Đại Minh Vương Hầu

Chương 164: Phát sinh phiền phức


Đọc truyện Đại Minh Vương Hầu – Chương 164: Phát sinh phiền phức

Gần cửa thành Nam kinh sư trên đường chính có một kho thóc rất lớn.

Trong thời thịnh thế, vật giá Giang Nam ổn định, nông hộ thu hoạch vụ thu xong thì tác dụng của kho thóc dần hiện ra.

Lương thực nam bắc điều chuyển lên xuống, tới lui, qua lại, kho thóc sát sông Tần Hoài liền phát huy tác dụng to lớn của nó.

Kho thóc này tên là “Thái Phong”, hai tháng trước đã sang tên cho bà chủ họ Trần.

Bà chủ Trần trong thương giới kinh sư là một nhân vật truyền kỳ, nửa năm trước từ một người vô danh ở huyện Giang Phổ trở thành hắc mã ngang trời xuất thế quét ngang thương giới kinh sư. Thủ đoạn kinh thương tàn nhẫn quả quyết, phong cách làm việc rõ ràng lưu loát, không ai trong giới kinh thương dám coi thường một phụ nữ như vậy, ngược lại còn vừa kính vừa sợ.

Kho thóc là gia sản mới nhất của nàng, kho thóc ở thành Nam sát sông Tần Hoài này nàng vừa nhìn là đã thấy được thương cơ.
(thương cơ: cơ hội kinh doanh)

Gạo từ phía nam chuyển lên phía bắc, mạch từ phía bắc chuyển xuống phía nam, ở giữa sẽ thu được bao nhiêu lợi nhuận?

Bến tàu hoàng kim, đoạn đường hoàng kim, sinh ý có thể kiếm tiền như thế thì cho dù hái hoa trên trời xuống cũng có thể nhanh chóng thu hồi vốn, hiệu quả và lợi ích đều có cớ sao không làm?

Kho thóc Thái Phong chia làm hai tầng, tầng một là kho trữ hàng, tầng hai là chỗ ở tư nhân.

Trần Oanh Nhi đứng ở bên cửa sổ lầu hai, trong tay đang cầm một chung trà, mắt ngơ ngác nhìn về phía song Tần Hoài, trong ánh mắt ngập trần vẻ lo lắng, vẻ mặt của nàng đờ đẫn giống như sự nhộn nhịp bên sông hoàn toàn không quan hệ với mình, nàng như một pho tượng thần lạnh lùng nhìn trần thế xa hoa không thuộc về nàng vậy.

Chuyện xấu của Tiêu Phàm cùng với Giang Đô quận chúa sớm đã truyền khắp cả kinh sư, mọi người ai ai đều biết.

Giang Đô quận chúa bị Thiên tử cấm túc ở Hoàng cung.

Mà Tiêu Phàm lại bị bắt giam vào ngục, nghe nói Thiên tử còn muốn giết hắn. Bởi vì nguyên nhân là tên ngốc này không muốn bỏ nguyên phối để lấy Giang Đô quận chúa.

Khuôn mặt xinh đẹp của Trần Oanh Nhi nở lên nụ cười chua chát, thê lương.

Chuyện tới hôm nay, nàng đã thua.

Tưởng rằng Tiêu Phàm có thể vì tiểu khất nữ mà cự tuyệt việc thân sự (cưới hỏi) với Trần gia, lại không dám vì tiểu khất nữ mà dám cự tuyệt quận chúa, cự tuyệt đương kim Hoàng đế.

Sự thực đã chứng minh rằng nàng đã sai lầm, thật sự sai lầm.

Hắn đã từng là vị hôn phu của mình, bề ngoài hắn trông tao nhã nhưng trong lòng lại cố chấp, ngang tàng. Vì tiểu khất nữ mà hắn có thể không sợ cường quyền, không sợ cái nhìn của thế gian. Vì tiểu khất nữ, cho dù có mạo phạm long nhan, dù đao kê vào cổ, hắn cũng không thay đổi quyết định của mình.

Ngốc tử này… Hắn yêu tiểu khất nữ kia sao? Ta Trần Oanh Nhi có điểm gì kém với nàng không? Lần trước ngươi lưu giữ lại tiểu khất nữ là bởi vì nàng không có cơm ăn, áo mặc, là bởi vì nàng ta điềm đạm đáng yêu, mà Trần Oanh Nhi ta lại sinh ra trong nhà hào phú cũng không phải là lỗi của ta nha. Tại sao hết lần này đến lần khác ta cũng không chiếm được của ngươi một chút lòng thương hại nào cả? Ngươi cũng biết, ta cũng là một khất cái, ta cũng đã quỳ gối xuống để xin ngươi một chút trìu mến, ta cũng rất đáng thương a…

Nghĩ nghĩ đến đây thì Trần Oanh Nhi lại cảm thấy đau khổ như vạn tiễn xuyên tâm.

Oán hận, hối hận, yêu thương, thư thái… đủ loại cảm xúc đều ở chung một chỗ, nói cũng không nói rõ…

Hôm nay Tiêu Phàm vào tù, sinh tử trong sớm tối, quận chúa bị cấm túc không thấy mặt trời, giờ này khắc này, Trần Oanh Nhi trong lòng lại không chút khuây khỏa khi đại cừu được báo mà ngược lại là vô hạn u oán cùng sầu lo.

Là vì hắn đã không muốn rời xa người đó khiến nàng không thể vui, hay hận bản thân không thể khoái hoạt khi hắn gặp nạn?

Hữu tình trở nên vô tình hay vô tình dần sinh hữu tình.

Trần Oanh Nhi mê mang, đồng thời trong lòng nổi lên cảm giác hối hận vô cùng.


Lúc trước nếu không giật dây Giang Đô quận chúa chủ động tỏ tình với Tiêu Phàm, hai người hôm nay đâu phải trải qua khổ ải này? Tất cả đều là do mình, hôm nay Tiêu Phàm sắp phải ra pháp trường, danh tiết Giang Đô quận chúa bị hủy hết, đó không phải là kết quả mà Trần Oanh Nhi muốn thấy …

Nhưng… Việc đã đến nước này, nàng chỉ là một thương nhân, có biện pháp nào hóa giải tử cục này không?

– Chưởng quầy … Tiểu nhân có chuyện nhỏ muốn bẩm báo…
Một quản sự trung niên của kho thóc là Vương Quý đứng ở cầu thang tầng một cẩn thận nói.

Trần Oanh Nhi nhanh chóng lau lệ vương trên gương mặt xinh đẹp, lúc quay đầu lúc đã khôi phục lại vẻ nữ cường nhân.

– Thuyền lương vì sao còn chưa đi? Có chuyện gì bẩm báo?

Vương Quý cười nói:
– Vốn thuyền lương đã đi rồi nhưng khi lương thực từ thành Nam chuyển đến lại có chuyện ngoài ý muốn, chút chuyện này đáng lẽ không nên kinh động đến bà chủ nhưng việc này có quan hệ với quan phủ nên tiểu nhân không dám tự tiện…

Lời còn chưa dứt, Trần Oanh Nhi đã không kiên nhẫn nhíu mày, ngắt lời nói:
– Nói đơn giản vào trọng điểm, đã xảy ra chuyện gì?

– Dạ, dạ, khi lương thực đang vận lên thuyền chuyển đi đi lên phía bắc thì đột nhiên có một nhóm người xuất hiện, người cầm đầu ra tay rất rộng rãi, vung tay là cho bác lái đò một trăm lượng bạc. Người đó muốn lái đò đưa họ họ rời khỏi kinh sư, bọn họ chỉ cần rời sông Tần Hoài, đến bờ bắc Trường Giang thì để họ lên bờ là được. Ở trên bờ, tiểu nhân nhìn thấy có chút kỳ quái cho nên…

Trần Oanh Nhi nhíu chặt thêm đôi lông mày, lạnh giọng trách mắng:
– Vương Quý, ngươi biết tính ta, làm chuyện gì thì tập trung làm cho tốt, ta không hy vọng mọc ra dịch vụ trung gian gì đó. Đã vận lương thì đừng có chở khách nhân lai lịch không tõ đỡ phiền toái cho chúng ta, những thứ này còn cần ta dạy ngươi sao?

Vương Quý nghe giáo huấn mà mồ hôi lạnh lã chã, cuốn quýt giải thích nói:
– Bà chủ nói đúng, tiểu nhân đã mời bọn họ rời thuyền, cũng là tiểu nhân suy nghĩ nhiều, chỉ là cảm thấy bọn họ có chút lén lút, cho nên chú ý nhiều hơn. Tiểu nhân phát hiện một người cải trang, bị gió thổi rớt mũ lộ ra đầu trọc bóng lưỡng, gương mặt nhìn rất giống hòa thượng mấy ngày nay quan phủ truy nã. Thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện, cho nên mời bọn họ đi…

Vương Quý vừa nói vừa cúi người rời đi.

Trần Oanh Nhi nhàn nhạt ừ, quay đầu không nhìn hắn, ánh mắt lại mê ly nhìn phía ngoài cửa sổ.

Ngay sau đó, Trần Oanh Nhi trong đầu linh quang vừa hiện, nhanh quay đầu lại quát lạnh nói:
– Vương Quý, quay lại!

Vương Quý đã lui đến cửa nghe vậy vội vàng lại đến dưới lầu.

– Ngươi vừa mới nói, một người trong bọn họ giống phạm nhân quan phủ truy nã? Là một hòa thượng?

– Dạ phải!

– Hòa thượng nào?

– Nghe nói là Cẩm Y vệ Tiêu Đồng Tri ký phát lệnh truy nã, hòa thượng kia gọi là Đạo Diễn, là phụ tá bên cạnh Tứ hoàng tử Yến Vương, là hoa hòa thượng mê nam sắc, phố phường đồn từng có mâu thuẫn với Tiêu Đồng Tri…

Trần Oanh Nhi đôi mắt xinh đẹp sáng ngời:
– Từng có mẫu thuẫn với Tiêu Đồng Tri?

Vương Quý cười bồi nói:
– Đây là những lời đám lưu manh vô lại bên ngoài nói chuyện phiếm thôi, Cẩm Y vệ Đồng Tri, Yến Vương đều là những đại nhân vật, chúng ta là dân chúng bình thường nói cho vui thôi, ai biết thật giả…


Trần Oanh Nhi nghĩ nghĩ, nói:
– Mặc kệ như thế nào, nghĩ biện pháp chế trụ bọn họ đã, nếu bọn họ là khâm phạm triều đình thì đưa họ rời kinh sư là chúng ta đã phạm pháp.

Vương Quý rùng mình, vội vàng nói:
– Chưởng quầy yên tâm, cu li hiệu ta không ít, nghe nói còn có ít người thân thủ không tệ, nhân lúc bọn họ chưa chuẩn bị mạnh tay hạ thủ không khó.

Trần Oanh Nhi gật gật đầu:
– Đi đi. Làm việc cẩn thận một chút, lưu loát một chút.

– Bà chủ yên tâm chờ tin vui đi!

Chưa qua bao lâu, chỉ nghe dưới kho thóc đột nhiên vang lên một loạt tiếng mắng chửi đánh đấm, sau đó nhanh chóng yên tĩnh lại.

Tiếng Vương Quý từ dưới lầu truyền đến:
– Bà chủ, đã xử lí ổn thỏa.

Trần Oanh Nhi khóe miệng lộ ra một nụ cười, lại nhanh trôi đi, đứng dậy bước xuống lầu, thấy bên trong kho thóc có mấy người bị trói quanh cột đang trợn mắt nhìn nàng. Trong đó có một người đầu trọc, mắt rất sáng, hắn mặc một bộ đồ ngắn màu xám, bên dưới còn rơi vài chùm râu giả cùng vài cái túi, thứ này mang lên người thì đúng chuẩn bán dạo.

Trần Oanh Nhi ánh mắt lành lạnh đánh giá hắn, sau nửa ngày, khóe miệng nàng nhếch lên lạnh lùng nói:
– Ngươi là Đạo Diễn?

Hòa thượng bị trói chính là Đạo Diễn nghe vậy chấn động.

Hắn dưỡng thương ở Tụ Bảo sơn phía nam kinh sư, Chu Lệ đặc biệt chiếu cố, còn phái vài người hầu tùy thân, theo kế hoạch của bọn họ thì là đợi Chu Lệ rời kinh về Bắc Bình nửa đường tiếp nhận Đạo Diễn rồi cùng đi. Bất quá lần này Binh bộ điều quân ba tỉnh gấp rút chi viện Bắc Bình, chuyện này quá lớn, không có mười ngày nửa tháng là không thể chuẩn bị ổn thỏa, lại thêm mấy ngày nay xảy ra chuyện Tiêu Phàm vào ngục. Chu Lệ tính ở thêm mấy ngày để giải quyết mối họa lớn này, Đạo Diễn ở trong cái sơn động âm u ẩm ướt kia dưỡng thương bất lợi vì thế Chu Lệ phân phó thân tín bí mật cải trang theo thủy lộ về Bắc Bính trước.

Đáng tiếc kinh sư đối với người vận mệnh bấp bênh như Đạo Diễn hòa thượng thì phong thủy thật sự quá kém. Hắn cùng với tùy tùng vừa cải trang rời núi, tùy tiện tìm một con thuyền vận lương về phía bắc, kết quả vừa mới lên thuyền, đang chờ lương thực chuyển lên thuyền thì tiểu nhị trở mặt, thừa dịp họ chưa kịp chuẩn bị đánh ngã toàn bộ.

Đạo Diễn đến bây giờ vẫn chưa hiểu được mình đã làm gì đắc tội những người này, càng không rõ vị nữ tử cao ngạo lãnh khốc trước mặt này vì sao biết hắn, bất quá người ta một khi đã gọi tên hắn, hôm nay quan phủ khắp thiên hạ cũng đã treo ảnh truy nã hắn rồi thì phủ nhận cũng không được, Đạo Diễn nghe vậy thở dài nói:
– Sao ngươi biết ta?

Trần Oanh Nhi thấy chính hắn thừa nhận, không khỏi lạnh lùng cười:
– Tên tuổi đại sư hôm nay thiên hạ đều biết, tiểu nữ tử sao dám không nhận ra?

Đạo Diễn nét mặt già nua dần dần nổi lên vẻ tuyệt vọng:
– Ngươi tính xử lí ta thế nào?

Trần Oanh Nhi là dân phố phường, tất nhiên là không biết ân oán phức tạp của đám người Tiêu Phàm, Yến Vương, Đạo Diễn,… Nghe vậy đôi mi thanh tú cau chặt, đúng vậy, nên xử lí hắn thế nào đây? Tuy biết hắn cùng với Tiêu Phàm có cừu oán, nhưng hôm nay Tiêu Phàm thân ở trong lao, nguy trong sớm tối, ta giúp hắn bắt một cừu nhân thì sao? Có thể cứu Tiêu Phàm ra sao?

Trần Oanh Nhi cười khổ, nàng cảm thấy mình dường như đã làm một chuyện vô nghĩa.

Thôi, ngươi vào tù đều do ta gây ra, nếu ngươi bị chặt đâu, Trần Oanh Nhi ta sẽ bồi thêm cho ngươi mạng này, thêm một mạng cừu nhân của ngươi nữa, xem như là thoanh toán đủ cho ngươi.

Trần Oanh Nhi cười khổ cảm thán, mất hứng phất phất tay phân phó đám tiểu nhị:
– Đưa hòa thượng này đến nha môn Cẩm Y vệ Trấn Phủ Ti, nhớ kỹ, tự tay giao cho Thiên hộ Tào Nghị Tào đại nhân.

– Dạ!


Đạo Diễn hòa thượng khiến Tiêu Phàm, Tào Nghị hao tổn tâm cơ tâm huyết, khổ tâm muốn bắt nhưng vẫn không có kết quả mà bây giờ lại bị một đám hán tử trói gô, kéo như chó chết, phi thường uất ức qua đại môn kho thóc.

Đạo Diễn bị đám tiểu nhị kho thóc cao hứng nâng lên, rêu rao khắp đường tới nha mônTrấn Phủ Ti.

Đạo Diễn mở mắt ra, trong mắt tràn đầy chua xót, vận khí hắn gần đây phải nói là cực kỳ không tốt. Mờ mịt tuyệt vọng nhìn bầu trời âm u, Đạo Diễn bi thương thì thào tuyên Phật hiệu:
– A Di Đà Phật —— Ta không vào địa ngục thì ai vào… Lão tử đi đi cái con mịa nó! Ta không xuống địa ngục, ai xuống thì con mịa nó xuống đi! Kháo! Thả ta xuống! Ta cho các ngươi bạc! Một vạn lượng, không! Mười vạn hai!

Trong nha môn Cẩm Y vệ Trấn Phủ Ti, Tào Nghị chưa kịp cứu Tiêu Phàm đang hết đường xoay sở chợt nghe có người đem Đạo Diễn hòa thượng tới cửa, Tào Nghị ngay lúc đó phản ứng đầu tiên là kinh ngạc đến ngây người, cảm giác như lão thiên quá thiện tâm, đập một mớ bánh bột ngô vào người nghèo sắp chết đói.

Hắn đầy kinh hỉ nhanh chóng bước vào, sờ soạng khắp người Đạo Diễn hòa thượng đang bị trói gô, nghiệm chứng rõ ràng lão thiên gia không phải nện xuống một tảng đá là đúng là bánh bột ngô.

Tào Nghị quá đỗi vui mừng, còn chưa kịp hỏi thăm Đạo Diễn thì một mật thám cẩm y vội vàng từ bên ngoài chạy vào, ghé tai thì thầm nói với Tào Nghị vài câu.

Mật thám mới vừa nói xong, Tào Nghị sắc mặt đại biến, vội vàng hét lớn:
– Gọi người, cùng lão tử đến Yến Vương biệt viện! Nhanh! Muộn là có người chết! … À, kéo lão hòa thượng này theo!

Nội đường Yến Vương biệt viện.

Chủy thủ tỏa hào quang sáng như tuyết cách ngực Chu Lệ ngày càng gần, Tiêu Họa Mi mắt lộ ra hung quang, không còn chút tình thân cha con nào, chỉ có một mảnh sát khí dạt dào.

Tướng công nếu không sống được, mọi người cũng đừng sống!

Đây chính là suy nghĩ duy nhất trong lòng Họa Mi tuổi nhỏ, rất đơn thuần, rất ngốc.

Họa Mi chỉ muốn làm một cô nương ngốc nghếch đơn thuần, toàn tâm toàn ý làm thê tử ngốc của tướng công.

Vì Tiêu Phàm, nàng nguyện ý làm bất cứ chuyện gì, cho dù là đại nghịch bất đạo giết cha.

Chủy thủ sắc bén chỉ cách ngực Chu lệ vài tấc, Họa Mi nhắm chặt mắt, thế tiến tới nhanh hơn vài phần.

Khi mũi nhọn chạm vào ngực Chu Lệ, Họa Mi đột nhiên cảm thấy bàn tay nắm chủy thủ của mình bị một cỗ lực lượng mạnh mẽ nắm chặt. Trợn mắt lên nhìn thì thấy hai tay Chu Lệ như kìm sắt nắm chặt tay mình, sắc mặt hắn tái mét, ánh mắt lộ rõ hung quang lãnh khốc, y như năm đó hắn nhìn mẹ Họa Mi thống khổ kêu rên.

Họa Mi lòng nguội lạnh, chợt thấy thê thảm, nàng dù hung ác đến mấy cũng chỉ là tiểu cô nương yếu đuối, sao địch lại Yến vương nhiều năm chính chiến sa trường.

– Ngươi… Thực muốn giết ta?
Chu Lệ thanh âm khàn khàn, khuôn mặt to tợn đầy râu quai nón co rút lại.

Họa Mi vẫn nắm chặt chủy thủ, rất nghiêm túc gật đầu, ánh mắt lộ rõ vẻ chấp nhất.

Con gái từng dính vào lòng hắn cười khanh khách, nhu thuận giờ đây vì nam nhân khác mà đâm dao vào ngực phụ thân, Chu Lệ đau xót tận tâm can, cản xúc bi phẫn ức chế lâu ngày bùng nổ khắp lồng ngực hóa thành sát ý vô tận.

Chu Lệ cúi đầu, nhìn đứa con gái giờ đã hoàn toàn xa lạ, cắn răng nói:
– … Ngươi vừa đại nghịch giết cha, ta việc gì phải hoài niệm tình cha con? Thường Ninh, mạng của ngươi là ta cho, hôm nay ta liền thu hồi, coi như chưa từng có đứa con gái này!

Nói xong Chu Lệ cầm lấy cổ tay Họa Mi, kéo chủy thủ trong tay nàng ra, nắm chặt trong tay mình, ánh mắt lộ rõ hung quang, một tay nắm chặt cổ tay Họa Mi, một tay nắm chủy thủ đâm vào ngực nàng.

Họa Mi ra sức vũng vẫy vài cái nhưng không thể thoát bàn tay như gọng kềm của Chu Lệ, mắt thấy chủy thủ cách ngực ngày càng gần, Họa Mi theo bản năng nâng chân phải, mạnh mẽ đạp vào dưới khố Chu Lệ…

Chu Lệ nắm chắc thắng lợi không hề phòng bị một cước này của Họa Mi, chỉ cảm thấy hạ thể tê rần, sau đó một trận đau đớn khôn xiết truyền đến, Chu Lệ hít một hơi lạnh, hai tay buông thõng ra, chủy thủ rơi xuống đất, sau đó giống như bị bóp cổ, hai tay ôm chặt hạ thân thê lương thét lên:
– A———————–

Họa Mi được tự do, thân hình bé nhỏ nhanh chóng lui vài bước, từ xa nhìn Chu Lệ thống khổ, khóe miệng lộ ra vài phần đắc ý.

Liêu Âm thối.

Tướng công dạy cái gì quả nhiên cái đó hữu dụng.


Họa Mi đắc ý không bao lâu, Chu Lệ ôm hạ thân nổi giận hét lớn:
– Người đâu! Thị vệ!

Bên ngoài nội đường vang lên vài tiếng dạ ra, hơn mười thị vệ giắt đao tiến nhanh vào.

Chu Lệ mắt đầy tơ máu, chỉ vào Họa Mi nghiến răng nghiến lợi nói:
– Giết nó! Giết nó cho bổn vương!

Bọn thị vệ không chút do dự rút đao, chém về phía Họa Mi.

Họa Mi buồn bã cười, ném chủy thủ lúc nãy nhặt lên ném xuống, sau đó nhắm hai mắt, chờ khoảnh khắc hương tiêu ngọc vẫn.

Đang lúc vạn phần nguy cấp, một gã thị vệ đột nhiên từ bên ngoài vội vàng chạy vào, hét lớn:
– Khoan động thủ!

Bọn thị vệ ngẩn người, cương đao cách đỉnh đầu Họa Mi vài tấc theo bản năng dừng lại.

Thị vệ chạy vào thần sắc bối rối, ôm quyền vái Chu Lệ nói:
– Điện hạ, và… Khoan đã động thủ! Bên ngoài biệt viện… Lại bị Cẩm Y vệ bao vây!

Chu Lệ nghe vậy vừa sợ vừa giận, ngửa mặt lên trời bi phẫn nói:
– Lần thứ mấy? Đây là lần thứ mấy? Bổn vương đường đường hoàng tử tôn sư, hôm nay hổ lạc đồng bằng, biệt viện năm lần bảy lượt bị người vây quanh, bổn vương rong ruổi chiến trường nhiều năm, dưới trướng mười vạn tinh binh tung hoành thiên hạ, chưa từng chịu nhục nhã vô cùng như thế!

Bọn thị vệ mặt mang vẻ xấu hổ lau mồ hôi…

Chu Lệ tròng mắt đã trở nên đỏ bừng, trợn mắt lên, lớn tiếng nói:
– Cẩm Y vệ thì làm sao? Cẩm Y vệ dám không để Vương gia ta vào mắt sao? Triệu tập thị vệ, liều mạng với bọn họ! Hôm nay dù liều mạng bị phụ hoàng trách tội, bổn vương cũng phải xả cục tức này!

Thị vệ chạy vào báo tin khó xử nói:
– Vương gia, những Cẩm Y vệ còn áp giải một người tới…

Chu Lệ ngẩn ngơ:
– Ai?

Vừa dứt lời, liền nghe ngoài cửa một loạt tiếng kim loại va chạm, bởi vị thị vệ Yến Vương mắc chứng sợ hãi Cẩm Y vệ nên chỉ chưa đầy một nén nhang đã yên tĩnh trở lại.

Tào Nghị dẫn một đoàn Cẩm Y vệ giáo úy vội vàng vào nội đường.

Tào Nghị đang thất kinh thấy Tiêu Họa Mi hoàn hảo không tổn hao gì đứng ở bên trong, tức khắc nhẹ nhàng thở ra, thần sắc cũng trở nên thoải mái.

Chu Lệ giận dữ hét lớn:
– Tào Nghị, ngươi dám sai sử thuộc hạ xông vào phủ đệ bổn vương, ai cho ngươi lá gan đó?

Vừa dứt lời, Chu Lệ ánh mắt thoáng nhìn, liền thấy Đạo Diễn hòa thượng đang bị trói như bánh tét.

Chu Lệ hít một hơi khí lạnh:
– Tiên sinh! Ngươi… Ngươi như thế nào bị bọn họ…

Đạo Diễn Thần ủ rũ nói:
– Điện hạ… Bần tăng, ai! Phật tổ không phù hộ a…

Chu Lệ quay đầu, thần sắc càng thêm kinh sợ:
– Tào Nghị, ngươi… Các ngươi sao bắt được tiên sinh, điều này… Không có khả năng!

Tào Nghị nghe vậy ha ha cười, cặp mắt híp mắt thành hai khe hẹp, rất thật thà chất phác xoa xoa tay, giống như báo tin mừng cười nói:
– Duyên phận a, điện hạ, đây đều là duyên phận!
( Đôi lời, trong chương này có mấy từ ca dịch là kho thóc, nguyên gốc nó là “mễ hành”, hiểu đúng thì chính là hiệu buôn lương thực cơ mà trong chương đề cập đến nó với vai trò là nhà kho nên ca lười gõ nhiều chữ hơn)


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.