Đọc truyện Đại Học Là Gì? Inspired By A True Story – Chương 16: Sơ mi đen
Đang nằm mê say, tự dưng nghe thơm thơm với mát mát ngay mặt, quay ra chỗ khác hồi vẫn vậy, mở mắt ra thấy con bé Ngọc cầm ống hút thổi lấy thổi để, má phù ra nhìn thấy cưng lắm, thấy mình dụi dụi mắt, nó cười khoái trá, chạy ra ngoài, con điên này, cầm điện thoại thấy 3h giờ chiều rồi, bước ra khỏi phòng thì thấy mẹ, dì, mấy cô, bé Ngọc với mấy nhỏ cháu nữa đang ngồi ăn uống gì đó, thấy bé Ngọc nhìn mình xong nói gì với mẹ mình, xong mẹ mình cười cười.
– Dậy rồi đó hả con, đánh răng rửa mặt đi, con Ngọc để sẵn cái khăn mới trong đó rồi đó.
– Dạ. Bước vào cũng tút tát lại vẻ đẹp trai các thứ.
– Ba đâu rồi má.
– Mấy ông đó dẫn chú Út mày đi công chuyện rồi, nói mai nó cưới rồi, lu pu mỗi ông phụ một tay, mà không biết phải kiếm cớ nhậu nhẹt không nữa. Thôi dậy rồi đi luôn, theo phụ má xách đồ.
Thế là thằng đàn ông duy nhất còn sót lại, hộ tống mami, cô cô, với con tiểu yêu đi mua đồ. Không hiểu sao thân thiết nhanh quá, mà cũng phải bé Ngọc nó vui vẻ, biết làm bếp này nọ, chắc lúc mình ngủ em nó trổ tài dọn dẹp rửa chén các thứ rồi. Thảm cảnh bắt đầu:
– Đẹp không con?
– Anh thấy em mặc cái này có hợp không, hay là lấy màu đỏ anh?
– Mày thấy dì trẻ ra không?
– Hưng, mày thấy cái này có trơn hay là đính sang hơn?
Hàng tỉ câu hỏi tại sao, và đó là cơ số đồ. Mà quên mất là định mua cái áo sơ mi thế là hai bô lão cắt cử bé Ngọc theo mình lựa đồ với lí do thằng đó ngáo lắm, mua đồ gì đâu không. Xong vào cũng lựa lựa, em nó đưa mình 2 cái áo thun với 2 cái áo sơ mi đưa mình thử:
– Xong chưa anh? Phụt haha. Nó đưa mình cái áo màu hồng, hồng cánh sen, mình nhất quyết không chịu mặc, nó thuyết phục mãi nói da anh trắng mặc thử coi sao.
– Eh, không có chụp lén.
– Xì em chụp công khai mà lén gì. Đợi tí em post facebook, stt là chị ấy thật gợi cảm, hehe.
Mình chộp tay nó:
– Xóa lẹ coi, em tính cho sập mạng xã hội. Nó tính vùng chạy: Ble ble còn khuya mới xóa, mà sức nó sao bằng sức con trai được biết là không trốn được nó chơi chiêu, ngoạm ngay cái bàn tay mình, đau thấu trời luôn, bực mình lấy tay bóp mũi nó, nó la oai oát xong ra sức mà cắn mình. Hai đứa làm rộn cả cửa hàng. Mấy chị giữ cửa hàng cũng dễ không nói gì, liếc nhìn rồi cười cười, chắc thấy hai đứa khùng quá, để ý mới thấy thằng lớp trưởng nó cũng nhìn mình, à không phải nhìn, mắt nó híp híp, liếc bằng nửa con mắt, cười như bắt được vàng, I don’t care. Mà giữ vầy quài cũng không hay, Ngọc mới nói;
– Thôi buông ra đi em.
– Buông ra em chạy mất rồi post hình à.
– Em hứa không post, nhưng anh được giật rồi xóa hình của em.
– Rồi rồi hứa.
Thế là buông tay ra, chắc nó cũng mệt, thở hổn hển, với mặt hồng hồng, nhìn đáng yêu lắm, thấy mình nhìn nó hỏi:
– Em dễ thương quá hả?
– Uh, dễ thương mà bị hôi miệng.
– Anh đừng có xạo, sao mà anh biết được, nãy em đánh răng rồi nhé.
– Thế em nghĩ sao mà anh tỉnh dậy, con gái con lứa gì mà, eo ơi.
– Thật hả anh, em không biết, em xin lỗi. Mặt nó quê quê, thấy cũng tội.
– Anh nói chơi đó, hehe.
– Xì anh là đồ nói xạo, đồ đái dầm.
– Á đù. Câm nín. Số là ngày xưa em đái dầm khiếp lắm các thím, tật ham ngủ, lười dậy đi tè, thế là chơi luôn, tới năm lớp ba bị lên án quá thế là cũng hết.
– Đập em phát chết giờ, thôi anh thay đồ lẹ, để má với dì đợi nữa.
– Dạ, đồ đái dầm. Nó nhìn mình cười rất chi là đểu.
Rồi cũng lấy đồ thay, thay tới thay lui mấy bộ nó bé Ngọc đưa:
– Em nghĩ anh chỉ nên mặc áo sơ mi đen thôi.
Tự dưng nghe câu đó, lòng mình chợt chùng xuống hẳn, nhìn em nó trân trân, chắc em nó không biết gì, uh nó là một miền ký ức.
– Mai anh đi thi học sinh giải toán trên máy tính phải không anh?
– Uh đúng rồi mai chắc anh nghỉ buổi sáng trên lớp đó, chiều anh về tới rồi.
– Vậy hả anh ơi, chở em lại chỗ này xíu đi.
– Đi đâu nữa em, tối rồi về thôi để ba má em la đó.
– Thôi anh, đi đây chút thôi, em năn nỉ đó, nha anh, nha anh.
– Rồi ok em.
– Yeah, yêu anh nhất trên đời.
– Mà sao lại tới chỗ này?
– Anh vào đi mà, hì.
– Chị lấy cho em mẫu này mẫu này, rồi anh vào thử đi anh.
– Sao tự dưng đi mua áo cho anh vậy?
– Mặt bí xị, anh có vào thử đi mà, nói nhiều quá, nhớ đó mặc xong nhớ đem ra cho em xem nha.
– Màu sáng quá không nam tính, áo thun anh mặc nhìn bụng anh bự quá haha, èo èo thay cái đó ra đi.
– Ahhhhhh, đẹp trai quá, lấy cái này đi anh.
– Nhưng mà, sao em lại đi mua đồ.
– Thì trước giờ em đâu có mua đồ cho anh đâu, với lại tặng quà làm động lực cho anh mai đi thi. Anh nhớ mặc nhe.
– Khẽ cốc đầu em, bình thường em thông minh lắm mà, em quên đi thi anh cũng mặc đồng phục hả.
– Ah, em quên mất. hic. Mà thôi lấy đại đi anh, anh mặc đẹp mà. Hehe.
– Chị ơi tính tiền cho em.
– Của em 150 ngàn.
– Chị đợi em chút, nhỏ nói nhỏ nhỏ, 10 20, anh ơi còn tiền không em thiếu 20k.
– Lúc nãy đi ăn anh trả hết rồi, tại anh tưởng về sớm nên anh không có đem tiền nhiều.
– Chị…. Chị cho em thiếu… được không.
– Không được đâu em, buôn bán gặp em vầy sao mà có lời được.
– Thôi đi đi em, về anh lấy tiền.
– Em năn nỉ chị mà chị, cho em thiếu đi mà, mai sáng em lại đây trả cho chị nha chị.
– Mua áo tặng anh này phải không?
– Dạ.. mặt em đo đỏ.
– Thôi thấy em tội nghiệp chị lấy bớt cho 20k luôn, nhất em rồi đó được người yêu thương như vầy nè.
– Dạ em cảm ơn chị nhiều lắm. hihi.
– Lúc nãy đi ra cũng được, mai mình quay lại mua cũng được mà em.
– Tại em á, mua cái áo đầu tiên cho anh, em muốn bằng tiền của em, với em muốn ngày hôm nay trọn vẹn luôn cơ, hì.
– Em ngốc.
– Anh, anh có yêu em không?
– Sao tự dưng em hỏi vậy?
– Tại vì em yêu anh lắm, em muốn là người duy nhất mua đồ cho anh,mà không còn mẹ nữa chứ, chị nữa nè, vậy thôi em là người duy nhất được mua áo sơ mi đen cho anh, anh nhớ đó.
– Anh biết rồi, đồ ngốc, anh cũng yêu em Tâm à.
– Mà anh em nghĩ anh chỉ nên mặc áo sơ mi đen thôi….