Đại Minh Vương Hầu

Chương 29: Trăng mờ gió lớn


Đọc truyện Đại Minh Vương Hầu – Chương 29: Trăng mờ gió lớn

Ở bên trong Túy Tiên lâu.

Tiêu Phàm nằm úp sấp trên bàn, ngón tay vô thức vẽ những vòng tròn.

Thái Hư vuốt chòm râu, hiếu kỷ hỏi:

– Ngươi đang suy nghĩ gì vậy?

– Ta đang nghĩ về nhạc phụ.

Thái Hư cười nói:

– Ngươi nghĩ tới nhạc phụ hay nghĩ tới con gái của người ta.

Tiêu Phàm giương mắt nhìn Thái Hư nói:

– Ngươi thật sự biết võ công?

Thái Hư bí hiểm gật đầu

– Biết!

Tiêu Phàm hưng phấn nói:

– Ta có cách giúp ngươi kiếm được tiền.

Thái Hư mắt sáng rực lên:

– Chuyện gì?

– Đi xử lý nhạc phụ cho ta, ta cho ngươi mười ba lượng rưỡi.

– Ngươi… Vô lượng thọ phật, bần đạo là người xuất gia, không phải thích khách.

Tiêu Phàm thở dài, lại tiếp tục nằm úp trên bàn, hiện tại hắn vô cùng tức giận với lão nhạc phụ Trần Tứ Lục. Hắn nghĩ không thông, rõ ràng mình là ân nhân cứu mạng của Trần gia vậy tại vì sao mà Trần Tứ Lục lại còn tính kế hại hắn, chẳng lẽ lương tâm của lão bị chó ăn mất rồi sao? Cùng Kim Ngọc lâu đối nghịch chẳng khác nào muốn trêu gan Hoàng tri huyện sao?

Thái Hư liếc mắt nhìn Tiêu Phàm, sau đó nói:

– Không bằng ngươi hãy học võ công của bần đạo, sau khi học xong rồi ngươi có thể tự mình động thủ tiêu diệt nhạc phụ, há không phải tốt hơn sao? Đúng không.

Đồ đạo sĩ tà ác.


Lấy trí thông minh cơ trí của Tiêu Phàm đương nhiên sẽ không tiếp thu đề nghị nguy hiểm như vậy.

Thái Hư thở dài, nghiêm mặt nói:

– Kim Ngọc lâu rất khó đối phó, nhạc phụ của ngươi cho ngươi đảm đương chức chưởng quỹ của Túy Tiên lâu phỏng chừng trong đó cũng không có gì tốt đẹp.

Nghe lão Thái nói xong Thái Hư cũng vì Tiêu Phàm mà lo lắng. Đối với bình dân bá tánh mà nói, Tri huyện chính là đại nhân vật, dám cùng tri huyện đối đầu, điều này cũng không khác gì tự sát là mấy.

Tiêu Phàm suy nghĩ một chút, sau đó đứng lên nói:

– Nói muốn đối phó cũng không khó, bất quá ta phải về Trần phủ một chuyến để tìm nhạc phụ của ta, chuyện này nếu không được sự đồng ý của hắn thì không làm được.

– Ngươi muốn làm chuyện gì?

– Phật dạy: không thể nói, không thể nói.

Thái hư sắc mặt trầm xuống.

Tiêu Phàm liền sửa:

– Tam Thanh đạo quân cũng dạy: không thể nói.

Thái Hư sắc mặt đang giận liền chuyển thành vui.

************************************

Vì thế khi Tiêu Phàm hấp tấp trở về Trần gia một chuyến, liền sau đó nhanh chóng đi ra.

Quá trình gặp Trần Tứ Lục vô cùng thuận lợi. Khi đối mặt với Tiêu Phàm, hắn liền có chút chột dạ. Dù sao thì tính kế với cả ân nhân cứu mạng của mình khiến cho trong lòng của Trần Tứ Lục cũng có chút khó xử.

Tiêu Phàm o ép, trách móc lão nhạc phụ khiến cho Trần Tứ Lục đành phải cắn răng đáp ứng yêu cầu của Tiêu Phàm, chỉ có điều khi hắn đáp ứng từng mảng thịt lớn trên mặt run lên vì tức giận, quả thực so với bị người khác chém còn thống khổ hơn.

Khi Tiêu Phàm đi ra, trong tay cầm một quyển sách dày, phía sau còn có hai gã hạ nhân của Trần gia đi theo khênh một cái thùng gỗ tựa hồ như rất nặng.

Khi đi qua tiền viện, Tiêu Phàm nhìn thấy Trần Oanh Nhi đứng ở dưới một gốc mai vàng lẳng lặng suy nghĩ, vẻ mặt hiu quạnh không biết đang nghĩ cái gì.

Tiêu Phàm là người độ lượng, hắn đã sớm quên đi buổi tối không thoải mái ngày đó, xuất phát từ lễ phép, Tiêu Phàm từ rất xa đã phất tay chào nàng, đáng tiếc là chỉ ngay sau đó hắn đã phải thất vọng.

Trần Oanh Nhi vừa thấy hắn vẻ mặt cô quạnh liền rất nhanh biến thành lạnh lùng, sau nghểnh đầu kêu ngạo, mũi hừ một tiếng rời khỏi chỗ đó, dáng đi của nàng tựa như một con thiên nga xinh đẹp kiêu ngạo.


Bão Cầm đằng sau Trần Oanh Nhi tất nhiên cũng có chung mối thù, liền đi theo tiểu thư, đi được vài bước Bão Cầm đột nhiên quay đầu lại hướng về phía Tiêu Phàm hung hăng dứ dứ tiểu quyền, lại làm bộ mặt quỷ, thập phần đáng yêu.

Thấy vậy Tiêu Phàm đành phải ngượng ngùng vuốt vuốt cái mũi, đi ra khỏi Trần phủ đại môn.

Thái Hư đang chờ ở bên ngoài thấy Tiêu Phàm cùng hai gã hạ nhân khiêng thùng gỗ đi ra liền lập tức chấn động, lôi tay Tiêu Phàm run giọng nói:

– Ngươi thực sự đã xử lý nhạc phụ của ngươi rồi sao? Hơn nữa nhanh như vậy đã đem hắn quảng vào quan tài.

Tiêu Phàm ngạc nhiên ….

Thái Hư cúi đầu lại thấy quyển sách trong tay Tiêu Phàm, không khỏi cất giọng nghiêm nghị:

– Nhạc phụ chết thân thể còn chưa lạnh ngươi đã tiếp nhận gia sản, bần đạo quả không nhìn lầm người, việc tàn nhẫn như vậy mà ngươi cũng có thể nhanh chóng giải quyết quả nhiên là kỳ tài võ học, mau cùng bần đại đi luyện võ đi.

Tiêu Phàm á khẩu….

Lão đại sĩ này không có bị sao chứ? Việc tàn nhẫn cùng kỳ tài luyện võ thì có quan hệ gì với nhau?

Bất quá hiện tại trước biểu hiện điên cuồng của người xuất gia, Tiêu Phàm cũng cảm thấy phải kính nể.

Tiêu Phàm cùng Thái Hư và hai gã hạ nhân khiêng thùng gỗ đi được một lúc màn đêm đã buông xuống.

Mùa đông ở Giang Nam cũng không quá lạnh, gió nhẹ lướt qua khiến cho Tiêu Phàm cảm thấy có chút lạnh lẽo, đường cái ban ngày huyên náo giờ đã yên tĩnh, ở Triều Minh ban đêm không có quán bar, hộp đêm, mà người dân ban ngày làm lụng mệt nhọc dường như tất cả đều đã sớm đi ngủ.

Trên đường phố vắng vẻ, từng cơn gió lạnh thổi qua khiến cho những biển hiệu hai bên đường lắc lư thỉnh thoảng lại cuốn theo vài chiếc lá vàng khiến cho cảnh tượng vô thập phần vắng vẻ, tiêu điều.

Cảnh tượng này rất hợp để cao thủ quyết đấu như trong truyện của Cổ Long.

Trăng mờ gió lớn, đúng là thời cơ tốt của Tiêu Phàm.

Tiêu Phàm cùng Thái Hư sánh vai nhau đi tới, nghiêng đầu nhìn qua hắn liền thấy Thái Hư đang dùng ngón tay bẩn thỉu của mình ngoáy mũi đến say mê. Tiêu Phàm thấy vậy chân mày nhíu lại, tự giác đứng cách xa hắn ra.

– Ngươi đi theo ta để làm gì? Ngươi không vội sao

Tiêu Phàm kỳ quái hỏi, những lẻ lừa đảo như vậy đáng lẽ ra phải vô cùng bận rộn mới đúng chứ?

Thái Hư lười biếng nhìn bầu trời nói:


– Khi trời tối đen là lúc kết thúc công việc, gần đây mọi người dường như thông minh lên rất nhiều, cũng không thích cái loại đoạn mệnh đoán chữ, cái này quả là không phải một thói quen tốt a.

– Ngươi buổi tối ở đâu

Tiêu Phàm có chút hổ thẹn, bằng hữu này quen đã lâu mà hắn cũng chưa từng hỏi qua chỗ ở, dù sao thì cũng phải ăn chắc, nhỡ tương lai có bị hắn lừa tiền vậy biết đến chỗ nào để đòi đây???

Thái Hư duỗi ngón tay chỉ chỉ:

– Ngoài thành.

– Ngoài thành có đạo quán sao?

– Đạo sĩ không nhất định phải ở đạo quán, bần đạo là người hiền hòa, không câu nệ, chỉ cần là phòngcủi của dân chúng hay chuồng ngựa địa chủ thậm chí là miếu chùa cũng đều có thể dùng để ngủ.

Tiêu Phàm gật đầu, rốt cục cũng hiểu được, trừ việc trong tay có nhiều hơn vài đồng bạc, dáng vẻ chính trực, mồm mép lừa lọc thì không khác thằng ăn mày là mấy.

– Buổi tối ngươi có thể ngủ ở Túy Tiên lâu, chỉ cần vài chiếc bàn hợp lại thì so với phòng củi của nhà địa chủ còn thoải mái hơn. Hơn nữa cũng không đến nỗi phải đi ngủ nhờ đền miếu, Tam Thanh đạo quân không giống là người tùy tiện, nếu thấy ngươi ngủ ở miếu hòa thượng lão nhân gia người chắc chắn sẽ mất hứng.

Thái Hư thần tình cảm kích:

– Tiêu lão đệ quả là người tốt, bần đạo và Tam Thanh đạo quân xin đa tạ.

– Ta chỉ chiêu đãi ngươi, không chiêu đãi Tam Thanh đạo quân.

– Cái này, đó là… Tiêu lão đệ định tính toán thế nào?

– Đi bái phỏng Tào huyện thừa.

– Bái phỏng hắn để làm gì?

Tiêu Phàm nở nụ cười xấu xa nói:

– Ta không dám cùng Kim Ngọc lâu đối địch nhưng Tào huyện thừa khẳng định sẽ dám.


Tào huyện thừa vẫn đang ở tại quan dịch.

Lần trước Tiêu Phàm đã qua đây nhiều lần, lính canh cửa cũng rất yêu bạc. Vậy nên lính ở dịch trạm rất thoải mái cho hắn cùng hai gã hạ nhân đi vào. Thái Hư với vẻ mặt bí hiểm bắt đầu lừa gạt dịch tốt:

– Vị nhân huynh này, ngươi có điềm hung.

Trong phòng ngủ của Tào Nghị đốt nến, trong ánh sáng tù mù hắn đang uống rượu, lão bộc nhân già nua vẫn như cũ đứng ở sau lưng hắn không nói một lời.

Tiêu Phàm đi vào, liền hướng phía Tào Nghị lạy dài:


– Thảo dân Tiêu Phàm, bái kiến nhị lão gia.

Tào Nghị híp híp mắt, hắc hắc cười, trong cả cái huyện Giang Phổ này người mà hắn nhìn cảm thấy có chút hơi thuận mắt cũng chỉ có Tiêu Phàm này, cảm giác này vô cùng vi diệu không hề quan hệ gì đến địa vị hay thân phận, hoàn toàn là sự bội phục giữa nam nhân với nhau.

Hai mắt của gã nhìn vào vò rượu, sau đó tùy ý hỏi:

– Đã trễ thế này, ngươi đến đây để uống rượu với bản quan sao?

Tiêu Phàm sắc mặt sỡ hãi, vội vàng lắc đầu:

-… Không phải.

– Không uống rượu ngươi chạy tới đây làm gì?

Tiêu Phàm -… …-

Hắn càng lúc càng cảm thấy vị Huyện thừa đại nhân này giống phường giá áo túi cơm.

Tiêu Phàm đẩy cánh cửa sau đó vẫy tay gọi hai gã hạ nhân đem thùng gỗ mang vào trong phòng.

Tào Nghị chân mày hơi cau lại, trầm giọng nói:

-Đây là cái gì?

Tiêu Phàm không trả lời, mở dây thừng sau đó bật nắp thùng ra, cả phòng tức gì sáng lên.

Đó là một hòm bạc, từng nén bạc sáng choang được đựng đầy một hòm.

Lại nói, từ năm Hồng Vũ thứ tám, Chu Nguyên Chương đã phát hành tiền giấy Đại Minh, trên nguyên tắc là cấm dùng bạc để giao dịch, nhưng tiền giấy bởi vì nguyên nhân rất dễ làm giả, sức hút so với bạc kém rất nhiều. Vì thế dân gian vẫn thường giữ thói quen dùng bạc để thay tiền khi giao dịch.

Một thùng bạc này phỏng chừng cũng có đến hai nghìn thoi, ánh sáng của bạc khiến cho Tào Nghị cùng lão bộc nhân đằng sau gã không khỏi mở to mắt để nhìn.

Nhưng chỉ giây lát sau, sắc mặt Tào Nghị liền trầm xuống:

– Ngươi làm vậy là có ý gì? Nghĩ muốn hối lộ bản quan sao?

Tiêu Phàm mỉm cười, phất tay bảo hai gã hạ nhân đi ra ngoài, sau đó thái độ kính cẩn cầm quyển sách trong tay đưa tới trước mặt Tào Nghị, nhẹ giọng nói:

– Đại nhân, đây là sổ sách thu chi của Túy Tiên lâu, cả năm nay, tổng cộng lợi nhuận là bốn ngàn lượng bạc, mỗi một khoản thu chi đều đã được viết lại, mời đại nhân xem qua.

Tào Nghị không hề tiếp lấy sổ sách mà ánh mắt sắc bén lại nhìn chằm chằm vào Tiêu Phàm.

– Sổ sách của Túy Tiên lâu các ngươi cùng bản quan làm gì có quan hệ gì? Ngươi đưa cho ta phỏng có ích gì cơ chứ?

Tiêu Phàm mỉm cười nói:

– Đương nhiên cùng đại nhân có quan hệ, bởi vì… Túy Tiên lâu có một nửa vốn là do ngài bỏ ra, ngài chính là một đại cổ đông của Túy Tiên lâu a.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.