Bạn đang đọc Đại Kiếm Sư Truyền Kỳ – Chương 88: Quân phân cương thổ.
Bọn họ cố ý để hai vạn Dã Mã nhân tùy hành lưu lại ngoài thành, chỉ cùng với mấy người vào thành, biểu thị sự tín nhiệm tuyệt đối với chúng ta.
Ta bày một tiểu yến bên ngoài đại sảnh của tẩm cung, thức ăn toàn do các kiều thê mỹ thiếp của ta phụ trách. Ta muốn quyết định vận mệnh tương lai của Đế quốc trong một không khí thân thiết hòa hợp.
Nửa giờ trước khi yến hội bắt đầu, tất cả đều đã chuẩn bị xong, chuyện duy nhất chính là bình tĩnh đợi những quý khách đến.
Chúng nữ đều vây quanh Mỹ Cơ,đùa nghịch với tiểu Phi nhi đang được nàng ôm trong lòng. Thằng bé đó rất biết cách cười, cười thật là ngọt ngào. Chúng nữ đều coi nó như châu như ngọc, chính nó đã giúp Lệ Thanh và chúng nữ có được quan hệ tốt đẹp hơn.
Sơn Mỹ thấy ta bị bỏ rơi một bên bèn đi đến ôm lấy ta nói: “Lúc ở Dạ Lang hạp, Sơn Mỹ từ trước đến nay chưa từng nghĩ đến chuyện mình sẽ có ngày hạnh phúc như thế này, thật hi vọng hài tử của chúng ta có thể lập tức ra đời. Nếu là con trai thì sẽ giống chàng, nếu là con gái thì sẽ giống thiếp.”
Ta mỉm cười: “Thật cao hứng khi thấy nàng vui vẻ như vậy.”
Lệ Thanh lắc đầu nói: ”Tộc nhân của thiếp bắt đầu biểu hiện ra sự ưu tư bất an, nếu không mang theo bọn họ đi châu Tiểu Dương,bọn họ có thể làm loạn lên mất.” Dừng một chút rồi nói tiếp: ”Đêm qua có hơn mười người lén lút rời cung, ngầm tiến vào trong khu dân cư, cưỡng gian một đám nữ tử, đả thương hơn mười người. Bọn họ mất đi bản tính rồi.”
Ta gật đầu biểu thị đã hiểu.
Đối với bất kì chiến sĩ nào mà nói, chiến tranh chính là biểu thị cho đất đai và nữ nhân. Thắng được một trận, tất cả tiền bạc, đất đai và nữ nhân của địch nhân đều thuộc về bọn họ, đây chính là động lực vốn có của chiến tranh. Dùng sức mạnh bắt mười vạn nam nhân tráng kiện không biết vì nguyên nhân gì mà phải ở trong cung, đó là chuyện tuyệt đối không thể.
Bọn họ cần giải tỏa.
Lệ Thanh nói: “Yên tâm đi! Tạm thời bọn họ vẫn nằm dưới sự không chế của thiếp, bất quá ngày mai nhất định phải đi, nói cho thiếp, Lan Đặc thật sự yêu Lệ Thanh không?”
Ta nói một cách khẳng định: “Ta yêu nàng!”
Lệ Thanh nói: “Thiếp muốn cầu xin chàng một chuyện.”
Ta nói: “Nói đi! Vô luận là chuyện gì ta cũng đáp ứng.”
Lệ Thanh nghẹn ngào nói: “Thiếp muốn ở riêng với chàng một đêm, giống như đêm đó ở trong trướng mạc vậy.”
Ta dùng đầu lưỡi liếm hết nhiệt lệ trên mặt nàng nói: “Hoàn toàn đồng ý.”
Tây Kỳ lúc này đi đến nói: “Hắc Kiểm đại vương và Bạch Thiên đến rồi.”
Ta thả Lệ Thanh ra, khoác vai Tây Kỳ rồi đi ra bên ngoài, tịnh không nói cho các tỷ muội của nàng chuyện Lệ Thanh cần đi và an bài đêm nay.
Tây Kỳ gật đầu rời đi.
Ta giang hai tay ra nghênh đón Hắc Kiểm và Bạch Thiên, ôm lấy hai người để tỏ tình huynh đệ, cười nói: “Tinh thần các ngươi đều rất tốt, chẳng giống phải kiêm trình cả ngày đêm để đến đây chút nào.”
Hắc Kiểm cười nói: “Vừa rồi bọn Dực Kỳ, Chiến Hận, Cự Linh đã đưa bọn ta đi ngâm nước tắm rửa ở bể tắm trong kỹ viện rồi, do những kỹ nữ trứ danh nhất ở đây thị hầu tắm rửa và mát xoa, mọi mệt nhọc đều không cánh mà bay mất. Bon ta nghe nói Đại Kiếm Sư có ý muốn đem nam phương bao gồm cả Dã Mã thảo nguyên đều cắt cho bọn ta, điều đó thật là lý tưởng quá.”
Bạch Thiên hưng phấn nói: “Có Dã Mã thảo nguyên rồi, bọn ta có được một mảnh đất đai phì nhiêu với hơn mười con sông lớn nhỏ, sau này không cần lo lắng lương thực và vật liệu không đủ nữa rồi. Chỉ là nếu bọn ta có thể có được Bôn Mã sơn mạch với tài nguyên khoáng sản phong phú thì tất cả đều có thể tự cung tự cấp rồi.”
Ta mỉm cười nói: “Hảo huynh đệ! Bổn nhân tự có an bài rồi, bảo đảm có thể hài lòng mọi người. A! Xem là ai đến kìa.”
Dưới sự chỉ huy của Anh Diệu và Dực Kỳ, bảy đại tướng khác dưới cờ của Lệ Thanh, đều quỳ xuống phía trước, hô vang lên “Đại đế!“
Ta vội vàng đỡ dậy, thân thiết nói chuyện với bọn họ.
Lúc này Chiến Hận và Cự Linh mang theo mấy thủ hạ đắc lực nhất đi vào, bên cạnh Chiến Hận là Thải Dung đã thành thục hơn rất nhiều.
Mấy người Hoa Nhân mỉm cười nghênh tiếp, đưa mỹ tửu và thức ăn lên.
Không khí nhẹ nhàng vui vẻ.
Ta nhìn về Thải Dung rồi hướng về Vinh Đạm Như cảnh cáo: “Đừng có dạy hư thê tử tốt nhà người ta đấy.”
Vinh Đạm Như liếc nhìn sang ta nói: “Nam nhân các người không phải cần một thê tử chỉ biết làm chuyện xấu xa với các người ư?” Rồi không lý gì nữa bỏ đi.
Chiến Hận vỗ vỗ vai ta thở dài: “Đại đế! Đối với yêu nữ này, xem ra ngài là ngoài thì là thắng mà thực ra là thua, không chiếm được đến nửa điểm tiện nghi.”
Chúng nhân đều cười vang lên.
Ta cất cao giọng nói: “Đến đây! Để ta nói với mọi người suy nghĩ của ta về tương lại.”
Chúng nhân vốn cho rằng lần này chỉ là yến tiệc hoan nghênh trước hội nghị, làm sao biết hốt nhiên lại biến thành một buổi tụ tập quan trọng nhất trên lịch sử Đế quốc.
Ta ung dung nói: “Tất cả suy nghĩ của ta chỉ có một mục tiêu, chính là hòa bình vui vẻ, có ai phản đối đại tiền đề này không?”
Chúng nhân ồn ào ứng lời: “Tán thành!”
Ta nói: “Dã Mã tộc sẽ có mảnh đất nam phương bao gồm cả Dã Mã thảo nguyên trong đó. Thiểm Linh tộc trừ việc được giữ Thiểm Linh cốc và Thánh nguyên ra, lãnh địa sẽ hướng về hai bên mà mở rộng, một là hướng tây hướng về Dạ Lang hạp, Liên Vân sơn và sa mạc Thân Diên, phía khác là hướng về hướng đông, mang tất cả các nguyên thủy sâm lâm cho vào trong lãnh thổ, còn bao gồm cả mảnh đất phì nhiêu ở phía tây Mã Nữ hà bên ngoài sâm lâm. “
Chúng nhân nín thở im lặng, nghe công bố những quyết định trọng yếu với tương lai của mỗi dân tộc. Ta hướng về Chiến Hận cười nói: “Cái anh đạt được là mảnh đất phía tây rộng rãi, đó có phải là mảnh đất mà anh mong muốn nhất không?”
Chiến Hận cảm kích nói: “Đa tạ Đại Kiếm Sư đã hoàn thành mộng ước từ mấy trăm năm nay cho Dạ Lang tộc. Chúng tôi thực tại là quá chán ghét sa mạc rồi, chỉ muốn tránh đến một mảnh đất cách sa mạc xa nhất trên đại địa, sẽ không còn phải nghe tiếng gió từ sa mạc thổi tới nữa.”
Ta hướng về Bạch Đan nói: “Ma Nữ quốc bảo lưu nguyên trạng, nhưng không thiết lập bất kỳ đội quân nào, chiếm lấy trung tâm của đại địa, phía tây đã tiếp giáp với các quốc gia khác, chân chính quản lý Nguyên thủ hội của đại địa cứ ba năm cử hành một lần ở đó. Mà nguyên thủ của Ma Nữ quốc chính là ‘Phì quân sư Mã Nguyên. Bảo hộ Ma Nữ quốc sẽ là trách nhiệm của tất cả mọi người.”
Đây là lần đầu tiên mọi người nghe tới danh từ Nguyên thủ hội liền ồn ào truy vấn.
Ta đưa ra nút thắt đầu tiên: “Để thực lực cân bằng, giúp đỡ nhau quản lý, ta có thể mang Đế quốc một chia thành hai, biến thành hai quốc gia độc lập, lấy Vọng Nguyệt thành và Nhật Xuất thành làm thủ đô, Dực Kỳ và Anh Diệu là hai Nguyên thủ, có ai phản đối không?”
Dực Kỳ và Anh Diệu hai người ngây ngốc nói: “Ngài mới là lãnh tụ của bọn ta!”
Ta hét lớn: “Đây là mệnh lệnh của ta!”
Hai người sợ hãi vội vàng quỳ xuống tạ ơn.
Chiến Hận nói thẳng: “Vậy ngài làm cái gì? Bọn ta chỉ khâm phục một người là ngài, hi vọng ngài có thể cai quản bọn ta.”
Ta mỉm cười: “Mang tất cả quyền lực tập trung trong tay một người là một chuyện rất nguy hiểm, ngoài ra có thể xuất hiện vấn đề thừa kế.”
Cự Linh nhíu mày nói: “Nếu có chuyện gì xảy ra, ai có năng lực dẹp yên tranh chấp đây.”
Ta nói: “Cho nên ta mới nghĩ ra cái Nguyên thủ hội đó. Nguyên thủ của mỗi quốc gia có một ghế, các nước đều có chính quyền bên trong của mình. Nếu là chuyện liên quan giữa các nước với nhau, tất cả sẽ do Nguyên thủ hội giải quyết. Khóa đầu tiên của Nguyên thủ hội sẽ cử hành vào ngày mai. Các vị cần quyết định sự phân chia biên giới, cân đối binh lực, phương thức liên lạc giữa các nước với nhau, phương pháp kế thừa, từng bước từng bước liên kết các nước với nhau, để nhân dân tự do thông hôn,buôn bán. Đến một ngày khi biên giới của các quốc gia biến mất thì nền hòa bình chân chính đã đến.”
Hắc Kiểm nói: “Lẽ nào Đại Kiếm Sư không cần cái gì sao?”
Ta cười nói: “Ta đã có được tất cả, chính là những vị hảo huynh đệ như các ngươi. Đất nước của các ngươi, chính là đất nước của ta. Nhà của các ngươi, không phải nhà của ta sao?”
Chiến Hận hét lớn: “Không quản ngài nói thế nào, ngài đã là Lan Đặc đại đế, chỉ cần là lời ngài nói ra, chính là phép tắc chí cao vô thượng.”
Ta thấp giọng nói: “Vậy chúng ta tìm lúc nào đó mà xuống bể tắm tắm rửa cho vui vẻ đi!”
Mọi người ngây ra một hồi rồi mới ôm bụng cười vang.
Ta vỗ vai Hắc Kiểm nói: “Chỉ cần ngươi có lương thực có hàng hóa, đến cái giếng nước trân quý trong sa mạc của Cự Linh cũng có thể đổi lấy mà uống, còn lo lắng gì nữa? Đạo sinh tồn quyết định ở chỗ phải dựa vào nhau, tín nhiệm lẫn nhau .”
Hắc Kiểm cảm động nói: “Cho đên hôm nay ta mới hiểu vĩ nhân là như thế nào.”
Ta giơ cao cánh tay hô: “Công việc của vĩ nhân hoàn tất rồi, những việc khác sẽ toàn là do các anh hiệp thương quyết định, không cần đến làm phiền ta nữa.”
Mọi người rất vui vẻ nhận lời.
Dực Kỳ đi đến bên cạnh ta, mở lời có chút khó khắn: “Đại đế! Ta muốn theo ngài đi Tịnh Thổ. Cái chức nguyên thủ của Nhật Xuất thành này tôi không muốn làm đâu.”
Ta cười nói: “Ngươi lo lắng cái gì chứ? Ta có thể cho người đưa người tình Tịnh Thổ của ngươi tới cho ngươi, cố gắng làm tốt đi nhé! Khi tất cả đã bình yên rồi, có thể chọn người có tài có đức thay ngươi, lúc đó ngươi đi đâu cũng được.”
Dực Kỳ được ta đề tỉnh, vui vẻ gia nhập với những người khác, tiếp nhận lời chúc mừng.
Chiến Hận và Cự Linh ôm lấy nhau, biểu thị sự mãn ý và cảm kích của bọn họ.
Chúng nữ thấy ta đã nhàn nhã trở lại, đồng thời tiến đến, ôm lấy ta mà hôn tới tấp để chúc mừng.
Đạm Như nói: “Thiếp sớm đã biết ngài là người như vậy. May là ngài không có đem bọn thiếp tặng đi như đất đai.”
Ta cười nói: “Làm sao ta có thể bỏ các nàng được.”
Bạch Đan đến bên cạnh ta nói: “Không có an bài nào tốt hơn của Đại Kiếm Sư được. Cái làm bọn ta tin tưởng nhất là nguyên thủ sáu nước đều là hảo huynh đệ với nhau. Chỉ cần không ngừng thông hôn và giao dịch với nhau, ai có thể ngu xuẩn đến mức có hứng thú đánh nhau.”
Ta gật đầu nói: “Không có chiến tranh, nhân khẩu có thể tăng lên điên cuồng làm xuất hiện một vấn đề mới. Vậy nên ngày mai khi ngươi đại biểu cho Mã Nguyên tham gia Nguyên thủ hội, nhất định phải nghĩ ra phương pháp khống chế sự tăng trưởng của nhân khẩu.”Tiếp đó hô lớn:”Lệ Thanh ở đâu?”
Tây Kỳ và Sơn Mỹ đỡ Lệ Thanh đi đến.
Ta nắm lấy tay Lệ Thanh đưa lên, mỉm cười: “Có hứng thú cùng ta cưỡi chung Phi Tuyết, dạ thám tiểu trướng dựng ngoài thành không?”
Lệ Thanh kinh hỉ nói: “Thật sự có lều trướng sao?”
Hoa Nhân đi đến hôn nàng một cái nói: “Phân phó của quận chúa, Hoa Nhân đương nhiên làm theo rồi.”
Ta ôm lấy ngang hông Lệ Thanh, đi thẳng về hướng đại môn. Ở chỗ này, không ai không quỳ xuống kính lễ, lại quản chuyện ta không có một binh một tốt, nhưng quyền lực của ta trên mảnh đất này, vẫn là chí cao vô thượng, không có người nào dám chất vấn.”