Đại Dương Của Em

Chương 57: Cùng nhau xuất ngoại (P1)


Đọc truyện Đại Dương Của Em – Chương 57: Cùng nhau xuất ngoại (P1)

Đoạn clip cầu hôn của Cảnh Du được quản lý của Châu Châu quay trọn lại, được up trên tất cả các mạng xã hội.
Hành động đó làm phía trên không được hài lòng, hoạt động 3 tháng sắp tới của Ngụy Châu bỗng dưng bị ngưng hoạt động.
Lúc làm việc này Cảnh Du cũng đã dự liệu được kết quả rồi. Ngụy Châu cũng vậy, dạo này cảm thấy cơ thể không khỏe, vậy là có thêm thời gian để nghỉ ngơi sau dịp về Đan Đông rồi.
Một buổi sáng cuối tuần rảnh rỗi Cảnh Du kiểm tra mail mới phát hiện có mail từ người bạn lâu năm ở Ý.
Anh ta là nhiếp ảnh gia rất có tiếng tăm ở châu Âu, Cảnh Du gặp anh ta ở Liên hoan phim Cannes nhiều năm trước. Sao hôm nay lại gửi tin nhắn đến đây.
Cảnh Du đọc lướt qua nội dung bức thư như sau:
” Gởi Johnny Hoàng,
Lâu rồi chúng ta không gặp nhau nhỉ? Cậu có khỏe không?
Hôm nay tôi mạo muội viết lá thư này với lời đề nghị được cùng cậu và người yêu cậu hợp tác trong dự án mới của tôi.
Đó là dự án về “Hôn nhân đồng giới”.
Tôi rất xin lỗi nếu vấn đề này nhạy cảm với người phương Đông các cậu, nhưng tôi đã xem clip tỏ tình của cậu, tôi cảm nhận được sự hạnh phúc trong ánh mắt 2 cậu.
Nếu như các cậu đồng ý tham gia thì đó là sự may mắn của tôi.
Về việc catxe cậu không cần nghĩ đến. Bên phía tôi sẽ lo vé máy bay, ăn ở, đi lại. Sau khi bộ ảnh hoàn tất 2 cậu sẽ được catxe là 2 triệu đô.
Thời gian hoạt động cho dự án này là 1 tháng.
Rất mong nhận được sự hồi âm của cậu.
Ký tên: Jackson ”
Cảnh Du có chút vui mừng, có chút dè dặt.
Với Cảnh Du đi không thành vấn đề, còn Ngụy Châu thì sao.
Cậu ta bèn giả vờ, thăm dò ý Châu Châu.
– Bảo bối.
– Sao vậy?
Ngụy Châu đang nằm trên sopha xem TV, rất thoải mái mà duỗi thẳng tay chân.
– Mức lương mời người mẫu đi chụp ảnh ở Châu Âu 1 tháng bao nhiêu?
– Người mẫu mà được mời đi thì vinh hạnh quá rồi, còn lương bổng sao?
– Vậy siêu mẫu thì sao?
– Siêu mẫu chắc được cỡ 5000.
– Vậy nếu siêu mẫu siêu cấp soái như anh thì sao?

Ngụy Châu cảm thấy có gì đó không đúng, liền quay sang thấy Cảnh Du nhe răng ra cười.
– Cậu ah, cho không người ta không nhận.
– Bảo bối, nếu chúng ta vừa đi Châu Âu du lịch chụp ảnh 1 tháng, vừa được 2 triệu đô, em có đi không?
– Đi chứ, dù gì cũng ở nhà 3 tháng rồi còn gì?
– Vậy đi nha, anh sẽ trả lời người ta.
Ngụy Châu ngồi bật dậy, tiến tới chổ Cảnh Du.
– Rốt cuộc có chuyện gì?
Cảnh Du kéo máy tính cho Ngụy Châu coi. Cậu ta há hốc mồm, 2 tay nắm lấy 2 vai Cảnh Du.
– Là Jackson đó. Nhiếp ảnh gia nổi tiếng người Ý chuyên chụp mẫu trung tính với CP đồng giới đó.
– Vậy em có muốn đi không?
– Đi chứ, phải đi chứ.
Cảnh Du liền soạn tin nhắn trả lời cho nhiếp ảnh gia tâm trạng lại rất vui vẻ. Nhiều năm trước xuất ngoại 1 mình rất buồn chán. Lần này có thể đi cùng Ngụy Châu đến Châu Âu – thiên đường của sự lãng mạn rồi.
Phía bên Jackson rất vui khi mời được Cảnh Du và Ngụy Châu. 2 ngày sau tin nhắn hồi âm, ông ấy đã thu xếp xong khách sạn, xe đi lại và gửi cấp tốc 2 vé máy bay hạng thương gia cho Cảnh Du và Ngụy Châu.
Ngụy Châu lần đầu được hợp tác với nhiếp ảnh gia nổi tiếng mà cậu yêu thích nên rất hồi hộp còn Cảnh Du thì lại rất bình thường.
Trong khi Ngụy Châu vất vả lựa chọn đồ mang đi thì Cảnh Du lại cầm remote xem TV.
– Này, cậu xem, mùa này thì mang áo thun đẹp hay mang áo sơ mi đẹp. Có nên mang theo áo len không nhỉ? Khăn choàng nữa.
Châu Châu huyên thuyên nói, Cảnh Du cứ im lặng xem TV. Thoáng thấy Ngụy Châu “bơi” trong đống quần áo mới lên tiếng.
– Em không cần mang nhiều đồ đâu. Đừng làm quan trọng như thế. Em đi chụp hình thì bên đó sẽ tài trợ quần áo mà. Em chỉ cần mang đồ bình thường em hay mặc là được rồi.
– Cậu nói dễ nghe quá, đi những 1 tháng, rồi làm sao mà đủ đồ.
– Này, bên đó khách sạn không nhận giặt đồ sao?
Ngụy Châu ngớ người, ừ nhỉ, khách sạn có dịch vụ giặt đồ mà.
Cảnh Du tiến đến, đẩy Ngụy Châu ra khỏi phòng vừa nói.
– Em đi mua kem tẩy trang với sữa rửa mặt đi, hết rồi. Cái đó ở khách sạn không bán đâu.
Nói rồi đẩy Ngụy Châu ra cửa cùng áo khoác của cậu ta rồi đóng sầm cửa lại.
Ngụy Châu bĩu môi, mặc áo khoác vào đi ra thang máy.
Cảnh Du đi vào phòng, nhìn “bãi chiến trường” Ngụy Châu bày ra thật ngao ngán.

Nếu để cậu ta tự chọn đồ, chắc đi 1 tháng xách theo 5 cái vali mới đủ đồ dùng. Cảnh Du thở dài, lựa chọn những mẫu hợp thời tiết chút. Bây giờ là tháng 2, trời còn lạnh, Cảnh Du đem vài cái áo thun, áo len ngắn và dài tay để phối áo sơ mi. Nghĩ đến áo sơ mi, Cảnh Du chọn những mẫu hơi sáng màu 1 chút, nhìn cảm giác ấm áp hơn.
Trong khi Cảnh Du sắp xếp hành lý thì Ngụy Châu đang ở cửa hàng mỹ phẩm. Nam nhân đeo kính đen, khẩu trang đen, đội nón ngược, áo khoác bomber dù không lộ mặt vẫn thu hút ánh nhìn. Xung quanh như có hào quang vậy. Ai đi lướt qua cũng ngoái lại nhìn bất kể nam nữ.
Cậu chọn mua kem tẩy trang mà trước đây Cảnh Du hay sử dụng. Ngụy Châu thấy tốt nên cũng dùng từ trước cho đến bây giờ. Loại đó trước đây bán ở Nhật, số lượng nhập về Trung Quốc có hạn và giá nhỉnh hơn chút đỉnh. Do da mặt Cảnh Du hơi nhạy cảm, dễ nổi mụn nên sữa rửa mặt là loại thiên nhiên, ít bọt, ít gây kích ứng da.
Nói đến việc chăm sóc vẻ bề ngoài của Cảnh Du thì Ngụy Châu làm rất tốt. Gặp Cảnh Du đi mua thì sẽ vơ đại loại nào cũng được. Dù gì cũng là sữa rửa mặt thôi.
Lúc tính tiền, chiếc nhẫn trên tay Ngụy Châu đã bán đứng cậu ấy. Cô gái tính tiền là fan của cậu. Chỉ cần nhìn lướt qua có thể nhận ra dáng vẻ rất quen của chiếc nhẫn.
Nhẫn đính hôn của Ngụy Châu mang là bản giới hạn của nhãn hiệu trang sức nổi tiếng. Cặp nhẫn đó là đặt riêng, thiết kế riêng do Cảnh Du quen biết với giám đốc chi nhánh cửa hàng vì trước đây làm người mẫu cho họ.
Khi Ngụy Châu cúi đầu lấy ví tiền, cô gái chìa tờ giấy ra trước mặt Ngụy Châu.
– Có thể kí cho em không Châu Châu?
Giọng nói cô gái vì phấn khích nên nói hơi lớn, trong cửa hàng có hơn 20 người, đa phần là học sinh cấp 3 và các chị gái văn phòng. Vừa nghe đến Châu Châu đã chạy ù tới.
– Châu Châu cho em chụp ảnh với.
– Châu Châu bữa giờ anh không lên weibo rất nhớ anh á.
– Sắp tới không được gặp anh rồi.
– Châu Châu, sắp tới có hoạt động gì không?
Ngụy Châu quả thực bối rối. Ngụy trang như thế mà còn nhận ra. Cười khổ sở mở kính mát mà chào hỏi các fan.
– Chào các bạn, sắp đến sẽ đi Châu Âu. 2 ngày nữa sẽ xuất phát. Sang đến đó sẽ phát live cho các bạn xem có được không?
Fan hào hứng kêu gào, chụp ảnh, quay phim. Phải nhờ sự giúp đỡ của bảo vệ mới đi ra được đến cổng. Vừa quay đầu cảm ơn thì anh bảo vệ chìa cuốn sổ có rất nhiều hình Ngụy Châu cùng cây bút.
– Cậu có thể kí dùm tôi không? Bạn gái tôi thích cậu lắm. Cuốn sổ này là tôi giúp cô ấy sưu tầm, chỉ thiếu chữ ký nữa thôi.
Ngụy Châu mĩm cười, kí lên trên cuốn sổ rồi gập người chào bảo vệ ra về.
Bạn trai giúp bạn gái sưu tầm thần tượng không phải rất đáng yêu sao? Lúc về sẽ kể cho Cảnh Du nghe chuyện đó.
Lúc Ngụy Châu vào đến nhà Cảnh Du vừa xong việc. Lần này xách tận 3 cái valy và 2 túi cầm tay.
– Tối nay ăn gì thế? – Ngụy Châu lên tiếng hỏi.
– Ăn mì gói, anh lười nấu quá đi. Mới thu dọn xong.
– Vậy để tôi nấu cho.
Ngụy Châu đi vào bếp đeo tạp dề, Cảnh Du ngồi vào bàn ăn bấm điện thoại.

– Mai người phiên dịch sẽ đến đây đón chúng ta với lại có mang theo vé máy bay nữa.
– Là nam hay nữ?
– Anh không biết, chỉ biết người đó nhắn tin cho anh vậy thôi.
Ngụy Châu không trả lời, tay chân linh hoạt đi đi lại lại cắt rau củ, luộc mì.
Mì xào Ngụy Châu làm là ngon nhất, ai nói mì gói thiếu dinh dưỡng qua tay cậu sẽ thành sơn hào hải vị.
Cảnh Du gấp không ngưng đũa. Liên tục cho vào miệng đến phùng cả 2 má.
– Cậu sao vậy? Đói lắm sao?
– Đói chứ, sáng giờ đã ăn gì đâu, dọn đồ cho em đến giờ này còn gì.
Ngụy Châu liếm môi, có chút đau lòng. Cậu gắp miếng thịt bò vào chén Cảnh Du. Cậu ta lại gắp bỏ ra dĩa. Ngụy Châu mở to mắt nhìn cậu ta. Cảnh Du nuốt hết mì trong miệng, rồi há miệng ra chỉ chỉ tay vào.
– Gắp vào đây này.
Ngụy Châu phì cười gắp lại miếng thịt cho vào miệng Cảnh Du.
– Em ăn đi, không lại đau dạ dày đó.
Ngụy Châu ngoan ngoãn mà ăn. Quả nhiên có người ăn cùng khẩu vị cũng tốt hơn, hôm nay ăn nhiều hơn mọi bữa.
Chiều hôm ấy, Ray tới Thượng Hải dự tiệc nhàm chán quá mà gọi cho Cảnh Du.
– Alo, Cảnh Du. Rảnh không? Đi Bar đi, tôi chán chết đây.
– Về Đan Đông đi Bar hả?
– Khùng sao, tôi đang ở Thượng Hải.
– Ok, nhắn tôi địa chỉ tôi sẽ đến.
Ngụy Châu vừa tắm ra đang lau tóc mà tiến lại phía Cảnh Du.
– Ai gọi vậy?
– Ray. Cậu ta rủ chúng ta đi “xõa”. Đi không?
– ừ, thì đi.
1 tiếng sau, 2 vị nam nhân nhà ấy đã xuất hiện ở quán Bar mà Ray nhắn địa chỉ sang. Quán này được cái có lối đi VIP từ bãi gữi xe nên Ngụy Châu không lo bị paparazzi chụp được.
Ray đặt bàn ở phòng VIP. Từ phòng này có thể nhìn ra sàn nhảy, không quá ồn ào.
– Hi, Ray!!!
Ray đang uống rượu liền bỏ xuống tiến tới ôm vỗ vai Cảnh Du rồi bắt tay Ngụy Châu.
– Sao chán thế? – Cảnh Du hỏi.
– Không chán đâu, chỉ là chưa bắt đầu thôi.
Ray vỗ tay 2 cái tiếp viễn liền đẩy vào 1 tháp rượu nhỏ, là rượu nặng.
– Này, tính giết tôi sao? Mai tôi và Châu Châu phải đi châu Âu đó.

– Có sao đâu nào? Cứ uống đi, lên máy bay ngủ bù, dù gì chả bay hơn 10 tiếng.
Cả 2 nghĩ cũng thỏa đáng, mặc kệ, chơi vui trước đã.
Đầu tiên là đổ xí ngầu, rồi quảnh tù xì, xong rồi rút thanh gỗ. 3 vị nam nhân uống hết 5 tháp rượu. Không ai còn đủ tỉnh táo rồi. Nhất là Ngụy Châu, dạ dày không khỏe mà chạy vào toilet đặt trong phòng.
Nôn mửa đến lả người, miệng đắng nghét, bụng sôi ùng ục nống hổi. Ngụy Châu thấy không ổn rồi.
Cảnh Du thấy cậu vào lâu quá mà loạng choạng đi vào.
– Sao vậy?
– Tôi không sao…ọe…ọe.
– Lại không sao? Không uống được thì đừng uống.
Cảnh Du vuốt vuốt lưng Ngụy Châu rồi vỗ vỗ. Ngụy Châu đứng thẳng người rửa mặt rồi ngã vào người Cảnh Du.
– Đưa tôi về nhà.
Những lúc say Ngụy Châu rất đáng yêu. Cảnh Du chào Ray rồi đưa Ngụy Châu xuống hầm lấy xe.
Cảnh Du có hơi choáng, chạy xe về có thể được, chỉ cách nhà 2 ngã tư thôi.
[Các bạn uống say không nên chạy xe. Đây là hành động nguy hiểm, độc giả không được làm theo]
Ngụy Châu dựa đầu vào cửa kính rồi nói gì đó.
– Em nói gì vậy?
– Tôi…hức…tôi..hức…sắp được đi Paris rồi, còn Milan nữa. Tôi sẽ đi hết. Chỉ cần Cảnh Du đi đâu tôi đều đi hết.
Rồi cười hắc hắc lên như đứa trẻ. Cảnh Du buồn cười xoa xoa đầu hôn lên tóc cậu ta rồi lái xe rời đi.
Về đến bãi gửi xe thì Ngụy Châu ngủ rồi. Cảnh Du bế xốc cậu lên vai mà đi vào thang máy.
Cảnh Du loạng choạng bước đi, cố giữ thăng bằng cho “cục nợ” trên lưng không bị ngã. Đến trước cửa thì cho tay vào túi áo khoác mà lấy chìa khóa.
Quái lạ, sao hôm nay lại có 3 ổ khóa. Cảnh Du say rồi. Cậu lắc lắc đầu, bỏ Ngụy Châu ngồi xuống hành lang. Về phía mình ngồi chồm hổm trước cửa mà chụp lấy ổ khóa mà tra chìa khóa vào.
Cậu ngã nghiêng đứng dậy mà đá cửa, khiêng Ngụy Châu vào nhà.
Đặt Ngụy Châu lên giường, Cảnh Du cũng mệt mỏi mà nằm vật xuống ngủ như chết.
Nửa đêm vì nóng quá Cảnh Du mà cởi tung hết quần áo. Chỉ mặc duy nhất 1 cái quần lót xoay người sang ôm Ngụy Châu mà ngủ.
Buổi sáng thì bị chuông cửa đánh thức. Cảnh Du vô thức vơ vội áo khoác ngủ đi ra mở cửa, đầu vẫn nhức nhói.
Cánh cửa mở tung ra, trước mặt cậu là 2 người, 1 nam, 1 nữ.
Cô gái đang tươi cười nhìn thấy bộ dạng này của Cảnh Du mà đỏ mặt, xoay chổ khác. Nam nhân đi cùng thì hơi ngại, hắng giọng 1 cái lên tiếng.
– Cậu Hoàng, tôi là Tiểu Vinh,còn cô ấy là An Nhiên là hướng dẫn viên và phiên dịch của cậu.
Cảnh Du mới nhớ là hôm nay bắt đầu chuyến đi. Liền vỗ vỗ trán mình 2 cái mời họ vào nhà ngồi đợi mình.
Sau 30 phút, đôi phu phu bọn họ đã sẵn sàng xuất phát nhưng vẫn còn rất mệt mỏi vì 5 tháp rượu tối hôm qua.
Chuyến đi của họ thực sự bắt đầu rồi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.