Đại Đường Cuồng Sĩ

Chương 458: Án ám sát ở thằng trì


Đọc truyện Đại Đường Cuồng Sĩ – Chương 458: Án ám sát ở thằng trì

Hai tộc Lý Võ vì tranh đoạt quyền thừa kế ngôi vị hoàng đế, đấu gần hai mươi năm, đến cuối cùng lại xảy ra một chuyện không ai nghĩ tới, thiên tử Võ Tắc Thiên lại muốn phong Võ Du Ninh làm Yến Vương, người sáng suốt liền hiểu rõ hàm ý trong đó, cuối cùng thiên tử có lẽ chọn Võ Du Ninh làm người kế thừa ngôi vị hoàng đế rồi.

Kỳ thật nhiều năm trước khi phong Võ Du Ninh làm tướng quốc, đã có người nhìn ra là thiên tử có ý muốn bồi dưỡng Võ Du Ninh. hơn nữa ba năm trước đây Võ Tam Tư bị nhiều người gièm pha liên tiếp, sau khi mất đi cơ hội được phong làm thái tử, người có khả năng được chọn nhất cũng chỉ còn có Võ Du Ninh.

Lần này Võ Du Ninh được phong làm thân vương, là ngoài dự đoán của mọi người, nhưng lại hợp tình hợp lý.

Năm nay Võ Du Ninh ước chừng hơn bốn mươi tuổi, được phong là Kiến Xương quận Vương, là đệ tử tương đối kiệt xuất trong đời thứ ba của Võ thị, tuy rằng y làm người khá khắc nghiệt, không quá thân cận với cấp dưới, tuy nhiên so với đa số con cháu Võ thị khác mà nói, y vẫn tương đối khôn khéo, có năng lực, cũng khá yêu quý thanh danh, ác danh không nhiều lắm.

Bốn ngày trước y nhận được mật chỉ của thánh thượng, tuyên y nhanh chóng hồi kinh chuẩn bị nhận sắc phong Yến Vương.

Võ Du Ninh đương nhiên biết chuyện này có ý nghĩa thế nào, Chẳng qua là y cũng không quá mong muốn tiếp nhận sắc phong thân vương này. Y biết rõ, một khi y trở thành Yến Vương, gần đến đại vị thái tử, y chắc chắn trở thành địch nhân chung của hai tộc Lý Võ. Với thế lực và mạng lưới quan hệ hiện tại của y, y căn bản không thể nắm đại cục sau khi thánh thượng băng hà, cuối cùng rất có thể y sẽ gặp phải chính biến, chết không có đất chôn.

Y thật sự không hiểu được vì sao thánh thượng lại lựa chọn mình?

Nhưng thánh chỉ như núi, y cũng không có cách nào, trước tiên cứ trở lại kinh thành rồi nói sau. Tối hôm nay, y cùng tùy tùng đã tới huyện Thằng Trì trấn Song Kiều.

Trấn Song Kiều là một thị trấn lớn, có hơn bốn trăm hộ nhân khẩu, cộng thêm thương nhân và dân phu bán sức từ bắc chí nam, nhân khẩu thực tế của trấn nhỏ đã đạt gần ngàn hộ, tương đương với một huyện nhỏ rồi, nơi này buôn bán phát đạt, loại cửa hàng gì cũng có, cho nên một đoàn hơn tám mươi người bọn Võ Du Ninh không ngờ không tìm thấy nhà trọ còn trống, không thể không tách ra ở trong ba quán trọ liền nhau.

Võ Du Ninh và hai mươi mấy hộ vệ ở tại một nhà trọ tên là Lăng Vân Độ. Lúc này màn đêm đã buông xuống, bọn hộ vệ đều ăn cơm ở lầu một, Võ Du Ninh thì ngồi trong phòng lầu ba, lấy bút viết một phần tấu chương cho thánh thượng, y hy vọng thánh thượng có thể cẩn thận suy xét, hủy bỏ lần sắc phong này.

Nhưng y vừa viết được một nửa, lại không viết nổi nữa. Từ rất nhiều năm trước, y mới vừa vào chính sự đường làm tướng quốc, thánh thượng đã từng ám chỉ, để y gánh vác càng nhiều trọng trách của dòng họ Võ. Y biết việc phong mình làm Yến Vương thánh thượng đã nguy xét trong nhiều năm, sao có thể vì một phần tấu chương của y mà thay đổi chủ ý, y viết phần tấu chương này căn bản không có nửa phần ý nghĩa.

Võ Du Ninh tâm phiền ý loạn, để bút xuống, đem tấu chương vò thành một cục, chuẩn bị ném vào lư hương, nhưng vào lúc này, không ngờ y phát hiện trên mái nhà có bóng đen chớp động, y lập tức chấn động, hô gấp:
– Người đâu! Mau tới đây!

Y liền xoay người chạy ra ngoài phòng, chỉ nghe cửa sổ “Phanh!” một tiếng thật lớn, đây là có người phá thủng cửa sổ. Một người mặc áo đen lộn người nhảy vào. Võ Du Ninh vừa chạy ra khỏi phòng, chỉ nghe răng rắc một tiếng, chân trái truyền đến một trận đau nhức, y cúi đầu nhìn, mới phát hiện đã không thấy chân trái mình.

Trước mắt Võ Du Ninh tối sầm, từ trên thang lầu lộn cổ xuống, hai mươi mấy hộ vệ của y đều vọt tới, người áo đen đã từ cửa sổ chạy thoát, chỉ để lại một cái chân máu thịt mơ hồ.


Không đến nửa canh giờ, ba nghìn quân trú đóng ở vùng Thăng Trì hỏa tốc chạy đến trấn Song Kiều, đem phong tỏa toàn bộ trấn nhỏ, bắt đầu điều tra từng nhà. Tướng quân Triệu Văn Liệt tự mình dẫn người điều tra, trong lòng ông ta vô cùng khẩn trương, Võ Du Nghi gặp chuyện khi đi qua địa bàn ông ta phụ trách, nếu không bắt được hung thủ, ông ta không cách nào giải thích với thánh thượng.

– Bẩm tướng quân, đã lục soát khắp nơi, không tra được bất cứ dị thường nào!
Một gã lang tướng bẩm báo với ông ta.

– Làm sao có thể, lục soát lần nữa cho ta, không buông tha bất cứ chỗ nào.
Triệu Văn Liệt không kìm nổi rống giận lên.

Lúc này, một gã tâm phúc khác của ông ta chỉ vào dãy núi cách đó không xa thấp giọng nói:
– Phía sau nhà trọ chính là một dãy núi, thích khách hẳn là trốn trong rừng núi rồi.

Triệu Văn Liệt nhìn vào rừng núi tối như mực phía sau nhà trọ, ông ta không khỏi một trận tâm phiền ý loạn, ông ta biết rằng kết quả nhất định là như vậy, không có tên thích khách ngu ngốc nào ở lại chờ ông ta điều tra.

Ông ta thở dài, lại hỏi:
– Tình hình Kiến Xương Vương thế nào rồi?

– Vương gia đã tỉnh, y sư nói tính mạng ông ta có thể bảo toàn.

Triệu Văn Liệt xoay người đi đến phía nhà trọ. Hiện giờ ông ta chỉ có thể cầu Võ Du Ninh nói tốt cho mình.

Trong hành lang nhà trọ, Võ Du Ninh đã tỉnh lại, trên đùi vẫn đau nhức vạn phần, bó buộc một đống dày băng gạc. Hộ vệ hai bên đều vô cùng khẩn trương, đây là bọn họ không làm tròn bổn phận, chỉ lo ăn cơm, lại để chủ nhân một mình ở trong phòng trên lầu, để cho thích khách đắc thủ.

Võ Du Ninh lại rất bình tĩnh, y nhìn đống dày băng gạc trên đùi ngẩn người, cứ như vậy, y liền không cần lo lắng chuyện thượng vị rồi. Từ xưa đến nay hình như không có hoàng đế tàn phế nào, tuy rằng thiếu một chân, nhưng bảo vệ được cái mạng.

Lúc này, tướng quân Triệu Văn Liệt bước nhanh tới, thấp giọng hỏi:
– Tình huống điện hạ thế nào?


Võ Du Ninh nhìn y một cái, gật đầu nói:
– Vẫn còn tốt!

– Ai lại lòng dạ độc ác như vậy, lại muốn ám sát điện hạ?

Võ Du Ninh cười cười:
– Thích khách đến không phải là muốn giết ta, chỉ cần chặt một cánh tay hoặc một cái chân của ta. Ta cảm giác được thích khách hoàn toàn có thể đâm xuyên tim ta, nhưng y vẫn tha ta một mạng, đó là một thích khách tốt.

Triệu Văn Liệt cười khổ một tiếng, lúc này còn có tâm tư khen hung thủ có lòng từ bi, thật sự là khó có được. Đúng lúc này, một tên binh lính chạy tới bẩm báo:
– Khởi bẩm tướng quân, trong một quán trọ khác bọn ty chức tra được mười mấy người, đều mang theo binh khí cung nỏ, còn có y phục đi đêm, bọn họ nói là người phủ Lương Vương, chỉ là có việc đi ngang qua nơi này.

Triệu Văn Liệt ngây dại một chút, người phủ Lương Vương, chẳng lẽ thích khách là do Lương Vương Võ Tam Tư phái tới?

Y bất an nhìn về phía Võ Du Ninh. Võ Du Ninh lại thản nhiên cười nói:
– Hiển nhiên Lương Vương điện hạ cũng là muốn đợi ta, tuy nhiên ta có thể khẳng định, kẻ giết ta không có quan hệ gì với bọn họ, bọn họ chỉ là tới chậm một bước.

Đầu Triệu Văn Liệt to lên, y phát hiện mình bị cuốn vào bên trong cuộc đấu tranh giữa các quyền quý, vậy phải làm sao bây giờ?

Võ Du Ninh cười cười nói:
– Triệu tướng quân cứ theo tình hình thực tế viết báo cáo là được, ta sẽ thay Triệu tướng quân nói vài lời công chính, chuyện này quả thật không có quan hệ gì với Triệu tướng quân. Về phần hạ nhân phủ Lương Vương, ông không có bất cứ chứng cớ nào chứng tỏ bọn họ là thích khách, vậy thả bọn họ đi, không phải nên tránh đắc tội với Lương Vương sao?

Triệu Văn Liệt xoa mồ hôi trên trán, thấp giọng nói:
– Đa tạ điện hạ khoan dung!

Võ Du Ninh nhắm hai mắt lại, kỳ thật y đã mơ hồ đoán được ai là người phái thích khách tới, có thể ám sát khoan dung mình như thế, ngoại trừ nàng còn ai vào đây? Xem ra, người muốn giết mình quả thật không ít, không chỉ có kẻ thù, còn có người một nhà, vị trí thái tử này! Gây ra nhiều phong ba thật.

……………


Võ Du Ninh bị ám sát ở Thằng Trì, bản thân bị trọng thương, cũng không khiến cho nhiều người trong triều quan tâm, dù sao tin tức Võ Du Ninh sắp được phong làm Yến Vương đã bị phong tỏa không truyền đi, tất cả mọi người không ý thức được đấu tranh kịch liệt trong đó.

Nhưng đối với người biết chuyện, đây là tin tức như sấm nổ, có người phẫn nộ vạn phần, có người lại âm thầm thấy may mắn, nhưng cũng có người bất an không yên. Đối với Lý Trân, đây cũng là chuyện trong dự liệu, Võ Du Ninh được phong làm thân vương, Võ Tam Tư là người lo lắng nhất.

Buổi sáng, Lý Trân ở trong phòng mình xử lý một đống quân vụ, Tửu Chí từ bên ngoài chạy vào:
– Lão Lý, nói cho ngươi biết một tin tức.

Lý Trân trừng mắt nhìn y:
– Ngươi vừa gọi ta là gì?

Tửu Chí sợ tới mức khẽ run rẩy, vội vàng nói:
– Bẩm báo đại tướng quân, ty chức có chuyện muốn báo cáo.

Vài tên thân binh phía dưới đều xoay mặt, nhịn cười, lúc này Lý Trân mới thản nhiên nói:
– Nói đi, chuyện gì?

Tinh thần Tửu Chí rung lên, vội vàng tiến đến thấp giọng nói:
– Ty chức vừa nhận được tin tức, Võ Tam Tư bị thánh thượng gọi đến mắng to một trận, lại hạ lệnh đánh năm mươi côn, thực con mẹ nó hết giận, lại không biết là có duyên cớ gì?

Lý Trân cười lạnh một tiếng:
– May mà không phải là người của y đến ám sát Võ Du Ninh, nếu không cũng không phải đơn giản là năm mươi côn như vậy, mạng nhỏ của y cũng khó bảo toàn.

– Ồ…

Tửu Chí gãi gãi sau gáy, vẻ mặt kính nể nói:
– Đại tướng quân làm sao biết rõ như vậy?

– Ai lại đần như ngươi, biết việc không biết ý, loại chuyện này ngươi đừng quan tâm, biết nhiều ngược lại ngủ không ngon giấc, đi đi!

Tửu Chí cười gượng hai tiếng, ngượng ngùng mà đi. Lý Trân lại lâm vào trầm tư, lần ám sát này phi thường quỷ dị, chân trái Võ Du Nghi bị chặt, đánh mất con đường làm quan, lại để cho Võ Tam Tư gánh tội, tâm cơ người này rất sâu, hiển nhiên là lợi dụng Võ Tam Tư.


Lúc này, một tên binh lính ngoài cửa bẩm báo:
– Đại tướng quân, Nội vệ Trương tướng quân cầu kiến!

– Mời y vào!

Lát sau, Trương Lê bước nhanh đến, y nói với vài tên thân binh:
– Ta và đại tướng quân của các ngươi có chuyện trọng yếu, các ngươi lui xuống trước một lát đi!

Tất cả mọi người đều biết quan hệ của Trương Lê và tướng quân bọn họ, mọi người đều lui xuống. Lý Trân cũng phát hiện vẻ mặt Trương Lê hơi mất tự nhiên, liền kỳ quái hỏi:
– Ngươi làm sao thế?

Trương Lê ngồi xuống lạnh lùng nói:
– Ám sát ở Thằng Trì chắc là ngươi làm hả!

Lý Trân không kìm nổi cười, hóa ra y tưởng ám sát ở Thằng Trì là do mình gây nên. Lý Trân lắc đầu nói:
– Sao ngươi lại nghĩ là ta làm chuyện đó, nếu như là ta, ta sẽ giữ mạng y lại hay sao?

– Thế thì chưa chắc, có lẽ ngươi sẽ nể mặt ta.

– Ngươi quá coi thường ta. Đã tám năm ta không làm chuyện như vậy, năm đó giết Trương Cảnh Hùng cũng là mượn tay người khác, ta thật không rõ, người muốn giết y nhiều như vậy, ngươi lại cố tình đổ lên đầu ta, đây là đạo lý gì?

– Không có mấy người biết chuyện này.

– Võ Tam Tư biết rồi, là ngươi nói cho y biết đúng không? Thái Bình công chúa cũng biết, nàng có thể động thủ hay không? Còn có Nhị Trương, ngươi tưởng bọn chúng không biết sao?

Trương Lê hơi do dự, y nghe tin Võ Du Ninh bị ám sát, nghĩ tới là Lý Trân động thủ, mới nhất thời xúc động phẫn nộ. Hiện tại tỉnh táo lại, y cũng cảm thấy mình nghĩ hơi hoang đường, Trương Lê lập tức thành khẩn xin lỗi:
– Là ta hơi hồ đồ rồi, ta xin lỗi ngươi.

Vốn trong lòng Lý Trân cũng không quá thoải mái, không ngờ Trương Lê vì Võ Du Ninh công khai lên án mình, tuy nhiên nghĩ một chút, Trương Lê không giống Tửu Chí, y đương nhiên có mạng lưới quan hệ và khát vọng của bản thân, cũng có phương hướng chính trị của mình, y nguyện ý đám hỏi với Võ Du Ninh, cũng đã thể hiện mức nào đó tán thành với Võ gia, không cần đem y buộc cùng một chỗ với mình.

Nghĩ thông điểm này, trong lòng của Lý Trân cũng thoải mái, thản nhiên tiếp nhận lời xin lỗi của Trương Lê. Hắn khẽ cười nói:
– Ngươi cảm thấy lần ám sát này là người nào gây nên?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.