Đọc truyện Đại Dương Của Em – Chương 60: Cùng nhau xuất ngoại (P4)
– Lương Nhật? Sao cậu ở đây?
Cảnh Du tiến tới vỗ vai Lương Nhật.
– Khách sạn của tôi mà cậu không cho tôi đến đây sao?
Ngụy Châu đi đến vỗ vỗ lưng Cảnh Du
– Cậu thua rồi, nợ tôi một chầu hải sản nhé.
Cảnh Du xụ mặt, biết vậy chẳng cược đâu. Châu Châu đi đến trò chuyện với Lương Nhật rồi cùng ăn sáng với ekip. Lịch trình hôm nay họ sẽ di chuyển tới tháp Effel,biểu tượng của nước Pháp. Jackson hào hứng mờ Lương Nhật tham gia, cậu ta cũng không từ chối mà cùng đi. Trên xe mọi người cười cười nói nói quên cả chặng đường 1 tiếng hơn.
Lương Nhật ngồi trên xe, mở rộng cửa xe mà nhìn ekip làm việc. Cậu nhìn đôi phu phu chụp ảnh rất tự nhiên, có những hành động âu yếm không gượng ép. Bông dưng trong lòng Lương Nhật dâng lên điều gì đó mà tự cậu không giải thích được.
Đây là Pháp. Cổ kính, lãng mạn, hoa lệ, nơi này là dành cho các cặp đôi còn Lương Nhật. Cậu không phải quá lẻ bóng sao? Thoáng chốc, cậu nhớ đến Lâm Tôn. Hắn ta bây giờ đang làm gì vậy?
Lương Nhật lấy trong túi áo khoác ra 1 bao thuốc, cầm hộp quẹt Zippo trong tay rồi nhóm lên. Rít một hơi rồi thả khói vào không trung. Vẻ lãng tử, soái khí ngất trời của hắn được thu vào ánh mắt của An Nhiên.
Cô và tiểu Vinh đi mua cà phê nóng cho đoàn, vừa về thì đứng bất động nhìn về Lương Nhật.
Người đàn ông này là đại diện ưu tú cho đàn ông Trung Quốc: CAO PHÚ SOÁI. Con tim thiếu nữ của An Nhiên khẽ rung động.
Tiểu Vinh theo tầm mắt của An Nhiên mà nhìn về phía Lương Nhật. Gì chứ, em đừng nói hắn ta hớp hồn em rồi nhé.
Tiểu Vinh hắng giọng, ý thức của An Nhiên như trở về.
– Em tính nhìn ngắm người ta đến bao giờ đây.
– Kệ tôi. Không phải chuyện của anh.
An Nhiên lên giọng, sải chân tiến tới chổ Lương Nhật, đưa cho hắn 1 ly cà phê.
– Mời anh.
– Ồ, cảm ơn. Cô vất vả rồi.
– Không có chi. Anh…anh tên là Lương Nhật ha?
– Đúng rồi, còn cô.
– Tôi là An Nhiên. Là phiên dịch viên của 2 người họ.
– 2 người họ cũng cần thông dịch viên sao?
– Do có một số nơi người ta nói tiếng Pháp nên…
– Tôi hiểu rồi.
Lương Nhật mĩm cười. Nụ cười ấm áp, An Nhiên như ngã quỵ trong nụ cười đó.
– Cà phê? Cô không phải mang cho họ ah.
Tiểu Vinh lên tiếng, cắt đứt trạng thái mất hồn của An Nhiên.
– À à. Tôi xin phép.
An Nhiên cúi đầu chào Lương Nhật rồi bước đi.
– Cô gái đó rất ngốc. Không hiểu rõ tình cảm của mình.
Tiểu Vinh đi đến bên Lương Nhật, tựa mình vào xe.
– Vậy sao? Tôi thấy cô ta rất thú vị.
Lương Nhật mĩm cười, xoa xoa ly cà phê trong tay nhìn Tiểu Vinh với ánh mắt đầy hàm ý.
– Tôi là Ngô Mạc Vinh. Anh có thể gọi tôi là Tiểu Vinh.
– Chào cậu, tôi là Lương Nhật.
Lương Nhật bắt tay cậu ta. Cậu ta cố tình nắm chặt lại. Lương Nhật mặt vẫn bình tĩnh, không có phản ứng. Một hồi lâu hắn ta bỏ tay ra, trên tay Lương Nhật là dấu tay đỏ chót. Cậu không nói gì, cho tay vào túi, tay kia cầm ly cà phê lên uống cạn.
Trong khi bên Lương Nhật bầu không khí nặng nè thì đôi phu phu bên này lại tình tình ái ái.
2 nam nhân mặc vest lịch lãm, tóc vuốt nếp. Mỗi bên cầm 1 đầu dây đỏ, quay lưng về nhau, cả 2 cách nhau tầm 2m. Khi Jackson hô lên thì 2 cậu kéo căng dây lên. Ý nghĩa bức ảnh này là, dù tôi và cậu đi nghịch lối, dây tơ hồng vẫn quấn chặt lấy đôi ta.
An Nhiên bước đến đưa cà phê cho người trong đoàn, vui vẻ đến nói chuyện với Cảnh Du. Cảm ơn cậu ta vì chuyện hôm trước còn tranh thủ hỏi nhỏ số điện thoại Lương Nhật.
Ngụy Châu bên đây đang trang điểm, nhìn bộ dạng quấn quít của An Nhiên có đôi chút khó chịu. Cậu nhìn ra tình cảm của Tiểu Vinh đối với An Nhiên nhưng cô ta thì hơi hời hợt.
Ngụy Châu tiến lại thì cô ta lại im lặng, cúi đầu quay đi. An Nhiên thì ngại nhiều người biết, Ngụy Châu thì lại hiểu lầm đưa mắt liếc Cảnh Du rồi hắng giọng quay đi.
Cảnh Du thật không hiểu, bảo bối của cậu sao vậy?
Paris mưa phùn, không lớn nhưng đủ ướt người. Cảnh Du và Ngụy Châu chụp tấm hình dưới chân tháp, cả 2 cầm 2 cây dù bung ra. Theo yêu cầu Jackson tấm ảnh này Ngụy Châu phải hờn dỗi, Cảnh Du đưa tay nắm lấy níu lại để tay Châu Châu lên ngực trái cậu. Ý nghĩa bức ảnh này là níu kéo hạnh phúc.
Ngụy Châu không cần diễn, dù gì cũng đang dỗi mà. Cứ để bộ mặt ” là hắn ta có lỗi” mà chụp ảnh. Lúc Cảnh Du nắm lấy tay cậu ta kéo về phía cậu, đặt tay cậu ta lên ngực trái, vẻ mặt đau thương. Ngụy Châu được thế, lén nhéo Cảnh Du một cái mạnh. Đại Du vì bất ngờ và đau nên khuôn mặt muốn bao nhiêu khốn khổ có bấy nhiêu khốn khổ. Đau đến độ nước mắt trào ra.
Jackson thấy biểu tình này mà liên tục chụp, miệng liên tục khen.
– Tốt, tốt lắm*
Bức ảnh đó cũng kết thúc buổi chụp hôm đó. Cảnh Du đưa tay chà chà lên chổ bị nhéo mà nhăn mặt. Ngụy Châu thì lại cười thỏa mãn. Cảnh Du tháo lỏng cà vạt, cười hắc hắc 2 tiếng rồi đuổi theo Ngụy Châu.
2 nam nhân mặc vest bảnh bao rượt đuổi nhau thật là buồn cười và khó coi. Lương Nhật ngồi bên ngoài chiêm ngưỡng từ đầu đến giờ mà cười không thành tiếng. 2 cậu nhóc này, đó giờ vẫn không thay đổi.
.
.
.
.
Sau buổi chụp ảnh đó thì hôm nay đã là nửa tháng rồi. Lương Nhật viện cớ với thư kí là khách sạn bên Pháp bị trục trặc nên phải ở lại đây.
– Lương tổng, ngài không về cũng không sao nhưng Lâm tổng của Lâm thị ngày nào cũng đến. Ngài dặn tôi không được nói với hắn ta ngài đi đâu nhưng hôm qua hắn đã mở loa ngoài nghe ngài nói đi Pháp thì hắn 1 bước đi ra cửa đến hôm nay không thấy.
– Tôi biết rồi.
Lương Nhật cúp máy, thả mình lên trên ghế, nhắm mắt lại thở dài. Đừng nói là hắn đến đây nha?
Đang đầu óc rối bời, cậu nghe thấy tiếng gõ cửa liền đi ra.
– Có chuyện gì sao tiểu Nhiên?
An Nhiên đứng cúi đầu, 2 tay đan vào nhau ngại ngùng.
– Lương tổng, anh có phiền nếu tôi mời anh tối nay ăn tối không?
Lương Nhật có chút ngỡ ngàng. Cô gái này quả thực bạo dạn quá
Lương Nhật khoang tay tựa người vào cửa, nhìn cô gái nhỏ lên tiếng.
– Tôi chưa từng để phụ nữ nào mời tôi ăn tối cả.
– Xin lỗi, tôi làm phiền rồi.
An Nhiên tay run run toan quay lưng đi. Bị từ chối rồi.
Lương Nhật đưa tay níu cô gái lại.
– Cô có muốn ăn tối với tôi không?
An Nhiên quay đầu lại, đưa tay lau giọt nước mắt, gật đầu liên tục.
– Được rồi, 7 giờ gặp cô dưới sảnh nhé.
An Nhiên cúi đầu chào Lương Nhật rồi chạy thật nhanh về phòng.
Ngụy Châu đi về phòng thì thấy tình cảnh đó liền mở cửa chạy nhanh vô phòng nhảy lên trên giường vỗ vỗ Cảnh Du.
– Này, Lương Nhật mời An Nhiên ăn cơm đó.
– Thì sao? Anh ta mời thôi em có gì ngạc nhiên. Chừng nào anh mời mới có chuyện để nói cchứ
– Cậu dám?
Cảnh Du đang lướt điện thoại đưa ánh mắt lười nhác nhìn Ngụy Châu.
– Thôi thôi, không dám.
– Này, tối nay chúng ta đi dạo đi.
Cảnh Du bỏ điện thoại xuống, ngồi thẳng dậy nhìn Ngụy Châu.
– Em sao vậy? Không khỏe ah?
– Khùng ah, tôi muốn đi mua đồ cho ba mẹ chúng ta.
“Ba mẹ chúng ta”, Cảnh Du nghe đến mà trái tim mềm nhũn đi.
– Rồi rồi, muốn gì cũng được.
Cảnh Du và Ngụy Châu đi xuống sảnh thấy 1 bóng dáng rất thân thuộc đang cãi nhau với tiếp tân, trong dáng vẻ là do không thuê phòng ở đây được do ekip đã thuê trọn rồi.
– Lâm Tôn? – Ngụy Châu lên tiếng.
Người nam nhân đó quay lại nhìn Ngụy Châu. Quả nhiên là Lâm Tôn.
– Cậu đi đâu đây? Lâm Tôn bực dọc lên tiếng hỏi.
– Tôi đi chụp hình? Còn anh?
– Tôi đi tìm Lương Nhật. Tôi biết khách sạn này của cậu ta.
– Lương Nhật cậu ta trên phòng mà phải không? Cảnh Du quay sang hỏi Ngụy Châu.
Châu Châu kéo tay Cảnh Du xem đồng hồ. 6h50 rồi.
– Anh đợi một lát cậu ta xuống đấy.
Quả nhiên vừa dứt lên Lương Nhật tiêu soái bước từ cầu thang xuống. Cậu ta mặc vest thanh lịch, dáng vẻ điềm đạm, chau chuốt gọn gàng.
Vừa bước xuống sảnh, bước chân cậu ta dần hẳn. Đưa ánh mắt đến người trước mặt. Nam nhân của cậu thật sự đến tìm cậu.
Lương Nhật cúi đầu, đưa tay che miệng hắng giọng.
Lâm Tôn chạy đến ôm lấy Lương Nhật.
– Tôi đã đi rất xa để đến đây đó.
Lương Nhật có loại cảm giác không giải thích được.
– Đi về đi.
– Cái gì?
– Tôi nói, anh đi về đi. Tôi không muốn gặp anh.
Lương Nhật băng lãnh đẩy Lâm Tôn ra, chạy rãi bước đến bên Ngụy Châu và Cảnh Du.
Lâm Tôn đứng bất động, tay nắm chặt. Có chút nóng giận.
Đi máy bay 10 tiếng đến đây.
Đứng trước tiền sảnh 1 tiếng cãi nhau với lễ tân.
Nửa tháng ở trong nước tuần nào cũng bay đi bay lại giữa Đại lục và Đài Loan để tìm cậu.
Vậy mà bây giờ…
Cậu đuổi tôi đi!!~~
Bầu không khí bây giờ rất ngột ngạt. Cảnh Du và Ngụy Châu ngồi trên sô pha không dám lên tiếng. Còn Lương Nhật cho tay vào túi quần, ngón tay vân vê hộp quẹt Zippo trong túi.
– Lương tổng, đợi có lâu không?
An Nhiên váy đầm thướt tha đi đến. Làn da trắng, mái tóc đen dài, khuôn mặt trang điểm đơn giản hút ánh nhìn. Cô ấy đi cùng Lương Nhật quả nhiên xứng đôi.
– Tôi đợi không lâu, vừa xuống thôi.
Lương Nhật gượng cười, nắm lấy tay An Nhiên khoác qua cánh tay mình. Ánh mắt kiêu ngạo hướng về Lâm Tôn, đầy khiêu khích. An Nhiên bị hành động bất ngờ này mà đỏ mặt. Cứ vậy mà khoác tay Lương Nhật đi ra cổng.
Lâm Tôn giận đến máu đều dồn lên não rồi. Lương Nhật, cậu đang chọc điên tôi sao!!!
Cảnh Du và Ngụy Châu nháy mắt nhau lầm lũi mà đi ra ngoài.
Tiểu Vinh đứng trên hành lang nhìn thấy bối cảnh đó thì đã biết An Nhiên tự mình đa tình rồi.
Vừa đi ra đến xe, Lương Nhật kéo tay An Nhiên xuống, lịch sự mở cửa cho cô.
Cậu ta chở cô đến một nhà hàng sang trọng, rất lãng mạn, mang đậm chất cổ điển. Lương Nhật mở cửa cho cô rồi đưa chìa khóa cho nhân viên nhà hàng, cho tay vào túi áo mà đi vào, không quan tâm đến An Nhiên.
Suốt buổi ăn Lương Nhật không lên tiếng chỉ tập trung ăn. An Nhiên thì ngượng ngùng.
– Lương tổng, đi với tôi chán lắm sao?
Lương Nhật giật mmình ngước đầu lên nhìn An Nhiên.
– Không đâu, tôi xin lỗi, do hôm nay tôi không vui. Xin lỗi cô.
– Lương tổng….anh….anh có bạn gái chưa?
– Tôi? Chưa có.
– Lương tổng, nếu anh chưa có bạn gái, có thể đón nhận tình cảm của tôi không?
An Nhiên cúi đầu, lí nhí trong miệng. Lương Nhật bỏ dao nĩa xuống, lấy khăn lau miệng, nâng ly rượu uống cạn nhìn An Nhiên.
– Tiểu Nhiên, tôi xin lỗi. Tôi không thể đón nhận tình cảm của cô được.
– Tại sao?
– Bởi vì, người tôi yêu đã đến tìm tôi rồi.
– Sao anh nói, anh chưa có bạn gái.
– Vậy cô có hỏi tôi có bạn trai không đâu?
An Nhiên thất kinh hồn vía. Hiểu ra rồi, triệt để hiểu ra rồi. Mồ hôi của cô rịn cả trán.
– Có phải là người lúc nãy không?
– Đúng. Là người lúc nãy. Cậu ta là nam nhân của tôi. 11 năm trước cũng vậy, bây giờ cũng như vậy.
An Nhiên lạnh cả sống lưng, xin phép đi vệ sinh. Cô trong nhà vệ sinh khóc không thành tiếng mà gọi cho tiểu Vinh đến đón. Cô nhắn tin cho Lương Nhật xin phép đi trước rồi ra xe Tiểu Vinh ra về.
Lương Nhật xem tin nhắn mà thở dài. An Nhiên xin lỗi đã để cô làm bình phong rồi lại làm cô thất vọng như vậy.
Cô gái nhỏ lên xe tiểu Vinh mà khóc nức nở, khóc đến lớp trang điểm cũng nhợt nhạt đi rồi.
– Anh nói xem, tại sao anh ta không thích tôi lại mời tôi ăn cơm, không thích tôi sao lại khoác tay tôi, không thích tôi sao lại gọi tôi là tiểu Nhiên ngọt ngào như vậy….
Tiểu Vinh không lên tiếng. Dừng xe lại bên đường nhìn An Nhiên khóc.
– Cô gái của tôi. Người ta là vì phép lịc sự mà mời em đi ăn. Người ta vì chọc tức nam nhân hắn ta mà khoác tay em. Người ta coi em là em gái nhỏ mà gọi em là tiểu Nhiên. Ngay từ đầu là tự em đa tình thôi.
Tiểu Vinh xoa tóc An Nhiên rồi ôm cô vào lòng.
– Đừng chạy trốn anh nữa, em xem. Em vừa rời xa anh đã đau khổ vậy rồi. Thôi thay vì đau khổ như thế sao không đón nhận anh. Anh yêu em, An Nhiên.
An Nhiên ngẩng đầu nhìn Tiểu Vinh rồi ôm cậu ta nức nở nghẹn ngào.
– Nếu anh nghiêm túc mà tỏ tình thì em đã đồng ý từ lâu rồi.
– Bây giờ không trễ, không trễ mà.
Đôi nam nữ ôm lấy nhau, ôm cả không khí thành phố tình yêu ngọt ngào này.
~~Đôi phu phu sau khi chuồn khỏi khách sạn nắm tay nhau đi dạo các cửa hàng trang sức thủ công rất tinh xảo.
Ngụy Châu rất thích hàng thủ công, khi đặt chân vào muốn mua hết thôi. Cậu lựa cho mẹ Hứa một chiếc nhẫn mảnh, mẹ Hoàng một chiếc nhẫn bản dày hơn.
– Sao em mua nhẫn mẹ anh to thế? Còn mẹ em lại mảnh.
– Mẹ cậu tay thon dài, đeo này nhìn sẽ sang trọng hơn.
Cảnh Du vẻ mặt ngạc nhiên thích thú. Không ngờ mẹ cậu mà cậu ta cũng để ý thế.
Trên đường về thì ghé mua 2 chai rượu nho, là loại cả 2 ông bố đều thích.
Trơì đêm bắt đầu lạnh rồi, Cảnh Du một tay xách đồ 1 tay nắm tay Châu Châu cho vào túi áo khoác. Cả 2 vui vẻ vừa đi vừa nói chuyện cho đến khi về khách sạn. Chưa vội lên phòng, cả 2 ngồi lên xích đu của khách sạn mà nghỉ chân.
Cảnh Du lấy điện thoại rủ Ngụy Châu chụp hình. Cảnh Du chụp rất đẹp, rất biết chỉnh màu, chụp 1 lần rất nhiều tấm nhưng lại chọn tấm thích nhất mà up lên IG kèm trạng thái ” Fall in love”. Đó là tấm Ngụy Châu chu mỏ hôn gió Cảnh Du, chưa chạm má nhưng rất đáng yêu.
Lương Nhật đi vào khách sạn thấy 2 cậu ta làm trò mèo mà buồn cười đi thẳng lên phòng. Có một tên ngồi trước cửa phòng cậu ôm chai rượu. Là Lâm Tôn.
Lương Nhật ngồi khuỵu xuống nhìn hắn. Hắn say rồi. Lương Nhật thở dài, kéo hắn dậy rồi mở cửa ra đi vào. Đặt hắn lên giường, Lương Nhật vuốt ve gò má hắn. Bao năm rồi, hắn vẫn vậy. Có chững chạc hơn nhiều rồi.
Lương Nhật vào nhà tắm làm vệ sinh thay đồ ngủ rồi đi ra chăm sóc tên kia.
Lương Nhật đưa tay cởi nút áo. Hắn ta chụp lấy tay cậu, miệng nói mớ.
– Lương Nhật, Lương Nhật, đừng đi.
Lương Nhật khóe mắt khẽ lay động. Đưa tay còn lại nắm tay hắn.
– Tôi ở đây, tôi ở đây.
Lâm Tôn từ từ thả lỏng, hơi thở dần đều lại. Lương Nhật có chút chua xót. Có phải là mình làm sai rồi không? Mình lẽ ra không nên dày vò tình cảm này đúng không? Lương Nhật thở dài, xoa xoa lên tóc Lâm Tôn.
Ở thành phố tình yêu này, cuối cùng tình yêu của cậu cũng tìm đến rrồi