Đọc truyện Đại Hào Môn – Chương 22: Mèo mun lớn
Đại Hào Môn
Tác giả: Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm Bính
Chương 22: Mèo Mun Lớn
Biên tập: Vân Du
Nguồn: Truyen.org
– Cho ngươi!
Đột nhiên Gia Cát Ánh Huy giơ tay lên, ánh sáng chói mắt chợt lóe lên, ba cây ngân châm bay thẳng đến Đan Tăng Đa Cát. Ngay sau đó một tiếng vang dội lại, một đám khói mù nổ tung giữa hai người, trong nháy mắt đã che khuất hoàn toàn cơ thể của Gia Cát Ánh Huy.
– Hừ!
Đan Tăng Đa Cát lạnh lùng hừ một tiếng, hất tay áo một cái, bắt lấy toàn bộ ba cây ngân châm, sau đó ánh đao chợt lóe lên, cả người hắn như một mũi tên đã rời khỏi cung bắn thẳng tới phía trước, đột nhiên hắn nhảy vọt qua đám khói mù rồi lướt về phía trước.
– Trời ơi, ngươi biến thái à!
Một lát sau, Gia Cát Ánh Huy đã lách mình chạy khoảng mười thước về phía trước. Thật ra hắn cũng không trông chờ là ba cây ngân châm có thể thương tổn được đệ nhất dũng sĩ được mệnh danh là Tuyết Vực Đao Vương, nhưng mà trong lúc nguy cấp Gia Cát Ánh Huy đã dùng kế kim thiền thoát xác đánh tới rồi lặng lẽ chuông mất.
Thông thường thì kế này rất hữu dụng, những đối thủ ngang tay đều sẽ luống cuống tay chân một hồi, chút thời gian đó cũng đủ cho Gia Cát Ánh Huy trốn thoát. Nói về đánh nhau thì hắn không phải là địch thủ của Đan Tăng Đa Cát nhưng nói về chạy trốn thì Thâu Vương cũng không cần phải sợ Đao Vương!
Ai ngờ đâu Đan Tăng Đa Cát căn bản không để ý đến trong đạn khói có cái gì kỳ lạ hay không đã trực tiếp xông qua đám khói mù chạy đến.
Gia Cát Ánh Huy nghe sau lưng có tiếng gió gào thét nên vội vàng quay đầu nhìn lại thì liền thấy chiết đao sáng bóng chỉ cách cổ mình có mấy bước. Lần này thì Gia Cát tướng quân thật sự là vong hồn dưới chiết đao rồi.
Tên này cũng quá biến thái, không sợ chết nha.
Trong lúc này, dù là Thâu Vương Chi Vương có đầy rẫy mưu kế cũng không kịp dùng bất cứ phương pháp gì, chỉ có thể trơ mắt nhìn chiết đao sáng bóng mang theo không khí rét buốt đâm thẳng tới chiếc cổ mềm mại của mình.
Một tiếng nũng nịu vang lên.
Đúng vào lúc này, một luồng ánh sáng chói mắt từ bầu trời chiếu xuống, lướt qua đỉnh đầu của Gia Cát Ánh Huy, chạy thẳng đến Tuyết Vực Đao Vương.
– Leng keng…
Âm thanh kim loại va vào nhau lanh lảnh vang lên không ngớt.
Tuyết Vực Đao Vương liền lùi lại mấy bước, sắc mặt cứng rắn như nham thạch cuối cùng cũng thay đổi, cặp lông mày chợt nhíu chặt, gắt gao nhìn một cô gái trẻ đang đứng cách đó không xa. Cô gái này có dáng người thon thả, thướt tha; bàn tay nhỏ bé trắng noãn như ngọc đang cầm một thanh nhuyễn kiếm cực mỏng, cực nhỏ chỉa về phía Tuyết Vực Đao Vương, thanh kiếm không ngừng rung động.
– Ngươi là ai?
Đan Tăng Đa Cát lạnh lùng hỏi.
Hắn bị người khác công kích liên tiếp bảy chiêu mà bản thân chỉ có thể dùng bảy đao để ngăn chặn trong khi không thể đánh trả lại một chiêu. Dù cho hắn có đối mặt với tập kích bất ngờ thì tình hình như thế này cũng chưa từng xảy ra với Tuyết Vực Đao Vương.
Đệ nhất cao thủ của cao nguyên Tuyết Vực lập tức ý thức được bản thân mình gặp được đối thủ chân chính, mà còn ở trên Thâu Vương Chi Vương đã chạy thoát kia một cấp bậc.
– Hãy buông tha cho hắn!
Tân Lâm không trả lời câu hỏi của Đan Tăng Đa Cát, chỉ lạnh nạt nói.
Đan Tăng Đa Cát lạnh lùng hừ một tiếng, hít một hơi thật sâu, trống ngực đánh thùng thùng, từ từ giơ thanh chiết đao lên, mặt mũi rất nghiêm túc dè chừng, hoàn toàn không giống với vẻ ung dung thoải mái như khi đối mặt với Gia Cát Ánh Huy vừa rồi.
Tân Lâm im lặng không thèm nói thêm gì nữa, nhuyền kiếm trong tay đã ngừng rung động lại trực tiếp chỉa thẳng về phía Đan Tăng Đa Cát.
Sự việc thay đổi trong chốc lát, Gia Cát Ánh Huy cũng trố mắt đứng nhìn, vẻ mặt vô cùng ngạc nhiên không hiểu lý do tại sao.
Có trời mới biết là cái vị cứu tinh đã cứu hắn thoát chết trong gan tấc này là từ đâu đi ra? Lại càng không biết vì sao người này lại muốn cứu hắn. Nhưng mà sự việc đã phát sinh như vậy thì Thâu Vương Chi Vương cũng rất khôn ngoan mà thầm nghĩ:
– Lúc này không đi còn đợi lúc nào nữa?
Gia Cát Ánh Huy cong người một cái rồi nhảy qua một chiếc xe nhỏ chạy về phía lối đi cách đó khá xa, vì ở nơi đó hắn có để một chiếc xe ô tô dự phòng.
Thâu Vương Chi Vương vừa chuyển động thì Tuyết Vực Đao Vương cũng chuyển động, miệng gầm nhẹ một tiếng, chiết đao trong tay liên tục vung vẩy đâm thẳng về phía Tân Lâm. Hắn tuyệt đối không thể giương mắt nhìn Gia Cát Ánh Huy chạy mất.
Đoạt lại quyển thượng kinh văn mà Ba đại sư viết tay chính là mệnh lệnh mà thủ lĩnh Đại Lại Ma đã hạ cho hắn, nếu như hắn không thể hoàn thành được nhiệm vụ này thì khi trở về hắn nhất định sẽ bị Đại Lạt Ma trừng phạt, một việc quan trọng liên quan đến tính mạng như vậy thì Tuyết Vực Đao Vương làm sao có thể buông tha người này được chứ!
Âm thanh đao kiếm va chạm vào nhau tinh tế như ngọc thạch lại lần thứ hai vang lên, ngay từ đầu âm thanh này còn có tiết tấu rõ ràng nhưng sau một khắc đã biến thành một âm thanh dài “Xoẹt….”, cũng không phân biệt được là bọn họ đã giao thủ bao nhiêu chiêu rồi.
– Con mẹ nó, hai người đều biến thái!
Khi Gia Cát tướng quân nghe âm thanh đao kiếm khủng bố vang lên thì bỗng rùng mình, nhịn không được mà lên tiếng quát mắng một câu. Đương nhiên là vừa rồi, Đan Tăng Đa Cát không có xuất hết toàn lực, nếu không thì hắn không phải là toàn thân rỉ máu mà là đầu lìa khỏi cổ, máu chảy ùng ục ùng ục không ngừng rồi.
Hắn mặc kệ cô bé kia rốt cuộc là ai, có thể chống đỡ nổi Đan Tăng Đa Cát hay không thì trước mắt việc quan trọng nhất là Thâu Vương Chi Vương phải nhanh chóng chạy thoát thân cái đã. Ba bước gộp thành hai bước chạy vọt tới chiếc xe màu đen hiệu Phong Điền có rèm che, thò tay mở cửa xe rồi lập tức đặc mông ngồi xuống ghế của tài xế.
– Trời đất! Ngươi là ai?
Sau một khắc, Gia Cát tướng quân lại nhảy dựng lên, kinh ngạc đến trợn to hai mắt nhìn chằm chằm vào một cậu thanh niên trẻ tuổi đang ngồi kế bên ghế tài xế.
Với thị lực sắc bén của Thâu Vương Chi Vương mà trước khi lên xe lại không hề phát hiện chỗ ngồi kế bên ghế tài xế đã có người ngồi.
Không đúng!
Trong xe này không chỉ có một người ngồi.
Ngay sau đó, Gia Cát Ánh Huy chỉ cảm thấy sau ót ớn lạnh, theo bản năng đã phát giác có một luồng hơi thở cực kỳ nguy hiểm, dường như là bản thân mình vừa có hành động nào thì người phía sau bất cứ lúc nào cũng có thể xuất thủ lấy đi tính mạng của mình.
Gia Cát Ánh Huy không dám quay đầu lại, trong chớp mắt liền liếc nhìn kính chiếu hậu.
Trời đất!
Ngay cả quỷ ảnh cũng không thấy một cái!
Nhưng mà luồng hơi thở cực kỳ nguy hiểm kia lại rất chân thực, hắn cảm giác như đã có một con dao nhỏ kề phía sau cổ của mình vậy.
– Ngươi… Ngươi vừa rồi cũng ở đại sảnh tiệc rượu, ta đã gặp qua ngươi, ngươi là…
Gia Cát Ánh Huy không dám lộn xộn, tròng mắt đảo liên tục, đột nhiên hắn nghĩ tới là mình quả thật đã gặp qua cậu thanh niên này, hình như là cán bộ của Cục Tôn Giáo, đã cùng với Đạt Nhĩ Khách Lạt Ma bắt tay, tán gẫu đôi ba câu.
Tiêu Phàm liền cười, để lộ hàm răng trắng tinh chỉnh tề.
– Gia Cát tiên sinh, nếu ta là ngươi thì ta sẽ lập tức rời khỏi nơi này rồi mới nói chuyện.
Giọng nói êm dịu làm cho người cảm giác ngập tràn vui sướng, tựa như hai người bọn họ là bạn cũ lâu năm gặp lại vậy.
– Được.
Gia Cát Ánh Huy cắn răng, gật đầu một cái. Hắn cũng không biết tại sao mà mặc dù Tiêu Phàm nhã nhặn, lịch sự, trầm tĩnh không biểu lộ một chút độc ác nào nhưng hắn lại cảm thấy da đầu tê dại, vô cùng khẩn trương, không hề mở miệng phản bác lời nói của Tiêu Phàm.
Tính cách của Gia Cát tướng quân rất đặc biệt, cho dù Tuyết Vực Đao Vương có chém hắn đến máu thịt lẫn lộn, khắp người đều là vết thương thì hắn cũng theo đó mà mắng chửi không ngừng. Tại tiệc rượu sang trọng ở khách sạn bảy sao, phần lớn là những nhân vật quan trọng trong giới chính trị, lấy tư cách là một nhân vật tiếng tăm lừng lẫy trong giới thương nhân, Gia Cát tướng quân vẫn giữ tác phong nhanh nhẹn, đi qua đi lại như con thoi trong đó, cùng Đại Vương dầu hỏa nâng chén uống rượu, cùng người mẫu thế giới tán tỉnh cười đùa, không lộ một kẽ hở nào, trang nghiêm như một thương nhân giàu có một phương. Nhưng một kẻ ở khu nhà ổ chuột bẩn thỉu nhất cũng có thể thấy bóng dáng của Thâu Vương Chi Vương cùng một đám người dân lao động lăn lộn chung một chỗ, cùng uống loại rượu trắng rẻ tiền nhất, ăn một nồi lẩu rất cay mà chỉ lên trời mắng chửi, tại sao ai cũng nhìn không ra hắn và những người đó có gì khác nhau.
Chỉ duy nhất có người thanh niên nhã nhặn lịch sự, nhu hòa này lại cho hắn áp lực to lớn như vậy.
Con mẹ nó, sao kỳ lạ vậy!
Trong lòng Gia Cát Ánh Huy âm thầm chửi một câu, tay chân cũng không có nữa điểm chậm trễ, nhanh nhẹn nổ máy, linh hoạt lái xe rời khỏi bãi đậu xe của khách sạn.
Mặc dù võ công của hắn thua xa Đan Tăng Đa Cát nhưng bởi vì hắn đề phòng nghiêm ngặt che chở những bộ phận quan trọng nên hắn chỉ bị thương ngoài da, nhưng mà máu chảy hơi nhiều, hắn phải nhanh chóng nghĩ biện pháp cầm máu mới được.
Xe có rèm che hiệu Phong Điền rời khỏi khách sạn Đức Vân lái vào một bãi đậu xe của một khách sạn khác, ước chừng là xe chạy gần mười phút .
Hai người lại đi vào thang máy cách đó không xa.
Gia Cát Ánh Huy cũng không muốn để cho người khác thấy bộ dạng hiện tại toàn thân rỉ máu kinh khủng của hắn, không nói là sẽ hù dọa người khác mà còn thu hút sự chú ý của mọi người, vì vậy từ thang máy ở bãi đỗ xe đi lên căn phòng của mình ở tầng trệt là một biện pháp hay nhất.
Mới vừa từ trong xe bước ra, bóng đen chợt lóe lên, Gia Cát Ánh Huy lại càng hoảng sợ lui về phía sau hai bước.
Thâu Vương Chi Vương bị người khác chém đến máu thịt lẫn lộn nên có chút sợ bóng sợ gió.
– Con mẹ nó!
Đợi đến khi Gia Cát Tướng Quân nhìn rõ thì không nhịn được mà mắng một câu thô tục.
Lại là một con mèo mun to lớn nhảy ra từ ghế sau của xe ô tô, chuẩn xác mà chui vào lòng ngực của Tiêu Phàm. Sau đó, hai lỗ tai của nó dựng lên, hai mắt nhìn trừng trừng Gia Cát Ánh Huy, há miệng kêu: “Meo meo”, nhe răng đe dọa Gia Cát Ánh Huy.
Trời, lão tử tung hoành giang hồ hơn hai mươi năm mà thiếu chút nữa bị một con mèo dọa đến tè ra quần?
Gia Cát Ánh Huy gần như chửi ầm lên!
Mèo mun lớn từ trong lòng ngực của Tiêu Phàm vươn ra bộ móng vuốt, năm cái vuốt nhọn hoắc xòe ra đen nhánh, vô cùng sắc bén; ánh mắt xanh biếc của mèo mun lớn tiếp tục đe dọa Gia Cát Ánh Huy, giống như là nó có thể nghe hiểu được lời của hắn và đang nhìn về hắn mà ra oai.
Tiêu Phàm mỉm cười, lạnh nhạt nói:
– Gia Cát tiên sinh, tính tình Hắc Lân không được tốt, ngài tốt nhất là đừng nên chọc giận nó.
– Ngươi là đang uy hiếp ta sao? Dùng một con mèo để uy hiếp ta?
Gia Cát Ánh Huy quát.
Chiết đao của Tuyết Vực Đao Vương cũng không hù dọa được lão tử! Đừng cho là hiện nay, khắp người ta rỉ máu thì thật sự mất đi sức chiến đấu, chỉ cần không gặp mặt đối thủ biến thái như Tuyết Vực Đao Vương nữa thì cho dù là ba đến năm kẻ khỏe mạnh Thâu Vương cũng không thèm để vào mắt.
Tiêu Phàm cười cười, nói:
– Đó không phải là uy hiếp mà là một lời khuyên chân thành, ngươi không thể tưởng tượng được lực sát thương của Hắc Lân như thế nào đâu.
Gia Cát Ánh Huy nhìn thân hình to lớn không giống như bình thường của Hắc Lân, lại nhìn móng vuốt dài hơn một tấc của nó thì âm thầm nuốt một ngụm nước bọt, không hề phản bác nữa.
Gia Cát Ánh Huy không phải là người không có kiến thức, lực sát thương của loại mèo mun lớn này có đôi khi thực sự vượt qua một con chó lớn hung hãn, mà động tác của con mèo lại nhanh nhẹn hơn con chó rất nhiều.
– Đây hình như là Ly Hoa Miêu? Rất thuần chủng!
Gia Cát Ánh Huy thu hồi lòng đối địch với con mèo mun, bắt đầu đánh giá từng góc độ của con mèo mun lớn, trong miệng thì tấm tắc khen ngợi.
Ly Hoa Miêu chính là mèo chính quốc, rất hiếm gặp loại mèo đen huyền mà loại thuần chủng lại càng hiếm gặp hơn. Loại mèo Ly Miêu Hoa thuần chủng có một màu đen huyền như vậy cực kỳ hiếm thấy, ở trong mắt một số người yêu mèo, con mèo này quả thật có giá trị liên thành.
– Thâu Vương Chi Vương quả nhiên rất tinh mắt.
Tiêu Phàm mỉm cười.
Mèo mun lớn cũng thu móng vuốt về, lười biếng híp mắt lại, không thèm để ý tới Gia Cát Ánh Huy nữa.
– Đương nhiên, có thứ tốt gì mà lão tử chưa thấy qua chứ?
Trong lòng Gia Cát Ánh Huy lẩm bẩm một câu rồi cùng Tiêu Phàm tiến vào thang máy.