Văn.

– Ba! lại thêm một cái đánh nữa.

– Câm miệng, ngươi còn dám nói, tên hài hử xui xẻo này, ngươi còn dám nói hươu nói vượn như vậy nữa ta sẽ kêu quan phủ đến bắt ngươi.

Tiêu Phàm giận dữ quát.

Chu Doãn Văn giả mạo chỉ dành ủy khuất quay mặt lau nước mắt, sau đó đi đến chỗ Tiêu Phàm chỉ.

Lúc này đã qua buổi ăn trưa, khách ở trong đại đường cũng không nhiều lắm, Tiêu Phàm nghĩ nghĩ sau đó xách một hồ Trúc Diệp Thanh đến bên bàn Chu Doãn Văn đang ngồi.

Hắn quyết định phải hảo hảo khuyên nhủ người thanh niên này, chẳng biết vì sao hắn đối với gã trẻ tuổi kia rất có hảo cảm, không đành lòng nhìn hắn vì giả mạo Hoàng Thái Tôn mà rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục, Tiêu Phàm quyết định khuyên bảo hắn, không để hắn lầm đường lạc lối.

– Uống được rượu không?

Chu Doãn Văn giả hừ một tiếng, tức giân nói:

– Đương nhiên là được.


– Rượu ta mời ngươi, bất quá đồ ăn ngươi phải trả tiền.

Tiêu Phàm cất bước, sau đó ngồi xuống bên cạnh bàn.

Vì thế hai người liền bắt đầu đối diện uống rượu.

Rượu quá ba tuần, đồ ăn quá ngũ vị, Tiêu Phàm liền bày ra bộ dạng tận tình khuyên bảo, nói:

– Ngươi tốt nhất là nên dừng hoạt động này lại, đương kim hoàng thái tôn ngươi cũng dám giả mạo, cho dù ngươi muốn giả mạo thì lần sau làm ơn cứ giả mạo một quan lại nho nhỏ nào đó, như vậy có lẽ sẽ dễ hơn.

Chu Doãn Văn giả nổi giận, phịch một tiếng vỗ mạnh lên bàn, phát điên nói:

– Ta thật sự là Chu Doãn Văn.

– Ba!

Tiêu Phàm lại một lần nữa đánh mạnh lên đầu Chu Doãn Văn, khiến cho đôi mắt ngấn lệ của hắn lúc này như sông hà vỡ đê, lệ châu tuôn ra ầm ầm.

– Hài tử xui xẻo, khuyên can mãi ngươi không nghe, ngươi như vậy rõ ràng là muốn rơi đầu mà, ta cũng không muốn quản ngươi, ăn cơm xong mời người đi nhanh cho ta, đừng để liên lụy đến tửu lâu của ta.

Chu Doãn Văn giả lau lau nước mắt, thở dài thật lâu sau đó ngửa đầu uống một ngụm rượu lớn.

Tiêu Phàm thấy hắn như vậy cũng không nói thêm, dù sao thì hai người cũng mới quen biết, có hảo cảm thì cũng chỉ khuyên dăn vài lần.

Bầu không khí giữa hai người nhất thời lâm vào trầm mặc.

Tiêu Phàm cũng nhấp một ngụm rượu lớn, sau đó ngồi ngẫm nghĩ.

Tiêu chưởng quỹ cũng có phiền não của Tiêu chưởng quỹ.

Đã trải qua thời gian khá lâu, hắn cảm thấy mình hiện tại dường như đã hoàn toàn dung nhập vào thế giới cổ đại lạ lẫm này.

Một khi đã dung nhập thì phải tạo một kế hoạch cho tương lai cho mình, ở trong lòng hắn Trần gia cô gia cùng Túy Tiên lâu chưởng quỹ hai cái thân phận này hắn cũng không cảm thấy quá vừa lòng, hắn luôn nghĩ thành tựu của mình không chỉ có vậy.

Nên làm cái gì đây?

Đương nhiên là làm quan, trên đời này làm gì có gì tốt đẹp hơn làm quan? Nắm quyền, nhất hô bá ứng, hiển nhiên là so với làm chưởng quỹ và cô gia tốt hơn rất nhiều. Con người sống phải có mục đích và phải biết thể hiện giá trị của bản thân, giá trị của Tiêu Phàm đương nhiên là một vị quan lớn được lưu danh sử sách, như thế mới không uổng công xuyên việt.

Vấn đề hiện tại lại là, như thế nào mới có thể làm quan?

Theo trình tự khoa cử bình thường, mười năm gian khổ học tập sau đó cùng hàng ngàn hàng vạn thí sinh khác như một bầy dê tranh nhau qua một cái cầu độc mộc? Tiêu Phàm lập tức phủ định ngay ý tưởng này, nói thực ra ngay cả chữ nghĩa của thế giới này toàn bộ hắn còn chưa biết, dựa vào cái gì mà có thể thi?

Nhưng ngoại trừ thi cử, thì làm gì có biện pháp gì khác? Lúc này Chu Nguyên Chương cầm quyền, đối với phân công khảo hạch phi thường nghiêm khắc, còn muốn mua quan bán tước đi cửa sau thì không cần phải nói càng không có cơ hội, Chu Nguyên Chương lập ra quy tắc vô cùng cứng rắn hơn nữa lão Chu đối với thương nhân vô cùng thống hận. Có thể nói là vị hoàng đế căm ghét thương nhân nhất trong các đời hoàng đế, hắn đặt ra quy định: phàm là thương nhân không được phép mặc tơ lụa, con cái của thương nhân không cho phép học hành càng không nói thi cử.

Nói cách khác hắn thân là con rể của thương hộ, đừng nói làm quan ngay cả muốn thi tú tài cũng không được.

Sự thật tàn khốc này khiến cho tiêu Phàm vô cùng chán nản, hắn thật tâm rất muốn vì Đại Minh triều góp chút công sức, phút huy tài năng vô hạn của mình.

Hay là cuộc đời này của mình sẽ chỉ là chưởng quỹ và phải ở rể như vậy sao?

Tiêu Phàm nặng nề thở dài, lại uống thêm một ngụm rượu.


Hai gã như hũ nút cứ như vậy ngồi trong đại đường Túy Tiên lâu trầm mặc không nói gì uống rượu, Tiêu Phàm đầy bụng tâm sự còn Chu Doãn Văn lại đầy bụng ủy khuất.

Tửu lượng của Tiêu Phàm cũng không tốt, có thể nói là rất kém, kiếp trước chỉ uống hai bình rượu nhỏ đã say đến chết, kiếp này xuyên việt đến cũng vẫn như thế không khá hơn.

Kết quả rất hiển nhiên, Tiêu Phàm say.

Hai hồ Trúc Diệp Thanh uống vào bụng, mặt hắn liền đỏ bửng, tròng mắt đăm đăm, thần trí cũng có chút mơ hồ.

Chu Doãn Văn tò mò nhìn Tiêu Phàm, hắn dù sao vẫn còn tâm tính của thiếu niên, lúc nãy vốn vô cùng tức giận và ủy khuất, nhưng chỉ một lúc rượu vào bụng đã khiến chút không thoải mái lúc nãy tan biến. Hắn dường như đối với thế giới bên ngoài mọi việc đều vô cùng hứng thú, với cái gì cũng cảm thấy mới.

Quay đầu nhìn chung quanh đại đường một lát, Chu Doãn Văn đẩy đẩy cánh tay Tiêu Phàm nói:

– Uy, cái bục ở bên kia dùng để làm gì vậy?

Tiêu Phàm đôi mắt đã say lờ đờ nhìn sang, tùy ý nói:

– Đó là chỗ dùng để biểu diễn.

– Cái gì là bục biểu diễn?

– Chính là mời tiên sinh đến kể chuyện, mời cô nương từ thanh lâu đến đàn hát, xướng điệu dân gian hoặc là mời gánh hát, gánh xiếc… nói tóm lại là để thu hút sự chú ý của khách nhân, làm cho bọn họ khi ăn cơm cũng vui vẻ, hấp dẫn khách đến.

Chu Doãn Văn giả hai mắt sáng người, chặc lưỡi nói:

– Thì ra là như vậy, ta ở kinh sư cũng vào không ít tửu lâu, nhưng đây là lần đầu phát biết được có bục biểu diễn như thế này, biện pháp này là do ngươi nghĩ ra sao?

Tiêu Phàm đang lâng lâng, lại nghe thấy có người khen mình hắn không khỏi nở nụ cười, ai cũng vậy mặc kệ là nam nhân trước mặt bao nhiêu tuổi nhưng miễn là được người khác khen thì trong lòng cũng cảm thấy thoải mái, Tiêu Phàm đương nhiên cũng không ngoại lệ.

Tiêu Phàm lúc này chợt cảm thấy gã thanh niên trước mặt này thật sự rất thuận mắt, càng nhìn càng thuận mắt.

– Chút tài mọn mà thôi, chưa là cái gì, ha ha.

Tiêu Phàm khiêm tốn cười ha hả, sau đó bộ dáng say khướt tiếp tục cạch chén.

Rượu là thứ có thể dùng để giải sầu, cũng có thể làm cho người ta rất nhanh quên đi những gì không thoải mái, nam nhân nếu lòng dạ không phải là quá hẹp hòi thì chỉ cần thông qua uống rượu sẽ rất nhanh chóng trở nên quan hệ tốt đẹp, Tiêu Phàm cùng Chu Doãn Văn đều không phải loại người hẹp hòi, những gì không thoải mái khi trước theo từng tiếng chạm cốc đã tan biến thành hư vô.

Hai người cứ như vậy trò chuyện, từ dân sinh đến phong tục, từ những tin đồn thú vị ít người biết đến, chuyện giời chuyện bể đều đem nói ra hết, đại khái chỉ sau hai nén hương quan hệ của hai người đã tiến lên đến mức chỉ thiếu chút nữa là có thể dập đầu kết bái huynh đệ.

Chu Doãn Văn giả tửu lượng cũng khá, hắn uống cũng rất nhiều, càng uống lại càng nói nhiều, Tiêu Phàm đối với những người như vậy từ trước đến nay rất khinh bỉ.

Chu Doãn Văn giả ngửa cổ uống liền mấy chén, sau đó ôm cánh tay Tiêu Phàm, sụt sịt nói:

– Tiêu huynh, ta nói với ngươi, ngươi ngàn vạn lần phải tin ta… ta, ta thật sự là hoàng thái tôn Chu Doãn Văn.

– Ba!

lại một cú đánh mạnh lên đầu hắn.

– Ô… ngươi vì sao lại đánh ta?

– Không cần giải thích, ngươi tự hiểu.

-Ô ô… ta thật sự là oan uổng mà.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.