Đọc truyện Đại Dương Của Em – Chương 32: Vô cực.
1 tuần sau khi xuất viện Cảnh Du đều ở phim trường với Ngụy Châu.
Còn 1 tháng hơn nữa thôi là bộ phim chuẩn bị đóng máy rồi. Ngụy Châu lấy lý do hôm trước mà bắt Cảnh Du ở lại với mình. Tiểu Phong cũng vất vả mà đồng ý lời nghỉ phép của Cảnh Du.
– Ngồi yên xem, tôi đang thoa kem cho cậu mà.
Ngụy Châu và Cảnh Du ngồi xếp bằng trên giường, cậu nặn kem từ tuýp ra thoa lên mặt cho Cảnh Du.
Trầy xước không sâu, chỉ là ngoài da, nhưng mà bị nhiều vết, nếu không cẩn thận sẽ bị thâm. Vết dài nhất kéo dài từ chân mày phải xuống má.
Cảnh Du thẩn thờ nhìn Ngụy Chây thoa kem cho mình. Hôm trước là cậu ta thoa cho Ngụy Châu, hôm nay lại được Ngụy Châu thoa cho cậu ta. Không phải yêu nhau như vậy là dễ chịu hơn là suốt ngày cãi nhau sao.
– Ngụy Châu, tối nay chúng ta đi chơi đi.
– Gì chứ? Sao tự nhiên lại đi chơi.
– Hôm nay là sinh nhật của em.
Ngụy Châu ngớ người, lấy điện thoại ra xe. Hôm nay đúng là sinh nhật của cậu. Sáng giờ có rất nhiều tin nhắn đến nhưng vì bận rộn thoa kem cho tên này nên không mở ra xem. Cảnh Du không nhắc, cậu cũng quên béng đi.
– Đi đâu? Film sắp chiếu rồi. Nếu bị paparazzi chụp được cũng không tốt? Sẽ ảnh hưởng đến film đó.
– Anh có nói là đưa em ra đường sao? Chúng ta đi đến nơi kín đáo.
Mặt Ngụy Châu nghệch ra, há hốc mồm, trợn to mắt. Chổ kín đáo. Đừng nói cậu đưa tôi vào khách sạn đó nha.
Cảnh Du dường như biết ý nghĩ của Ngụy Châu liền lấy tay vỗ vào trán cậu ta.
– Này, em nghĩ đi đâu đó. Em nghĩ anh là như vậy sao.
– Chứ cậu nói xem, cậu đưa tôi đi đâu?
– Bí mật.
Nói rồi Cảnh Du nằm ườn lên trên giường, tay chân duỗi ngay ngắn theo cơ thể, không nhúc nhích. Ngụy Châu vì dáng nằm này của Cảnh Du mà phì cười, phát vào đùi Cảnh Du 1 cái.
– Cậu làm gì vậy?
– Anh sợ trôi kem.
– Vậy cậu tiếp tục nằm vậy đi ha. Tôi có cảnh quay ở tầng dưới.
Nói rồi Ngụy Châu thay phục trang, bước xuống lầu trang điểm.
Cảnh Du vừa thấy cửa đóng liền ngồi bật dậy, lấy điện thoại gọi cho ai đó.
– 8 giờ tiệm cậu đóng cửa phải không? Tôi không muốn có ai khác nữa đâu.
Bên đầu dây bên kia nói gì đó, Cảnh Du liền cười tít mắt, rồi cúp máy.
Cảnh Du sợ xuống lầu sẽ làm Ngụy Châu phân tâm nên đi ngủ. Quên cả việc bốc kem trên mặt ra. Ngụy Châu quay xong cũng là 6 giờ chiều, lên phòng thấy tên đó ôm gối nằm co ro ngủ rất đáng yêu.
Ngụy Châu rất thích nhìn Cảnh Du ngủ. Những lần quay Thượng Ẩn, Cảnh Du nhiều khi ngủ gật. Cậu ta chỉ cần không có cảnh quay, không đùa nghịch thì sẽ ngủ. Có lần quay cảnh trong lớp ngủ gật, đạo diễn kêu mấy lần “Cố Hải, Cố Hải” cậu ta mới giật mình tỉnh giấc. Hay mỗi lần lên xe lại mệt mỏi mà dựa vào vai cậu ngủ. Khoảng thời gian đó quả thực rất tươi đẹp.
Ngụy Châu đưa tay xoa xoa tóc hắn, trời đất, chưa lột kem ra nữa. Ngụy Châu bĩu môi, tán nhẹ vào mặt Cảnh Du một cái, lại dùng ngón trỏ chỉ chỉ mặt cậu ta. Cái đồ làm biếng nhà cậu, bắt tôi thoa giờ tôi phải bóc nữa sao.
Ngụy Châu ngồi tẩn mẩn bóc các lớp kem khô ra. Đến miếng cuối cùng ngay chân mày. Do vướng lông mày mà Cảnh Du bị đau, giật mình mở mắt.
– Ah, quay xong rồi hả? Mấy giờ rồi.
– 6h30 tối rồi.
– Vậy sao? Em đi tắm đi, đi tắm đi rồi mình đi chơi.
Ngụy Châu ừ ừ rồi vào nhà tắm. Người ngoài này thì gọi cho cậu bạn sửa xe moto đem lại giúp, còn nhắc chuẩn bị giúp 2 cái nón nữa.
Ngụy Châu tắm ra thì không thấy cậu ta, chỉ thấy có 1 bộ đồ được để ngay ngắn trên giường.
Là áo thun in hình một con mèo ở góc trái ngực áo. Đáng yêu thât. Ngụy Châu vui vẻ thay đồ, đứng trước gương chỉnh chỉnh lại tóc. Rồi lại đưa bàn tay chập vào nhau rồi để dưới cằm, làm dáng vẻ khả ái. Rồi phống má, bĩu môi. Tưởng tượng có người thứ 2 bước vào sẽ dọa người ta chạy mất.
Lâu quá không thấy Cảnh Du quay lại, Ngụy Châu bèn đi xuống lầu. Thấy Cảnh Du ở bãi để xe, cậu chạy lại vỗ vai Cảnh Du. Cảnh Du xoay người lại, áo y chang cậu, chỉ khác hình là con cá voi.
Cảnh Du vui vẻ vuốt vuốt tóc rồi đội nón cho cậu ta, kéo kính trên nón bảo hiểm phủ che mặt.
Cảnh Du chở cậu ta dừng trước một cửa hàng nhỏ ngoài rìa Thượng Hải. Bước vào mới biết là cửa hàng xăm nghệ thuật. Cửa hàng này là của bạn Cảnh Du, A Minh. Cậu ta cũng từng là người mẫu, nhưng vì đam mê nghệ thuật này mà từ bỏ.
A Minh đi tới phía Cảnh Du và Ngụy Châu. Đưa tay ra bắt tay Cảnh Du rồi cúi đầu chào với Ngụy Châu. Nở nụ cười rất thân thiện.
– Đây là Châu Châu mà cậu hay nhắc đến sao.
Cảnh Du cười hạnh phúc, gật đầu. Làm cho Ngụy Châu cũng ngại theo.
– Làm như cậu nói hả, ai làm trước.
– Em ấy.
Rồi đẩy vai Ngụy Châu lên bàn xăm phía trước. Ngụy Châu ngây ngốc không hiểu gì. Không phải hẹn tôi đi chơi sao? Sao lại kéo tôi đi xăm thế này.
Ngụy Châu chưa kịp phản ứng thì bàn tay trái đã bị giữ chặt. A Minh kiềm lấy ngón áp út, thoa thuốc khử trùng vào kẻ tay, tiếng máy xăm bắt đầu vang lên.
Với một người từng xăm như Ngụy Châu thì không có gì là lạ, cũng không đau đớn. Chỉ là bây giờ cậu có quá nhiều câu hỏi trong đầu chưa kịp giải tỏa nên ngồi bần thần.
15 phút hình xăm trên kẻ tay Ngụy Châu hoàn tất, Cảnh Du lại ngồi vào.
Ngụy Châu nhìn vào kẻ tay mình, là hình vô cực. Ý gì đây? Sinh nhật tôi lôi tôi vô đây để xăm hình vô cực, lại đi xa như thế. Từ đây về trường quay chắc cũng hết 1 tiếng ha.
15 phút sau, Cảnh Du đứng dậy, mặt nhăn nhó. Đau thật đó, tại sao mặt Ngụy Châu lại bình thường như vậy.
2 hình xăm, 2 ngón tay đều là vô cực. Vừa bước ra khỏi cửa hàng, Ngụy Châu đẩy Cảnh Du vào tường, giả vờ tức giận.
– Cậu làm cái trò gì vậy. Sao lại dắt tôi đi ” hành xác” như vậy hả?
– Quà sinh nhật cho em.
– Quà sinh nhật cho tôi?
Nói rồi giơ ngón tay lên nhìn, rồi quay quay trước mặt Cảnh Du, mặt đầy nghi vấn.
– Ý là sao?
– Hình vô cực này ý là đi đến tận cùng. Còn ngón áp út tay trái, là ngón tay có mạch máu dẫn thẳng vào tim.
Ngụy Châu ngây người. Từ khi nào mà tên ngốc này lại thâm sâu đến vậy. Cảnh Du đưa tay nắm lấy tay Ngụy Châu.
– Bây giờ chưa thể đeo nhẫn ở ngón đó. Thì có thể dùng hình xăm dùng tạm. Nhẫn có thể mất, còn hình xăm này sẽ theo chúng ta đến cuối đời.
Dứt lời, Cảnh Du một tay đỡ sau ót, một tay kéo tay Ngụy Châu ôm vào người.
– Thực ra anh sợ đau lắm. Trước giờ anh cũng không xăm trổ. Với anh hình xăm là thứ đi suốt đời, có ý nghĩa rất quan trọng. Anh đưa ra quyết định này vì anh đã chắc chắn. Trọn đời này, anh không buông em ra. Bảo bối, sinh nhật vui vẻ.
Ngụy Châu xúc động không nói nên lời. Một lúc sau phản ứng lại mà đưa tay đấm vào ngực đẩy Cảnh Du ra. Lấy tay chọt chọt lên ngực.
– Nè, nè, đừng nghĩ mấy lời đó có thể ràng buộc được tôi. Quà gì mà có 1 cái hình xăm bé tí thế này. Tôi không chấp nhận.
Cảnh Du cúi đầu cười. Lôi Ngụy Châu đến bên chiếc xe, đội nón bảo hiểm, đưa cậu ta chìa khóa.
– Hôm nay cho em chở.
Gì nữa vậy hả? Hôm nay lại cho tôi chở, bình thường xin cũng không cho. Hôm nay được chiếm tiện nghi nên Ngụy Châu chẳng quan tâm. Chở thì chở, tôi sợ cậu sao.
Ngụy Châu leo lên xe, cất tiếng hỏi:
– Đi đâu?
– Nhà chúng ta.
“Nhà chúng ta” sao nghe ấm áp thế này. Cảnh Du ngồi phía sau, chồm người lên ôm Ngụy Châu. Cả hai chạy xe về tổ ấm của họ.
Đúng như Nguy Châu dự tính, nếu như về trường quay 1 tiếng thì từ đó về nhà cũng là 45 phút rồi ha. Ngụy Châu đi trước, Cảnh Du đi sau. Vào thang máy, Cảnh Du liên tục cầm điện thoại bấm bấm gì đó rồi lại mĩm cười. Ngụy Châu thấy thật khó chịu, chồm người nghiêng qua Cảnh Du để xem thì bị cậu ta lấy tay đẩy đầu ra. Châu Châu nghiêm mặt. Cậu không để ý tới tôi. Tôi chả thèm quan tâm cậu.
Ngụy Châu hùng hổ sải bước dài ra khỏi thang máy. Đến trước cửa nhà thì đứng lại. Ayo, Cảnh Du giữ chìa khóa. Quay lại thì nhìn thấy khuôn mặt cười ngây ngốc của kẻ kia. Tay hắn cầm chìa khóa hươ hươ.
– Tìm cái này à?
– Đưa đây.
Ngụy Châu giật lấy, 1 tay tra chìa vào, 1 tay vặn cửa. Cửa vừa mở ra thì “ĐOÀNG”,một tiếng nổ lớn vang lên. Ngụy Châu giật mình ngã xuống, mông tiếp đất đau ê ẩm.
– HAPPY BIRTHDAY CHÂU CHÂU
– CHÂU CHÂU SINH NHẬT VUI VẺ.
Hoàn hồn lại nhìn vào trong nhà, căn phòng trang trí rất đẹp, giữa nhà còn có bánh kem, mọi người tay cầm pháo bông nhỏ. Quét qua 1 lượt: A Sử, Song Nhi, Trấn Vũ, ViVi tỉ tỉ, Sài tỷ, Long ka, Trần Ổn, Phong Tùng, còn có 2 người mới: Lâm Hoàn và Lương Nhật.
Cảnh Du đỡ Ngụy Châu đứng dậy. Tay cầm điện thoại áp vào mặt Châu Châu.
– Khó chịu gì chứ, anh chỉ nói chuyện với bọn họ thôi.
Ngụy Châu quay qua Cảnh Du mà đánh, mà đá, con mẹ cậu, làm tôi giật hết cả mình. Ổn Ổn bay ra ngăn cản, lôi 2 người bọn họ vào nhà.
Phải nói tiệc sinh nhật mà vui như ăn cưới. Ồn ào, huyên náo. Ăn uống có, ca hát có, chơi đàn có, đùa giỡn có. Bánh kem Sài tỷ mua bị họ trây trét hết lên mặt nhau. Ai cũng vui vẻ, chỉ có Lâm Hoàn khi nhìn Lương Nhật có hơi ái ngại nhưng mà vẫn vui vẻ chơi cùng bọn họ.
– Nào nào tặng quà thôi. A Sử lên tiếng.
– Châu ka, em và Trần Ổn mua tặng anh 1 cặp giày. Do người ta nói quen nhau mà tặng giày sẽ chia ly nên tụi em mua tặng 2 anh mang. Chứ không phải 2 anh mua cho nhau nên không sợ chia tay.
Phong Tùng, Trần Ổn chìa 2 hộp quà ra. Cảnh Du rất vui vẻ mà nhận lấy. Ơ hay, sinh nhật Châu Châu mà cậu ta cũng có quà.
– Tôi, Song Nghi, Trấn Vũ mua cho cậu 1 cây đàn mới. Bản giới hạn đó, giờ tìm mua không có đâu. – A Sử lên tiếng.
– Hôm nay Lương ka nói trễ quá em không biết mua gì nên tặng anh chai dầu thơm thôi nha. – Lâm Hoàn bẽn lẽn.
Ngụy Châu cầm trên tay. Trời ơi, Lâm tiểu thư, là dầu thơm hiệu. Cả thế giới này chỉ có 3 chai thôi. Vậy mà cô nói chỉ tặng dầu thơm thôi nha. Một chai này mua được thêm 2 căn hộ còn dư đó.
– Cảm ơn em, Hoàn Hoàn.
Lương Nhật 1 tay cho vào túi quần, 1 tay cầm phong bì đưa cho Ngụy Châu.
– Tôi không có khái niệm tặng quà cho người khác. Tôi thích hiện thực, cậu coi thích không?
Châu Châu mở phong bì, 1 tờ giấy và 2 vé máy bay. Tờ giấy ghi ” Thay mặt Lâm tổng, quản lý Lương Nhật thân tặng 2 vé thương gia cho cậu Hứa Ngụy Châu đi chuyến bay khứ hồi Thượng Hải – Đài Loan từ ngày 22/12 đến ngày 28/12.”
Châu Châu trợn mắt, 22/12 là quay xong phim rồi sao? Nói đúng hơn là ngày này là ngày đóng máy. Quà quá hậu rồi. Vé này lại là hạng thương gia, còn trong kì nghỉ Đông nữa.
– Đừng cảm ơn tôi. Đó là đãi ngộ cho cậu sau những gì trải qua. Đi chơi vui vẻ. – Lương Nhận mỉm cười.
Sài tỷ bước lại phía Ngụy Châu, chìa ra một món quà được gói kĩ lưỡng, rất đẹp.
– Tặng cậu.
– Em mở ra xem được không?
Sài tỷ cười, gật đầu.
Ngụy Châu khéo léo mở ra. Là khung ảnh. Cảnh tượng này là….
– Ngụy Châu ngước mắt nhìn Sài tỷ, Cảnh Du liếc mắt nhìn khung hình rồi cũng quay sang Sài tỷ. Mọi người thấy phản ứng của họ cũng bu lại xem.
– Đây là lúc cậu bệnh, Cảnh Du đút cháo cho cậu ăn. Tôi đi vào chụp được. Quả nhiên thời tiết hôm đó rất tốt, ánh sáng trong phòng cũng thuận lợi. Tôi chưa bao giờ chụp được tấm ảnh đẹp như thế.
Tay Ngụy Châu khẽ run lên. Cảnh Du cúi đầu cảm ơn Sài tỷ. Mọi người lúc đó nhìn khung ảnh mà xúc động.
Đó là thực, không cần phải diễn. Là chụp rất tự nhiên, không dàn dựng. 2 người trong ảnh rất hạnh phúc, rất an nhàn. Dường như trong khung cảnh lúc đó, cả thế giới này là tình yêu của 2 người họ. Tình yêu của họ chính là CHÂN ÁI.