Đọc truyện Đại Hào Môn – Chương 38: Thất tinh trà liêu
Trà Liêu của Thất Tinh Quan ở thủ đô khá nổi danh.
Trong lịch sử, thủ đô không những có dân số đông đúc mà những người nhàn rỗi có tài sản cũng rất nhiều. Có đủ loại tầng lớp, từ cửu ngũ chí tôn cho đến người dân lao động. lúc rãnh rỗi, mọi người đều yêu thích thưởng thức trà, không cùng đẳng cấp, không cùng mục tiêu nên đương nhiên đối với trà quán cũng không có cùng yêu cầu, bởi vậy ở thủ đô có rất nhiều quán trà với nhiều đẳng cấp khác nhau, số lượng đứng đầu cả nước.
Thông thường thì trà thiện trong chùa cùng với trà liêu trong đạo quan có phẩm cấp tương đối cao trong tất cả những quán trà, nghe nói chỉ có những học giả uyên thâm lui tới, người bình thường thì không có ai vào cả.
Trà Liêu Thất Tinh Quan, nghe tên đã biết ý nghĩa, là quán trà được mở ở bên trong Thất Tinh Quan.
Từ thời kỳ dân quốc, Trà Liêu Thất Tinh Quan chính là nơi tụ tập của tầng lớp thượng lưu, về sau dần dần biến thành một nơi giao dịch đồ cổ ở thủ đô, một số khách trong lúc uống trà, trò chuyện đã nghĩ ra sáng kiến biến nơi này thành nơi buốn bán làm ăn.
Sau khi xây dựng đất nước, một đoạn thời gian rất dài, những giao dịch đồ cổ cũng không còn thấy xuất đầu lộ diện, Thất Tinh Quan cũng được Bộ Tôn Giáo tiếp quản, trở thành Chính Nhi Bát Kinh Đạo Quán, trà liêu cũng bị đóng cửa.
Mãi đến khi cải cách mở cửa, Bộ Tôn Giáo cũng theo trào lưu, lại dần dần đem Trà Liêu trong Thất Tinh Quan khôi phục như thời kỳ dân quốc, mỗi ngày có không ít khách đến nghỉ ngơi thưởng thức trà, nói một chút chuyện về giao dịch đồ cổ.
Tiêu Phàm đang ngồi trong một căn phòng trang nhã tại lầu hai của Trà Liêu Thất Tinh Quan, chậm rãi thưởng thức trà, đôi lông cậu nhíu lại, dường như đang có tâm sự. Thời tiết đã vào thu, nhiệt độ cũng không phải là rất lạnh, bên ngoài bộ y phục màu xanh nhạt, Tiêu Phàm có khoác thêm một cái áo khoác bằng lông cừu, nhưng sắc mặt cậu ta lại tái nhợt. Trên gương mặt điềm tĩnh của cậu ta vốn có bảo quang ẩn giấu cũng không còn thấy nữa, mà có vẻ ốm yếu xanh xao như bị bệnh.
Tiêu Phàm đã thi triển Huyết Tương Thuật, hơn nữa còn một lúc thôi diễn cho bốn người, may mà cậu ta đã luyện Hạo Nhiên Chính Khí đến cảnh giới viên mãn, nên lực thiên cơ phản hệ to lớn không có khiến cho nguyên khí của hắn tổn thương quá nặng nề.
Tiêu Phàm lại một ngày một đêm không nghỉ ngơi mà lập tức chạy đến Thất Tinh Quan uống trà.
Thời gian quả thực đã rất cấp bách, không thể chần chờ thêm giờ phút nào được nữa.
Rất nhiều chuyện nhất định phải tức khắc bắt tay vào làm, nhất định phải giành giật từng giây từng phút đem mọi thứ chuẩn bị cho ổn thỏa trước khi tuổi thọ của Tiêu lão gia chấm dứt, bằng không thì Tiêu lão gia thật sự chạy không thoát đại nạn này.
Chính vì bản thân Tiêu Phàm tinh thông mệnh lý tướng thuật, nên càng cảm giác được sự cường đại của thiên cơ chi lực. Nếu muốn thay đổi họa “Diệt tộc” của Tiêu gia thì ngoại trừ nghịch thiên sửa đổi số mệnh thì Tiêu Phàm không còn đường nào khác để đi cả.
Nhưng mà việc nghịch thiên sửa đổi số mệnh đâu phải là chuyện đơn giản chứ?
Bởi vì tự tiện sửa đổi phong thủy phần mộ tổ tiên của Tiêu gia mà cả nhà Nghiêm Kim Sơn phải bị mất mạng, một khi tướng mệnh cực phú cực quý bị chém đứt thì lão bí thư không tránh khỏi ốm chết, Tiêu An cũng đã định trước nhà tan cửa nát, không có cách nào xoay chuyển cả.
Nhiêu đó cũng đủ thấy, việc tự tiện sửa đổi thiên cơ cho dù có sửa đổi theo chiều hướng tốt hay xấu thì đều là hành động nghịch thiên, nhất định phải trả một cái giá vô cùng lớn.
Thông thường mà nói, kẻ địch núp trong bóng tối kia đã dùng một nhà Nghiêm Kim Sơn; một nhà Tiêu An; lại thêm lão bí thư, cả tám chín tính mạnh đều có tướng mệnh phú quý thọ lọc để cưỡng chế thay đổi vận mệnh của Tiêu gia, đem cả gia tộc hào môn thế gia cực phú cực quý đẩy xuống vực thẳm, toàn bộ gia tộc sắp bị diệt vong. Bây giờ Tiêu Phàm lại muốn kéo Tiêu gia từ vực thẳm trở về thì đương nhiên cũng phải bỏ ra một cái giá cực cao rồi.
Hơn nữa hành động phải nhanh, một khi thọ của Tiêu lão gia tận thì tất cả những nổ lực mà Tiêu Phàm đã bỏ ra trước giờ đều đổ sông đổ bể.
Tiêu Lão gia sống hay chết chính là nhân tố quyết định vận mệnh của Tiêu gia, bởi vì nếu Tiêu lão gia có thể kéo dài tính mạng thì có thể nói là ông cụ đã thoát khỏi ám toán, một lần nữa sống đến số tuổi thọ ban đầu, thiên cơ cũng trở lại quỹ đạo ban đầu, đồng thời họa “Diệt tộc” của Tiêu gia cũng bị tiêu trừ.
Hiện tại, điều Tiêu Phàm phải làm chính là việc đại sự này.
Lần này, Tân Lâm không có đi cùng, cô ở trong một căn phòng trang nhã sát vách, Hắc Lân thì nằm trên một cái ghế tựa, lười biếng nhìn Tân Lâm, nó không muốn thân cận với cô.
Đối với Tân Lâm, con mèo mun lớn này vẫn luôn dùng thái độ này, không xa cũng không gần, thậm chí thỉnh thoảng Tân Lâm còn nhìn thấy vẻ cảnh giác trong mắt của nó, tựa như là nó đang ghen tuông vậy.
Mỗi lần Tân Lâm bắt gặp ánh mắt của Hắc Lân như thế thì vừa bực mình vừa buồn cười.
– Đến đây, cho ngươi cá!
Tân Lâm cầm một con cá khô ở cái đĩa trước mặt lên đưa cho con mèo mun lớn đang nằm bên cạnh.
Mèo mun lớn ngoảnh đầu qua hướng khác, không thèm để ý tới.
– Hừ, cậu không thèm quan tâm ta thì ta cũng không thèm để ý tới cậu.
Tân Lâm giống như một tiểu cô nương đang nổi giận đem cá khô bỏ lại trong đĩa, mà căn cứ theo tuổi tác thì cô vốn chỉ là một tiểu cô nương thôi.
Trà Liêu của Đạo Quan cùng với Trà Thiện của Phật giáo rõ ràng có sự khác biệt, phật gia chú trọng “Tứ đại vai không”, trong lúc uống trà phải yên lặng mà thưởng thức trà, rời xa hồng trần; còn đạo giáo thì chú trọng yên tĩnh tùy theo tự nhiên, trên thực tế lại chú trọng một chữ “Hữu”, tự tại theo đuổi con đường trường sinh. Trà liêu ở Đạo Quan so với trà thiện trong chùa có tồn tại mấy phần khí tức thế tục.
Tại Trà liêu trong Thất Tinh Quang có thể bàn đến chuyện làm ăn, không kiêng thức ăn mặt, ở trà quán trong chùa thì không thể làm như vậy, chỉ có thể quan sát phong cảnh.
Hôm nay không phải là ngày nghỉ, khách đến trà liêu cũng không nhiều lắm, nên hiện tại, trà liêu có vẻ tương đối yên tĩnh.
Tiêu Phàm thưởng thức thức từng ngụm từng ngụm trà.
Mặc dù truyền thừa của Vô Cực Môn khá giống đạo gia, Chỉ Thủy Quan cũng được xem là đạo quan của đạo sĩ, nhưng đối với việc uống trà thì Tiêu Phàm thích đi vào trong chùa hơn, nhưng mà trong miếu lại không tiện nói chuyện giao dịch với người khác nên Tiêu Phàm lựa chọn Trà Liêu Thất Tinh Quan.
Đoán chừng Trịnh Minh Duệ đã sắp đến.
Lúc Tiêu Phàm đang thưởng thức trà thì có một chiếc xe BMW màu trắng đang lái vào bãi đỗ xe phía sau của Thất Tinh Quan. Sau khi xe dừng hẳn thì một gã đàn ông cường tráng bước xuống từ ghế cạnh tài xế, tóc cắt đầu đinh, vóc người lực lưỡng, toàn thân được bao phủ bởi bắp thịt cuồng cuộn, động tác rất nhanh nhẹn mở cửa ghế sau xe ra.
– Trịnh Thiếu, xin mời!
Người đàn ông cường tráng dùng một tay mở cửa xe ra, một tay chìa ra, cung kính nói.
Một đôi giày da sáng bóng bỏ ra ngoài xe, sau đó một cậu thiếu niên khoảng chừng hai mươi tuổi bước xuống xe, âu phục, giày da, tóc chảy bóng bẫy, vóc người cao gầy, mặt mũi khôi ngô, trông có vẻ vô cùng phong lưu phóng khoáng.
Tuy nhiên rất dễ nhận thấy cậu thiếu niên đó có vẻ không thích ứng với loại trang phục này, hắn vừa xuống xe đã dùng sức xoay xoay tay áo, lại kéo kéo cái cà – vạt, dường như hắn có chút khó chịu.
Người đàn ông cường tráng nhịn không được bật cười một tiếng, khẽ hỏi:
– Trịnh Thiếu muốn đi gặp ai vậy? Sao phải nghiêm trang như thế chứ?
– Đi gặp Nhất ca, ta đã nói với cậu rồi mà. Nhưng A Hổ à, một hồi cậu không được nói bậy bạ đó. Nhất ca đó lợi hại lắm, tuy dễ nói chuyện nhưng nếu chọc giận hắn thì ta cũng không cứu được cậu đâu đó.
Trịnh Thiếu trừng mắt với hắn một cái, khẽ cảnh cáo.
– Hả? Lợi hại như vậy sao, ngay cả Trịnh Thiếu mà người này cũng không nể mặt nữa sao?
Người đàn ông vạm vỡ vô cùng kinh ngạc.
– Đương nhiên! Cho nên mới nói cậu chưa thấy qua việc đời, cậu nghĩ rằng ở thành phố Tứ Cửu này, Trịnh Minh Duệ ta là một nhân vật tai to mặt lớn hả? Nói cho cậu biết, sai rồi, quá sai luôn, ở một nơi dưới chân thiên tử này có rất nhiều nhân vật trâu bò, Tiểu Trịnh ta chẳng là thứ gì cả. Nói chung, cậu phải nhớ kỹ cho ta, không được nói lung tung để tránh gặp phải rắc rối.
Trịnh Thiếu vung tay lên, có chút khinh thường nói.
A Hổ liền vâng vâng dạ dạ, trên mặt lộ vẻ kính sợ, từ ghế phía sau lấy ra một chiếc cặp mật mã màu đen, rồi đi sát theo phía sau Trịnh Thiểu, thầm nghĩ không biết vị Nhất ca trong miệng Trịnh Thiếu kia là nhân vật khó lường nào.
A Hổ biết rất rõ cha của Trịnh Thiếu chính là Phó Bộ Trưởng, đừng nói là Phó Bộ Trưởng mà cho dù là phó cục trưởng cục công an thì ở trong mắt bọn họ, A Hổ chả là gì cả.
Nghe Trịnh Thiếu nói như vậy thì chắc chắn lai lịch của cái vị Nhất ca kia so với Trịnh Thiếu phải trâu bò hơn nhiều lắm.
Tiêu Phàm chậm rãi để ly xuống, cậu ta đã nghe được trên hành lang có tiếng bước chân. A Hổ khoảng chừng trên dưới hai trăm ký nên khi hắn giẫm lên sàn nhà bằng gỗ cổ xưa này thì vang lên cót két cót két, tựa hồ cả tòa Trà Liêu này đều rung động.
– Nhất ca!
Cửa vừa mở ra, Trịnh Thiểu liếc mắt liền thấy được Tiêu Phàm đang ngồi cạnh cửa sổ, tức thời mỉm cười, bước nhanh hơn.
Tiêu Phàm mỉm cười vuốt cằm, nói:
– Tiểu Duệ tới rồi đó hả?
Vừa rồi thái độ củaTrịnh Minh Duệ có chút nhún nhường, chức vụ của cha hắn thua kém Tiêu Trạm. Bản thân Trịnh Thiếu ở trong hội quần là áo lượt ở thành phố Tứ Cửu này cũng là một đại nhân vật, không vì nhà hắn có quyền thế mà bởi vì Trịnh Minh Duệ rất có năng lực. Đừng nhìn Trịnh Minh Duệ còn trẻ mà xem thường, hắn khá có danh tiếng ở trong giới đồ cổ ở thủ đô, khi đám thiếu gia quần là áo lượt trong hội Nha Nội chơi đồ cổ thì hắn đảm nhiệm chức vị quân sư, cộng thêm tính tình của Trịnh Minh Duệ rất khiêm tốn, không bao giờ khoe khoang, lại rất biết cách ứng xử nên hắn ở trong đám quần là áo lượt không bao giờ nảy sinh xích mích, và hắn rất được mọi người chào đón.
Trịnh Minh Duệ cũng là người duy nhất trong đám thiếu gia quần là áo lượt có qua lại với Tiêu Phàm.
Mỗi lần đều bởi vì đồ cổ.
Trong tay Nhất ca có rất nhiều thứ tốt, mỗi lần lấy ra đều là vật phẩm quý báu, không có bất kỳ món nào là đồ giả.
– Nhất ca, hôm nay anh có thứ gì tốt muốn cho Tiểu Duệ vậy?
Trịnh Minh Duệ cười hì hì, ngồi xuống trước mặt Tiêu Phàm.
A Hổ thì mang theo cái cặp mật mã đứng sau lưng Trịnh Thiếu, tò mò quan sát vị Nhất ca khó lường trong miệng của Trịnh Thiếu kia. Nhìn thế nào thì hắn cũng cảm thấy người này không có chỗ nào đặc biệt mà còn có vẻ bệnh tật nữa chứ. Nhưng mà nghe nói hiện nay, những thiếu gia nhà giàu đều thích sửa sang sắc mặt mình thành tái nhợt, nói cái gì mà khí chất quý tộc, đây quả thực là việc đáng cười mà.
Té ra khí chất quý tộc chính là ma bệnh như vậy sao?
Khí chất quý tộc như vậy thì Hổ ca chỉ dùng một ngón tay cũng có thể đánh ra mười người như vậy!
Chỉ là chiếu theo thái độ Trịnh Thiếu đối với Nhất ca thì A Hổ cũng không dám lỗ mãng.
Tiêu Phàm mỉm cười, nói:
– Tiểu Duệ, em không phải luôn nhớ đến cái món đồ chơi Khang Hy Ngự Chế kia sao? Hôm nay, anh mang đến cho em này.
Tiêu Phàm vừa nói vừa cầm một cái hộp tinh xảo đẩy tới trước mặt Trịnh Minh Duệ.
Trịnh Minh Duệ vô cùng kinh ngạc, nói:
– Nhất ca! Anh nói là cái ống hít tráng men của Khang Hi Gia sao? Vậy thì em không mang đủ tiền rồi… Giá của món đồ chơi đó tuyệt đối vượt qua mười lăm vạn.
Vừa mới nhận được điện thoại của Tiêu Phàm, bảo hắn đem theo mười lăm vạn tiền mặt đến Trà Liêu Thất Tinh Quan, có một món đồ chơi nhỏ muốn đưa cho hắn. Trịnh Minh Duệ không nói lời nào, lập tức lấy mười lăm vạn chạy tới, hắn chưa từng hỏi là vật gì.
Thân phận của Nhất ca là gì chứ? làm sao có thể trêu đùa Tiểu Duệ hắn được chứ?
Người này chính là trưởng tôn của Tiêu lão gia, là anh trai của Tiêu Nhị ca!
Nhưng Trịnh Minh Duệ không ngờ là Tiêu Phàm mang đến cho hắn lọ thuốc hít tráng men ngự chế của Khang Hi gia. Đây chính là thứ tốt, lần trước Trịnh Minh Duệ tình cờ thấy Tiêu Phàm cầm ở trong tay thì tức khắc nuốt nước miếng, nhưng mà hắn nài nỉ thế nào thì Tiêu Phàm cũng không đổi cho hắn, nên hắn cũng không dám hỏi tới nữa.
Tuy rằng hắn chưa bao giờ thấy Tiêu Nhất ca nổi giận nhưng với khí thế của gia đình người ta, hắn làm sao làm việc lỗ mãng trước mặt Tiêu Nhất ca chứ?