Đọc truyện Đại Minh Vương Hầu – Chương 165: Lão đạo bất nghĩa
Yến Vương biệt viện.
Chu Lệ sắc mặt tái mét, toàn thân tức giận đến run rẩy.
Hắn đời này gặp rất nhiều chuyện ngoài ý muốn, nhưng Đạo Diễn bị bắt là một chuyện ngoài ý muốn khiến hắn không thể chấp nhận.
Giờ này khắc này, Chu Lệ cũng thầm nghĩ như Đạo Diễn lúc bị bắt: “kinh sư này phong thủy quá kém đi”! Tương lai ta thành đế nhất định phải dời đô! Chắc chắn thế!
Tào Nghị đứng cách Chu Lệ, nhìn hắn, khẽ nhếch mép cười.
Nhân sinh chính là kỳ diệu như vậy, nguyên bản đã tới tuyệt lộ lại có đoạn quanh co, lão Thiên lại mạc danh kỳ diệu để Đạo Diễn xuất hiện, hơn nữa còn là bị người trói đưa tới tận cửa, hoàn cảnh giống y như từ trên trời rơi xuống một cái bánh, hơn nữa còn là rơi tận miệng.
Tào Nghị cười rất bình tĩnh, nhưng trong lòng lại có chút kích động, hắn cảm thấy mình giống như dân cơ bạc, đánh hết sạch tiền lại đột nhiên giữa dòng đời tấp nập vô tình đâm phầm phập vào cục năm trăm.
Tào Nghị cảm giác trên tay mình đã có con chốt, vận mệnh Tiêu Phàm đã thêm một đường sinh cơ.
Chu Lệ phẫn nộ nhìn Tào Nghị chằm chằm, mắt như phun hỏa.
– Tào Nghị, thả Đạo Diễn.
Chu Lệ uy nghiêm nói, giờ khắc này hắn hào húng giống như tướng quân ra quân lệnh giữa soái trướng. Quân lệnh như sơn, không thể cự tuyệt.
Tào Nghị mỉm cười, nhẹ nhàng mà kiên định phun ra một chữ:
– Không.
Chu Lệ sắc mặt càng phát âm trầm:
– Tào Nghị, ngươi hôm nay làm quan lớn rồi không thèm để ý chủ cũ nữa sao?
– Chũ cũ coi ta như quân cờ, người mới với ta là huynh đệ, Yến Vương điện hạ, nếu ngươi là ta, ngươi sẽ chọn bên nào?
Tào Nghị khóe miệng nhếch lên một nụ cười lạnh.
Chu Lệ cứng lại, rất nhanh khôi phục vẻ tự nhiên, trầm giọng nói:
– Các ngươi tính xử trí Đạo Diễn thế nào?
Tào Nghị nhìn Tiêu Họa Mi cười nói:
– Điện hạ tính xử trí thê tử huynh đệ ta thế nào?
Chu Lệ hung hăng nói:
– Ta muốn giết nó!
Tào Nghị không chút yếu thế:
– Ta đây sẽ giết Đạo Diễn!
– Ngươi dám!
Chu Lệ trợn mắt lên.
Tào Nghị cười ha ha:
– Ngươi dám giết con gái mình thì sao ta lại không dám giết một tên hòa thượng chứ?
Chu Lệ ngừng lại, bỗng chợt hiểu ra:
– Ngươi muốn dùng Đạo Diễn đến đổi nó?
Tào Nghị cười nhạo:
– Nằm mơ! Ta dẫn theo nhiều người như vậy đến đây thì giờ dù ta có đưa người nghênh ngang rời khỏi đây những thị vệ kia của ngươi ngăn được ta sao?
Chu Lệ mặt dần dần biến đen:
– Ngươi đến cùng muốn thế nào?
Tào Nghị phất tay với đám Cẩm Y Vệ phía sau nói:
– Các ngươi hộ tống đệ muội ta hồi phủ, sau đó bao vây Tiêu phủ, bảo vệ tốt gia quyến huynh đệ ta, còn có, đưa hòa thượng này đi, giấu kín vào.
Chúng giáo úy Cẩm Y sôi nổi ôm quyền dạ ra, sau đó dẫn Họa Mi và Đạo Diễn ra ngoài.
Tiêu Họa Mi được dẫn đi, sau đó quay đầu lại nhìn Chu Lệ, ánh mắt tràn ngập hận ý, Chu Lệ bị nàng nhìn mà lòng run lên, mất tự chủ lui ra sau một bước.
Đợi mọi người đi rồi, nội đường biệt viện trống rỗng chỉ còn lại Chu Lệ và Tào Nghị.
Chu Lệ lắc lắc ống tay áo, lạnh lùng nói:
– Tốt lắm, ngươi có thể nói thẳng, ngươi đến cùng muốn như thế nào?
Tào Nghị cười nói:
– Ta không muốn như thế nào cả, ta chỉ muốn làm một vụ giao dịch với điện hạ thôi.
– Giao dịch gì?
– Ngươi khôi phục thân phận quận chúa của Họa Mi, ta sẽ trả lại hòa thượng kia không hao tổn gì cho ngươi, thế nào?
Chu Lệ cười lạnh:
– Ngươi muốn giao dịch hay uy hiếp ta vậy? Tào Nghị à, ngươi theo bổn vương lâu như vậy, ngươi thấy bổn vương dễ dàng thỏa hiệp thế sao?
Tào Nghị vẫn cười như trước:
– Kẻ thời thế mới là trang tuấn kiệt, điện hạ là bậc kiêu hùng, dĩ nhiên phải biết thời thế, biết lúc nào nên nắm lúc nào nên bỏ chứ?
Chu Lệ ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm Tào Nghị:
– Ta biết các ngươi có chủ ý gì, nếu Thường Ninh khôi phục phong hào quận chúa thì Tiêu Phàm trong ngục có thể giữ lại được tính mạng, phụ hoàng không thể dễ dàng giết hắn, nhưng chẳng lẽ ngươi không biết Tiêu Phàm là tử địch của ta sao? Ngươi cảm thấy ta hào phóng như vậy, vì một hòa thượng mà cứu mạng tử địch của mình? Tào Nghị, ngươi theo ta lâu như vậy nhưng vẫn chưa hiểu ta đâu…
Tào Nghị cười nói:
– Hòa thượng không phải là hòa thượng bình thường, Tiêu Phàm từng nói cho ta đó là phụ tá đắc lực của ngươi, ta tuy rằng không cho là đúng nhưng Tiêu Phàm nói ta sẽ tin. Yến Vương điện hạ, ngươi thực nguyện ý đánh mất phụ tá đắc lực để đối lấy mạng tử địch sao?
Chu Lệ xanh mặt, cắn răng nói:
– Đạo Diễn cũng từng nói cho bổn vương, Tiêu Phàm người này nếu còn sống, tất thành mối họa lớn. Hắn muốn ta không tiếc hết thảy đại giới diệt trừ Tiêu Phàm, cũng giống ngươi, ta mặc dù không cho là đúng nhưng ta tin, dùng Đạo Diễn đổi mạng Tiêu Phàm, bổn vương bỏ đại giá này được!
Tào Nghị ha ha cười nói:
– Vương gia hảo khí phách! Nhưng Vương gia đừng quên, hôm nay người đang kinh sư…
Chu Lệ nheo mắt, trấn định nói:
– Ngươi có ý gì?
Tào Nghị vẫn cười, ánh mắt như châm chọc như sắc bén nhìn chằm chằm Chu Lệ:
– Vương gia nguyện dùng Đạo Diễn hòa thượng đổi mạng Tiêu Phàm, quả nhiên là bút giao dịch tốt, Tào mỗ lại tăng thêm một chút, dùng mạng Đạo Diễn cùng chính Vương gia ngươi để đổi Tiêu Phàm, không biết Vương gia có dám cùng Tào mỗ làm bút giao dịch này không?
Chu Lệ cười ha ha, giống như nghe được một chuyện rất buồn cười:
– Ngươi có bổn sự gì mà đòi lấy mạng bổn vương? Thị vệ bên người bổn vương như mây, đều là dũng sĩ trải trăm trận, ngươi muốn ám sát bổn vương sao?
Tào Nghị lộ vẻ cao thâm:
– Vương gia nếu không tin, Tào mỗ nhiều lời vô ích, ngày mai vào lúc này, Tào mỗ có thể sẽ lại đến, Vương gia là kiêu hùng đương thời, tin rằng ngươi ngày mai sẽ cải biến chủ ý, Tào mỗ cáo từ!
Nói xong Tào Nghị xoay người liền đi, Chu Lệ nhìn vào bóng dáng kiên định của Tào Nghị, thần sắc dần dần trở nên ngưng trọng, hồi tưởng nụ cười cao thâm vừa rồi của Tào Nghị, Chu Lệ không lý do rùng mình.
– Người đâu!
– Có!
– Tối nay tăng cường thị vệ tuần tra biệt viện, tất cả mọi người sẵn sàng nghênh địch, thâu đêm tuần tra cho bổn vương!
– Dạ!
Rời đại môn Yến vương biệt viện, Tào Nghị sải bước đến Tiêu phủ.
Hắn vừa đi vừa thầm thấy may mắn, may mắn hôm nay tới sớm, càng may mắn có người mạc danh kỳ diệu bắt được Đạo Diễn, lúc này mới khiến mình nắm giữ thẻ bài để đàm phán, nếu không hôm nay chẳng những Tiêu Họa Mi hung hiểm, tình cảnh mình cũng hung hiểm. Nếu mình không thể che được Tiêu Họa Mi chu toàn, tương lai Tiêu Phàm đi ra, mình sao có thể đối diện với hắn?
Vừa rồi tới vội vàng, quên chưa hỏi ai bắt được Đạo Diễn, Tào Nghị từ đáy lòng cảm kích người kia, hắn quyết định chờ việc này qua đi, nhất định phải tự mình đăng môn, hảo hảo cảm tạ.
Hiện tại việc cấp bách là phải ép cho được Yến Vương nhận con gái, chỉ có Thường Ninh khôi phục phong hào quận chúa, thuận lợi trở thành tôn nữ của thiên tử, thiên tử mới không thể bức Tiêu Phàm bỏ vợ, Tiêu Phàm sẽ toàn mạng
Như thế nào mới có thể khiến Yến Vương nhận con? Biện pháp mềm đã dùng rồi, Yến Vương sẽ không để mình vướng vào chuyện này, vậy nên phải thử dùng biện pháp cứng rắn.
Tào Nghị suy nghĩ thật lâu, rốt cục nhớ tới một người, chính xác mà nói phải là hai người.
Có lẽ bọn họ xuất mã sẽ thu được kết quả kỳ diệu.
Lập tức Tào Nghị không hề chần chừ, vội vàng đến Tiêu phủ.
Tào Nghị là khách quen rồi nên mới vào cửa bọn người hầu đã nhiệt tình tiếp đón.
Tào Nghị không rảnh đáp lễ, kéo một gã hạ nhân hỏi vài câu sau, liền vội vã đi vào hoa viên bên trái tiền viện.
Mới đến gần hoa viên, liền nghe trong bụi hoa truyền đến một trận tiếng kêu thảm thiết, tiếng kêu rất quen thuộc, rõ ràng là Thái Hư lão đạo.
Tào Nghị chấn động, Thái Hư ở trong lòng hắn là thế ngoại cao nhân, đến cùng là cái gì khiến thế ngoại cao nhân phải kêu thảm thiết như thế?
Đến gần nhìn thấy, Tào Nghị há to miệng nói không ra lời.
Chỉ thấy Trương Tam Phong vừa được thiên tử phong cho một mớ chức danh đang đánh Thái Cực quyền, người bị đánh đúng là Thái Hư.
Chỉ thấy Trương Tam Phong tay trái vòng qua, tay phải lượn lại, hư ảnh cánh tay trong không khí thành từng vòng tròn vi vu trong không khí, động tác nhìn rất thong thả nhưng kỳ thực nhanh như chớp giật. Còn vị sư phụ đáng thương của Tiêu Phàm thì như con thuyền giữa biển động hình thành bởi những vòng tròn Trương Tam Phong đánh ra, trải qua kinh đào hải lãnh mặt mũi bầm dập, thống khổ cực độ kiến khuôn mặt già nua vặn vẹo, miệng há to hồi lâu mới hét thảm được một tiếng.
Tào Nghị bị cảnh trước mắt làm chấn động thật sâu.
Núi cao còn có núi cao hơn, có thể làm cho thế ngoại cao nhân kêu thảm thiết đương nhiên phải là cao, cao, rất cao nhân…
Có hai cao thủ tuyệt thế, thiên hạ vô địch như vậy thì những thị vệ trong biệt viện Yến Vương há có thể cản được? Tính mạng của Tiêu Phàm phải nhờ vào hai vị này rồi…
Điều kiện tiên quyết là Trương Tam Phong hiện tại hạ thủ lưu tình, đừng đánh chết Thái Hư.
– A —— Sư huynh mau dừng tay! Ta… Ta sai lầm rồi! Ta cũng không dám … nữa…
Thái Hư rốt cục chịu không nổi, lớn tiếng cầu xin.
Trương Tam Phong không dừng tay, trầm giọng phẫn nộ quát:
– Đồ mất dạy! Sống hơn một trăm tuổi liền cho rằng trên đời này không ai dạy được ngươi nữa à? Bần đạo hao hết vất vả đến Ám Hương lâu mới lừa được cái yến của tiên cô, ngươi lại dám trộm mất, trộm thì cũng thôi đi, tên tạp mao chết tiệt ngươi lại ngửi xong liền vứt đi, ngươi có biết bần đạo lừa được cái yếm kia bao nhiêu gian khó không?
– Kỹ nữ kia bị hôi nách…
Thái Hư biện giải.
– Câm mồm, bần đạo còn chưa được ngửi qua! Càng nói càng tức, ăn thêm hai quyền!
Trương Tam Phong tức giận đến râu tóc dựng lên, xuống tay càng thêm tàn nhẫn.
Tào Nghị đứng ở ngoài hoa viên vẻ mặt hoảng sợ, cả người mồ hôi lạnh lã chã…
Đánh xong, Trương Tam Phong tức giận chưa hết hung hăng đạp Thái Hư suy yếu nằm dưới đất một cước, cả giận nói:
– Học một trăm năm chỉ được thứ công phu gà mờ này, tiếp bần đạo trăm chiêu cũng không được, đồ vô dụng! Chạy về phòng bế quan đi!
Nói xong Trương Tam Phong hung hăng vung tay áo, nộ khí chưa tiêu rời đi.
Đợi Trương Tam Phong đi thật lâu, Thái Hư lúc này mới rên rỉ gian nan bò dậy, vết thương trên người thi thoảng nhói lên làm hắn nhe răng trợn mắt, hít sâu một hơi lạnh.
Lúc này Tào Nghị mới dám thấu tiến lên, nhìn Thái Hư cười cầu tài, vẻ mặt lại kính vừa sợ, không biết là tại kính sợ Trương Tam Phong thân thủ cao tuyệt hay là kính sợ Thái Hư chịu đòn hơn hẳn thường nhân.
Thái Hư rên rỉ từng trận, vẻ mặt rất là chật vật, nâng hai mắt vô thần nhìn Tào Nghị, môi run run vài cái, bộ dạng như sắp khóc nói:
– … Tào hiền chất a, ngươi vừa rồi cũng thấy chứ?
Tào Nghị vội vàng cung kính nói:
– Thấy, lão thần tiên chịu khổ…
Thái Hư thở dài, bi thương nói:
– Cực kỳ tàn ác a! Vì một cái yếm đánh ta một bữa…
Tào Nghị khó có khi lôi được một câu văn nhã ra khuyên giải an ủi:
– Người có thăng trầm, trăng có tròn khuyết, việc này không trách ai được…
Thái Hư trừng mắt nhìn hắn:
– … Việc này toàn bộ do hắn!
– Tất nhiên, tất nhiên!
– Ngươi tìm đến ta hay là tìm cái kia lão già kia? Đúng rồi, Tiêu Phàm ở trong lao ra sao? Ngươi chỉ nói hắn ở bên trong thật sự thoải mái, thoải mái hơn nữa cũng là lao ngục a, không thể ở trong đó cả đời được.
Thái Hư khó được một lần quan tâm đến đồ đệ như vậy.
Tào Nghị thấy Thái Hư chủ động nói đến chính đề, vội vàng nói:
– Lão thần tiên, đồ đệ ngài Tiêu Phàm hôm nay có khó khăn a, có lẽ quá không được mấy ngày nữa hắn sẽ bị thiên tử chém đầu, hôm nay tiểu chất đến để mời lão thần tiên cùng… Lão lão thần tiên rời núi, cứu đồ đệ người một mạng!
Thái Hư nét mặt già nua cả kinh, nói:
– Xảy ra chuyện gì? Ngươi lần trước nói cho ta là Tiêu Phàm chỉ ngồi tù vài ngày liền đi ra, sao giờ lại bị chém đầu? Hắn gây ra họa gì?
Tào Nghị có chút không biết nói gì, sống hơn một trăm tuổi, ngươi chẳng lẽ không biết thế nào gọi là lời an ủi sao?
Lập tức Tào Nghị đành phải kể chuyện Tiêu Phàm cùng Giang Đô quận chúa, cùng với chuyện Tiêu Phàm mạo phạm thiên nhan, còn có Họa Mi phải khôi phục phong hào quận chúa ra một lượt
Thái Hư nghe vậy im lặng nửa ngày, tiếp theo vỗ đùi, cả giận:
– Bần đạo sớm nói với hắn quá, mấy ngày gần đây hắn sẽ có đại hung, đồ mất dạy này cho tới bây giờ cũng không để lời bần đạo nói trong lòng…
Nghiêng đầu nhìn Tào Nghị, Thái Hư thần sắc đề phòng nói:
– Ngươi nói muốn ta cứu hắn? Cứu như thế nào? Không phải là bảo ta đi cướp ngục Cẩm Y Vệ chứ?
Tào Nghị vội cười nói:
– Sao lại thế được? Vậy không phải là hại lão thần tiên phạm vào vương pháp hay sao? Tiểu chất cũng không phải là người không biết chừng mực vậy đâu, lão thần tiên chỉ cần đi hù dọa một người là được…
Thái Hư thở dài nhẹ nhõm một hơi, thoải mái cười nói:
– Thì ra chính là hù dọa người, quá đơn giản, cái khác bần đạo không dám nói, trộm đạo gõ côn trộm ngáng chân bần đạo sở trường nhất, nói đi, hù dọa ai?
– Yến Vương.
Nụ cười của Thái Hư tức khắc đọng lại…
– Yến… Yến Vương?
Thái Hư sắc mặt có chút đen lại.
– Đúng, lão thần tiên chỉ cần núp vào Yến Vương biệt viện, sau đó hù dọa hắn, Yến Vương tính mạng bị uy hiếp, liền không thể không nhận Tiêu Họa Mi, khôi phục phong hào quận chúa của cô ấy, như vậy Tiêu Phàm mới có thể được cứu…
Thái Hư hai mắt vô thần quay đầu nhìn Tào Nghị:
– … Hù dọa Yến Vương cũng không tính là phạm vương pháp?
– Đương nhiên tính!
Tào Nghị cười tủm tỉm bổ sung nói:
– … Nhưng mà tội danh hơi nhẹ hơn so với cướp ngục a.
Thái Hư nét mặt già nua co rút lại vài cái, sau đó rất nghiêm túc nói:
– Tào hiền chất a…
– Có tiểu chắt!
– Bần đạo là người xuất gia, không nghĩ tới tạo phản, càng không nghĩ tới hù dọa một Vương gia a…
Lúc này Thái Hư rốt cục ý thức được mình là người xuất gia không hỏi thế sự.
Tào Nghị vội la lên:
– Nhưng Tiêu Phàm mệnh nguy trong sớm tối, lão thần tiên nếu không ra tay, thiên hạ ai còn có thể cứu được hắn?
Thái Hư vẻ sợ hãi, nghĩ nghĩ, thật cẩn thận nói:
– Nếu không… Bần đạo cho hắn bùa bình an đi? Vẽ bùa bần đạo rất sở trường, so với hù dọa người mạnh hơn nhiều…
Tào Nghị: “… …”
Thế nhân xuất gia vì tăng vì đạo, bởi vì tín ngưỡng có, bởi vì tránh họa cũng có, còn có là bởi vì sinh kế, Tào Nghị hiện tại đã biết rõ, Thái Hư năm đó xuất gia khẳng định là bởi vì nhát gan.
“Sưu” một tiếng, thân hình Thái Hư hóa thành một đạo khói đen, trốn mất dạng
Vô cùng thất vọng, Tào Nghị sầu ý đầy mặt đi tới ngục, sau đó lôi chuyện hai ngày nay kể một lượt.
Tiêu Phàm há to miệng, chậc chậc sợ hãi than nói:
– Không thể tưởng được diễn viên chính nhốt tại lao trong không có đất diên, diễn viên quần chúng bên ngoài có thể diễn phối hợp tuyệt vời như thế…
Tào Nghị bình tĩnh nói:
– Hiện tại có một tin tốt cùng một tin xấu, ngươi muốn nghe cái nào trước?
Tiêu Phàm thở dài nói :
– Gần đây tin xấu nhiều quá rồi, kể tin tốt trước đi.
– Tin tốt là, chỉ cần bức đến Yến Vương nhận Họa Mi, khôi phục phong hào quận chúa là tính mạng ngươi tạm thời an toàn. Thiên tử muốn giết ngươi chủ yếu là vì ngươi không chịu bỏ thê tử bình dân để cưới Giang Đô quận chúa, nếu thê tử bình dân của ngươi đột nhiên biến thành Thường Ninh quận chúa, tôn nữ thiên tử, như vậy tội danh của ngươi không thể thành lập. Trên đời này không có chuyện hoang đường bỏ quận chúa này cưới quận chúa khác, hơn nữa hai quận chúa đều định chuyện cả đời với ngươi, thiên tử muốn giết ngươi dĩ nhiên là sợ ném chuột vỡ bình, ai cũng không hy vọng cháu gái mình thành quả phụ, hơn nữa còn là đồng thời hai người.
Tiêu Phàm nhức đầu:
– Ngươi nói vòng vo quá, bất quá ý chính ta hiểu… Tin xấu là gì?
Tào Nghị thần sắc âm trầm nói:
– Tin xấu là để bức được Yến Vương nhận con gái trên đời này chỉ có sư phụ và sư bá ngươi có thể làm được, nhưng sư phụ ngươi hắn không muốn.
Tiêu Phàm ngây người, lập tức tức giận đến nhảy dựng lên, gân xanh nổi đầy, chỉ trời mắng:
– Lão hỗn đản kia! Lão bất tử ! Sư phụ cái gì chứ, ta phi! Có sư phụ đối với đồ đệ như vậy sao? Thật là nhẫn tâm! Thế đạo suy đồi, nhân tình đạm bạc, nghĩa khí lương tâm bị chó ăn hết rồi…
Tiêu Phàm kích động mắng nửa ngày, lúc này mới dần dần bình phục cảm xúc, hắn mặt âm trầm, nói:
– Ngày mai Hình bộ Dương thượng thư sẽ đích thân thẩm án ta, Dương thượng thư có danh thiết diện vô tư, chỉ sợ ngày mai ta sẽ bị hắn định tội, cho nên thời gian của chúng ta không nhiều lắm, đêm nay phải bức Yến Vương nhận Họa Mi!
– Sư phụ ngươi không muốn xuất thủ, làm sao bây giờ?
Tào Nghị khổ não nói.
Tiêu Phàm nghĩ nghĩ, nói:
– Lão gia hỏa háo sắc, ngươi đi sắc dụ hắn!
Tào Nghị cực kỳ hoảng sợ:
– Ta?
Tiêu Phàm trừng mắt lườm hắn:
– Ngươi bỏ bạc đến thanh lâu mời cô nương đi sắc dụ hắn!
Tào Nghị lòng nhẹ nhõm thở phào:
– Cảm ơn…
Lập tức Tào Nghị lại nhíu mày nói:
– Nhưng sư phụ sư bá ngươi đều đã bế quan a…
Tiêu Phàm khinh thường nói:
– Bế cái rắm quan! Ngươi kêu các cô nương đứng ngoài cửa chỗ hắn bế quan ư ư hai tiếng, lão gia hỏa khẳng định chạy ra.
– Nếu là sắc dụ không thành?
Tiêu Phàm hung tợn nói:
– Vậy thì quẳng một cây đuốc đốt chỗ hắn bế quan đi! Xem lão gia hỏa kia có chiu jra không!
Tào Nghị suy nghĩ nói:
– Nhưng đó là nhà ngươi mà.
– Ta sắp mất mạng đến nơi rồi còn cần nhà làm gì nữa?
– Có đạo lý…
Tào Nghị cân nhắc một lần, tiếp theo vẻ mặt tàn nhẫn, vỗ ngực nói:
– Lão đệ ngươi đã xem trọng, ta nhất định sẽ đốt sạch nhà ngươi, một chút cặn bã cũng không chừa…
Tiêu Phàm da mặt co rút lại, vẻ mặt đau khổ nói:
– … Lời này, sao ta nghe thế nào cũng không được tự nhiên vậy?