Đọc truyện Đại Dương Của Em – Chương 33: Đài Loan.
Chương này là chương ngoại truyện. Không nằm trong seri truyện. Quà cho các bạn nhân dịp lễ 30/4 – 1/5. Lễ mà tôi vẫn phải lao động đây TT^TT
Hôm sinh nhật Ngụy Châu, Lương Nhật tặng cậu 2 vé đi Đài Loan. Đúng ngay dịp nghỉ Đông, thêm một cái, phim của Ngụy Châu được chiếu 1 tuần rồi. Doanh thu cực kỳ tốt, người đi vào tươi cười, đi ra đều khóc thút thít. Trên các trang mạng xã hội, nhạc phim đứng đầu bảng xếp hạng. Từ khóa Hứa Ngụy Châu và Lâm Hoàn được tìm kiếm nhiều nhất. Chỉ cần 0.3 giây là tìm được 2 triệu kết quả.
Ngụy Châu thời gian này rất thoải mái do không nhận lịch gì để chuẩn bị đi nghỉ cùng Cảnh Du. Chỉ có cậu ta vất vả một chút, tối ngày cắm mặt ở võ đường thu xếp thi lên đai lần 2 trong năm. Nên vì vậy Ngụy Châu phải đi mua đồ dùng 1 mình.
Ngụy Châu trang bị kín kẻ, mũ lưỡi trai, khẩu trang đen, áo khoác, khăn choàng cổ. Với thời tiết bây giờ thì “trùm” như Ngụy Châu cũng bình thương thôi.
Cậu đi vào khu bán quần áo, nhớ là buổi sáng xem tin tức nói Đài Loan lạnh lắm thế là mua 2 đôi găng tay màu xám đổ, rồi mua thêm 2 khăn choàng cổ màu đen, đi lên một chút lại thấy mũ len đẹp quá lại mua cả 2 cái mũ len màu đen.
Đi lên thang máy lầu 1 ghé vào khu đồ vật dụng thì mua bàn chải, kem đánh răng, dầu gội chai nhỏ, sữa tắm chai nhỏ. Rồi dựng lại ở quầy bán bao cao su và gel bôi trơn. Ngụy Châu dùng ngón trỏ vuốt vuốt môi dưới: có nên mua hay không? Nếu mua thì ra tính tiền ngại lắm! Thôi, để món này cho Cảnh Du mua vậy.
Ngụy Châu đi mua sắm hôm nay rất đắc ý vì không ai nhận ra cậu, nhưng mà bảo bối à, mùi hương trên người cậu giết chết cậu rồi. Lúc lướt ngang qua một cô gái ở quầy bánh kẹo, cô gái đó đã nhận ra mùi trên người Ngụy Châu, sợ nhận nhầm, còn giả vờ đi qua trước nhìn nửa khuôn mặt của Ngụy Châu. Không hổ danh là fan. Nhìn 1 cái là nhận ra ngay. Liền cập nhật weibo. Ngụy Châu không ngờ lúc cậu đang tính tiền thì fan đã đứng đợi cậu ở thang máy.
Vừa đi ra thang máy, cậu nhận thấy sự bất ổn. Sao đông con gái dữ vậy trời. Bọn họ trên tay cầm điện thoại, máy ảnh, cứ nhìn qua lại. Ngụy Châu biết ngay là fan. Ây dô, khổ rồi. Ngụy Châu cố tình cúi đầu, đi lướt qua, một giọng nữ la lên: “Châu Châu kìa”, biết là không thoát nổi, Ngụy Châu bèn ngẩng đầu lên, quay về phía họ vẫy tay chào.
Fan: Sao lại trốn tụi em?
ZZ: không trốn, không trốn. Tại không biết là đón tôi. Tôi hôm nay đi mua đồ, về ngay mà, không có nghĩ là fan sẽ ra.
Fan: Cho chúng em chụp hình nha!!!
ZZ: Ok, Ok.
Vậy là thành ra tính đi mua đồ 1 tiếng về nấu cơm cho Cảnh Du ăn tối lại thành ra bị chụp hình tới tận 2 tiếng mới về tới nhà.
Vừa mở cửa vào nhà đã nghe mùi thơm phức.
– Tôi về rồi.
– Em rửa tay đi rồi vào ăn cơm.
Ngụy Châu để đồ lên bàn trà rồi đi vào nhà vệ sinh. Cái thời tiết tháng 12 này quả thực rất khắc nghiệt. Lạnh đến độ tay chạm vào nước mà muốn đóng băng.
Đi ra phòng ăn đã được Cảnh Du bày cơm thịnh soạn. Có cà chua xào trứng, canh bí dồn thịt. Hấp dẫn ahh.
– Sao về trễ vậy?
– Đi mua đồ gặp fan. Chụp ảnh với họ rồi mới được cho về.
– Thôi ăn cơm, ăn cơm.
Tay nghề Cảnh Du khá lên rất nhiều ah, ở cùng cậu ta cũng rất thoải mái. Nếu như ai về trước thì người đó là người nấu cơm, còn người kia sẽ rửa bát.
– Châu Châu, mai ta bay chuyến mấy giờ?
– 9 giờ sáng ah.
– Em có thông báo cho fan không vậy?
– Tôi không có thông báo. Khoan đã, hình như chưa dặn Sử ca.
Ngụy Châu hớt hãi, lấy điện thoại ra, weibo của cậu được tag vào 1 bài viết : “Mai Ngụy Châu sẽ có 1 tuần nghỉ dưỡng ở Đài Loan, rất thú vị nha!! Các bạn không được gặp cậu ấy rồi, tôi cũng thất nghiệp rồi [biểu tượng khóc]x3”. Ngụy Châu muốn té ngửa khỏi ghế. A Sử, phúc lợi này của anh thật lớn ha.
Cảnh Du nhìn biểu tình của Ngụy Châu cũng đoán ra được rồi, bật cười, rồi lùa cơm ăn. Ngụy Châu thì sầu não. Đi nghỉ cũng vất vả vậy sao.
~
Sáng 7 giờ, fan đã đứng chật cả cửa sân bay và trong tiền sảnh. Ngụy Châu có thể lựa chọn đi cổng VIP nhưng lại vì sợ tổn thương fan nên vẫn đi cổng thường. Vừa dừng trước cổng sân bay, fan rất ngoan ngoãn xếp hàng, rồi vì thấy ai kia bước xuống cùng mà bắt đầu la ó. Trời đất, trái tim hủ nữ phải làm sao đây.
Lời thành thật nhất trong thăm tâm họ: Thà nhìn Ngụy Châu yêu 1 chàng trai hoàn mỹ còn hơn nhìn anh ấy ôm ấp bóng hồng không xứng đôi.
Fan đi đến tặng quà, đưa Cảnh Du, đưa Ngụy Châu, 2 tay đều bận rồi. Hôm nay A Sử cũng đi theo để đưa họ ra sân bay, không thoát cảnh cầm quà dùm. Cảnh Du lấy 1 xe để hàng lý, chất hết quà lên rồi đẩy về phía A Sử.
– Là phúc lợi cậu ban cho nên cậu đem về giúp chúng tôi nhé.
Xong rồi nhanh tay nhanh chân kéo Ngụy Châu vào phòng chờ. Bỏ lại sau lưng khuôn mặt đầy thống khổ của A Sử. Trời ơi, tôi đây chỉ là muốn than thất nghiệp thôi mà.
Cảnh Du và Ngụy Châu đến Đài Loan đã có người tiếp đón. Là người của Lương Nhật. Ở đây anh ta kinh doanh chuỗi nhà hàng và khách sạn. Sắp xếp cho Ngụy Châu và Cảnh Du một khách sạn 4 sao ngay trung tâm Đài Loan.
– Xin hỏi cậu Hoàng và cậu Hứa có cần hướng dẫn viên du lịch không?
– Chúng tôi không cần, cảm ơn anh. – Ngụy Châu khách sáo từ chối. Khó khăn lắm mới được đi chơi, kéo theo hướng dẫn viên làm gì?
Đóng cửa phòng lại quay vào thì thấy Cảnh Du đang thu xếp đồ đạc cho vào tủ.
– Tối nay ta đi đâu?
– Em biết Đài Loan này có gì đặc biệt không?
– Tôi không biết.
– Chợ đêm đó. Anh sẽ dắt em đi.
Ngụy Châu tròn mắt nhìn Cảnh Du ánh lên ý tò mò. Không biết tại sao cậu ta lại biết đường xá Đài Loan nhỉ?
Chợ đêm Đài Loan quả thực rất tấp nập, rất vui. Cảnh Du dắt Ngụy Châu đi ăn mì tả pí lù. Ăn xong rồi lại nắm tay dắt nhau đi dạo phố dưới ánh nhìn của nhiều người.
2 chàng trai cao to, áo khoác to sụ cùng màu, mũ len cùng màu, khăn choàng cùng màu, bao tay cùng màu. Đến đôi giày họ mang cũng cùng màu nốt. Chưa kể đến trên mặt còn có 2 cái khẩu trang đen.
Trên phố nhiều cô gái thấy hình ảnh này liền lấy máy chụp ảnh, còn khen họ xứng đôi, còn bàn luận nhau coi ai công. ai thụ.
Đi một đoạn dài mỏi nhừ cả chân, cả hai dừng lại trước một quán ” Thịt giả”.
– Đây là gì vậy?
– Thịt giả đó.
– Tôi muốn ăn.
– Em còn bụng ăn sao.
– Ăn 1 xâu thôi. Ăn cho biết.
Cảnh Du mua cho cậu 1 xâu thịt, mua ủng hộ người chủ 2 chai bia. Vừa về khách sạn vừa ăn, vừa uống.
– Thịt gì ngon quá vậy, chưa ăn bao giờ.
– Chuột cống.
Ngụy Châu đang nhai nhai trong miệng, nghe Cảnh Du nói liền phun ra, tính vứt xâu thịt thì bị Cảnh Du chặn lại.
– Đùa thôi, là đồ chay đó. Em dễ dụ quá.
Đồ chay mà ngon vậy sao. Quả thực Đài Loan rất thú vị mà.
Về đến khách sạn, cả hai mệt rụng rời. Cả buổi tối đi bộ trong thời tiết lạnh thật lạnh này quả thực là chỉ muốn chết.
– Ngày mai em muốn đi đâu?
– Tôi muốn đi Bảo tàng cung điện quốc gia Đài Loan.
– Em bao nhiêu tuổi vậy?
– 23? Thì sao?
– Hết chỗ đi hay sao chui vô đó.
– Tôi thích. Giờ đi không?
– Đi, em thích là được.
~Sáng sớm, Ngụy Châu lôi Cảnh Du rời khỏi giường, đi xuống sảnh ăn buffee Dimsum rồi đi tham quan Bảo tàng hôm qua Ngụy Châu nói đến.
Bên ngoài bảo tàng nhìn như Tử cấm thành vậy. Nhưng vào trong thì thật là mê người.
Những bức phù điêu chạm khắc tinh xảo. Trên tường đều là tranh thủy mặc kéo dài từ đầu bên này sang đầu bên kia.
Nói tóm lại, kết cục vẫn là đi bộ. Chân Cảnh Du thực sự mỏi nhừ rồi. Còn cậu Hứa kia thì lại rất tràn đầy năng lượng.
– Bảo bối à, chân anh mỏi rồi, mình về khách sạn đi, ăn trưa rồi chiều đi tiếp được không? Thực sự rất lạnh đó.
Ngụy Châu quay sang Cảnh Du đang ngồi ở ghế đá khuôn viên Bảo tàng. Tiến lại gần đưa bàn tay lên má Cảnh Du xoa xoa. Lạnh thật ha.
– Ừa, đi về khách sạn thôi. Ăn trưa. Đói rồi.
Cảnh Du và Ngụy Châu bắt taxi về khách sạn. Khung cảnh ở ngoài phố rất nhộn nhịp. Người người chuẩn bị cho giáng sinh. Mấy sạp bán táo cũng đầy ấp quả táo đỏ ( Giáng sinh bên đó người ta tặng táo).
Khách sạn Ngụy Châu và Cảnh Du ở cũng bắt đầu trang trí rồi. Cây thông Noel cao 3m, quả châu thì tính bằng thùng, dây treo tính hơn 30 cuộn. Phải công nhận khả năng quản lý của Lương Nhật rất tốt. Khách sạn 4 sao này của hắn quả thực quá tuyệt vời.
Ăn trưa xong về phòng, chân Cảnh Du như muốn tàn phế. Cố gắng đi vào nhà tắm xả nước nóng. Hỏi vọng ra bên ngoài:
– Em có muốn tắm không?
– Có!!!
Hôm nay tâm tình Ngụy Châu vui nên cũng không khách sáo.
Cả 2 ngâm mình trong phòng tắm. Cảnh Du ngả mình vào Ngụy Châu, đầu dụi dụi vào hõm vai.
– Anh đi đến mất cảm giác 2 chân rồi.
-Ngụy Châu lấy tay xoa xoa lên ngực trần của Cảnh Du, vuốt ve nhẹ nhàng, đầu ngón tay rà rà xung quanh khuôn ngực rồi điểm nhô lên.Cảnh Du ngồi thẳng dậy, quay mình đối diện Châu Châu. 4 mắt chạm nhau, Cảnh Du giả đò.
– Anh thực sự rất mệt đó.
Rồi đứng lên đi ra khỏi phòng tắm, mặc áo khoác ngủ vào. Ngụy Châu bần thần. Hôm nay từ chối tôi? Được, “lạc mềm buộc chặt” chứ gì. Tôi xem hôm nay cậu kiềm nén được bao lâu.
Ngụy Châu cũng đứng dậy đi theo Cảnh Du ra ngoài. Ngụy Châu cố tình mặc quần trong rồi mới mặc áo khoác ngủ. Đi đến bên giường, nhảy lên người Cảnh Du.
Cảnh Du bất động nhìn Châu Châu, xoay mình, hất cậu ta nằm ra giường, lấy chăn đắp lại giả vờ ngủ.
Ngụy Châu không buông tha, chui vào chăn, lấy tay sờ đùi, sờ mông Cảnh Du, miệng thì hôn lại tai, lên cổ. Cảnh Du khẽ rùng mình. Ngụy Châu biết đúng huyệt cậu ta rồi. Lại tiếp tục mà “mèo vờn chuột” với cậu ta.
Châu Châu vuốt dọc đùi, bụng dưới rồi vuốt ve tới tiểu quái thụ. Cảm giác cự vật phồng to rồi, Ngụy Châu thỏ thẻ bên tai Cảnh Du.
– Cậu không muốn sao?
Cảnh Du không chịu nổi nữa rồi, ngồi bật dậy mà đè Châu Châu dưới thân hôn hít, cắn mút. Hôn từ má xuống ngực, rồi bụng, lấy tay vén áo ngủ lên, gì vậy? Hôm nay lại mặc quần lót.
– Cậu muốn thì cởi ra đi. Cởi bằng miệng.
Cảnh Du biết Ngụy Châu trêu ngươi mình. Không vội, cứ vậy mà hôn lên quần lót, cứ gặm gặm, chà sát bên ngoài.
Ngụy Châu không ngờ Cảnh Du sẽ làm vậy, nhưng quả thực rất sướng. Cơ thể bắt đầu run lên. Quần lót phía dưới ướt rồi. Bên trong cũng căng cửng rồi. Ngụy Châu rên rỉ, rất khó chịu.
Cảnh Du ở phía dưới cười gian tà, liếm dọc đùi Ngụy Châu.
– Em muốn gì, em lấy ra đi. Lấy ra để vào miệng anh.
Ngụy Châu mất hết ý thức. Đưa tay cởi phăng quần lót, đẩy cự vật vào miệng Cảnh Du. Hơi ấm bao quanh, tiếng rên rỉ càng lớn.
Miệng Cảnh Du hoạt động, ngón tay cũng linh hoạt di chuyển vào “tiểu cúc” vân vê nhè nhẹ bên ngoài, Ngụy Châu rên hừ hừ, Cảnh Du thông thả cho 1 ngón tay vào, Ngụy Châu thở hắt ra. Cảnh Du lại lên xuống, dùng lưỡi bao quanh cự vậy vuốt ve, rồi lại cho thêm 2 ngón tay vào. Ngụy Châu cảm thấy khó thở rồi. Hơi thở gấp gáp hơn. Cảnh Du cắn nhẹ đầu khấc, mặt Ngụy Châu trở nên ngây dại. Khoái cảm bao trùm cơ thể Châu Châu rồi. Cảnh Du lại cho 1 ngón tay vào. Ngụy Châu không thở nổi nữa. 3 ngón tay cứ nghịch phá bên trong, tiếng rên càng hỗn loạn.
– Cho vào đi, đừng phá nữa.
– Em nói gì? – Cảnh Du hỏi khó Ngụy Châu, miệng thì đang gặm mút phần đùi.
– Cho vào đi. – Ngụy Châu gào lên.
– Em kêu anh 1 tiếng ông xã, xưng em 1 tiếng, anh cho em cực sướng.
– …. Ông xã, cho vào….cho vào…. cho vào bên trong em đi.
Cảnh Du nghe lời nói đó của Ngụy Châu mà phát hỏa. Xoay người Ngụy Châu lại rồi thô bạo cởi quần lót Ngụy Châu, với tay xuống dưới gối lấy chai gel bôi trơn chuẩn bị trước lúc ra khỏi phòng tắm mà thoa lên cự vật rồi thoa vào mật khẩu của Ngụy Châu.
Từ từ, từ từ cho vào.
– Ahhhhh, khít quá. – Cảnh Du rên lớn.
Ngụy Châu bị xâm chiếm rồi. Cảnh Du mạnh mẽ mà thúc vào. Tiết tấu ngày càng nhanh. Ngụy Châu rên la đứt quãng, giọng muốn khàn đi. Cảnh Du cứ vậy mà ngày càng nhanh đẩy tới. Chân thực sự quá mỏi rồi. Cảnh Du ôm eo Ngụy Châu nhấc lên.
Cảnh Du hiện đang nằm, Ngụy Châu thì ngồi trên, bên trong cơ thể còn có cự vật của Cảnh Du.
– Làm gì vậy?- Ngụy Châu ngơ ngác.
– Anh mệt rồi, em làm đi.
Ngụy Châu không ngần ngại mà nhấp nhấp lên xuống. Học múa rất có lợi, rất dẻo ha. Cảnh Du chỉ nằm yên mà hưởng thụ. Hông Ngụy Châu di chuyển, tiết tấu nhanh hơn. Cảnh Du mím môi, nuốc nước bọt, đôi tay xoa xoa lên lưng trần của Ngụy Châu.
– Châu Châu, nhanh một chút, sắp ra rồi. Nhanh chút.
Mồ hôi trên trán Ngụy Châu bắt đầu rịn ra rồi.Đẩy nhanh hông mà di chuyển. Bất chợt 1 tiếng gầm nhẹ vang lên, Ngụy Châu cảm giác được một dịch thể nóng chảy vào bên trong mình. Tiểu Châu Châu cũng vì vậy mà xả ra, trắng đục, đặc quánh.
Cả 2 nằm dài trên giường, vơ lấy điện thoại cầm lên. 7 giờ tối rồi. Nãy giờ đã “quần ” nhau 5 tiếng đồng hồ rồi. Dạ dày bắt đầu biểu tình rồi.
– Nè, có đi ăn không?
– Anh buồn ngủ quá, dậy không nổi?
– Tôi gọi đồ ăn mang lên nha.
– Tùy em.
Ngụy Châu bấm máy bàn gọi tiếp tân. Nửa tiếng sau đồ ăn mang lên thì Cảnh Du đã ngủ say rồi.
Bình thường hay đi bộ nhưng mà qua đây thời tiết lạnh quá, chân tay tê cóng nên Cảnh Du mau mệt. Ngụy Châu không làm phiền mà ăn cả 2 phần rồi lăn ra giường ngủ cùng Cảnh Du.
Hôm nay là 24/12 cũng là ngày thứ 3 ở Đài Loan. Hôm nay Cảnh Du và Ngụy Châu quyết định đi tham quan Vườn Quốc gia A Lý Sơn.
Khu vườn rộng, rất đẹp. Ngồi tàu điện trên cao có thể đi hết cả công viên. Không đi bộ thì đối với Cảnh Du là đại phúc.
– Châu Châu, em biết không? Hoa đào mùa xuân ở đây đẹp lắm đó, chỉ thua Nhật Bản thôi.
– Đúng rồi, tôi chưa hỏi cậu. Sao cậu biết nhiều về Đài Loan thế.
– Hồi trước là người mẫu, có đi công tác ở đây, rồi cùng đồng nghiệp tham quan. Có vậy thôi.
Ngụy Châu gật gật đầu.
Rời vườn thú, họ di chuyển đến làng Thập Phần, ở đây buổi tối sẽ đốt đèn trời, thả nguyện ước ở trong thác. Cảnh Du và Ngụy Châu quyết định ăn cơm chiều ở đây.
Từ làng vào thác tới 2k. Cảnh Du thật không muốn đi bộ. Chưa kể phải mua đèn ở trong làng rồi mới đi ra đó thả. Cảnh Du thật sự đi không nổi đâu.
Thế là cả 2 thuê xe đạp điện mà đi ra tháp. Cảnh tượng 2 người đàn ông cao to vạm vỡ áo bông to xụ ngồi trên chiếc xe đạp bé tí thật buồn cười.
Đến nơi thì mọi người chuẩn bị thả đèn rồi. Ngụy Châu cùng Cảnh Du hí hoáy viết rồi cẩn thận nâng nó lên cho khỏi ướt.
Đèn được thắp lên, lồng đèn cứ vậy bay lên.
– Cảnh Du, cậu ước gì đó?
– Bách niên giai lão, còn em.
– Thiên hoang địa lão.
Cảnh Du nắm tay Châu Châu nhìn lồng đèn của họ bay cao tít.
~
Hôm nay là 27/12, còn ngày mai là họ và rồi. Cả buổi sáng họ tranh thủ ở khách sạn thu dọn đồ đạc rồi ăn cơm trưa. Đầu giờ chiều lại cùng nhau đi trung tâm mua sắm mua ít quà. Vào khu mua sắm còn bị fan nhận ra mà xin chữ kí. Dự tính đi nửa tiếng lại thành ra 1 tiếng.
Về đến khách sạn thì Ngụy Châu sắp xếp quà vào vali, Cảnh Du đứng bên cửa gọi điện thoại cho ai đó. Rồi cúp máy quay lại phụ giúp Ngụy Châu.
8 giờ tối, người hướng dẫn hôm trước gõ cửa phòng họ. Cảnh Du ra mở cửa, 2 người họ nói gì đó với nhau, rồi ông ta đưa cho Cảnh Du 2 bộ âu phục.
– Em thay ra đi.
– Làm gì?
– Đi ăn tối.
Chiếc xe hơi lăn bánh đưa cả 2 đến tòa nhà Taipei 101. Đến Đài Loan mà không đến tòa nhà này là thực sự uổng phí. Cuộc gọi ban chiều là Cảnh Du gọi nhờ Lương Nhật giúp đặt bàn. Nhà hàng ở tầng 89 này là của hắn ta, nên chuyện đó rất nhẹ nhàng.
Chiếc bàn được đặt bên cửa kính, từ đây có thể nhìn thấy gần như là toàn bộ Đài Loan. Bửa tối có rượu, có nến, có đàn violong. Không gian trang trọng, lịch sự.
Chợt đèn điện tắt đi.
Nến trên bàn Ngụy Châu giờ được thắp lên.
Tiếng đàn Violong kéo nghe da diết.
Trước mắt cậu, Cảnh Du quỳ gối bằng 1 chân, trong túi lấy ra 1 hộp nhẫn, từ từ mở nắp hộp, hướng về Ngụy Châu.
– Hứa Ngụy Châu, hãy về với anh đi.
Vâng, là về chứ không phải lấy, cũng không phải gả. Tình yêu phu phu của họ là dựa trên sự tôn trọng nhau. Cảnh Du coi cậu ta là nam nhân mà đối đãi.
Ngụy Châu mím môi, gật đầu rồi lại cười. Đúng như Cảnh Du nói, cái đẹp nhất của cậu ta là “YOUR SMILE”.
Cảnh Du nắm lấy tay trái Châu Châu, nơi ngón tay có hình vô cực mà xỏ nhẫn vào. Rồi đứng bật dậy mà hôn Ngụy Châu đắm đuối.
Thực khách ban đầu là bỡ ngỡ, kế tiếp là xúc động mà vỗ tay chúc phúc họ.
Đàn ông thì sao? Đồng giới thì sao? Tình yêu mà, sao phải phân biệt giới tính. Chân ái mà, ta cứ về bên nhau.
~
ĐÔI LỜI TÁC GIẢ: TÔI LUÔN MONG HỌ SẼ CÓ KẾT THÚC TỐT ĐẸP NHƯ VẬY. ĐÂY LÀ PHIÊN NGOẠI THÔI, BẢN CHÍNH VẤN CÒN. CÁC BẠN ĐÓN XEM NHÉ