Bạn đang đọc Đại Kiếm Sư Truyền Kỳ – Chương 87: Thê nhân chi lạc
Mỹ Cơ vội vàng chuẩn bị nước nóng cho ta tắm.
Tây Kỳ và Hàn Sơn Mỹ hai người nhỏ nhất, vui vẻ nhảy nhót liên tục, kéo lấy hai tay ta, không còn chút dịu dàng nào, trách ta không chịu về nhà khi chưa tới thời hạn cuối cùng.
Vinh Đạm Như hướng tới tiểu Lan Phi đang ôm trong lòng khuyên răn: “Con trai à! Sau khi trưởng thành con đừng có học theo phụ thân Lan Đặc mà yêu đương tràn lan nhé!”
Ta có chút tức giận, đi đến đưa tay ra, kéo lấy Phi nhi trong lòng Đạm Như ra, một trận cảm xúc nổi lên.
Đây chính là cốt nhục thân sinh có huyết mạch tương liên với ta.
Hoa Nhân yêu kiều nói: “Yên tâm đi! Bọn thiếp tuyệt không hỏi chàng đã đi đến nơi nào, có lên giường với cô gái nào khác không.”
Lệ Thanh nhẹ nhàng tiếp lời: “Trừ phi Đại Kiếm sư tình nguyện cung khai ra.”
Vinh Đạm Như đứng dậy, đưa tay tách Phi nhi đang ôm chặt lấy cổ ta ra, duyên dáng nói: “Nếu chàng không nói ra, bọn thiếp sẽ dùng đại hình thị hầu ngài. Người thông minh như chàng chắc biết nên làm thế nào rồi chứ!”
Tây Kỳ cố nhịn cười nói: “Sư phụ! Các vị quý phi phái đồ nhi đến phục thị ngài tắm rửa, thuận tiện kiểm tra xem trên thân thể ngài có lưu lại chứng cứ như tóc tai gì đó của nữ nhân hay không, xem xem ngài đã làm chuyện gì mờ ám phạm phạm pháp nào chưa.”
Ta ngạc nhiên nói: “Các nàng đúng là những nữ nhân nhàn rỗi không có việc gì làm, ngồi từ hoàng hôn đến giờ, nghĩ ra được cái chủ ý quỷ quái này phải không?”
Chúng nữ cùng cười vang.
Vinh Đạm Như vừa cười vừa ho tiếp lấy Phi nhi, thâm tình liếc mắt về phía ta nói: “Ngoài Mỹ Cơ và Tây Kỳ ra, chàng có thể chọn thêm một người nữa giúp chàng tắm rửa,đây là một trong mười đại gia quy mà chúng thiếp đã lập ra sau cả nửa ngày mở hội nghị gia đình đó “
Hàn Sơn Mỹ như con sói cái cắn vào vai ta hỏi: “Xem chàng sau này còn dám trốn họp nữa không?”
Ta hướng về Sơn Mỹ mỉm cười nói: “Nàng còn dám cắn ta thêm một miếng nữa, ta sẽ không chọn nàng bồi tiếp ta tắm đâu.”
Hàn Sơn Mỹ cười trừ nói: “Sơn Mỹ không dám nữa rồi!”
Vinh Đạm Như đi đến gần hôn ta một cái nói: “Đừng cho rằng thiếp có thể thất vọng, điều thứ hai trong gia pháp là trong ba người Lệ Thanh, Nhân muội và thiếp ra, người cuối cùng mà chàng chọn sẽ bồi tiếp chàng ngủ. “
Ta bị mấy nàng quý phi này làm cho thần hồn điên đảo, nhún nhường hỏi: “Vậy điều thứ ba trong gia pháp nói gì vậy?”
Hoa Nhân nhịn cười không nổi, phủ phục lên lưng Lệ Thanh, toàn thân mềm nhũn vô lực, thật là đáng yêu quá đi.
Vinh Đạm Như thần thiết hôn ta một cái rồi nói: ”Người cuối cùng được chọn đó, ngày mai có thể ngồi cả ngày trên chiếc đùi to lớn của chàng.”
Gia pháp như vậy mà bọn họ cũng có thể nghĩ ra được, ta đúng là phải vỗ bàn kêu tuyệt, kéo Tây Kỳ và Sơn Mỹ lại tiến vào phòng tắm, lúc này mới hiểu được sự vui vẻ của trêu hoa ghẹo nguyệt.
Sau khi tới Tịnh Thổ, khi thế lực của hai nhóm mỹ nữ ác độc tập hợp lại, chỉ sợ Lan Đặc ta khổ sở rồi.
Sau khi từ phòng tắm đi ra, Mỹ Cơ vừa bị ta làm cho mệt mỏi vô lực ôm lấy Phi nhi, ngủ vùi cùng với nó và bà vú.
Người đầu tiên là Hoa Nhân.
Nàng xấu hổ nói: “Trước khi gặp chàng, thiếp từ trước đến nay chưa từng nghĩ rằng mình có thể cam tâm tình nguyện mà cởi hết y phục nằm lên giường chờ nam nhân dưới con mắt theo dõi của bao nhiêu người thế này.”
Người thứ hai là Lệ Thanh, bởi vì ta muốn ngày mai nàng có thể ngồi lên đùi ta, để ta có thể an ủi làm giảm bớt nỗi buồn của nàng khi phải chia li trong mấy ngày sắp tới.
Cuối cùng là Đạm Như, khi ta chui vào trong chăn, để hai thân hình dán chặt vào nhau, không nhịn nổi phải thầm kêu lên một tiếng thiên sinh vưu vật. Cái chỗ độc nhất vô nhị của nàng là có thể làm cho ta mỗi lần đều có cảm giác mới lạ.
Đạm Như vui vẻ nói: “Mau leo lên người thiếp, để chúng ta còn bàn chính sự.”
Ta biết thói quen của nàng, vội vàng y mệnh hành sự.
Đạm Như toàn thân kịch chấn, như con rắn nước quấn vào, cắn nhẹ vào tai ta rồi nói: “Từ hôm nay trở đi, Vinh Đạm Như sẽ là sư công của Tây Kỳ và là sư phụ của ngài…”
Động tác của ta càng mạnh mẽ hơn, đưa nàng tới cực điểm của khoái lạc.
Tú Lệ pháp sư thở hổn hển nói: “Thiếp có thể dạy chàng biến thành một Âm Phong pháp sư thật sự, bởi vì bọn ta cần ân ái cho đến khi chết già, quyết không bỏ qua.”
Trước buổi trưa hôm đó, chúng nữ mới lục tục bò ra khỏi giường, ăn một chút điểm tâm mà Mỹ Cơ đã chỉ đạo cho các tỳ nữ mang đến cho chúng ta.
Mọi người trên chiếu tâm tình đều rất vui vẻ. Tây Kỳ và Sơn Mỹ hai bên tranh nhau gắp cho ta những món ăn ngon, đúng là cảm giác đã được hưởng tận diễm phúc của nhân gian. So với cảnh bi thương túng quẫn ngày đó khi rời khỏi Ma Nữ quốc truy kích Đại Nguyên Thủ, đúng là giống như người được sống lại.
Từ lúc đó tới giờ, là một quãng đường vô cùng dài.
Bà vú lúc này đã ôm lấy Tiểu Phi tiến vào, giao cho Lệ Thanh. Lệ Thanh nhìn thấy con trai, mỹ mục lập tức sáng lên, ôm lấy bảo bối yêu quý vào lòng.
Ta quay sang Lệ Thanh hỏi: “Với thể chất của nàng, khẳng định là có đủ sữa, tại sao không tự mình cho nó bú vậy?”
Lệ Thanh từ khi “hoàn lương “đến giờ, so với trước đây dễ đỏ mặt hơn nhiều, lúc này cũng không phải ngoại lệ, liếc ngang sang ta nói: “Sao chàng biết thiếp không cho nó bú?”
Hoa Nhân trách móc: “Quận chúa tỷ không đúng rồi, đến chuyện cho Tiểu Phi bú cũng không cho bọn muội xem, như thế mà là hảo tỉ muội sao? “
Đạm Như đứng dậy từ sau ghế túm lấy Lệ Thanh, thuần thục cởi bỏ phần y phục phía trên của nàng ra, lộ ra đôi nhũ phong sung mãn đang run rẩy.”
Lệ Thanh tức giận quát: “Ngươi làm gì vậy? Ái! “Toàn thân như nhũn ra, thì ra nhi tử của ta đã nhào lên bộ ngực của nàng, cái miệng nhỏ đang mút lấy cái đầu vú phấn hồng ấy.’
Ta kích động một trận, cảm thấy sự vui vẻ và hạnh phúc từ việc thành gia lập thất.
Lệ Thanh mệt mỏi dựa vào ghế, đôi mắt xinh đẹp toát ra thâm tình vô hạn nhìn về ta.
Thế sự đúng là khó có thể tưởng tượng được, vốn Lệ Thanh vì ta mà sinh nhi tử, chủ yếu là để đối phó ta, nào biết tự mình trói buộc mình, đến bản thân cũng không thoát ra nổi, giống như tình hình bây giờ vậy.
Thân binh đến báo Cự Linh, Chiến Hận hai người cầu kiến.
Ta cho người mời bọn họ vào, rồi hướng về Đạm Như cười nói: “Người Vinh tiểu thư sợ nhất đến rồi, có cần tránh ra sau tường một lát không?”
Vinh Đạm Như trừng mắt nhìn ta nói: “Người thiếp sợ nhất không phải là con dã lang đó, mà là Đại Kiếm Sư ngài. Sợ ngài khẳng khái rộng lượng quá, đến vợ mình cũng có thể tặng cho người khác, chỉ cần chàng tuân thủ lời hứa, đối mặt với con sói đó thiếp sợ gì chứ.”
Mỹ Cơ mang thêm ra hai chiếc ghế trống đặt đối diện ta.
Hai người đi vào. Chiến Hận nhìn thấy Đạm Như, hai mắt phát quang tranh ngay lấy chỗ ngồi cạnh nàng.
Sau khi hai người ngồi xuống, ánh mắt không hẹn mà gặp tập trung lên ngọn nhũ phong đang được lộ ra để cho con bú của Lệ Thanh.
Chiến Hận cố chọn ra từ ngữ hay nhất mà ca ngợi: “Nhũ phong của quận chúa thật là đầy đặn săn chắc a.”
Lệ Thanh lộ ra vẻ xấu hổ hiếm thấy của nữ nhân, cúi đầu không nói gì, nhưng vẻ mặt lại rất vui mừng.
Vinh Đạm Như hướng về Chiến Hận cúi người xuống, hôn lên má hắn một cái rồi cười quyến rũ: “Nếu ngươi làm một hài tử ngoan, sau này mỗi lần gặp ta sẽ thưởng cho ngươi một cái hôn.”
Chiến Hận như người mất hồn, không ngừng gật đầu.
Chúng nhân đều bật cười.
Tây Kỳ hướng về Cự Linh hỏi: “Đêm qua các anh đi đâu vậy?”
Cự Linh sau khi ngơ ngẩn một chút, nhìn vẻ mặt ta rồi mới ho khan một tiếng nói: “Đêm qua hả? Đêm qua, à! Bọn ta mặc thường phục ra ngoài tuần tra, thăm dò một vài người dân, nghe tiếng nói trong lòng từ những đại biểu của quần chúng.”
Sơn Mỹ nói: “Có phải nằm trên giường nghe không?”
Chiến Hận hướng về muội muội mình nói: “Đương nhiên! Đó là nơi thoải mái nhất, nghe rõ ràng nhất. Bất quá yên tâm đi! Em rể tốt của ta chỉ phụ trách ở ngoài cửa canh chừng, đề phòng những kẻ xấu xa nhân lúc ta và Cự Linh đang bận mà tiến vào trộm cắp đó thôi.”
Chúng nữ bán tín bán nghi, lại chẳng có cách nào tóm cổ hai người, chỉ đành trừng mắt mà nhìn thôi.
Cự Linh nghiêm mặt nói: “Có tin tức mới vừa truyền đến, Hắc Kiểm và Bạch Thiên hai người đang mau chóng đến đây, xem ra muộn nhất là ngày mai, sẽ có thể đến được đây rồi.”
Chiến Hận nói: “Sau khi phân chia lãnh thổ, Đại Kiếm Sư có phải muốn xuất binh viễn chinh Vu quốc không?”
Ta nói: “Viễn chinh Vu quốc là chuyện tất phải làm, bất quá lại không cần xuất binh.” Rồi vắn tắt mang kế hoạch của Đạm Như nói cho bọn họ.
Cự Linh nói: “Không cần biết Đại Kiếm Sư nghĩ thế nào, bọn ta nhất định sẽ tận lực cho cuộc viễn chinh Vu quốc này.”
Ta mỉm cười nói: ”Ta đương nhiên hiểu rõ tâm tình các anh, nhưng sự nghiệp vĩ đại kiến lập Thiểm Linh quốc và Dạ Lang quốc làm sao có thể không có các anh cơ chứ?”
Chiến Hận nói: “Đại Kiếm Sư không cần lo lắng, ta và Cự Linh bên dưới đã có nhân tài. Huống hồ bọn ta có thể tìm người Đế quốc hay Ma Nữ quốc tới giúp đỡ. Tiêu diệt Vu đế là chuyện trọng yếu nhất, nếu không thắng nổi trận này, có thể vốn liếng sẽ mất hết.” Rồi lại thở dài nói: “Nếu không thể bồi tiếp ngài đi vui chơi một trận thống khoái,đó có thể là hối tiếc lớn nhất của đời người.”
Vinh Đạm Như giơ tay nghiêm túc nói: “Thiếp phản đối Chiến Hận đi, trừ phi hắn ta công khai phát thệ vĩnh viễn không chạm vào người thiếp.”
Chúng nhân bật cười khanh khách.
Chiến Hận nhìn về nàng ra vẻ khổ sở nói: “Nhiều lắm là ta đáp ứng sẽ không cưỡng ép, bất quá có lúc thân mật nhẹ nhàng một chút cũng được chứ! Đại Kiếm Sư có thể thông cảm cho vị hảo huynh đệ này mà!”
Vinh Đạm Như yêu kiều cười: “Cùng ta nhẹ nhàng thân mật một chút thì được, nhưng phải do ta chủ động, chỉ giới hạn trong cách hôn vừa nãy thôi. Ngươi tự mình suy nghĩ một chút đi.”
Chiến Hận buông tay chịu thua nói: “Ta thừa nhận không đấu nổi nàng, được rồi! Ta đáp ứng nàng!”
Vinh Đạm Như vô cùng vui vẻ, đứng hẳn lên, đi đến trước mặt Chiến Hận, ôm lấy cổ hắn, hôn lên hai bên má trái phải của anh ta một cái, ngọt ngào cười nói: “Đây mới là hài tử ngoan.”
Chiến Hận thì chỉ muốn ôm chặt lấy nàng.
Vinh Đạm Như cảnh cáo: “Ấy! Nhớ lấy chỉ có thể do ta động thủ, ngươi không được động vào dù chỉ là một đầu ngón tay đấy.” Yểu điệu ngồi trở lại chiếc ghế, rồi gửi đến Chiến Hận một một làn thu ba.
Chúng nhân đều cười ầm lên.
Hoa Nhân nói: “Hai người tốt nhất là học tiếng Vu quốc với Khôi Ưng, nếu không thì sau khi đến Vu quốc, cho dù tình thoại có đầy trong lòng, chỉ sợ cũng chẳng có cách nào mà nói với các mỹ nữ trên giường đâu.”
Chiến Hận lắc đầu nói: “Ta phải học Tịnh Thổ ngữ trước. Nghe Dực Kỳ nói, Tịnh Thổ mỹ nữ vừa đa tình vừa thoải mái, để ta vơ vét thật nhiều Tịnh Thổ mỹ nữ lại, mang về để trong hậu cung mà từ từ hưởng dụng.”
Lệ Thanh thấp giọng mắng: “Lại thêm một tên hôn quân hoang dâm vô đạo rồi.”
Ta thất thanh nói: “Quận chúa nói rõ ràng chút đi, đây há chẳng phải là đến ta cũng có thể mắng được sao.”
Lệ Thanh liếc sang ta hỏi: “Vậy nói cho bọn thiếp, đêm qua chàng ở bên ngoài phòng hóng gió hay là ở trên giường nghe tiếng lòng của dân nữ?”
Ta nhất thời cứng họng không biết nói gì.
May mà Lệ Thanh phát giác đôi mắt của tên sắc lang Chiến Hận đang mê mải nhìn lên bộ ngực của nàng, Tiểu Phi nhi lại đang bú không thể bỏ giữa chừng, vội vàng xấu hổ đứng dậy, ôm lấy Phi nhi mà đi vào trong.
Hoa Nhân và Sơn Mỹ cười hi hi rồi đuổi theo vào trong.
Bữa tiểu yến này không biết nên tính là bữa sáng hay bữa trưa được tiếp tục tiến hành trong không khí vui vẻ.
Ta cùng hai người nói về mảnh đất lý tưởng trong lòng bọn họ, tăng thêm sự cởi mở và hiểu biết về phương diện này, đến phương thức và thời gian di chuyển cũng đã định ra, cho đến khi trời đã về chiều, hai ngươi mới hài lòng mãn nguyện mà rời đi.
Ta cảm thấy trước đó chưa từng có những sự vui vẻ thoải mái như vậy, hướng về Đạm Như nói: “Sư phụ! Đồ nhi chuẩn bị xong rồi, lúc nào bắt đầu học tập tiếng Vu quốc và học làm tên Âm Phong pháp sư dâm đãng bá đạo đây?”
Vinh Đạm Như hững hờ hỏi: “Chàng không cần ra ngoài đi dạo quan sát dân tình nữa sao, bây giờ thuận đường ra ngoài vừa đi vừa nghe nhé?”
Ta cười nói: “Dân tình làm sao bằng tiếng kêu trên giường của nàng được, Lan Đặc vốn là trời sinh dùng để trị quốc, lại chắc chắn là tình nhân và trượng phu tốt nhất.”
Vinh Đạm Như ôn nhu:”Chỉ cần chàng thích, thiếp lúc nào cũng có thể ngoan ngoãn mà kêu cho chàng nghe.”
Tây Kỳ nhào vào người ta nói: “Thiếp không chịu nổi mỵ thuật của Như tỷ, chàng hãy cứu thiếp đi.”
Vinh Đạm Như cười: “Sau khi tiểu nha đầu thưởng thức qua tư vị của nam nhân,giờ lại muốn thưởng thức tư vị của nữ nhân rồi.”
Trong thời kỳ chiến tranh này, nam ít hơn nữ nhiều, nam nhân có hơn mười thê tử cũng là bình thường, lại không phải ai cũng có dị năng trong người, cho nên trong đám thê tử chuyện du hí giả phượng hư hoàng cũng không phải là hiếm hoi cho lắm. Đám trượng phu chỉ đành mắt nhắm mắt mở cho qua, không ngờ ta cũng lại gặp phải chuyện này.
Ta không thể làm gì được nhìn về Vinh Đạm Như nói: “Tú Lệ nàng đừng câu dẫn trêu chọc Kỳ Kỳ ngoan nữa được không?”
Vinh Đạm Như cười nói: “Oan uổng a! Thiếp chỉ câu dẫn chàng thôi! Sao mà biết được tiểu Kỳ Kỳ lại không chịu nổi . “Sau đó thản nhiên cười nói: “Bất quá thực lòng mà nói, chàng là nam nhân duy nhất khiến thiếp động lòng, mà Kỳ Kỳ lại là mỹ nữ duy nhất khiến thiếp động lòng.”
Ta lắc đầu cười khổ: “Gia tặc khó phòng!”
Vinh Đạm Như nghiêm mặt nói: “Lan Đặc lang quân của thiếp à! Thể chất của tiểu Kỳ vô cùng đặc biệt, làm thiếp thường muốn thân cận cô ấy, khi ôm lấy cô ấy thiếp có được cảm giác rất vi diệu, tuyệt không có một chút tà niệm dâm dục nào, chàng yên tâm đi!”
Tây Kỳ từ trên người ta chống tay đứng dậy, lắc đầu nói với nàng ta: “Thật vậy sao! Vậy thì tốt rồi, thiếp cũng thích được Như tỷ ôm, cảm giác đó rất thoải mái.”
Trong lòng ta nổi lên một cỗ cảm giác kỳ quái, giống như nắm được một cái gì đó, nhưng vẫn là lờ mờ không biết đâu mà lần.
Liệu có phải là vì trong thể nội bọn họ đều có dị năng của ta hay không?