Đọc truyện Đại Minh Vương Hầu – Chương 26: Cự tuyệt tập võ
Túy Tiêu lâu nghênh đón bàn khách nhân đầu tiên của ngày hôm nay, Tiêu chưởng quỹ lão lừa đảo. Tên đầu bếp cao hứng như điên như dại, vội vàng xuống bếp để làm vài món điểm tâm tinh tế, chưởng quỹ đích thân đến ăn vừa là vinh quang cũng là sự khảo nghiệm đối với hắn. Hắn làm vô cùng cẩn thận, đây là lúc quan trọng nhất, trước mặt nhiều người ở Túy Tiên Lâu vạn nhất chưởng quỹ ăn mà không thấy vừa lòng thì từ nay về sau hắn biết làm sao đây? Đến lúc đó chỉ còn nước mà qua I rắc lượm vỏ đạn về bán….(bó tay tên Gon – Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com -)
Thức ăn còn chưa lên thì Tiêu Phàm đã cùng với lão đạo sĩ ngồi nhâm nhi rượu. Hiện tại, Tiêu Phàm cảm thấy làm một tên chưởng quỹ thật là một chuyện tốt, bởi vì hắn là người tạo ra cái nghề cô gia ăn không ngồi rồi lại vừa ăn vừa uống rượu không phải trả tiền, trên đời này làm gì có việc nào tốt hơn việc này a?
Lão đạo sỹ cười đến nhăn mặt so với Tiêu Phàm thì hắn có vẻ vui vẻ hơn, khuôn mặt bẩn thỉu đen thui cũng rạng ngời, hai tròng mắt lão đảo quanh chẳng biết đang nghĩ ra chủ ý quỷ quái gì đây? Ở thời đại này Tiêu Phàm không có ai là bằng hữu cả, tuy rằng hắn cùng với lão đạo sỹ này chỉ gặp nhau một lần hơn nữa nhân phẩm đặc biệt không tốt cho lắm nhưng trong lòng Tiêu Phàm đã cho rằng lão đạo sỹ này là bằng hữu của mình. Tiêu Phàm ở thời đại này sống rất cô độc hắn cần bằng hữu dù cho bằng hữu là kẻ lừa đảo cũng được.
Rượu được mang ra là rượu ngon Thiệu Hưng, chất rượu trong suốt, lấp lánh ánh hổ phách. Hai người nâng chén rượu nhỏ, khẽ hớp một ngụm, ” Ực” một tiếng, rượu vào đến bụng, cảm giác cả người ấm áp, thoải mái vô cùng. Thái Hư liền xoa xoa tay nhìn về hướng bếp lộ ra bộ dáng vội vàng, không thể chờ được nữa. Cũng chả rõ hắn phải nhịn đói bao nhiêu lâu rồi . Lão đột nhiên nhớ đến điều gì, vội quay đầu lại hỏi:
– Đúng rồi, ngươi chẳng phải là cô gia của Trần gia sao ? Như thế nào lại trở thành chưởng quỹ của Túy Tiên Lâu này?
Tiêu Phàm cười khổ, nhìn vào đại sảnh trống không rầu rĩ nói :
– Kiêm chức….
Thái Hư đạo trưởng liền cười gượng nói:
– Một lúc khó làm hai chuyện, nếu không ngươi chuyên tâm vào làm cô gia đi, để bần đạo giúp ngươi xử lý chuyện của tửu lâu này ?
Tiêu Phàm liền trừng mắt nhìn hắn, được đó chứ, rõ ràng là ăn chùa dài hạn. Quả là bằng hữu đến cả sở thích hai người cũng giống nhau.
Uống xong ngụm rượu, Tiêu Phàm đem sự tình giải quyết nguy cơ của Trần Gia thuật lại cho Thái Hư đạo trưởng nghe một lần. Thái Hư nghe xong, hai mắt liền trợn ngược qua cả nửa ngày mới lẩm bẩm nói:
– Thật sự không hiểu vận khí của ngươi tốt hay là có bổn sự đây…
Tiêu Phàm nghiêm trang nói:
– Đương nhiên là bổn sự rồi, chắc đạo trưởng cũng có thể nhìn ra được trên người ta có rất nhiều điểm nổi bật a.
Thái Hư liền cười nhạo :
– Ngươi tuổi gì mà đòi chém gió trước mặt bần đạo? Những bổn sự khác của ngươi thì ta không thấy, nhưng ngươi được cái cướp giật xong chạy trốn thật nhanh. Chó cũng không rượt nổi, cái này miễn cưỡng tính là một bổn sự đi.
Tiêu Phàm liền khiêm tốn nói:
– Cũng không thể nói như vậy được, chó rượt không qua được nhưng chẳng phải đạo trưởng cũng đuổi kịp ta sao?
Thái Hư há miệng thở dốc, đi vòng vòng, rầu rĩ nhấp một ngụm rượu rồi híp mắt nhìn vào Tiêu Phàm hỏi:
– Biết vì sao bần đạo đuổi theo ngươi không?
Tiêu Phàm mau chóng trả lời:
– Tại hạ còn nợ đạo trưởng một bữa cơm, đạo trưởng sợ ta quịt nợ chạy làng sao?
Thái Hư liền cười hắc hắc, khuôn mặt già nua cũng hiện lên vẻ khó xử:
– Cũng không hoàn toàn là nguyên nhân này… Bần đạo thấy ngươi chạy thật nhanh, quả thật có thể nói là chạy nhanh như tia chớp, bần đạo phát hiện ngươi rất có tiềm chất để tập võ a….
Tiêu Phàm liền âm thầm cảnh giác, lão này định lừa gạt ta sao
– Chạy trốn nhanh mà có tiềm chất để tập võ ?
Thái Hư liền cười híp mắt, nụ cười không mang hảo ý tốt cho lắm
– Tiêu lão đệ, người muốn học công phu không? Ngươi muốn 1vs 10 không? Muốn võ nghệ cao cường để trừ mạnh giúp yếu không?
Ánh mắt Tiêu Phàm chợt sáng lên, lập tức không một chút do dự nào mà nói:
– Không muốn!
Hắn đã hạ quyết tâm bất kể lão lừa này nói cái gì đi nữa thì hắn cũng cự tuyệt, dù sao tên đạo trưởng này cũng không được tốt cho lắm, nếu hắn muốn chiếm chút tiện nghi trên người của mình thì không thể để cho hắn thực hiện được.
Thái Hư cũng rất kiên nhẫn mà khuyên nhủ:
– Bần đạo có thể dạy cho ngươi a, công phu của bần đạo cũng không phải khoác lác mà là hàng thật giá thật đó nha, nói về hiện nay trên thế gian này chỉ có vài người mới có khả năng đối địch được với bần đạo..
Tiêu Phàm bưng chén rượu lên liếc xéc lão một cái, công phu của ngươi mà cao thì đã không đưa cái mặt dày ra mà ngồi đây xin cơm, khẩu khí như Độc Cô Cầu Bại a, đã lừa đảo mà còn không biết xấu hổ
Thái Hư kiên nhẫn khuyên nhủ:
– Bần đạo có thể dạy cho ngươi khinh công, nhìn ngươi vừa rồi cướp bạc chạy trốn như vậy, trong lòng bần đạo không khỏi liền sinh ra cảm giác tiếc nuối, cảm thấy ngươi là một nhân tài..
Tiêu Phàm nhíu mày, lời nãy của lão thật sự là không được tự nhiên cho lắm. Bất quá, tại thời điểm chạy trốn lão so với hắn còn nhanh hơn quả thật việc này có chút quỷ dị…
– Ngươi xem a, nếu ngươi học được khinh công, căn bản không cần phải chạy như chó có tang mà có thể dùng khinh công để chạy trốn, hoàn toàn có thể dùng thân pháp dịch chuyển, liền ngay lập tức bỏ rơi hai tên tiểu nhị xui xẻo kia, còn ngươi lại bị bọn họ đuổi theo suốt 5 con phố? Khinh công của bần đạo ngươi cũng đã được thấy rồi, không tốn bao nhiêu sức lực liền đã đuổi kịp ngươi, bần đạo nay cũng đã hơn một trăm ba mươi tuổi, so ra còn chạy nhanh hơn tên tiểu tử trẻ tuổi như ngươi, ngươi không cảm thấy ta rất giỏi hay sao? Sau này ngươi có đi cướp bạc ắt sẽ muốn gì được đấy, thuận buồm xuôi gió.
Tiêu Phàm:
– ……..
Lão đạo sĩ tà ác ……
– …… Khinh công của bần đạo người thường không thể học được, đây chính là tuyệt học “ Thê Vân Tùng” năm đó lúc bần đạo bái sư ,thì sư phụ của bần đạo đã nghiêm khắc lựa chọn, phải đủ tư chất mới có thể học được, ngươi biết tuyển chọn như thế nào không? Năm đó sư phụ đã thả một đám chó hoang ra cắn, kêu chúng ta liều mạng chạy, ai bị chó cắn sẽ không được lựa chọn, ngược lại nếu ai chạy nhanh hơn chó, trên người lông tóc không bị thương tổn gì cả thì có thể được sư phụ truyền khinh công…
Tiêu Phàm không nhịn được hỏi:
– Năm đó đạo trưởng bị chó rượt có phải rất thảm phải không?
Một đám tiểu đạo sỹ bị một đám cẩu truy cắn. Ngẫm nghĩ đến cảnh tượng kia…… Chậc chậc…
Thái Hư trầm mặc trong chốc lát, sau đó mới thấp giọng nói:
– Từ đó về sau bần đạo mới bắt đầu yêu tha thiết việc ăn thịt chó…. Vô lượng thọ phật
Tiêu Phàm ném cho lão một cái nhìn đồng tình, không nói chuyện nữa. Bầu không khí liền trở nên trầm mặc. Hai người liền uống vài chén rượu, Thái Hư lại hỏi:
– Nói nãy giờ bần đạo cũng tốn nước miếng nhiều rồi, rốt cuộc là ngươi có muốn theo bần đạo học công phu không?
Tiêu Phàm vội vàng lắc đầu:
– Ta không thích bị chó rượt….
– Hiện nay bần đạo cũng không cần tuyển chọn, bần đạo ngay lập tức có thể dạy cho ngươi.
– Không cần, hiện tại cuộc sống của tại hạ rất tốt, không cần phải học công phu.
Tiêu Phàm kiên định mà cự tuyệt.Hắn căn bản là không tin vào nhân phẩm của Thái Hư đạo sĩ này, đánh chết hắn cũng không tin. Lão có biết cái rắm gì về võ công đâu, chẳng qua chỉ muốn lừa gạt tiền của hắn mà thôi. Thái Hư thấy Tiêu Phàm cự tuyệt không khỏi thở dài, biểu tình liền trở nên tiêu điều.
Lúc này, tên đầu bếp đã làm xong và mang thức ăn lên. Mấy món ăn trong có vẻ tinh tế, khéo léo, thoạt nhìn trông rất đẹp mắt khiến cho người ta phải thèm bắt chảy nước miếng….Tên đầu bếp ở bên cạnh nhìn Tiêu Phàm, cười cười lấy lòng.
Tiêu Phàm nhìn thấy thần thái buồn như con chuồn chuồn của Thái Hư liền phân phó tên đầu bếp:
– Đi làm thêm vài món ăn nữa.
– Món ăn gì, chưởng quỹ cứ phân phó.
– Một cái lẩu chó đi.
– Ngài đợi một lát, lập tức sẽ có ngay!
Tên đầu bếp liền vội vàng đi xuống
Thái Hư liền nhìn Tiêu Phàm với ánh mắt cảm kích. Một khi, Tiêu Phàm đã cự tuyệt việc học võ thì Thái Hư cũng không tiện mà đi khuyên nhiều, liền vùi đầu vào rượu thịt.
Tiêu Phàm gắp một miếng thức ăn đưa đưa vào trong miệng nếm thử liền gật đầu không thôi. Hương vị thức ăn không tệ a, nếu là kiếp trước thì có thể đạt đến tiêu chuẩn nhà hàng năm sao.
Tiêu Phàm liền giương giương mắt hướng về Thái Hư hỏi:
– Đạo trưởng, người cảm thấy hương vị món ăn này như thế nào?
Thái Hư gật đầu:
– Không tệ, rất ngon!
Hai mắt Tiêu Phàm trở nên sáng ngời, vội vàng hỏi:
– Như thế nào là không tệ, đạo trưởng có thể tỉ mỉ nói ra không?
Thái Hư liền vuốt chòm râu tiên phong đạo cốt của mình, suy nghĩ một chút rồi chỉ vào mấy món ăn đã sạch sành sanh trên dĩa nói:
– Trước kia bần đạo khi ăn bần đạo cần dùng đến 3 đũa mới hết dĩa thức ăn, nhưng hôm nay chỉ cần dùng 2 đũa thì đã sạch trơn..
Tiêu Phàm khen
– Đạo trưởng so sánh thật là chuẩn xác…
Tiếp theo, Tiêu Phàm lại nhăn mặt, kêu chưởng quỹ tiền nhiệm là lão Thái tới rồi hỏi:
– Thức ăn của tửu lâu chúng ta hương vị cũng không tệ, tại sao lại không có một khách nhân nào cả? Sinh ý lại thấp, không có đạo lý a! Ngươi có biết nguyên nhân vì sao không?
Lão Thái vẻ mặt đau khổ, u sầu thở dài cả nửa ngày cũng không nói gì cả, cuối cùng cũng ai oán đọc ra một câu thơ:
– Biệt hữu u sầu ám hận sinh a…(1)
Tiêu Phàm cũng Thái Hư đạo sĩ lập tức ngừng chén, nghiêm nghị nhìn lên.
– Lão Thái quả nhiên có tài năng văn thơ a…. Bất quá, rốt cuộc là có ý gì?
Lão Thái than thở chỉ ra trước cửa nói:
– Chưởng quỹ mời ngài nhìn ra bên ngoài, đối diện Túy Tiên Lâu chúng ta mới vừa mở một cái Kim Ngọc Lâu, ngài thấy không?
Tiêu Phàm gật đầu:
– Thấy.
Kim Ngọc Lâu lâu cũng như tên, trang hoàng thật tráng lệ, thật xa xỉ hào hoa, muốn không thấy cũng hơi bị khó.
Lão Thái oán độc liếc mắt về phía Kim Ngọc Lâu nói:
– Túy Tiên Lâu của chúng ta có bộ dạng như ngày hôm nay đều là do nó làm hại. Lão tử chửi 18 đời tổ tông nhà nó !
(1) Biệt hữu u tình ám hận sinh
Thử thời vô thanh thắng hữu thanh
Ôm sầu, mang giận ngẩn ngơ
Tiếng tơ lặng ngắt, bây giờ càng hay
Đây là câu thơ trích trong bài Tỳ Bà hành của Bạch Cư Dị