Đại Học Là Gì? Inspired By A True Story

Chương 4: Mất tiền


Đọc truyện Đại Học Là Gì? Inspired By A True Story – Chương 4: Mất tiền

Nay bé Ngọc mặc cái quần Jean ngắn, khoe cặp chân dài, với cái áo pull, chỉ thoa son môi tí, mà cũng kiểu rạng ngời, đi siêu thị với em nó cũng gọi tí là hãnh diện vì mấy anh trai chứ nhìn nhìn, chắc thấy mình ngáo ngáo. Mà đi siêu thị với nó nhớ chị mình kinh khủng, cái gì cũng ghé vào coi dù không có mua, hết thử cái này, cái kia hỏi đẹp không anh, đi hồi muốn rã chân, mua cũng tùm lum thứ, mình cũng mua đồ ăn nhanh, mì gói các thứ về bỏ tủ lạnh dự trữ. Chợt thấy dáng ai cao cao quen quen, ngay hàng bánh kẹo, thì ra là nhỏ sáng mình gặp khi nộp hồ sơ, ế có duyên dữ ta ( sau này biết nơi này nhỏ xíu, đi siêu thị gặp người quen hà rầm). Thấy em nó, nói chuyện điện thoại với ai có vẻ căng thẳng lắm, đang nhìn em nó thì:

– Glory glory Manchester United…

– Alo, con nghe nè dì.

– Mày đâu rồi tao qua, bên nhà trọ mà không thấy mày, đi chơi với gái hay gì đó, lạng quạng là tao méc má mày đó nghe chưa.

– Trời, con đi mua đồ trong siêu thị với bé Ngọc nè chứ có đi đâu đâu.

– Có bé Ngọc nữa hả, hồi chiều dẫn nó qua nhà tao ăn cơm luôn, chạy xe cẩn thận đó nghe chưa, về mà dọn dẹp nhà cửa nữa.

– Dạ con biết rồiiiiiiii ạ.

– Ai điện vậy anh? Bé Ngọc hỏi vậy thôi chứ chắc biết là dì Xuân rồi.

– Dì Xuân nói anh với em qua bên đó ăn cơm chiều với dì. Chiều em có bận gì không?

– Vậy hả anh, để em điện thoại cho ba em, mà ăn xong 7h anh chở em đi học thêm luôn nha.


– Uh em, anh mới lên cũng rãnh không có việc gì làm.

Hai anh em sẵn tiện, mua ít trái cây đem qua bên dì luôn, mình thì khoái ăn dươi lưới nên quất 2 trái luôn, cắt bỏ tủ lạnh, ăn thanh thanh mát mát. Đẩy một xe đầy ú đồ ra, đợi tính tiền thì thấy có chỗ trống định phi lại, thì có một nhỏ cũng trạc tuổi mình, nó mập, nhưng bù lại nó cao cao, kiểu này người ta gọi là múp, da trắng mặt lán o, mắt rõ to, nhưng được cái em nó chen ngang mình, tại xe mình nhiều đồ quá, rồi nhìn mình cười hì hì, định mệnh con này. Thấy vậy bé Ngọc tính nói gì đó, thì cái nhỏ học chung với mình bước lại đánh vai con múp.

– Cái con này, kì ghê, tự dưng chen ngang người ta. Anh cho em xin lỗi nhe.

– Bộ anh già lắm hay sao mà kêu anh? ( Nói chứ mặt em hơi góc cạnh chúng nó toàn bảo già trước tuổi).

Mà chắc con này nghĩ mình dở hơi, không biết thì gọi anh phải rồi, lịch sự mà. Thấy lúc đó mình ngáo ngáo.

– Uh già lắm. Con mập tát nước lạnh.

Mình câm luôn không biết nói gì giờ, bé Ngọc nhìn mình bị troll nó cười rất chi là đểu.

Để ý thấy hai em này mua cũng nhiều đồ, toàn nồi nêu, cây lau nhà, thau, bla bla các thứ chắc cũng mới chuyển nhà trọ giống mình. Tự nhiên con mập mặt biến sắc, lục lục cái túi của nó, rồi nói nhỏ nhỏ:

– Chết rồi, cái bóp lúc nãy đâu mất tiêu rồi, để tiền, với thẻ xe trong đó hết rồi.

– Nhã, mày lục kĩ lại coi, lúc nãy mua bột giặt thấy mày vẫn còn cầm mà.

– Mất thật rồi mày, giờ sao giờ.

Hai đứa mua một đống đồ mình nhìn vào màn hình tính tiền khoảng 1tr3, giờ mà trả lại chắc sợ quê quê, chứ nói mất tiền người ta cũng thông cảm, dù gì chắc cũng chung lớp nên mình lại nói.

– Thôi để anh trả cho, chứ giờ mua một đống đồ này, giờ trả lại cũng kì, mà em mất nhiều tiền không?

– Tiền mặt khoảng 2tr, với còn thẻ ngân hàng, giấy tờ tùy thân nữa. Mà thôi chắc em trả lại, chứ mình có biết nhau đâu.

– Của chị 1tr390 ngàn ạ. Chị thu ngân hình như thấy thái độ hình như không có tiền của em, nhìn em Nhã làm em ngại ngại, tại phía sau sắp hàng đợi một dọc người.

– Nhanh lên coi, làm gì đứng lâu vậy, còn cho người ta tính tiền nữa. Một bà dì phía sao với lên nói.


Mình cầm thẻ của mình đưa cho chị thu ngân:

– Chị tính cho em, hóa đơn này với, đống đồ này luôn.

– Anh Hưng tốt vậy sao mà em không biết ta. Không lẽ mình nói với bé Ngọc tại anh biết đường đòi lại, chứ anh đâu có dại gái em. Mà giờ chắc hai ẻm kia nghĩ mình hên gặp thằng dại gái.

– Chuyện anh mày tốt nhất thế giới.

– Ble dại gái thì có.

– Anh ơi, cho em xin số điện thoại, để em trả tiền lại anh, mà nhà ở đâu, để em mang tiền lại trả luôn để phiền anh nữa.

– Thôi em cho anh xin số điện thoại được rồi, mà chắc chắn mình gặp lại sớm thôi, mình nhìn nhỏ cười cười, nháy mắt.

Nhỏ Nhi múp thấy mình cười khả ố với con bạn nó, liếc liếc mình, chắc không phải mình giúp nó chắc nó chửi mình rồi.

– Dạ em tên Trâm, số điện thoại của em là *****. Em ở trọ ở ****, có gì tối mai em trả lại anh luôn nhe.

– Uh có gì đâu em. Chắc mình sớm gặp lại thôi mà.

Tính tiền xong xuôi, hai em nó cám ơn mình lần nữa, xong đẩy xe xuống nhà xe, thì mới nhớ 2 nhỏ đó mất thẻ xe rồi sao mà về. Tính chạy lên coi sao, thì nghe:

– Kíng coong, quí khách ***** Trâm có đánh rơi một ví màu đen, xin vui lòng liên hệ phòng bảo vệ để nhận lại. Xin nhắc lại quí khách…


Chắc là hai nhỏ nghe được, chạy xe chở con Ngọc sang nhà bà dì ăn cơm, để tranh thủ chở nó đi học thêm nữa. Chạy xe con Ngọc kều kều mình:

– Anh không sợ bị mất tiền hả?

– Có gì đâu mà sợ, cái chị cao cao đó, học chung lớp với anh, với có số điện thoại, địa chỉ nhà có mà bằng trời.

– Èo vậy mà em cứ tưởng thế nào, tưởng anh ga lăng lắm chứ.

– Ga lăng gì em anh là tiền bạc phân minh ái tình dứt khoác nhé. Mà thôi, học xong đi, tối anh mua kem cho ăn, để nói anh mày keo kiệt nữa.

– Âu dè, yêu anh nhất trên đời, nó nói xong ôm eo mình làm mình.

– Buông ra đi, làm như con nít ấy.

– Sướng thấy mồ mà còn giả bộ.

– Nóng muốn chết chứ sướng gì. Nói rồi nó cũng buông ra, mình chạy xe tí qua nhà bà dì.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.