Đại Đế Cơ

Chương 587: Như lúc ban đầu


Đọc truyện Đại Đế Cơ – Chương 587: Như lúc ban đầu

Tuyết mùa đông năm nay đến sớm hơn mùa đông năm ngoái rất nhiều.

Tuyết đọng trên đường phố thành Trường An vẫn chưa được dọn, người qua người để lại dấu chân hỗn độn trên tuyết. Mà tuyết cũng theo giày vào trong chỗ ở của Quách gia.

Trong một đêm khuya nào đó, người Quách gia về thành Trường An, lặng lẽ như lúc rời đi. Tới hừng đông thì hòa nhập vào sinh hoạt thường ngày của thành Trường An như lúc trước.

Đám trẻ con nghịch ngợm đang leo trèo lên ngựa đá trước cổng thì bị người sai vặt quát. Người bán hàng rong rao hàng đi qua thì được vú già tỳ nữ gọi từ cửa nách, vây lấy rồi lựa chọn. Vội vàng kéo lừa kéo ngựa đi ra từ trong sân, cười cười nói nói, là Quách nhị lão gia chuẩn bị đi điền trang. Tuyết rơi rồi, phải đi xem thế nào.

Láng giềng kinh ngạc nhưng lại cảm thấy đương nhiên. Thi thoảng có người tới chào hỏi nhưng không khiến dân chúng tới vây xem.

Quách gia làm việc thay cho hoàng đế. Nay dân phủ Trường An đều biết rõ.

Năm đó Quách đại tướng quân từ chức về nhà thật ra là vì để nuôi dưỡng vị hoàng đế đang tránh nạn nơi dân gian.

Không ai cười nhạo Quách gia là võ tướng thô bỉ, chỉ khen ngợi sự trung dũng của nhà họ.

Quách nhị lão gia và Quách tam lão gia cảm thấy không quen với mấy điều khen ngợi đó, cảm thấy sau này có bắt nạt người ta cũng không tiện nên đề nghị chuyển nhà đi nơi khác, bị Quách đại lão gia mắng cho một trận mới thôi.

Ngày như thế nào thì vẫn cứ sống như vậy, không quan tâm hơn thua, đó mới là anh hùng. Đây là điều mà Quách đại lão gia nói với người nhà Quách gia. Ngày cũng trở lại bình thường như Quách đại lão gia mong muốn. Nhưng mà…

Tiếng mấy con gà rừng kêu quang quác trong thính đường. Lũ gà rừng ấy có màu lông sặc sỡ, không cần thêm gì, chỉ cần hầm là thành mỹ vị.

Gà rừng không tệ nhưng lai lịch của nó lại khiến người ta đau đầu. Quách Hoài Xuân giơ tay bóp trán, tầm mắt chuyển từ lũ gà rừng sang người phụ nữ đang ngồi trên ghế.

“Ngươi quen biết Qua đại nhân à?” Quách Hoài Xuân hỏi.

Người phụ nữ kia lùn, vóc người cường tráng, khuôn mặt đen sì, cười đầy mộc mạc: “Đúng là như vậy đó. Quách đại tướng quân quên rồi ư, chồng của ta cũng từng bái huynh đệ với ngươi mà…”

Quách Hoài Xuân giơ tay lên, nói: “Ngừng, ngừng, ngừng. Rốt cuộc Quách Hoài Xuân ta đã bái huynh đệ với bao nhiêu người? Cũng quá tùy tiện, nơi này không có người ngoài, xin vị đại nhân này nói rõ ra là được.”

Người phụ nữ cười nói: “Lý do này tiện mà, bằng không ta nói là bà con xa của Quách đại tướng quân nhé?”


Thế nào cũng được, Quách Hoài Xuân chuyển tầm mắt sang đứa trẻ đứng bên cạnh người phụ nữ. Đứa trẻ này nhỏ và gầy, mặc áo vải thô rác, mặt đen sì, trông rất bẩn, mắt thì nhìn chằm chằm gà rừng, trợn tròn lên, dường như lần đầu tiên nhìn thấy. Không biết là tò mò hay tham ăn mà nước dãi chảy ra. Nó giơ tay áo lên lau, để lộ ra làn da trắng noãn bên miệng.

“Vị này chính là…” Quách Hoài Xuân bóp trán, nói.

“Ta tên là Hủy Tử.” Đứa trẻ nghe xong thì vội quay đầu nói, cười tươi với Quách Hoài Xuân: “Bây giờ ta mười ba tuổi rồi. Cha ta lên núi săn thú nhưng ngã chết, ta với mẹ ta sống không nổi nữa, trước khi chết cha ta có nói…”

“Được rồi được rồi…” Quách Hoài Xuân lại giơ tay ngăn lại: “Sao ngay cả tên cũng không đổi đi? Còn lời này hẳn là để mẹ ngươi nói chứ…”

“Mẹ ta bảo ta nói.” Hủy Tử nói, vẻ mặt vui mừng và đắc chí: “Mẹ ta bảo rằng ta thích nói cái gì thì nói cái đó, bảo ta nói đúng nói rõ, để ta nói. Quách đại bá, van ngài nể mặt người cha đã chết của ta…”

Nói xong quỳ bịch xuống, định bò tới ôm chân Quách Hoài Xuân, may là Quách Hoài Xuân nhanh chân tránh đi nhưng dù sao vẫn hoảng sợ.

“Được rồi, được rồi, đứng lên đi.” Hắn nói.

Hủy Tử vâng rồi đứng lên, khuôn mặt đen sì lại bị nước mắt tẩy đi hai hàng: “Ta còn có rất nhiều lời có thể nói mà. Trên đường đi ta có học được bài hát xin cơm của đám ăn mày, ta hát khá hay, ngươi hỏi ta vì sao lại thành như vậy, ôi, dùng hết tiền…”

Nói xong quả thực hát, Quách Hoài Xuân cảm thấy đau đầu, cất cao giọng gọi quản gia.

Ngô quản gia chạy từ ngoài cửa vào. Quách Hoài Xuân dặn dò hai ba câu, bảo hắn dẫn hai mẹ con này đi.

Phòng yên tĩnh lại, từ xa vẫn nghe được tiếng của đứa bé trai kia vang lên.

“Ngươi là Ngô quản gia à? Là quản gia? Ngươi nhớ chiếu cố hai mẹ con ta nhiều hơn nha. Cô nhi quả mẫu…”

Quách Hoài Xuân lắc đầu, quăng đi cái rùng mình.

“Không ngờ lại là kẻ lắm mồm.” Hắn nói: “Kỳ quái, cho tới giờ không nghe nói rằng tiểu hoàng…” Nói tới đây thì vội vàng ngậm miệng lại.

Giờ hoàng đế chỉ có một, không được nói lung tung.


Lại thấy đau đầu.

Cái tên Tiết Thanh này, sao lại đưa người tới đây, coi chỗ hắn là nơi nào! Đây là bắt nạt người thành thật mà.

Tiếng bước chân vang lên ngoài cửa. Quách Hoài Xuân liếc mắt nhìn, thấy Quách tam lão gia thò đầu vào.

Quách tam lão gia thấy hắn thì chớp chớp mắt.

“Ca, lại một đứa nữa đến ở nhờ. Đứa bé này có cần đính hôn không?” Hắn nói.

Quách Hoài Xuân nói: “Cút.”

Ở tạp viện bên cạnh đại trạch nhà họ Quách còn không ít phòng trống.

“Chính là chỗ này…” Ngô quản gia chỉ vào một gian viện nhỏ, nói một nửa rồi không nói nữa.

Ý là gì, mọi người đều biết.

Nơi này là nơi mà hoàng đế từng ở khi tị nạn. Tiểu viện được dọn dẹp sạch sẽ, còn khóa cửa lại.

“Các ngươi không thể ở nơi này, là chỗ mà cả thành Trường An bọn ta đều phải cúng bái.” Ngô quản gia đút tay vào trong tay áo, rồi đi về phía sau: “Tống tẩu được con gái Thiền Y đón vào kinh thành rồi, nhà tẩu ta đang trống, các ngươi ở đó đi.”

Người phụ nữ nắm tay Hủy Tử luôn miệng đồng ý: “Thế nào cũng được, thế nào cũng được, có chỗ đặt chân là được rồi.”

Tạp viện thì không thể so với đại trạch của Quách gia, chỗ nào cũng là tuyết, kèm theo tiếng cười đùa của lũ trẻ con, vài cục tuyết bị ném sang bên này.

Ngô quản gia tức giận giậm chân: “Nghịch quá!”

Đám trẻ con phía trước lập tức bỏ chạy.


Hủy Tử thì lại vui vẻ nhặt mấy quả cầu tuyết rơi trên đất: “Mẹ, con cũng muốn chơi.”

Người phụ nữ cười ha ha, nói: “Đi đi.”

Hủy Tử lập tức vui vẻ cầm bóng tuyết đuổi theo lũ trẻ kia.

Ngô quản gia nói: “Đứa trẻ này không sợ người lạ.”

Người phụ nữ cười đáp: “Trẻ con trên núi buông thả quen rồi.”

Ngô quản gia cười không nói, cũng không hỏi người phụ nữ này tới từ núi nào. Thân là quản gia của Quách gia, đương nhiên biết không phải bất cứ một người ở trên núi nào đều có thể đến đây ở nhờ nhà Quách gia này.

Căn cứ vào thái độ không hỏi không nói không ân cần không xa cách, Ngô quản gia an trí cho hai mẹ con rồi rời đi. Vừa đi tới trước cửa sau, một cái mũ tai thỏ thò ra từ bên tường, sau đó một giọng nữ thanh thúy vang lên.

“Ngô quản gia, mẹ ta bảo ta tới hỏi xem đại lão gia có ở đây không?”

Khuôn mặt nghiêm túc của Ngô quản gia lập tức tươi cười: “Noãn Noãn à, các người định ra ngoài à?”

Tai thỏ trên mũ gật gật. Khuôn mặt Noãn Noãn đã nảy nở hơn nhưng không biết có phải ăn ngon quá hay không mà trông béo múp hơn trước, nhìn bên này, mắt chớp chớp.

“Đi đi, xe đã được chuẩn bị rồi, không cần hỏi đại lão gia.” Ngô quản gia khoát tay, nói.

Noãn Noãn kêu ôi rồi xoay người chạy đi.

Ngô quản gia trở lại sảnh. Quách Hoài Xuân còn đang ngồi ngẩn ra, gà rừng trên đất đang nhảy loạn xạ.

“Lão gia, ta bắt chúng đi nhé?” Ngô quản gia hỏi.

Quách Hoài Xuân lấy lại tinh thần, à một tiếng, lại hung ác nói: “Hầm rồi mang đến đây, ta phải bồi bổ bản thân mới được.”

“Cha định bồi bổ cái gì?” Quách Bảo Nhi bước vào từ bên ngoài, ném chiếc roi lên bàn, nói: “Bồi bổ cho con với.”

“Con thì bổ cái gì.” Quách Hoài Xuân tức giận nói, nhìn nàng mặc áo choàng chân đi giày da hươu: “Con lại chạy đi đâu thế? Tuyết rơi mà cũng không chịu ở nhà.”


Quách Bảo Nhi nói: “Con đi tìm Liễu Ngũ Nhi. Cha à, chắc Liễu Ngũ Nhi bị điên rồi.”

Liễu lão thái gia kia sắp điên mới đúng. Quách Hoài Xuân hừ một tiếng. Tiết Thanh làm hoàng đế, liên quan gì tới lão.

“Liễu Ngũ Nhi lại mời một đống tiên sinh tới đọc sách, nghe nói còn búi tóc treo lên xà nhà như là muốn thi trạng nguyên ấy.” Quách Bảo Nhi bĩu môi: “Con gọi nàng ta đi chơi, nàng ta nói là người chịu trách nhiệm với quốc gia không thể sa vào vui đùa. Nàng ta, một con nhóc thì có gì mà trách nhiệm chứ.”

Quách Hoài Xuân nghe mà đau đầu, không thèm để ý. Quách Bảo Nhi cũng không dừng lại.

“Cha, nói tới trọng trách, cha đã viết… tấu chương cho hoàng đế chưa? Hỏi xem khi nào thì cho con tòng quân đi làm tướng quân?”

“Lúc trước Tống Anh còn đồng ý cho con mà, chẳng lẽ nàng ta không bằng người ta…”

Quách Hoài Xuân vỗ bàn một cái: “Cút.”

Người phụ nữ và đứa trẻ không rõ lai lịch, đứa con gái không đầu óc, còn lũ gà rừng gáy nãy giờ đã đi hết, phòng cuối cùng cũng yên tĩnh trở lại.

Quách Hoài Xuân ngồi trên ghế, nhìn cảnh tuyết bên ngoài, vẻ mặt u sầu. Ngày này thật vẫn giống trước kia, chẳng lúc nào là yên tĩnh!

Gây nghiệt gì chứ!

So với Quách Hoài Xuân đang u sầu, Liễu lão thái gia lại vui mừng đầy mặt, hai quả cầu vàng di chuyển nhanh trong tay.

“Lão thái gia, đã hỏi rõ rồi.” Một quản sự thấp giọng nói rồi tạm dừng: “Quả thực trước khi rời khỏi kinh thành, Xuân Dương thiếu gia có gặp bệ hạ.”

“Cha, vậy là có ý gì? Là bệ hạ đuổi nó đi hả?” Lão gia của Liễu gia ngồi bên kia tỏ ra bất an, khẽ hỏi.

Liễu lão thái gia nói: “Nếu bệ hạ đuổi nó đi, nó đã về từ lâu rồi. Chỉ bằng cái da mặt kia…” Nói tới đây thì cười: “Đây rõ ràng là bệ hạ giao việc cho nó đi làm rồi.”

Là như vậy à, người trong phòng đều thở phào một hơi. Không khí lại vui mừng như trước.

“Không biết là chuyện gì mà bí mật như vậy.”

“Trăm ngàn lần đừng có đi nghe lén, cứ vờ như không biết là được rồi.”

“Chỉ giao cho Xuân Dương thiếu gia của chúng ta đi làm, chẳng phải ý là Xuân Dương thiếu gia của chúng ta độc chiếm thịnh sủng à?”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.