Đọc truyện Đại Dương Của Em – Chương 59: Cùng nhau xuất ngoại. (P3)
Sáng hôm sau tình trạng của Ngụy Châu tốt hơn nhiều rồi. 2 cậu chuẩn bị 1 túi xách nhỏ cho vào các mỹ phẩm hay sử dụng và để các vật dụng như điện thoại và ví.
Châu Châu cực kì thích sử dụng mỹ phẩm của Nhật Bản nên đa số mỹ phẩm mang theo đều là đồ của Nhật từ thuốc nhỏ mắt, giấy thấm dầu, keo vuốt tóc,v…v còn Cảnh Du thì dùng sao cũng được, cậu không bận tâm lắm, miễn lên hình đẹp là được.
Ekip đã chuẩn bị từ sớm, nơi chụp đầu tiên là ở chính ngôi làng cổ này. Yvoire là tên của ngôi làng, nằm trải dài dọc ven hồ Geneva. Jackson cực kỳ yêu thích khung cảnh nơi này.
Cảnh đầu tiên là ở tiền sảnh khách sạn. Ngụy Châu để ý cách bài trí rất độc đáo, Đông Tây pha trộn vào nhau rất hài hòa, không cảm thấy khó chịu, có thể nói người chủ của khách sạn này có khiếu thẩm mỹ rất tốt. Không chỉ vậy, cách bài trí khung cửa kính trải dọc tường, trên kính còn có những bức tranh ghép lại với nhau như một câu chuyện tình buồn. Rất hợp với khung cảnh lãng mạn này của Pháp.
Jackson tận dụng ánh sáng từ cửa kính mà chụp ảnh, không dùng đèn flash. Ekip làm việc rất chuyên nghiệp, trang điểm, rọi sáng, trang phục đều rất nhanh lẹ. Đa số họ đều là người Trung Quốc.
– Tôi vì 2 cậu mà mời họ sang đấy nhé!*
– Vất vả rồi, vất vả rồi! – Cảnh Du cúi đầu chào bọn họ.
Tiếng máy ảnh lách tách vang lên, 2 người bọn họ liên tục tạo dáng. Ngụy Châu nằm trên ghế bành dài, nút áo sơ mi mở hờ hững, Cảnh Du ngồi trên ghế, đưa tay vuốt nhẹ mặt Ngụy Châu mĩm môi cười.
Họ rất tự nhiên, không phải là diễn. Từng cử chỉ âu yếm hết sức chân thành. Jackson tay run rẩy mà chụp không nổi nữa.
Thật sự quá xúc động.
Jackson đi theo đề tài này lâu rồi, phương Tây sống thoáng, những bộ ảnh các chàng trai phương Tây quá nhiều rồi nhưng không hiểu sao không mang lại được cảm giác chân thật như chụp bọn họ. Ánh mắt này, ngón tay này, nụ cười này. Họ ngày thường cũng thế sao.
Khung cảnh bên trong khách sạn chiếm hết cả buổi sáng. Thoắt cái đến trưa rồi. Bữa trưa hôm nay Jackson yêu cầu nhà bếp nấu súp cho đoàn vì Ngụy Châu bụng không tốt còn Jackson lại muốn nói chuyện với cậu ta. Quả nhiên là rất dụng tâm ah.
– Timmy cậu bao nhiêu tuổi rồi?*
– 23 tuổi.*
– Ồ, cậu trong trưởng thành hơn tuổi rất nhiều.*
– Cảm ơn.*
Bỗng dưng không khí im ắng khác thường, Jackson không biết mở miệng nói gì vì Ngụy Châu hơi ngại. Cảnh Du hắng giọng, cười thân thiện nói chuyện với Jackson.
– Tôi thấy phong cách trang trí khách sạn này rất đặc biệt. Trong rất lạ mắt, không giống khách sạn nhiều năm trước tôi lui tới.*
Jackson lấy khăn giấy lau miệng, nâng ly lên uống rượu rồi gật gật đầu trả lời Cảnh Du.
– Khách sạn này là của 1 người bạn của tôi. Anh ta cũng là người Trung Quốc nhưng anh ta lại ở Đài Loan. Khách sạn này mới được xây gần đây nên cậu không biết cũng phải thôi.*
Ngụy Châu có chút chột dạ. Đài Loan? Khách sạn? Người Trung Quốc? Sao càng nghe càng giống Lương Nhật vậy?
– Người bạn đó ngày mai sẽ đến đây. Tôi đích thân mời anh ta đến.*
– Ồ, tôi cũng rất hi vọng gặp được anh ta.*
Ngụy Châu nói nho nhỏ vào tai An Nhiên, cô ấy gật gật đầu rồi nói lại với Jackson.
– Cậu Hứa hỏi khi nào chúng ta tiếp tục.*
– À, đến chiều, chạng vạng chiều sẽ chụp.*
An Nhiên quay sang nói với Ngụy Châu, cậu ta gật gật đầu rồi lại tiếp tục ăn.
Sau bữa trưa mọi người về phòng nghỉ ngơi, Cảnh Du đi vào nhà tắm tẩy trang, rửa mặt thì Ngụy Châu đi vào, đứng khoang tay tựa vào cửa.
– Cảnh Du, cậu nói xem, người bạn mà anh ta nói có phải Lương Nhật không?
– Lương Nhật? Sao em lại nghĩ đến cậu ta?
Cảnh Du đang dùng bông có tẩm dung dịch tẩy trang mà làm sạch lớp trang điểm.
– Tôi thấy hơi trùng hợp, cậu nghĩ xem. Sao tự dưng mà Jackson lại mời chúng ta, còn khách sạn này nữa, vừa bước vào đã nghe toàn hơi thở của Lương Nhật.
Cảnh Du cúi đầu rửa mặt, chậm rãi cho kem rửa mặt vào lòng bàn tay mà chà sát tạo bọt rồi đưa lên má, massage hết khuôn mặt, cố gắng trả lời Ngụy Châu.
– Hay em với anh cá đi? Nếu mà là Lương Nhật, anh sẽ dắt e đi ăn hải sản Pháp. Còn không, anh sẽ “ăn” em.
– Cậu là tên lưu manh ở đâu tới?
Ngụy Châu vừa nói vừa lấy chân đạp đạp vào mông Cảnh Du.
Cảnh Du lấy khăn lau mặt ở trên cổ lau xong lại ném vô mặt Ngụy Châu rồi đi ra giường nằm.
Ngụy Châu bĩu môi mà tiến lại bồn rửa mặt tẩy trang.
So với Cảnh Du thì Ngụy Châu cần thận hơn còn dùng thêm kem dưỡng ẩm da mặt, vỗ vỗ rồi đứng trước gương cười cười rồi mới đi ra.
Cảnh Du đã ngủ rồi. Cả ngày hôm qua chợp mắt được mấy tiếng vì phải chăm sóc Ngụy Châu. Sáng nay lại dậy sớm chuẩn bị đồ cho cả 2. Ngụy Châu nhận ra từ ngày 2 cậu ở chung, thói quen dậy trễ của Cảnh Du bị triệt để suy thoái. Luôn là Cảnh Du dậy sớm hơn chuẩn bị đồ ăn sáng. Những hôm cậu đi công tác đều là Cảnh Du sáng thức dậy chuẩn bị đồ cho Ngụy Châu.
Châu Châu leo lên giường nói khe khẽ vào tai Cảnh Du.
– Thắng hay thua đều cho cậu “chén” sạch sẽ.
Rồi tự mình cười khoái trá hôn lên má Cảnh Du.
Chạng vạng tối, ekip bắt đầu lắp ráp đèn flash, máy quay cũng chuẩn bị quay Live cho họ. Cặp phu phu cũng thay xong trang phục đi ra ngoài.
Ngụy Châu ngoái đầu hỏi Cảnh Du.
– Tại sao phải chụp buổi tối ở ngoài này?
– Đợi một chút em sẽ biết.
Vừa bước ra ngoài cửa Ngụy Châu cuối cùng cũng hiểu, quả nhiên là Pháp hoa lệ, Pháp lãng mạn. Ở làng cổ này ban đêm lên đèn quả thực rất đẹp.
Trong khi Ngụy Châu ngơ ngác nhìn thì Cảnh Du nắm tay cậu ta kéo đi đến bên bờ hồ đã được ekip thả đèn.
Cảnh Du và Ngụy Châu ngồi bên bờ hồ, tay nắm tay đối mặt nhau, ánh mắt nhu tình.
Họ liên tục tạo dáng, tiếng máy ảnh cứ lách tách vang lên. Jackson rất hài lòng nên shoot ảnh ban đêm này chỉ thực hiện trong 2 tiếng. Jackson thực muốn tiếp tục nhưng trời mưa lâm thâm rồi nên lại thôi.
Trong khi ekip thu dọn, Cảnh Du vẫn nắm chặt tay Ngụy Châu.
– Em có nhớ từng ước gì không?
Ngụy Châu cúi đầu cười mặt đầy hạnh phúc.
– Thiên hoang địa lão.
– Em còn nhớ sao?
– Tôi còn nhớ, có tên ngốc nói với tôi “về với anh nhé” nữa.
Cảnh Du bật cười ôm lấy Ngụy Châu.
Jackson ngỡ ngàng, tận dụng ánh sáng từ đèn thả trên sông và của xung quang mà chụp họ. Quả nhiên chuyến đi này thu hoạch ngoài sức tưởng tượng của Jackson.
Nghe nói, sau này bức ảnh đó được chọn làm bìa album, còn được trưng bày ở trung tâm triễn lãm của Jackson. Không những thế còn gây sốt cho fan thế giới nữa.
Khung cảnh mờ ảo, không thấy rõ người, chỉ thấy 2 người mặc áo sơ mi trắng ôm nhau, bông tai lấp lánh trong đêm.
Vì rất vừa ý mình mà Jackson cao hứng mời rượu mọi người, Ngụy Châu vì dạ dày không uống được nên Cảnh Du uống thay, uống đến khi Jackson gục trên bàn, An Nhiên và Tiểu Vinh phải khiên anh ta lên phòng.
Cảnh Du hơi say rồi, có chút choáng váng, Ngụy Châu gác tay Cảnh Du lên cổ rồi ôm ngang hông mà dìu lên lầu.
– Con heo, sao cậu ngày càng nặng vậy hả?
Chật vật lắm mới dìu Cảnh Du đặt lên giường. Ngụy Châu giúp cậu ta cởi áo liền bị cậu ta choàng tay mà ôm lấy Ngụy Châu mà vật xuống giường, ngồi lên trên người cậu.
– Bảo bối, em nói gì nào?
– Tôi nói cậu là heo.
– Anh là heo sao?
Cảnh Du mắt lờ đờ, hai má đỏ ửng, đưa tay vuốt tóc rồi từ từ cởi từng nút áo ra rồi cởi phăng áo vứt xuống đất.
– Nói anh nghe xem, có con heo nào mà cơ thể như anh không?
Cảnh Du vuốt vuốt má Ngụy Châu rồi vùi đầu lên môi cậu ta mà hôn hít.
Nụ hôn kéo dài đến độ Châu Châu nghẹt thở đẩy cậu ta ra.
– Động dục gì vậy hả?
– Là do anh quá yêu em, uống rượu vào lại càng nhìn quá đẹp. Nhìn em anh chỉ muốn chiếm trọn em thôi.
Nói rồi Cảnh Du ôm chặt lấy Ngụy Châu, hôn lên cổ, lên tai rồi cắn nhẹ vành tai.
Ngụy Châu hơi thở gấp gáp. Chồm lên tính hôn Cảnh Du thì cậu ta lại rời đi, không nói không rằng đi vào nhà tắm.
Gì vậy? Không phải đang cao trào sao.
Cảnh Du đi vào 1 lúc lâu rồi không thấy ra. Ngụy Châu sốt ruột đi vào thì thấy cậu ta ngồi trên sàn, một tay cho vào bồn tắm, đầu tự vào thành bồn.
Ngụy Châu sửng sốt chạy lại sợ cậu ta bị ngã mà bất tỉnh. Nâng mặt cậu ta lên mới biết không phải. Là hủ hèm này đi vệ sinh xong đứng không vững mà ngồi bẹp xuống, dựa vào bồn mà ngủ.
Châu Châu bị cậu ta chọc cười đến ra cả nước mắt. Lại lần nữa vất vả mà dìu cậu ta lên giường, cởi hết quần áo ra rồi đắp chăn lại. Về phần mình, cậu vào nhà tắm vệ sinh thân thể sạch sẽ, cũng không mặc quần áo, cứ quấn khăn mà đi ra. Leo lên giường rồi thì cởi phăng cái khăn ra mà ôm Cảnh Du ngủ.
Sáng đó Cảnh Du thức dậy thấy mông ê ẩm do cú ngã hồi tối nhưng cậu lại không nhớ gì, chỉ thấy phía dưới xương cụt sao lại đau đớn thế này. Cậu mở chăn nhìn vào thấy cậu và Ngụy Châu đều không mặc quần áo.
Mặt Cảnh Du lúc đó rất hoảng hốt, thực sự là sợ hãi, mồ hôi tuôn ra như tắm. Ngụy Châu nằm bên cũng tỉnh giấc vươn vai.
– Ayyyyyy, thoải mái quá.
Đúng rồi, 2 ngày đặt chân đến đây tối qua là sảng khoái mà ngủ, không vận động, không đau dạ dày ngủ rất ngon. Nhưng tên ngốc nhà này lại nghĩ đi hướng khác.
– Ngụy Châu, tối qua em đã làm gì?
Cảnh Du cúi gầm mặt, giọng hơi nghèn nghẹn.
– Tôi? Tối qua không phải ngủ với cậu sao?
“Ngủ” với tôi, sao tôi lại không nhớ gì hết? Tôi nhớ rõ ràng là nằm trên cậu nhưng sao mông tôi lại đau nhức như này.
Cảnh Du xiết chặt chăn.
– Thành thật với anh, tối qua em đã làm gì?
– Thì chỉ ngủ thôi mà?
Ngụy Châu chau mày, tên này, mới sáng sớm kiếm chuyện gì vậy?
– Em nói ngủ, vậy sao sáng thức dậy mông anh lại đau thế này? Em lợi dụng anh say mà làm càn phải không?
Ngụy Châu ngớ người, nhớ lại chuyện ban tối mà cười lưu mạnh, tính trêu chọc Cảnh Du một chút.
– Cậu biết rồi sao, tôi tính sáng mới nói cho cậu nghe. Còn đau sao.
Ngụy Châu đưa tay tính xoa mông liền bị Cảnh Du đẩy ra, cậu ta đi thẳng 1 nước vào nhà tắm đóng sầm cửa.
Ngụy Châu cười ha hả trên giường, bộ mặt của Cảnh Du quả thực rất thú vị.
Tên nam nhân kia vào nhà tắm dùng xà phòng mà chà sát cơ thể, kì cọ cặp mông. Vị trí “hổ công” của cậu bị chà đạp rồi, không thể không đau lòng sao? Cậu không cam tâm, lần này không tính, là Ngụy Châu ăn gian. Phải lấy lại danh dự.
Cánh cửa phòng tắm mở ra, Cảnh Du lau khô người, không mặc quần áo mà nhảy lên giường, đè úp Ngụy Châu xuống dưới thân.
Cậu thô bạo lấy chai gel dưới gối thoa lên cự vật mình, không dạo đầu, không hôn hít cứ vậy mà tấn công Ngụy Châu.
Cậu ta bị tấn công đột ngột mà cảm thấy đau đớn.
– Đau quá.
-Cho chừa, sau này còn thừa cơ anh say mà làm càng không?
Cảnh Du liên tục đẩy hông, tiểu cúc của Ngụy Châu thật đau rát. Cảnh Du vẫn tăng tiết tấu cho đến khi cơ thể Ngụy Châu thích nghi mà phản ứng lại.
– Sao? Còn làm càn không?
– Tôi không có làm gì hết.
– Vậy sao mông tôi lại đau.
– Là cậu tự ngã trong nhà tắm đêm qua, tôi không làm gì hết.
Cảnh Du ngơ người, há hốc mồm.
– Thật sao?
– Con mẹ cậu, tất nhiên thật rồi.
– Bảo bối àh, lỡ rồi, chúng ta làm cho xong việc đã.
Cảnh Du không ngừng đẩy hông, tăng tiết tấu, giọng Ngụy Châu rên rỉ đến khàn đặc luôn rồi. Cảnh Du phát tiết mà cho hết lên lưng Ngụy Châu rồi nằm lên giường thở hồng hộc không quên hôn lên mũi Ngụy Châu.
– Xin lỗi, hiểu lầm em rồi.
Ngụy Châu đau nhức ngồi dậy đi thẳng vào nhà tắm mà “dọn sạch” bãi chiến trường trên lưng mình.
Cả 2 đi xuống sảnh lúc ekip đang dùng bữa sáng.
Jackson thấy 2 cậu đi xuống liền vẫy tay chào, nói nhỏ gì đó với 1 người Châu Á kế bên.
Lúc 2 người họ tiến vào, cậu thanh niên Châu Á quay lại mĩm cười.
Cảnh Du và Ngụy Châu há hốc mồm thích thú.
Quả nhiên là Lương Nhật ah. Chàng trai Đài Loan ấm áp xuất hiện ở Pháp rồi.