Đọc truyện Đại Minh Vương Hầu – Chương 28: Bằng mặt không bằng lòng
Tiêu Phàm cảm thấy mình phải làm một việc gì đó. Bất luận là hắn đối với Trần Tứ Lục có bao nhiêu oán niệm thì hiện tại hắn cũng là chưỡng quỹ của Túy Tiên lâu, hắn không thể trơ mắt nhìn Túy Tiên lâu trong nhiệm kỳ của mình lại phải đóng cửa, điều đó đối với người xuyên việt như mình quả là vũ nhục. Tiêu Phàm cảm thấy mình thực sự bị người cổ đại khinh thường quá nhiều lần.
Trần Tứ Lục trong vòng mười hai mươi năm có thể tạo ra được một gia nghiệp như vậy, chứng tỏ hắn không phải là người đơn giản, Tiêu Phàm có cảm giác như bị người ta tính kế. Mới vừa lên làm chưởng quỹ, Tiêu Phàm đã đụng phải đối thủ mạnh mẽ Kim Ngọc lâu.
Đối thủ này có bối cảnh thâm hậu, Trần Tứ Lục cũng không thể trêu vào, mình lại chỉ là một tên cô gia bất lực, đương nhiên càng không thể trêu vào. Nhưng mà… không trêu chọc cũng không được, cứ như vậy chẳng mấy chốc Túy Tiên lâu sẽ phải đóng cửa.Trần Tứ Lục tiền nhiều, vốn lớn, mất cửa hàng này còn có cửa hàng khác, với hắn mà nói cũng không có ảnh hưởng lớn lắm, nhưng với mình thì lại khác.
Hoàng tri huyện mở tửu lâu, nếu là trước kia thì Tiêu Phàm không dám có chủ ý, Hoàng tri huyện ở huyện Giang Phổ có thể xem như một tay che trời, trêu chọc vào hắn chẳng phải tự mình tìm phiền toái sao? Bất quá hiện tại lại bất đồng, may mắn Tiêu Phàm lại biết trong huyện Giang Phổ còn có một vị Tào huyện lệnh. Nếu mà có thế dại gì không cương. Lỡ mà mất thế đành phải dựa hơi.
Tiêu Phàm ngồi bên cạnh bàn, ngón tay vô thức vẽ vẽ trên mặt bàn, đầu óc nhanh chóng suy nghĩ. Hắn phỏng đoán rằng Trần Tứ Lục an bài cho hắn đến Túy Tiên lầu làm chưỡng quỹ cũng là vì coi trọng quan hệ của hắn cùng Tào huyện lệnh. Vì vậy mới cố ý lợi dụng hắn khiến cho Tào huyện lệnh cùng Hoàng tri huyện đối đầu với nhau. Tào huyện lệnh nếu thắng thì Túy Tiên lâu sẽ được cứu, Trần gia sẽ được chỗ tốt còn nếu Tào huyện lệnh thua thì Trần Tứ Lục có thể hoàn toàn làm bộ như không hề biết chuyện này, thậm chí có khả năng còn đẩy Tiêu Phàm đi làm kẻ chết thay.
Lòng dạ của thương nhân quả là đen tối a!!!! Khó trách Chu Nguyên Chương lại căm hận thương nhân đến vậy. Tiêu Phàm hiện tại rất thấu hiểu tâm tình của Chu Nguyên Chương, thương nhân quả thật không có ai tốt cả, phỏng chừng lão Chu trước khi tạo dựng sự nghiệp hẳn đã ăn không ít quả đắng từ đám thương nhân. Hiện tại người phải ăn quả đắng lại là Tiêu chưởng quỹ của chúng ta.
Trần Tứ Lục có thể tạm thời không tính đến nhưng bất luận thế nào Túy Tiên lâu cũng không được phép sụp đổ. Một khi chuyện đó xảy ra thì Tiêu Phàm khẳng định sẽ từ công thần trở thành tội nhân của Trần gia hơn nữa còn có nguy cơ bị đuổi ra khỏi Trần gia. Tương lai một ngày nào đó, Tiêu Phàm tất nhiên sẽ rời khỏi Trần gia, nhưng hắn tuyệt không muốn bị người ta dùng cách này để đuổi đi.
Không lâu sau, khóe miệng Tiêu Phàm đột nhiên giật giật, sau đó ánh mắt cũng dần sáng lên. Hắn nghĩ tới một biện pháp, có khả năng hóa giải nguy cơ phải đóng của của Túy Tiên lâu, đồng thời có có thể khiến cho Trần Tứ Lục mất ăn mất ngủ.
******************************************
Hoàng Duệ Đức cùng Tào Nghị lúc này đang ngồi hàn huyên trong phòng khách của huyện nha, cả hai ra sức chém gió. Bầu không khí không nóng không lạnh, quan trường đâu cũng vậy, nếu không phải là sinh tử đại cừu thì cho dù trong lòng có oán hận cũng sẽ không trực tiếp trở mặt với nhau. Muốn chơi thì phải hiểu được quy tắc của trò chơi.
Hai người đều bất đồng chính trị với nhau, căn bản là không có tiếng nói chung, người sáng suốt đều biết rằng, tương lai hai quan trưởng của Huyện Giang Phổ này sẽ sống mái với nhau, chỉ có một trong hai người cuối cùng mới là người đứng đầu Huyện Giang Phổ.
Bọn họ lập trường đối địch, có thể nói là trời sinh đã xung khắc. Hai người đối địch với nhau, ngồi cùng một chỗ thì có gì để nói? Những lời khách sáo thi nhau tuôn ra, hai người mặc dù trong lòng có chút không kiên nhẫn nhưng vẫn như cũ, bề ngoài tỏ ra thập phần thân thiết.
Đột nhiên một tiếng bước chân vội vã đi tới, trong phòng nhất thời tối sầm lại, một gã nam tử trẻ tuổi liền xuất hiện trước cửa phòng.
– Cha, Trần gia không ngờ không có việc gì, người phải giúp hài nhi tiếp tục nghĩ biện pháp.
Hoàng Duệ Đức đột nhiên biến sắc:
– Nghiệt tử câm miệng, không nhìn thấy lão phu đang có khách sao?
Tào Nghị ánh mắt chớp động, quay đầu nhìn ra cửa liền thấy một gã thanh niên chừng hai mươi tuổi, mặt mày thâm đen, bộ dáng phù phiếm hiển nhiên là do tửu sắc quá độ đang đứng ở trước cửa vẻ mặt khó xử nhìn Tào Nghị.
Hoàng Duệ Đức hung hăng trừng mắt nhìn gã nam tử trẻ tuổi, sau đó hướng Tào Nghị gượng cười nói:
– Bản quan quản giáo không nghiêm, nghiệt tử lỗ mãng không biết lễ phép đã khiến Tào đại nhân chê cười rồi.
Nói xong Hoàng Duệ Đức sắc mặt tức giận, hướng gã nam tử trẻ tuổi gằn giọng nói:
– Không có quy củ gì cả, còn không mau tới bái kiến huyện lệnh Tào đại nhân.
Gã nam tử trẻ tuổi sắc mặt bình tĩnh, liếc mắt nhìn Tào Nghị, chắp tay có lệ nói:
– Tại hạ Hoàng Duy Thiện, bái kiến Tào đại nhân.
Tào Nghị không đáp lễ, lấy tư thái của trưởng bối gật gật đầu, sau đó cười nói:
– Lệnh lang trẻ tuổi tuấn lãng, nhất định là nhân tài, huyện tôn đại nhân quả là có phúc khí a, ha ha.
Hoàng Duệ Đức cười khổ lắc đầu:
– Tào đại nhân khen lầm rồi, nghiệt tử thiếu quản giáo, không học vấn, không nghề nghiệp, suốt ngày chỉ biết sinh sự gây chuyện, bản quan thật sự vì hắn phiền não không thôi. Năm trước được Lý đại nhân chỉ dẫn liền đem nghiệt tử này đưa vào huyện học, những mong hắn siêng năng học hành làm dạng danh tổ tiên, ai ngờ hắn căn bản là không học hành được gì, ài.
Tào Nghị cười cười
– Không biết đọc sách cũng không quan trọng, đại trượng phu muốn kiến công lập nghiệp cũng không phải chỉ có mỗi cách thi khoa cử làm tiến sĩ.
Hoàng Duệ Đức trong mắt hiện lên vài tia khinh thường, không trả lời.
Tào Nghị cảm thấy bầu không khí trở nên lạnh lùng, vì thế liền đứng dậy chắp tay nói:
– Lệnh lang tìm huyện tôn đại nhân có việc, hạ quan không tiện quấy rầy, hạ quan xin cáo từ.
Hoàng Duệ Đức đứng dậy đáp lễ cười nói:
– Tào đại nhân khách khí rồi, nếu có thời gian không ngại sẽ lại cùng ngài hàn huyên, Tào đại nhân đi đường cẩn thận, bản quan không tiễn xa.
Tào Nghị đi tới cửa, Hoàng Duy Thiện vội vàng nghiêng mình, khom người tránh ra. Tào Nghị đột nhiên dừng lại trước mặt Hoàng Duy Thiện.
– Ngươi vừa rồi nói Trần gia, có phải là Trần Tứ Lục?
– A, Tào đại nhân, đúng vậy đó.
Hoàng Duy Thiện cúi đầu trả lời, sau đó lại rất nhanh ngẩng lên, thăm dò nói:
– Nghe nói Tào đại nhân vừa tới Giang Phổ, con trai độc nhất của Trần Tứ Lục là Trần Ninh liền đắc tội với ngài, không biết có việc này không?
Tào Nghị gật gật đầu, sau đó lại lắc đầu cười ha ha nói:
– Bản quan là kẻ thô thiển, không đánh không quen biết là chuyện bình thường, Trần gia cùng bản quan chẳng qua chỉ là một chút hiểu lầm, ha ha cũng đã hòa giải, hòa giải rồi.
Tào Nghị nhìn Hoàng Duy Thiện, nụ cười có chút ý vị nói:
– Có câu nên tìm chỗ khoan dung để mà độ lượng, Hoàng công tử ngươi không biết có biết không nhỉ? Ha ha, Hoàng đại nhân hạ quan xin cáo từ.
Phụ tử Hoàng Duệ Đức và Hoàng Duy Thiện nghe thấy vậy tức thì chân mày đều nhăn lại. Thân ảnh của Tào Nghị rất nhanh liền biến mất khỏi phòng khách. Hoàng Duy Thiện lúc này mới nhảy dựng lên, cả giận:
– Cha, câu cuối cùng vừa nãy của tên kia là có ý gì? Dường như có chút quái lạ.
– Ngươi câm miệng, không biết nông sâu.
Hoàng Duệ Đức cả giận nói.
Hoàng Duệ Đức hừ một tiếng, nói:
– Lời nói rõ ràng như vậy ngươi nghe không hiểu sao? Hắn đây là âm thầm nhắc nhở chúng ta không cần đem chuyện ân oán của hắn và Trần gia xé ra to, hừ cuồng vọng, quá cuồng vọng.
Hoàng Duy Thiện cứng miệng lại, hắn lập tức nghĩ tới chính sự, vội vàng nói:
– Cha, Trần gia không ngờ lại không có việc gì, cha, người phải nghĩ biện pháp giúp hài nhi, hài nhi nhất định phải cưới Trần Oanh Nhi.
– Thằng mất dạy, ngươi đã có thê thất, sao lại có thể cưới nữa? Luật pháp của Đại Minh đã sớm có quy định, nam tử nếu không có công danh, bốn mươi tuổi mới có thể nạp thiếp? Ngươi có công danh sao? Ngươi đã bốn mươi tuổi sao? Hỗn đản.
Hoàng Duy Thiện vội la lên:
– Luật pháp là thứ chết, người mới là sống, hài nhi sẽ đem nàng nuôi ở chỗ khác, ngài là huyện lão gia của Huyện Giang Phổ, chuyện này người nhất định phải giúp hài nhi.
– Ngươi… nghiệt súc, ngươi quả thực muốn làm lão phu chết tức a.
Hoàng Duệ Đức tức đến nỗi người cũng run rẩy, tức giận nói:
– Không nói đến việc ngươi không thể nạp thiếp, Trần Oanh Nhi sớm đã đính hôn, việc này tất cả mọi người trong Huyện Giang Phổ đều biết, ngươi cưới nàng có thể không sợ bị người khác mắng nhưng thể diện của lão phu sẽ mất sạch.
Hoàng Duy Thiện bĩu môi nói:
– Hài nhi biết là Trần Oanh Nhi đính hôn với một gã con nhà nông dân, thật không biết Trần Tứ Lục trong đầu nghĩ thế nào, nghe nói tiểu tử kia họ Tiêu, trong huyện ai cũng biết hắn chỉ là một gã rể hờ, hài nhi chỉ cần hù dọa vài câu thì hắn ngay cả rắm cũng không dám phóng, sẽ ngoan ngoãn mời ta cưới Trần Oanh Nhi.
Hoàng Duệ Đức cả giân nói:
– Ngươi chỉ biết hắn họ Tiêu, lão phu biết so với người nhiều hơn không biết bao nhiêu, ngươi có biết rằng Trần gia lần này đụng với Tào Nghị, kết quả vốn là toàn gia bại vong nhưng cuối cùng lại bình an vô sự là tại sao không?
– Vì sao?
– Toàn bộ là vì cái tên rể hờ họ Tiêu kia mà ngươi vừa nói, nhờ có hắn mà Trần gia mới tránh được một kiếp, ngươi như vậy còn dám nói hắn là cái gì bất lực sao? Ngươi có tư cách gì nói hắn?
Hoàng Duy Thiện vội vàng hỏi:
Cha, rốt cục là đã có chuyện gì xảy ra?
Hoàng Duệ Đức vuốt vuốt chòm râu cằm, chậm rãi nói:
– Việc Trần gia đắc tội với Tào Nghị lão phu đêm đó liền biết. Thật ra lão phu định chờ sau khi Trần gia nhà tan cửa nát, nhân cơ hội đó đem Trần Oanh Nhi sung làm nha đầu trong phủ, lúc đó nàng không có chỗ dựa ngươi không phải là muốn làm thế nào cũng được sao, thậm chí ngay cả danh phận cũng không cần cấp cho nàng. Thật không nghĩ tới chiều hôm đó vị Tiêu cô gia kia một thân một mình đi vào quan dịch ở bên trong với Tào Nghị hơn hai canh giờ mới đi ra, sau đó nguy cơ của Trần gia liền được hóa giải. Rốt cuộc lão phu không biết gã họ Tiêu kia đã dùng cách nào để thuyết phục Tào Nghị buông tha cho Trần gia.
– Không ngờ tiểu tử đó lại có bản lãnh như vậy?
Hoàng Duy Thiện ngạc nhiên nói.
– Vốn là có thể tọa sơn quan hổ đấu, trai cò tranh nhau lão phu làm ngư ông đắc lại, lại bị tiểu tử kia vô hình hóa giải, đáng tiếc.
Hoàng Duệ Đức than thở, trong mắt hiện lên vẻ không cam lòng.
– Cha, không thể cứ như vậy bỏ qua a.
– Ngươi biết cái gì, Tào Nghị muốn thu thập Trần gia hoàn toàn là để lập uy với lão phu, hừ thật không biết vì sao hắn cuối cùng lại buông tha, nghe nói gã Tiêu cô gia kia hiện được Trần Tứ Lục an bài làm chưởng quỹ của Túy Tiên lâu. Sắp tới ngươi phải an phận một chút, Tào Nghị cùng gã tiểu tử họ Tiêu kia cũng không phải là đèn dầu sắp cạn, ngươi tốt nhất đừng có rước họa cho lão phu, có nghe không?
Hoàng Duy Thiện nóng nảy nói:
– Cha, Tào Nghị có Yến Vương đứng đằng sau làm chỗ dựa, chúng ta sẽ bị hắn đè bẹp, chẳng phải cả đời sẽ không thể ngóc đầu dậy sao? Hài nhi không cam lòng.
Hoàng Duệ Đức trừng mắt nhìn hắn:
– Ngươi gấp cái gì chứ? Hừ, có Yến Vương làm chỗ dựa là vững chắc lắm sao? Chẳng lẽ lão phu không biết tìm chỗ dựa cho mình ah?
– Cha, người nói vậy là có ý gì?
Hoàng Duệ Đức ánh mắt hiện lên vài phần đắc ý:
– Ngươi có nghe nói qua về kỳ nhân Hứa Quan?
Hứa Quan? Ai vậy?
Hoàng Duệ Đức vuốt râu, chậm rãi nói:
– Hứa Quan, vốn họ Hoàng cùng họ với lão phu, cha là Hoàng Cổ, hắn ở rể trên thanh khê Hứa gia, về sau sửa thành họ Hứa. Sau này Hứa Quan ở kỳ thi Giải Nguyên là người đầu tiên từ trước đến nay trong liền ba cuộc thi Hương, Hội, Đình dành được giải nguyên, hội nguyên, trạng nguyên, người đương thời vẫn thường khen tặng:
– “Tam nguyên thiên hạ hữu, lục thủ thế gian vô” Hứa Quan sau khi thi đậu Trạng Nguyên, Hoàng Thượng liền để cho hắn tu soạn Hàn Lâm Viện, năm nay Hoàng Thượng đã cho hắn thăng chức lễ bộ hữu thị lang, hàm nhị phẩm, được khôi phục lại họ cũ, hắn hiện tại đã tên là Hoàng Quan.
Hoàng Duy Thiện giật mình:
– Thì ra cha nói chính là Hoàng Lục Thủ, hắn nổi tiếng trong thiên hạ là đại tài tử a.
– Ha ha, chính kiến của Hoàng Lục Thủ cùng lão phu không mưu mà hợp, theo lão phu biết về hắn thì hắn đã nhiều lần dâng sớ chống đối với phiên vương, mà chư vương bên trọng lấy Yến Vương, Ninh Vương làm đầu, Hoàng Quan đối với hai người này đều vô cùng kiêng kỵ, bất quá năm nay hắn thăng chứ lễ bộ hữu thị lang đối với lão phu mà nói đúng là cơ hội trời cho a, ha ha. Tào Nghị tuy có Yến Vương làm chỗ dựa vững chắc nhưng Yến Vương lại đóng quân tại Bắc Bình, đối với triều chính trong kinh sư không thể với tay tới, mà Hoàng thị lang lại thân ở kinh sư suốt ngày được gặp thánh giá, nếu luận về ảnh hưởng thì ai mạnh ai yếu? Ha ha.
– Nhưng… cha, người ta chính là nhị phẩm thị lang, người chỉ là… chỉ là một thất phẩm tri huyện, kém quá xa, Hoàng thị lang sẽ hợp tác với ngài sao?
– Ha ha, không sao, ngươi đa quên Hoàng Lục Thủ là trạng nguyên năm Hồng Vũ hai mươi bốn mà lão phu cũng là nhị giáp tiến sĩ cùng năm đó, lão phu cùng hắn đã cùng hắn có thời gian gần gũi, ở trong quan trường có quan hệ như vậy đã là rất quý, hắn tất nhiên sẽ không cự tuyệt lão phu. Lão phu đã phái người đem thiếp bái phỏng đến Hoàng phủ ở kinh sư, ngày mai ta sẽ tiếp đón vị Trạng Nguyên này.
Nói xong trong ánh mắt của Hoàng Duệ Đức hiện lên một tia lãnh khốc, cười lạnh nói:
– Trong Huyện Giang Phổ này, không biết là thiên hạ của ai.
Hoàng Duy Thiện cũng nhẹ nhàng thở ra, trên mặt hiện lên vẻ vui mừng, trong ánh mắt chợt lóe lên hung quang liền biến mất.
Túy Tiên lâu chưởng quỹ? Hừ hừ.