Đọc truyện Đại Hào Môn – Chương 23: Trên trời dưới đất, duy ngã độc tôn!
Đại Hào Môn
Tác giả: Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm Bính
Chương 23: Trên Trời Dưới Đất, Duy Ngã Độc Tôn!
Biên tập: Vân Du
Nguồn: Truyen.org
Gia Cát Ánh Huy ở một căn phòng tại lầu ba của khách sạn này.
Đoán chừng đây là độ cao cực hạn mà Gia Cát Ánh Huy tự nhận là an toàn, nói cách khác dù hắn trực tiếp nhảy xuống không dùng bất cứ dụng cụ trợ giúp nào cũng sẽ không bị thương. Đương nhiên đây là việc mà chỉ có mình Gia Cát Ánh Huy có thể làm được, đổi lại là một người khác thì e rằng sẽ bị rơi đến óc não vỡ tung.
Lầu ba cũng cao đến tám chín thước.
May mắn là từ bãi đỗ xe đến căn phòng đều không có đụng phải người nào cả.
– Anh bạn tên là gì vậy?
Gia Cát Ánh Huy vừa vào cửa thì lập tức hỏi, trong mắt tràn đầy vẻ tò mò.
Đan Tăng Đa Cát ở bãi đỗ xe chờ hắn, nói tới thì trước đó người ta vốn đặt một cái bẫy cho hắn chui vào. Cũng không biết là cái người thanh niên trầm ổn, nhã nhặn lịch sự này cùng với cô gái đột nhiên xuất hiện kia có lai lịch như thế nào.
– Tiêu Phàm cười cười, đáp:
– Tiêu Nhất Hành.
Gian phòng mà Gia Cát Ánh Huy ở rất đúng chuẩn thông thường, những thiết bị trong phòng cũng rất bình thường. Nơi này rất phù hợp với “Tác Phong nghề nghiệp” của Thâu Vương, cố gắng biểu hiện bình thường nhất không hiện chút sơ hở nào, lại càng không khoe khoang.
– Tiêu tiên sinh…
Tiêu Phàm khoát tay áo cắt ngang lời nói của Gia Cát Ánh Huy, sau đó nói:
– Gia Cát tiên sinh, hay là trước tiên ngài hãy xử lý vết thương một chút đi. Tuy rằng đều là vết thương ngoài da nhưng nếu máu chảy quá nhiều thì sẽ dẫn đến thân thể suy nhược.
– Được, vậy thì mời Tiêu tiên sinh chờ một chút.
Gia Cát Ánh Huy cũng không phản đối đề nghị này của Tiêu Phàm, xoay người đi vào phòng vệ sinh, mới vừa đi vào lại thò đầu ra, vừa cười vừa nói:
– Tiêu tiên sinh, ngài không sợ tôi từ phòng vệ sinh chạy mất sao?
Tiêu Phàm mỉm cười, nói:
– Không lo lắng.
Gia Cát Ánh Huy liền giơ ngón tay cái lên.
Chờ khi Gia Cát Ánh Huy từ phòng vệ sinh đi ra thì mới phát hiện trong phòng có thêm một người, chính là cô gái đã ra tay cứu hắn. Tiêu Nhất Hành ngồi ở ghế dựa thưởng thức trà nóng, cô gái thì im lặng đứng bên cạnh hắn, bình thản như nước, không có chút dấu hiệu nào chứng tỏ cô vừa mới giao thủ với một cao thủ nhất đẳng như Tuyết Vực Đao Vương. Nhìn qua chẳng những cô không có chút thương tổn nào, ngay cả quần áo trên người cũng rất chỉnh tề, tóc cũng không có chút rối loạn giống như cô vẫn luôn đứng ở nơi này, cũng chưa từng đi qua chỗ kia.
Gia Cát Ánh Huy vừa thay một bộ quần áo khác, không còn là bộ quần áo hàng hiệu đắc tiền nữa mà là một bộ quần áo rất bình thường. Nếu như hành tung của hắn đã bị bại lộ mà lại mặc quần áo hàng hiệu rêu rao gây sự chú ý thì chẳng phải là không thích hợp sao.
Ngoại trừ sắc mặt có chút tái nhợt thì Gia Cát Ánh Huy cũng không có gì khác thường, một chút cũng không nhìn ra hắn vừa mới bị người ta chém bảy tám nhát đao, toàn thân đều là vết máu cả. Hắn hành tẩu ở trên giang hồ hơn hai mươi năm giành được danh tiếng Thâu Vương Chi Vương lớn như thế thì đương nhiên là năng lực sinh tồn cùng với năng lực ứng biến nhất định phải có chỗ cao thâm rồi.
Gia Cát Ánh Huy nhìn thấy Tân Lâm thì có chút ngẩn người, nói:
– Nhanh như vậy đã bỏ rơi Đao Vương?
Tân Lâm lạnh nhạt nói:
– Muốn giết hắn không dễ dàng nhưng nếu muốn thoát thân thì không phải là vấn đề lớn.
Gia Cát Ánh Huy lại giơ ngón tay cái lên một lần nữa.
Hai người này đúng là trâu bò mà!
Một cô gái xinh đẹp lại trẻ tuổi như vậy, nhìn qua chắc cũng không vượt quá ba mươi tuổi. Trên giang hồ, kỳ nhân dị sĩ không ít nhưng người nổi bật như vậy, ngay cả Tuyết Vực Đao Vương cũng không thể làm gì thì không có nhiều.
– Tiêu tiên sinh, nói trắng ra đi. Hôm nay ngài cứu tôi chắc chắn không phải vì hành hiệp trượng nghĩa. Gia Cát Ánh Huy tôi chính là một người xấu, cho dù ngài muốn hành hiệp trượng nghĩa cũng không tội gì phải cứu tôi cả. Nếu như ngài muốn tôi làm cái gì thì cứ nói thẳng… Mà nè, tôi phải nói trước, nếu như ngài là người của Quốc An vậy thì miễn, cho dù ngài có bắt tôi thì tôi cũng sẽ không đáp ứng bất cứ điều kiện gì.
Cho dù đối mặt với một cao thủ có thể so chiêu với Tuyết Vực Đao Vương cùng một vị cao nhân càng cao thâm hơn thì Gia Cát Ánh Huy vẫn rất có khí phách. Từ trước đến nay, hắn vốn làm việc một mình, là một người có bản lĩnh ưu việt, hắn đều có nguyên tắc của mình nên sẽ không tùy tiện thay đổi.
Hắn không muốn hợp tác với Quốc An cũng vì một nguyên nhân trong quá khứ, Gia Cát Ánh Huy vẫn luôn tự xưng là người giang hồ, chiếu theo quy củ của giang hồ mà hành động. Nếu như người giang hồ mà có hành động bí mật thì sẽ không thể nào giải thích rõ được và dần dần người đồng đạo sẽ bài xích mình.
– Gia Cát tiên sinh…
Tiêu Phàm vừa mới mở miệng liền bị Gia Cát Ánh Huy lên tiếng ngăn chặn.
Gia Cát tướng quân bỗng nhiên trợn to hai mắt, gắt gao nhìn chăm chú vào Tân Lâm, trong miệng kinh ngạc “A” mộ tiếng rồi kêu lên:
– Thuật dịch dung thật là cao minh. Vị tiểu thư này là truyền nhân của môn phái nào? Chậc, thuật dịch dung cao minh như vậy cho dù là Gia Cát ta hay bất cứ người nào khác cũng khó mà nhận ra được…
Gia Cát Ánh Huy vừa nói, vừa liên tục lắc đầu như là hắn vô cùng xúc động.
Tiêu Phàm phá lên cười, vị Thâu Vương Chi Vương này thật là một người đặc biệt. Ngay lúc này mà hắn còn tâm tình để nghiên cứu thuật dịch dung.
Tân Lâm lạnh lùng nói:
– Tốt nhất là ngươi nên quan tâm đến tình hình trước mắt của mình đi.
Gia Cát Ánh Huy vỗ ót một cái, nói:
– Đúng, ngài xem tôi cuối cùng lại vì việc này mà để lỡ chuyện chính đáng… Được rồi, Tiêu tiên sinh có điều kiện gì thì cứ nói ra.
– Gia Cát tiên sinh, chúng tôi không phải là người của Quốc An. Lúc Tông Khách Ba đại sư ngộ đạo có viết tay một cuốn kinh văn quyển thượng, xin lấy ra đi, tôi muốn xem một chút.
Tiêu Phàm thưởng thức nước trà, không nhanh không chậm mà nói.
– Ngài cũng vì quyển kinh văn này mà tới sao? Trời! Tôi cho ngàii biết cuốn kinh văn này đối với bọn Mật Tông Hoàng Giáo đương nhiên là bảo vật vô giá, nhưng ở trong mắt tôi thì nó không có giá trị gì cả. Kinh văn kia tôi đã nghiên cứu cả buổi mà vẫn không hề hiểu. Tiêu tiên sinh à, nếu như ngài không phải là tín đồ của Phật Giáo thì tôi khuyên ngài tốt nhất là bỏ đi vì có cầm cũng vô dụng. Nếu như tôi là ngài thì sẽ tìm thứ gì đó hữu dụng… Tôi đoán là “Tiền chuộc” nhất định không ít, nếu như đã bị ngài đuổi kịp thì cho dù ngài có đòi hỏi nhiều ta cũng sẽ đáp ứng. Trên thế giới này, thứ mà tôi lấy không được cũng không nhiều lắm.
Gia Cát Ánh Huy trầm tư suy nghĩ, dáng vẻ rất thẳng thắn.
Lời Gia Cát Ánh Huy vừa nói cũng không phải là hoàn toàn khoát lát, cho dù hiện giờ hắn lấy không được thì cũng có thể trộm được.
Danh hiệu “Thâu Vương Chi Vương” chẳng lẽ chỉ để gọi cho vui?
– Gia Cát tiên sinh, tôi vẫn muốn lấy kinh văn.
– Trời, ngài thật là cố chấp mà. Được, tôi biết rồi, ngài không không phải là người của Cục Tôn Giáo sao? Ngài đúng là có thể xem hiểu vật kia… Được, tôi đưa kinh văn cho ngàii.
Gia Cát Ánh Huy giơ một tay lên, trong bàn tay trống rỗng liền xuất hiện một quyển kinh văn được bao quanh bằng lụa màu vàng, hoa văn trên tấm lụa cũng màu vàng, giống như đúc với cuốn kinh văn mà hắn trộm được trên người của Đạt Nhĩ Khách Lạt Ma.
– Bắt lấy.
Gia Cát Ánh Huy giơ tay thảy cuốn kinh văn cho Tiêu Phàm.
Tân Lâm đang đứng ở bên cạnh Tiêu Phàm bước lên một bước, đưa tay ra bắt lấy cuốn kinh văn. Sau khi cô xem xét tỉ mỉ qua mới đưa cho Tiêu Phàm.
Đôi lông mày của Gia Cát Ánh Huy bỗng chốc hơi nhíu lại. Trông điệu bộ thì hình như Tân Lâm là “Người hầu” bên cạnh Tiêu Phàm. Chỉ là một người hầu đã có năng lực một mình đấu với Tuyết Vực Đao Vương – Đan Tăng Đa Cát mà không rơi xuống hạ xong thì người thanh niên họ Tiêu này cuối cùng có thân phận gì?
Một cán bộ bình thường ở Cục Tôn Giáo thì làm sao có thực lực lớn như thế?
Tiêu Phàm không thèm quan tâm đến vẻ kinh ngạc của Gia Cát Ánh Huy, chậm rãi mở tấm lụa bọc xung quanh ra, thì ra bên trong là một cái hộp hình trụ, vừa mở hộp ra thì một quyển sách làm bằng da màu đen xuất hiện, cầm vào tay rất là mềm mại, có lẽ nó được làm từ da dê thượng hạng.
Tiêu Phàm liền cầm lên, chậm rãi mở cuốn da dê.
Mặt trên cuốn da dê có vẽ một vị tăng nhân đang ngồi thiền, một tay chỉ lên trời, một tay chỉ xuống đất.
Căn cứ vào ghi chép của Mật Tông Hoàng Giáo thì Tông Khách Ba đại sư chứng minh lời nói của mình bằn cách bày ra tư thế như vậy, ngụ ý là: “Trên trời dưới đất, duy ngã độc tôn!”
Lấy tư cách là người sáng lập đạo giáo, Tông Khách Ba đại sư thật có tư cách nói như vậy.
Sau đó là những kinh văn viết tay chằng chịt, chữ viết vô cùng ẩu. Tân Lâm chỉ liếc nhìn một cái liền đầu óc choáng váng nên lập tức nghiêng đầu qua chỗ khác không nhìn nữa.
Gia Cát Ánh Huy liền cười hắc hắc. Xem ra người xem không hiểu kinh văn không chỉ có mình Thâu Vương Chi Vương hắn.
Nhưng Tiêu Phàm hiển nhiên có thể hiễu rõ, nghiêm túc xem từng chữ từng chữ, vẻ mặt rất chuyên chú. Thỉnh thoảng trong miệng còn khẽ nói thầm một đôi lời, xem ra cậu ta đã hoàn toàn chìm đắm trong kinh văn.
Liên quan tới cử động tay của Tông Khách Ba đại sư trên quyển kinh văn, Mật Tông Hoàng Giáo cũng không phải là chưa từng truyền bản dịch của quyển kinh văn này cho đời sau, nhưng nếu như để nguyên văn thì sẽ có sự khác nhau rất lớn. Bản dịch có xuất xứ từ cao tăng đời sau nên không tránh được việc cao tăng đời sau dịch theo quan điểm của mình. Nói cách khác, những bản dịch lại không thể đại biểu cho những gì Tông Khách Ba đại sư “nói”.
Ít nhất là không thể hoàn toàn truyền tải được, phải nói là Cao tăng đời sao “Nói” mới đúng.
Kinh văn không dài.
Trên quyển da dê nho nhỏ có thể viết được bao nhiêu chữ chứ?
Ước chừng Tiêu Phàm xem khoảng nửa canh giờ thì chậm rãi đóng quyển da dê lại, hai mắt khép hờ suy nghĩ trong chốc lát mới mở mắt ra rồi cầm quyển da dê cất vào hộp hình trụ giao cho Tân Lâm.
– Được rồi, kinh văn đã giao cho ngươi, vậy ta có thể đi được chưa?
Gia Cát Ánh Huy vỗ vỗ tay, đứng dậy, nói. Mặc dù có chút không đành lòng nhưng Thâu Vương cũng biết đối mặt với hai vị trâu bò như vậy thì hắn muốn lấy lại quyển kinh văn là không thể. Huống chi, đây là thù lao tạ ơn người ta đã cứu hắn nên hắn cũng không có dự định là sẽ lấy trở về.
– Gia Cát tiên sinh, hãy bình tình lại, chớ có nóng vội.
Tiêu Phàm mỉm cười khoát khoát tay, ngồi vững vàng trên ghế, không có nửa điểm muốn chấm dứt cuộc nói chuyện.
Gia Cát Ánh Huy cũng không ngồi xuống mà đứng hai tay ông ngực, nhìn Tiêu Phàm, nói:
– Tiêu tiên sinh, có phải ngài cho rằng thù lao này không đủ? Đừng ngại, ngài cứ nói đi, ta sẽ cố gắng thỏa mãn yêu cầu của ngài. Cho dù thế nào thì ta cũng cho rằng cái mạng này của ta rất đáng giá nên thù lao long trọng là điều đơn nhiên, không tính đến việc ngài có ý định thừa nước đục thả câu.
Giọng điệu của Gia Cát Ánh Huy mang theo ba phần châm chọc.
Tính tình của vị Thâu Vương này thật đúng là một Trình Giảo Kim đánh không chết mà.
Tiêu Phàm vừa cười, vừa nói:
– Gia Cát tiên sinh, ta không muốn lấy cuốn kinh văn này của ngài chỉ là ta tạm thời bảo quản trong ba tháng. Trong vòng ba tháng, nếu ngài lấy Trường Xuân Hương đến trao đổi thì ta sẽ trả kinh văn lại cho ngài.
– Cái gì?
Tiêu Phàm nói chưa dứt lời thì Gia Cát Ánh Huy đã nhảy dựng lên, vẻ mặt rất khó tin.
– Kinh văn này ngài cứ cầm lấy đi, không cần trả lại ta đâu. Dùng ba thanh Trường Xuân Hương tới trao đổi kinh văn, vậy mà ngài cũng nghĩ ra được. Kinh văn này ta lấy cũng không thể dùng, cho ngài cho ngài, ta không cần. Hai chúng ta chấm dứt nợ nần nhé!
Tiêu Phàm cũng không tức giận, ánh mắt bình thản nhìn Gia Cát Ánh Huy, mỉm cười, nói:
– Gia Cát tiên sinh, không phải ba thanh Trường Xuân Hương đổi kinh văn mà là dùng chúng để đổi lấy một cái mạng của Thâu Vương Chi Vương. Có lẽ ta nói như vậy thì Gia Cát tiên sinh đã hiểu rõ rồi chứ?
Gia Cát Ánh Huy lập tức trợn tròn mắt nhìn chằm chằm Tiêu Phàm.