Đọc truyện Đại Hào Môn – Chương 39: Giao dịch
– Trước tiên hãy nghiệm hàng đi.
Tiêu Phàm mỉm cười nói.
– Ha ha, Nhất ca! Không cần nghiệm hàng đâu, người khác em có thể không tin chứ lời anh nói làm sao em không tin tưởng được chứ!
Trịnh Minh Duệ cười ha hả, lại nhẹ nhàng mở cái hộp nhỏ tinh xảo kia ra.
Tiêu Phàm thấy thế thì liền nở nụ cười.
Tính tình Trịnh Minh Duệ chính là như vậy, khôn khéo như con cá chạch. Bất kể là nói cái gì đi nữa, chỉ cần từ trong miệng hắn nói ra thì đều khiến cho người khác vĩnh viễn cảm thấy thoải mái như thế, và cũng sẽ không có ai đi tính toán hành động của hắn làm gì.
Người này được xem là người làm ăn cực kỳ khôn khéo trong đám công tử quần là áo lượt hội Nha Nội, tuyệt đối không có ai ăn được nửa điểm lợi ích từ hắn.
– Nhất ca! Đây thật sự là đồ tốt nha….
Trịnh Minh Duệ tấm tắc khen ngợi, đưa hai tay ra lấy cái lọ hít tráng men giơ lên cao, dưới ánh sáng mặt trời mà tinh tế giám định, miệng liên tục khen ngợi.
Nói không cần phải nghiệm hàng, nhưng kỳ thực là phải nghiệm mà phải nghiệm thật cẩn thận mới được.
Ngược lại không phải là Trịnh Minh Duệ không tin Tiêu Phàm, hắn cùng với Tiêu Nhất ca giao dịch vài lần, Tiêu Nhất Ca chưa bao giờ lừa gạt hắn, gia đình người ta lại có thân phận địa vị, không có khả năng làm ra những chuyện mất thể diện như vậy, mà quan trọng nhất là Trịnh Minh Duệ đã dưỡng thành thói quen như vậy, nếu không nghiệm hàng thì trong lòng hắn sẽ không cảm thấy yên lòng.
Thật ra thì đây là một thói quen tốt, bởi vì thời đại ngày nay chuyện gì cũng có thể xảy ra, anh em ruột còn có thể trở mặt thành thù nữa huống chi là những người không thân thích. Cẩn thận một chút cũng không có gì xấu.
Đương nhiên, nếu như Tiêu Phàm là một người hay so đo tính toán thì hành động vừa rồi của Trịnh Minh Duệ chính là diễn xuất, vừa không chịu thua thiệt vừa không muốn đắc tội với người khác. Đây cũng chính là nguyên tắc làm việc cơ bản của Trịnh Minh Duệ ở trong phạm vi hội quần là áo lượt và giao dịch đồ cổ.
Tiêu Phàm cũng không thèm để ý tới.
Mỗi người đều có nguyên tắc làm việc riêng, cái này cũng vô cùng tốt, dù sao thì có nguyên tắc vẫn tốt hơn nhiều so với không nguyên tắc. Dù cho cái nguyên tắc này hoàn toàn là vì lợi ích của bản thân mà không nghĩ đến người khác cũng không sao, còn hơn là không có nguyên tắc rồi làm việc bừa bãi, không có kết quả.
Trịnh Minh Duệ thực sự đã bị lọ thuốc hít của Tiêu Phàm mê hoặc.
Lọ thuốc hít đó là sản phẩm kết hợp giữa văn hóa Trung – Tây, vào khoảng mười sáu thế kỷ trước, thuốc hít được truyền vào khu vực đông bắc Trung Quốc, lúc ấy sinh hoạt của những tộc người du mục thường là ở trên yên ngựa nên không thể nào dùng ống đồng hút thuốc, thuốc hít thì lại thích hợp hơn vì người du mục có thể vừa ở trên yên ngựa vừa hít thuốc nên thuốc hít rất nhanh đã trở nên rất thịnh hành. Vì để cho lọ thuốc hít được chắc chắn và dùng được lâu thì tộc người du mục đã sử dụng đủ loại vật liệu như: đồ ngọc; kim loại; xương cốt; sừng,… để chế tạo ra lọ thuốc hít.
Lọ thuốc hít được chế tạo rất xinh xắn khéo léo, tạo hình rất đặc biệt, dùng nhiều loại vật liệu để chế tạo thành, kỹ thuật chế tạo thì rất là tinh xảo, dần dần trở thành tác phẩm nghệ thuật để mọi thưởng thức và thể hiện thân phận địa vị của người sở hữu. Đặc biệt hơn nữa là lọ thuốc hít của Trung Quốc được chạm trổ những bức tranh; bài thơ, cẩn đá quý, nhờ vào bàn tay của những người nghệ nhân gọt giũa thành hình, sử dụng nhiều màu sắc để tô điểm, lại dùng kỹ thuật tinh xảo mà vẽ hoặc khắc lên những bài thơ; bức tranh sống động. Lọ thuốc hít hấp thu những kỹ thuật cùng với văn hóa trong và ngoài nước nên đã trở nên vô cùng tinh xảo và đẹp đẽ.
Thuốc hít và lọ thuốc hít rất phổ biến ở Trung Quốc, được lưu truyền từ đời Minh cho đến đời Thanh, nhất là vào ba đời Khang; Ung; Càn càng phát triển đến đỉnh cao. Thanh Thánh Tổ, Thanh Thế Tông, Thanh Cao Tông đều rất yêu thích thuốc hít, lại càng yêu thích những lọ thuốc hít hơn, ban chỉ cho Nội Vụ Phủ triệu tập những người thợ khéo léo để chế tác lọ thuốc hít ngự dụng (Chỉ riêng cho vua dùng).
Khang Hi rất yêu thích đồ vật tráng men khác với bình thường, đặc biệt là bức tranh tráng men của thợ thủ công người Pháp. Người truyền giáo Trần Trung Tín thành lập một xưởng chế tác đồ tráng men tại Dưỡng Tâm Điện, đồng thời truyền thụ kỹ thuật vẽ tranh tráng men của Pháp quốc, những thợ thủ công cung đình không chỉ có năng lực mô phỏng kinh người mà còn có khả năng sáng tạo, kỹ thuật tranh tráng men chế tác trên lọ thuốc hít là là một thành tựu vô cùng xuất sắc.
Cái lọ thuốc hít tráng men ngự chế này là tác phẩm được chế tác vào thời điểm hơi sớm, số lượng lại cực kỳ ít ỏi, là vật mà giới sưu tầm vô cùng yêu thích, vô cùng quý báu.
– Tiểu Duệ, nghiệm hàng xong chưa? Thế nào?
Tiêu Phàm mỉm cười nói.
Hiện nay, Tiêu Phàm không có quá nhiều thời gian để ở chỗ này dây dưa với Trịnh Minh Duệ.
Trịnh Minh Duệ vội vàng đem lọ thuốc hút trả về, vừa cười vừa nói:
– Thật ra thì bất cứ thứ gì do Nhất ca xuất ra còn cần phải nghiệm hàng sao? Em chỉ là thưởng thức thôi… Nhất ca à! Lọ thuốc hít này anh thực sự nhường cho em sao?
– Ừ! Năm mươi vạn tiền mặt mang tới đây chưa?
Vừa rồi Tiêu Phàm gọi điện thoại cho Trịnh Minh Duệ đặc biệt dặn hắn phải mang theo tiền mặt, không được mang chi phiếu, tránh phiền phức.
– Đương nhiên là có rồi, chính miệng Nhất ca phân phó thì em là sao dám làm trái được chứ? Đúng rồi Nhất ca à! Anh cũng là người trong nghề, chắc chắn không chỉ có mỗi cái này hả? Nghiêm túc mà nói thì tám mươi vạn cũng không đắt nha, mà năm mươi vạn…. Em được lợi quá lớn rồi, em làm sao lại không biết xấu hổ chứ?
Đây chính là kỹ xảo đối nhân xử thế của Trịnh Minh Duệ, tuyệt đối không đánh giá thấp vật của người khác, nhất định sẽ nói ra giá trị thật của đồ vật, tuyên bố mình chiếm được tiện nghi để cho người khác cảm thấy rằng mình đã làm một cái ân tình lớn, nhiều ít sẽ bớt đi một chút cảm giác buồn bực vì bản thân đã bán đổ bán tháo.
Nếu như không phải Tiêu Phàm cần tiền gấp thì chiếu theo lời Trịnh Minh Duệ nói, lọ thuốc hít này ở giao dịch bình thường quả thực đáng giá tám mươi vạn.
Tuy nhiên trước giờ Tiêu Phàm đối với tiền bạc trước sau như một không có cảm giác gì, cũng không bao giờ quá để tâm vào nó.
– Tiểu Duệ không cần nói những lời này, ngươi mang đi đi.
Trịnh Minh Duệ liền biểu lộ vẻ khổ sở, nói:
– Nhất ca! Thật sự thì Tiểu Duệ không thể chiếm tiện nghi lớn như vậy của anh được, hai anh em chúng ta chứ đâu phải người ngoài chứ? Như thế này đi, anh chờ thêm một ngày một đêm, em sẽ gom góp thêm mười vạn khối, dù thế nào cũng phải cho em biểu lộ chút thành ý chứ, anh thấy được không?
Đồ chơi tốt như vậy mà Tiêu Phàm chỉ bán với giá năm mươi vạn, nói rõ Tiêu Phàm đang rất cần tiền, ra cái giá này để cho Trịnh Minh Duệ không có bất kỳ do dự nào, mua nhanh bán nhanh. Trịnh Minh Duệ cũng nhìn ra điểm này nên mới nói ra những lời như vậy, hắn biết rõ Tiêu Phàm sẽ không chờ đến ngày mai, bởi vì mười vạn đối Trịnh Thiếu mà nói chỉ là một con số nhỏ thì hà cớ gì phải chờ tới ngày mai chứ?
Năm mươi vạn mà hắn cũng chỉ thuận tay là đã lấy ra rồi!
Tiêu Phàm khẽ cười một tiếng, nói:
– Cầm đi.
Tương lai, tiền đồ trong quan trường của tên tiểu tử này có hạn nhưng ở phương diện làm ăn thì chắc chắn đạt được thành tựu khó lường. Tướng mạo của hắn đã biểu hiện rất rõ điều đó.
– Ôi, được được, A Hổ….
Trịnh Minh Duệ vội vàng nói.
A Hổ vẫn luôn đứng sau lưng Trịnh Thiếu liền vội vàng cầm cặp mật mã đặt ở trên bàn. Trọng lượng của năm mươi vạn tiền mặt cộng với chiếc cặp mật mã cũng không hề nhẹ.
Trịnh Minh Duệ đích thân mở cặp mật mã ra, chuyển sang Tiêu Phàm, một cái cặp tràn đầy những tờ tiền giá trị trăm đồng được sắp xếp rất chỉnh tề, giấy niêm phong của ngân hàng cũng chưa được tháo gở.
– Nhất ca! Anh kiểm lại đi.
Tiêu Phàm gật đầu một cái, nhưng lại trực tiếp đóng cặp mật mã lại, căn bản không kiểm tra làm gì. Trịnh Minh Duệ buôn bán làm ăn tuyệt đối sẽ không động tay động chân trên những thứ này, đó chính là phép tắc không thể phá hỏng, nếu như phá hỏng một lần thì coi như bảng hiệu dã bị đập bỏ.
Hơn nữa, ở trước mặt người Tiêu gia phá hỏng phép tắc như vậy là một chuyện nguy hiểm thế nào chứ?
– Được, Tiểu Duệ, tạm biệt.
Tiêu Phàm đứng dậy, không thèm nán lại phút nào, vừa mới buông xuống một câu liền hời hợt cầm cặp mật mã lên.
A Hổ ngạc nhiên đến giật nảy người, hai cặp mắt vốn lim dim chợt trợn to.
Thật không nhìn ra tay chân của tên ma ốm này lại lợi hại như vậy! Cho dù là A Hổ – hắn có sức lực vô tận cũng không thể nào dùng một ngón tay nâng một vật nặng mười kí lô ram mà không tốn chút hơi sức nào như vậy. Ở trong tay Tiêu Phàm vật nặng mười kí lô ram cũng không khác gì một món đồ chơi trẻ em.
A Hổ liền có một cái nhìn mới đối với Tiêu Phàm.
– Ôi, Nhất Ca, sao lại gấp gáp như vậy… Chúng ta đã lâu không có ngồi cùng nhau uống trà, hôm nay để em đãi khách, chúng ta hàn huyên một chút nha a?
Trịnh Minh Duệ vội vàng nói.
Ngược lại lần này là hắn có thành ý, không ai không muốn kết giao với người của Tiêu gia cả! Tuy rằng sở thích của Nhất ca có chút đăc biệt, đường đường là trưởng tôn của Tiêu gia lại “Đi tu” thực sự khiến cho người khác không ngờ được, nhưng bảng hiệu của Tiêu gia không phải là giả, thỉnh thoảng Nhất ca cũng xuất ra một món hàng có giá trị như thế đã khiến cho Trịnh Minh Duệ mở mang tầm mắt.
Trịnh Minh Duệ vẫn luôn suy nghĩ những món đồ chơi có giá trị trong tay Nhất ca này rốt cuộc là ở đâu ra.
Muốn nói là nhặt đồ còn sót à? Hiện nay, tại thành phố Kim Mãn ở thủ đô, ngươi đi đâu để nhặt lọ thuốc hít tráng men chánh tông Khang Hi như thế này chứ? Nếu thật sự có thì đã sớm bị người ta nhặt từ lâu rồi.
Có lẽ đây chính là nội tình của nhất đẳng hào môn thế gia!
Trịnh Minh Duệ tuyệt đối không ngờ là vật này đúng là do Tiêu Phàm nhặt được ở trường cao trung vào mười năm trước.
– Tiểu Duệ! Cảm tạ, để anh mời khách, trà anh đã uống rồi, lần sau đi.
Tiêu Phàm cười cười, vỗ vai Trịnh Minh Duệ, mang theo cặp mật mã rời khỏi căn phòng trang nhã đó. Chiếm ba mươi vạn tiện nghi thì mời cậu ta uống trà là chuyện đương nhiên. Tiêu Phàm cũng không ghét cách thức chiếm tiện nghi này của Trịnh Minh Duệ, ít nhất cũng chiếm ở ngoài sáng, cũng không khoe khoang mình chiếm được tiện nghi.
– Được rồi Nhất Ca! Anh đi cẩn thận… Lần tới em mời anh.
Trịnh Minh Duệ cuống quýt cuối người chào, mặt mũi tươi cười.
Hắn chỉ đi một chuyến đến Thất Tinh Quan, mất không đến một giờ đã kiếm được ba mươi vạn, đi nơi nào tìm được chuyện tốt như vậy chứ?
Tiêu Phàm vừa ra khỏi cửa, cửa phòng bao bên cạnh cũng vừa mở ra, một cô gái tuổi còn trẻ cùng với một con mèo mun lớn đi ra. Tiêu Phàm thuận tay giao cặp mật mã cho Tân Lâm, bóng đen chợt lóe lên trực tiếp chui vào lòng Tiêu Phàm, thò đầu ra nháy nháy mắt, meo meo vài tiếng thị uy với Tân Lâm, dáng vẻ rất đắc ý.
Khi cười, nơi khóe miệng của Tân Lâm hiện lên một nếp nhăn.
A Hổ thấy cái tư thế này thì giương mắt nhìn đến đờ đẫn, nói:
– Trịnh Thiếu, người này là ai vậy?
Trịnh Minh Duệ không đếm xỉa tới hắn, nhìn theo bóng lưng Tiêu Phàm, nói:
– Người của Tiêu gia!
– Tiêu gia?
A Hổ lại càng hoảng sợ.
Bỗng nhiên một đôi mắt lạnh lùng quét tới, vẻ mặt tươi cười của Trịnh Thiếu khi đối mặt với Tiêu Phàm vừa nãy trong khoảnh khắc đã sa sầm xuống, lạnh lùng nói:
– A Hổ, có một số việc đừng tùy tiện hỏi, cũng không được ra ngoài nói lung tung, vòng tròn của những công tử ở trong Tứ Cửu Thành này sâu như nước, nếu không cẩn thận tiến vào sẽ không leo lên được.
Trong lòng A Hổ ớn lạnh, gật đầu lia lịa, nói:
– Biết.. Biết rồi ạ! Trịnh Thiếu yên tâm, tôi biết làm thế nào…
– Biết rõ là tốt rồi. Có một số việc chính là trời định, dù ngươi có phục hay không thì ngươi cũng phải chấp nhận sự thật này.
Trịnh Minh Duệ lạnh lùng nói.
Một chiếc xe nhỏ đã được lái ra khỏi Thất Tinh Quan, chạy thẳng đến sân bay thủ đô.
Một giờ sau, một chiếc phi cơ to lớn đâm thẳng lên bầu trời xanh thẳm, đây chính là máy bay đến thành phố Ngân Đô thuộc tỉnh Liêu Bắc. Các hành khách ngồi trong khoang thương gia cảm thấy rất ngạc nhiên khi nhìn thấy một con mèo mun lớn ngồi chiễm chệ trên ghế.
Vốn là vật nuôi lên máy bay phải được được ủy thác vận chuyển, nhưng mỗi lần Tân Lâm đều có thể dễ dàng thuyết phục nhân viên sân bay để mang Hắc Lân vào khoang máy, cũng không biết là cô đã sử dụng thủ đoạn nào.
Hắc Lân ngồi máy bay rất nhiều lần nên giống hệt một tay lão luyện, ngẩng đầu ưỡn ngực tỏ vẻ rất thoải mái.