Đọc truyện Đại Minh Vương Hầu – Chương 25: Đệ nhất dũng kim
Nước mắt Tiêu Phàm rơi lộp độp. Đang bị đuổi chạy bán sống bán chết, bỗng dưng bị người khác tàn bạo kéo lại, cái loại cảm giác chỉ cách Thiên đường có nửa bước thì sa chân vào địa ngục, ai may mắn đã thử qua? Không cần quay đầu lại nhìn Tiêu Phàm cũng nghe được thanh âm.
Thái Hư, cái lão già chết tiệt tự xưng là một trăm ba mươi tuổi, hơn nữa còn là sư đệ của Trương Tam Phong, cái lão lừa đảo này. Tiêu Phàm thực hối hận a, ngày đó quen biết lão lừa đảo này, vì cái gì mà không một đao đâm chết lão cho xong? Phía sau hai gã điếm tửu nhị Túy Tiên Lâu càng đuổi càng gần,Tiêu Phàm đã có thể nghe được tiếng bước chân rầm rập của bọn họ. Lão già bất lương còn cố ý, cứ níu lấy cánh tay của hắn mà không buông ra, tay kia thì vuốt vuốt chòm râu tiên phong đạo cốt của lão khoan thai nói:
– Chàng thanh niên ngươi chạy trốn thật nhanh, bất quá….Ngươi thực sự là có điềm xấu!
Tiêu Phàm quay đầu, khuôn mặt tuấn tú không ngừng co giật đối diện với Thái Hư
– Phải, đúng là ta có điềm xấu, ngươi còn không buông tay, ta lập tức còn có tai họa đổ máu đó.
Thái Hư híp híp con mắt, sau đó chấn kinh:
-Tiêu lão đệ, sao lại là ngươi?
Dĩ nhiên bây giờ không phải là lúc để hàn huyên.
Truy binh càng ngày càng gần, Tiêu Phàm có chút nóng nảy:
– Ngươi đang kiếm sinh ý, hay là thấy việc nghĩa thì hăng hái làm?
– Kiếm sinh ý
Thái Hư không chút do dự đáp, hắn chỉ có hứng thú đối với việc sinh lợi ích.
– Vậy mau mau buông tay, chuyện này xong rồi ta mời ngươi ăn cơm, ta trả.
Thái Hư lập tức buông tay ra, Tiêu Phàm không nói hai lời, giống như tên đã lên dây phóng thẳng ra ngoài.
Hai tên tiểu nhị đuổi theo phía sau, thở hổn hển vừa chạy vừa mắng:
– Đứng lại! Vương bát đản…
– Đồ mất dạy! Trả lại bạc cho chúng ta
Hai tên tiểu nhị lướt nhanh qua người lão Thái Hư, trên mặt đất bốc lên một trận bụi mù mịt. Thái Hư ngây ra một lúc, nghĩ nghĩ, lập tức đưa tay với lấy cái phướn gọi hồn trên có viết 4 chữ”Thiết Khẩu trực đoạn” kẹp dưới nách, sau đó cũng đuổi theo. Kì quái là, lão già này chạy còn nhanh hơn so với ba tên tuổi trẻ kìa, chẳng mấy chốc, hắn giống như là xe đua công thức I vượt qua 2 tên tiểu nhị kia. Hai thằng này thấy một lão đầu tử sáu bảy mười tuổi, so với bọn hắn còn chạy nhanh hơn không khỏi chết lặng người, hai người nhìn vào bóng dáng nhanh như chớp của lão già Thái Hư, thầm tặc lưỡi.
– Lão đầu tử này có phải là đang đuổi theo tên vương bát đản kia?
– Hình như là thế…
– Chậc, Lão chạy còn nhanh hơn cả chúng ta, chả biết thằng kia rốt cuộc đã cướp của lão bao tiền a?
– Chắc là không ít đâu!
Trên đường cái của huyện, bốn người chia thành ba tốp Giang Phổ, nhất thời trở thành một “kì quan”.
Không thể không nói, lão già Thái Hư chạy vô cùng nhanh, nhanh đến quỷ dị. Không bao lâu sau lão đã đuổi kịp Tiêu Phàm, sau đó cước bộ chậm lại cùng hắn sóng vai. Tiêu Phàm đang chạy trối chết làm gì có thời gian chú ý, vừa nghiêng đầu thấy được lão già này đang chạy bên cạnh, khuôn mặt giống như là nuốt phải ruồi vô cùng khó coi.
– Ngươi lại đuổi theo ta làm chi?
Thái Hư này điềm nhiên như không, đang chạy trốn mà giống như là đi dạo sân sau nhà mình vậy.
– Bần đạo có chuyện không hiểu, đặc biệt đến đây xin thỉnh giáo.
– Đừng có ồn ào! Ta không rãnh.
– Bần đạo nghĩ không thông, vì sao ngươi lại phải chạy trốn?
– Có thằng đuổi theo thì đương nhiên là phải chạy rồi….Ngươi cảm thấy thời khắc này thích hợp để chém gió sao?
Chỉ hai câu mà hai tên tiểu nhị đằng sau đã đuổi gần thêm một chút. Tiêu Phàm nóng nảy, hắn cảm thấy nếu không phắn nhanh khỏi lão lừa đảo này, rất nhanh mình sẽ gặp phải điềm xấu. Chớ nhìn thằng cha này già, lão so với đám choai choai còn tò mò hơn
– Vì sao bọn họ lại truy đuổi ngươi?
Tiêu Phàm vừa chạy vừa thở hổn hển nói:
– Ta….. thua, thua rất nhiều bạc.
– Vậy lại càng không đúng rồi, ngươi thua bạc, bọn họ đuổi ngươi để làm chi?
-…Ta thua nên cướp lại….
Thái Hư giật mình, tuy nhiên đáp án này cũng thỏa mãn sự tò mò của lão.
Bốn người thành hai tốp một trước một sau chằng biết chạy được bao lâu, Tiêu Phàm rốt cục cũng thấy được mây tan trăng lại sáng__ hai thằng kia dừng lại. Đương nhiên Tiêu Phàm cũng dừng lại, song phương cách nhau bốn năm mươi trượng, gập người thở gấp, chỉ có lão già Thái Hư là giống như không có việc gì, mặt không đổi khí sắc, vẫn như cũ vuốt vuốt cái chòm râu tiên phong đạo cốt của lão, vẻ mặt cao thâm mặt trắc, hư vô phiêu miểu……
Hai tên tiểu nhị đuổi không kịp, vì thế sau khi thở hổn hển một lúc, đành dậm chân giơ tay chỉ vào Tiêu Phàm đứng ở xa xa chửi bới, chỉ là do quá xa nên chả nghe thấy cái gì.
Tiêu Phàm lại nở nụ cười, thở hổn hển cười đắc ý ………..
Thái Hư nhìn lại, thình lình hỏi:
– Hai người kia là ai?
Tiêu Phàm chiếm đại tiện nghi, tâm tình sung sướng nói:
– Bọn họ là tiểu nhị của Túy Tiên Lâu.
– Sao ngươi lại chạy đến túy Tiên Lâu bài bạc?
– Bởi vì ta là chưởng quỹ của Túy Tiên Lâu…
Tiêu Phàm buột miệng, sau đó nụ cười trên mặt dần cứng lại.
Hắn hiện giờ phát hiện ra sự tình không đơn giản như thế. Hắn nhận ra rằng, mình vẫn phải trở về, bởi vì bản thân mình là chưởng quỹ của Túy Tiên Lâu. Chưởng quỹ cướp tiền của Tiểu Nhị, chuyện này…..
Tiêu Phàm ngửa mặt lên trời mếu máo:
– Quả nhiên là hòa thượng chạy được, nhưng miếu thì còn đó a….
Thái Hư không vui, vuốt râu oán giận trừng mắt nhìn hắn.
Tiêu Phàm đành phải sửa miệng:
– Đạo sĩ chạy được nhưng đạo quán vẫn còn đó a….
Thái Hư liền chuyển giận thành vui, gật đầu khen ngợi không thôi.
************************************************** ******************