Đại Đường Cuồng Sĩ

Chương 459: Nghi vấn mê án


Đọc truyện Đại Đường Cuồng Sĩ – Chương 459: Nghi vấn mê án

Trương Lê cười khổ một tiếng:
– Nếu như ta có thể nghĩ ra là ai làm, ta còn tìm đến ngươi sao? Bây giờ ngươi lại hỏi ta.

Dừng một chút, dường như Trương Lê nghĩ đến cái gì, kinh ngạc nhìn Lý Trân:
– Chẳng lẽ ngươi biết?

Lý Trân cười cười:
– Ta đương nhiên cũng không biết, nhưng ta có thể từ các loại ích lợi đan xen suy đoán một chút, có lẽ sẽ nhìn ra chút manh mối.

– Ta nguyện ý nghe đại tướng quân phân tích.

Lý Trân cười ha hả:
– Không ngờ lại gọi ta là đại tướng quân, xem ra ngươi gặp được Tửu Chí ngoài cửa.

Nói đùa một câu, lúc này Lý Trân mới thong thả nói:
– Kỳ thật Võ Du Ninh được sắc phong làm Yến Vương đã đụng chạm đến lợi ích của rất nhiều người, Võ Tam Tư, hoàng tộc Lý thị, Thái Bình công chúa, …v…v. Nhưng người muốn giết Võ Du Ninh lại càng nhiều, hình như từ trước đến nay Võ Du Ninh mâu thuẫn rất sâu với Nhị Trương, còn có người trong Võ thị ghen ghét Võ Du Ninh, thậm chí cả một số quý tộc Quan Lũng mà y đắc tội. Theo ta được biết, họ Độc Cô từng tuyên bố, sẽ không để cho Võ Du Ninh còn sống rời khỏi Lạc Dương.

– Nói không sai chút nào, năm kia y vì trưng thu quân lương mà vét sạch ba mươi hai kho lúa của gia tộc Độc Cô, hai bên đã không đội trời chung rồi, chẳng lẽ ngươi cảm thấy là họ Độc Cô làm?

– Độc Cô gia nói cũng chỉ là nói thôi, bọn họ nếu có chút quyết đoán này, cũng sẽ không co đầu rụt cổ ở Trường An nhiều năm như vậy, không thể nào là Độc Cô gia.

– Ta thật sự thấy hồ đồ rồi đấy.

Lý Trân vừa cười vừa nói:
– Kỳ thật đối phương đánh tàn phế Võ Du Ninh mà không giết, cũng đã lộ ra chút đầu mối. Đầu tiên có thể bài trừ Võ Tam Tư, người của y đến trễ, bị bắt tại chỗ, tiếp theo bài trừ nhị Trương và những người còn lại trong gia tộc họ Võ, nếu như là bọn họ, Võ Du Ninh chết chắc không thể nghi ngờ, sẽ không lưu lại cái mạng cho y.


– Chẳng lẽ là hoàng tộc Lý thị?
Trương Lê hơi hiểu được.

– Ta cũng cho rằng là hoàng tộc Lý thị, tuy nhiên không biết là ai giết Võ Du Ninh, chỉ đánh thương mà không giết chết, hạ thủ lưu tình, ngươi cảm thấy ai có khả năng lớn nhất?

Trương Lê cắn chặt môi, y nghĩ tới một người, chỉ có nàng mới không thật sự giết Võ Du Ninh, hơn nữa nàng cũng là người biết chuyện. Lý Trân biết Trương Lê đã thông suốt, lại thản nhiên cười nói:
– Tiếp theo thích khách từ Trường An đã nhắm vào Võ Du Ninh rồi, sở dĩ đến trấn Song Kiều mới động thủ, chính là vì muốn vu oan cho Võ Tam Tư. Người này dùng trăm phương ngàn kế, từ ba năm trước đã làm loại việc này, lần này lại lặp lại chiêu cũ, đáng tiếc Tào Văn đã mất đi cơ hội trở thành Tướng quốc.

Trương Lê không hiểu nhìn Lý Trân, y hoàn toàn không hiểu được thâm ý của Lý Trân ẩn sâu trong những lời này.

Trong cung Thái Sơ, Trương Xương Tông và Trương Dịch Chi tránh ở phụ cận tẩm cung, tạm thời né tránh lửa giận của Võ Tắc Thiên. Hai người bọn họ thấy Võ Tắc Thiên tức giận rất nhiều lần, nhưng chưa từng thấy bà ta tức giận như vậy bao giờ, dường như chỉ cần bà ra lệnh một tiếng, tất cả mọi người trong cung sẽ bị chém tận giết tuyệt.

Tuy rằng Trương thị thật sự không muốn đi trêu chọc lão thái bà lúc này, nhưng bọn họ biết rằng, nếu bọn họ không khuyên giải bà ta, Võ Tam Tư sẽ hoàn toàn xong đời, kế hoạch trọng yếu nhất của bọn họ cũng sẽ tan tành.

Hai người nơm nớp lo sợ đi đến trước tẩm cung của Võ Tắc Thiên. Lúc này Hạ Trung lén lút từ trong cung đi ra, khẽ nói với hai người:
– Thánh thượng cực kỳ đau đầu, tạm thời không nổi giận.

Hai người liếc nhau, chậm rãi đi vào trong cung.

Lúc này đầu Võ Tắc Thiên đau như muốn nứt, bà không muốn lại tức giận, nhưng nghĩ đến tâm huyết của mình nhiều năm như vậy lại tiêu vong trong một đêm, bà sao có thể không đau lòng, sao có thể không hận thấu xương. Bà đã ra lệnh bắt tùy tùng của Võ Du Ninh và thủ hạ của Võ Tam Tư toàn bộ dùng hình đánh đến chết, tướng quân trú đóng canh phòng Triệu Văn Liệt cũng cách chức điều tra, mặc dù như thế vẫn khó có thể bù đắp tổn thương trong lòng bà.

Tuyển Võ Du Ninh làm người kế thừa hoàng vị là kết quả suy tính trong nhiều năm của bà, bà không có khả năng đem trả lại ngôi vị hoàng đế cho Lý thị, chỉ có thể rơi vào tay Võ thị, bà mới có thể sáng tạo lịch sử. Nhưng người gia tộc họ Võ thật sự không ưa được, chỉ còn một Võ Du Ninh hơi khiến bà vừa lòng, nhưng lúc này đây, Võ Du Ninh thành tàn phế, bà hoàn toàn tuyệt vọng.

Võ Tắc Thiên thống khổ không chịu nổi nhắm mắt lại, yên lặng chịu đựng cơn đau đầu. Lúc này, bà bỗng nhiên có cảm giác có người nhẹ nhàng xoa bóp đầu cho mình, vừa mở mắt, đã thấy Trương Xương Tông quỳ gối cẩn thận mát xa đầu cho mình, mà Trương Dịch Chi thì ở bên này quỳ gối đấm hai chân.


Trong lòng Võ Tắc Thiên cảm động, không khỏi khe khẽ thở dài, vẫn là hai sủng thần này quan tâm mình, lửa giận trong nội tâm bà chầm chậm biến mất.

Lúc này, Trương Xương Tông dịu dàng nói:
– Nếu án tử đã xảy ra, bệ hạ tức giận cũng vô dụng, sao không sai người có năng lực đi điều tra án này, đưa hung thủ ra trước pháp luật?

Võ Tắc Thiên hơi thở nhẹ nói:
– Nếu Lai Tuần Thần còn sống, tin rằng y nhất định sẽ tìm ra hung thủ cho trẫm, chỉ y mới thật sự suy xét thay trẫm, những đại thần khác đều có tư tâm!

Trong lòng Trương Xương Tông mừng thầm, lại nhỏ giọng đề nghị:
– Chúng thần đề cử Võ Ý Tông đến điều tra án lần này. Y khôn khéo có năng lực, tuyệt không thua gì Lai Tuấn Thần năm đó, bệ hạ không ngại thử một chút.

Tuy rằng Võ Tắc Thiên tâm phiền ý loạn, nhưng cũng không hồ đồ, bà biết hậu quả nếu để Võ Ý Tông điều tra vụ ám sát này, bà nhắm mắt không nói, sau một lúc lâu nói:
– Trẫm đã chiếu lệnh Ngự Sử đài liên thủ với Hình bộ điều tra án này, chờ bọn họ điều tra một chút! Nếu thật sự không tra ra kết quả, lại để Võ Ý Tông tiếp nhận.

Hai huynh đệ đụng phải một cái đinh mềm, trong lòng thực không cam tâm. Trương Dịch Chi lại nói:
– Bệ hạ, kỳ thật vụ án này rõ ràng không phải do Lương Vương gây nên, bệ hạ sao lại trách y?

– Trẫm biết không phải là y làm, nếu thật sự là y làm, trẫm đã sớm làm thịt y, nhưng y cũng rắp tâm bất lương, không phải sao? Y cũng muốn giết Võ Du Ninh, chỉ có điều đến trễ một bước thôi, chỉ bằng động cơ này của y, hung hăng xử phạt y có gì không đúng?

Huynh đệ Trương thị không dám nhiều lời nữa. Bọn họ vốn định đề cử Tào Văn làm tướng quốc, thay thế ghế trống Địch Nhân Kiệt qua đời, nhưng thế cục lúc này, thật sự không thể mở miệng, để sau hãy nói vậy!

Càng làm cho huynh đệ Trương thị uể oải chính là, Võ Tam Tư bị phạt chắc chắn sẽ làm y chán nản trong một thời gian, điều này làm cho kế hoạch của bọn họ gặp phải một chướng ngại rất lớn.


Mặc dù bọn họ hận không thể lập tức giết chết Lý Trân, nhưng bọn họ cũng biết, chuyện này không thể không tạm thời hoãn lại, gấp cũng không gấp được.


Lúc xế chiều, Võ Du Kỵ mặt đầy nước mắt từ trong xe ngựa đi ra, đi vào phủ của mình, lửa giận tràn ngập chiến thắng khiếp nhược trong nội tâm y. Y bước nhanh hơn đến thư phòng của Thái Bình công chúa.

– Cút ngay!

Võ Du Kỵ hung hăng đá ngã một tên hoạn quan giữ cửa, một cước hung hăng đá văng cửa chính thư phòng, trong phòng là một cảnh xấu xa, Cao Tiễn quần áo không chỉnh tề đứng lên từ trên người Thái Binh công chúa, vẻ mặt xấu hổ, Thái Bình công chúa vội kéo một cái khăn lông qua, che khuất hạ thể, vẻ mặt nàng giận dữ trừng mắt nhìn Võ Du Kỵ, hô lên:
– Ngươi vào đây làm gì?

Võ Du Kỵ căm tức Cao Tiễn. Cao Tiễn thầm thở dài một tiếng, bước nhanh ra ngoài.
– Cao lang!
Thái Bình công chúa gọi y, bước chân Cao Tiễn hơi do dự một chút, vẫn rời khỏi thư phòng không quay đầu lại.

Trong lòng Thái Bình công chúa cũng tức giận dị thường, nàng lấy quần áo bên cạnh nhanh chóng mặc vào, chậm rãi đến trước mặt Võ Du Kỵ, bỗng đưa tay hung hăng tát y một cái, chỉ ra bên ngoài hô to:
– Cút ra ngoài!

Võ Du Kỵ vẫn không nhúc nhích, lửa giận làm ngực y phập phồng. Y sớm không quan tâm người phụ nữ này lêu lổng với nam nhân bên ngoài, mười mấy năm trước bọn họ đã thống nhất thỏa thuận, không can thiệp chuyện sinh hoạt cá nhân của nhau, y cũng có thị thiếp sủng ái của mình, Võ Du Kỵ cũng không thèm để ý bê bối của Thái Bình công chúa, nhưng y phẫn nộ vì thân thể huynh trưởng bị tàn phá.

Y lạnh lùng nhìn chằm chằm Thái Bình công chúa:
– Là ngươi phái người ám sát huynh trưởng ta?

– Ngươi đang nói bậy bạ gì đó?

Thái Bình công chúa cực kỳ tức giận trách mắng:
– Ngay cả ngươi cũng cho là ta phái người đi ám sát, có phải đại ca ngươi cũng cho rằng là ta phái người đi ám sát y không? Ta giết y có chỗ tốt gì?

Võ Du Kỵ cúi đầu, hung tợn nhìn chằm chằm nàng, gằn từng chữ:
– Bởi vì ngươi muốn vị trí kia, đừng cho là ta không biết.


Thái Bình công chúa quá sợ hãi, vội vàng kéo Võ Du Kỵ vào trong phòng, đóng cửa phòng, nàng cũng hạ giọng nói:
– Loại chuyện này không được nói bậy bạ, càng không được nói bậy bạ trước mặt người ngoài, nếu không ta chết, ngươi và người thân ngươi cũng không sống được.

– Ngươi có dã tâm gì ta mặc kệ, nhưng ta hỏi ngươi, ngươi tại sao lại phải phái người ám sát đại ca của ta?

Thái Bình công chúa khẽ thở dài một cái, bình tĩnh nói:
– Ta đã nói rồi, đại ca ngươi không phải ta giết, vốn ta cũng có ý định này, nhưng đang phái người đến huyện Tân An, đại ca ngươi đã bị người ám sát ở trấn Song Kiều rồi, tên khốn khiếp đáng chết này, không ngờ khiến cho nhiều người đều hoài nghi là ta hạ thủ, để cho ta mang tiếng xấu, không chỉ ngươi, ngay cả mẫu thân cũng nghi là ta đấy.

Nói đến đây, Thái Bình công chúa không khỏi nghiến răng nghiến lợi nói:
– Nếu để ta tra được là ai làm, ta nhất định sẽ đem y nghiền thành tro bụi!

Võ Du Kỵ nhìn thê tử không giống như đang giả bộ, trong lòng không khỏi nghi hoặc, chẳng lẽ thật sự không phải do nàng làm?

Nhưng mặt mũi của y lại không bỏ xuống được, lại nghĩ tới nàng thật sự phái người đi ám sát đại ca, trong lòng càng thêm bất mãn, không khỏi hừ lạnh một tiếng thật mạnh, liền xoay người rời khỏi thư phòng, nghênh ngang rời đi.

Thái Bình công chúa cũng không ngăn cản trượng phu rời đi, nàng khoanh tay đi lại trong phòng vài bước, có vẻ có chút tâm phiền ý loạn? Làm thật sự rất cao minh, tàn tật mà không giết chết, cứ như vậy, rất nhiều người đều tưởng Thái Bình công chúa nàng gây ra, bởi vì chỉ có nàng mới kiêng kỵ quan hệ nhà chồng, không dám chém tận giết tuyệt, đến tột cùng là tên đáng chết nào giá họa cho mình?

Thật sự, việc Võ Du Ninh được phong làm Yến Vương, cũng xâm phạm nghiêm trọng đến lợi ích của nàng rất nhiều, rất nhiều năm qua, nàng vẫn nhận thức ngôi vị hoàng đế của mẫu thân hẳn là do mình kế thừa, nàng là con gái hoàng tộc, lại là con dâu Võ gia, nàng kế thừa ngôi vị hoàng đế có thể cân bằng mâu thuẫn giữa hai tộc Lý Võ.

Nhưng trong lòng Thái Bình công chúa cũng hiểu được, nếu như nàng kế thừa ngôi vị hoàng đế sẽ gặp được lực cản trước nay chưa từng có, thậm chí hai nhà Lý Võ có thể liên hợp lại đối phó nàng, còn có đại thần triều đình và thế lực dân gian, cũng không hi vọng lại xuất hiện một nữ hoàng đế.

Mẫu thân của nàng có thể trở thành nữ hoàng đế đầu tiên từ trước đến nay, hơn nữa hoàn toàn thành công, chuyện này không thể nghi ngờ đã kích thích Thái Bình công chúa, cũng kích phát ra dã tâm của nàng, nanh vuốt của nàng lại trải rộng khắp triều đinh là dân gian, hiện tại nàng còn cần phải xếp vào chính sự đường một người, nhất định phải có một tướng quốc thay mình phát ngôn.

Hiện tại chính sự đường dư ra một danh ngạch, nàng có nên toàn lực tranh thủ đưa Cao Tiễn ngồi vào đó?

Nhưng Thái Bình công chúa cũng suy xét đến việc vị trí tướng quốc cạnh tranh quá lớn, ưu thế của Cao Tiễn cũng không rõ ràng, có lẽ nàng phải chọn được một người dự bị.

Mặt khác, là ai ám sát Võ Du Ninh, vu oan cho mình, nàng cũng nhất định phải tra ra manh mối.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.