Đại Đế Cơ

Chương 586: Tân lập


Đọc truyện Đại Đế Cơ – Chương 586: Tân lập

Trước cửa nhà Trần Thịnh mấy năm nay thay đổi liên tục. Lúc thì xe ngựa tới như nước, lúc thì lại vắng vẻ đìu hiu, rồi người đến người đi đầy náo nhiệt.

Nhưng bất kể là náo nhiệt hay quạnh quẽ, so với bốn vị đại thần phụ chính khác trong triều, trong mắt bách quan dân chúng, Trần Thịnh vẫn thanh cao như trước.

Cho tới bây giờ không ai nghĩ rằng cửa nhà ông sẽ bị quan binh bao vây, cửa bị dán niêm phong. Toàn bộ phủ đệ biến thành nhà giam.

Lúc trước Trần Thịnh canh giữ hoàng thành, bị Tần Đàm Công đẩy một cái bị thương, sau đó bị giam trong trị phòng, không được cứu chữa đúng lúc, lại sốt ruột nóng lòng mà càng không tốt. Sau đó đám người Khúc Bạch, Trương Liên Đường xông vào hoàng thành cứu ông ra nhưng mãi không khỏe lên được. Chờ khi truyền tới tin Tứ đại sư và Tống Anh quy ẩn Thương Sơn, Tiết Thanh nhận Thủ Thư xuống núi trở về, ông rơi vào hôn mê. Thái y khám xong nói rằng không qua được mùa đông năm nay.

Cho nên tuy rằng bị coi là đồng đảng của Tần Đàm Công và Tống Nguyên, xét bệnh nặng nên không bỏ tù mà giam giữ tại nhà.

“Thầy có lúc tỉnh táo. Khi tỉnh táo có nói là muốn gặp điện hạ.” Khúc Bạch đi bên cạnh, nói rồi thi lễ: “Thần cả gan thay thầy dâng tấu thỉnh cầu.”

“Khúc Bạch, ngươi to gan.” Một tiếng mắng vang lên từ phía sau.

Tiếng ồn ào, tiếng xe ngựa, tiếng bước chân vang lên trên đường. Vương Liệt Dương cùng một đám quan chức tới gần, ngoài bọn họ ra còn nhiều quan viên khác tới từ bốn phía.

Từ lúc gặp Khúc Bạch rồi xuất cung, Tiết Thanh hành động rất nhanh, cũng không hạ lệnh chuẩn bị nghi thức vân vân, chỉ khi ra hoàng cung có lấy từ tay cấm vệ một con ngựa, mang theo bốn thái giám rồi với sự hộ tống của một đám cấm vệ chạy thẳng tới trước cửa nhà Trần Thịnh.

Nhưng tin tức vẫn bị truyền đi nhanh chóng.

Tiết Thanh quay đầu nhìn, thấy trong số đó có không ít quan viên mà mình biết, ví dụ như Khang Đại, Thạch Khánh Đường. Bọn họ né tránh trong đám người, vẻ mặt bất an, chờ đợi.

Trần Thịnh bị định tội, bọn người này cũng không tránh được bị liên luỵ, ngoài những quan viên tham dự vào sự kiện bảo vệ đế cơ, còn có đám học sinh của Trần Thịnh, khiến quá nửa quan viên trong triều đều lo sợ bất an.

Lúc này mọi người hoặc là đóng cửa than thở, hoặc là nản lòng thoái chí chuẩn bị từ quan, hoặc là nhờ cậy quan hệ mà nương nhờ đám người Vương Liệt Dương hòng kiếm đường sống.

Không nghĩ tới tên học sinh Khúc Bạch, vốn không hợp ý kiến với Trần Thịnh, lại chạy vạy thay Trần Thịnh, không để ý sự cản trở của Vương Liệt Dương mà cầu kiến Bảo Chương đế cơ.

Càng không ngờ rằng Bảo Chương đế cơ lại chấp nhận tới gặp Trần Thịnh.

Điều này có nghĩa là gì? Có phải vụ án của Trần Thịnh có khả năng thay đổi?

Vương Liệt Dương tới gần Tiết Thanh. Đám quan viên đi theo quát binh lính đuổi đám người Khúc Bạch ra sau.

“Điện hạ.” Vương Liệt Dương vẻ mặt trang trọng, lại khẽ than: “Đây là quỷ kế mà Trần Thịnh áp chế điện hạ đó.”

Tiết Thanh nói: “Thật ra quả nhân cũng muốn gặp ông ta.” Cũng khẽ than một tiếng: “Lúc trước, quả nhân rất tin tưởng ông ta.”

Cuối cùng lại bị Trần Thịnh lừa nên không cam lòng, mới muốn tới đây để hỏi một câu? Cũng là chuyện thường tình của con người, huống chi người trẻ tuổi thì càng cố chấp.

Vương Liệt Dương nói: “Thần hiểu ý của điện hạ, nhưng hành động thế này sẽ khiến thanh danh của điện hạ bị liên luỵ.” Ông ta nhìn bốn phía, càng có nhiều quan viên từ đằng xa vọt tới: “Trần Thịnh luôn có tiếng tốt, khác hẳn Tống Nguyên, muốn định tội hắn thì phải để ba ty cùng làm. Điện hạ không thể ra mặt, nếu không sẽ bị cho là điện hạ nguyện ý, sẽ khiến điện hạ phải mang cái danh không tốt. Nếu như không định tội hoặc phán tội quá nhẹ, điện hạ sẽ được cái danh nhân thiện, nhưng lại làm rối quốc pháp, khó có thể khiến đám dư nghiệt trong triều khiếp sợ.”

Tiết Thanh nói: “Tướng gia nói rất có lý, quả nhân cũng biết.” Lại khẽ thở dài, vẻ mặt như hối hận sau cơn kích động, không biết làm sao.

Vương Liệt Dương nói: “Nếu điện hạ đến đây rồi cũng không sao.” Cúi đầu: “Xin điện hạ hãy chờ ngoài cửa, để cựu thần thay điện hạ vào gặp Trần Thịnh.”

Vẻ mặt Tiết Thanh lập tức trang trọng, nói: “Tướng gia lại không phải Tống Nguyên, sao có thể để tướng gia thay quả nhân làm chuyện này.” Nói xong quay người cất bước.


Tất cả quá nhanh, Vương Liệt Dương chỉ kịp hô điện hạ, Tiết Thanh đã đứng ở trước cửa, vung hai tay áo lên, cửa vốn đóng kín lập tức mở ra, vang lên tiếng loảng xoảng. Sau khi phất tay áo xong, người đã bước qua cửa, giấy niêm phong bị rách bay phần phật trong gió.

Cái con nhóc này! Vương Liệt Dương giậm chân đuổi theo. Thấy ông ta bước vào, Khúc Bạch đẩy quan binh ra, cũng đuổi theo. Các quan viên khác cũng rầm rập lao vào trong.

“Không được vào!”

“Đứng lại.”

“Điện hạ không cho ai đi theo!”

“Nhưng điện hạ không bảo là không cho vào.”

Ngoài cửa xôn xao. Cấm quân và quan binh ngăn cản, duy trì trật tự. Rốt cuộc là có một số trọng thần không tiện ngăn cản nên cho vào, còn phần lớn quan viên đều bị chặn ngoài cửa. Bọn họ tập trung một chỗ, bàn tán xì xào với nhau, nhìn cánh cổng lớn mới bị đóng lại. Dường như có thể xuyên qua đó mà nhìn được vào bên trong.

Vợ Trần Thịnh mang con cháu và gia phó tới quỳ rạp bên ngoài phòng mà nghênh đón, cúi đầu cúi người nghe tiếng bước chân tới gần, nghe Khúc Bạch nói tiếng thầy ở bên người, nghe tiếng bước chân khác đi vào bên trong rồi mới ngẩng đầu lên.

Có tiếng đám nữ nhi cúi đầu khóc lóc nhưng ngay sau đó đã bị vợ Trần Thịnh quát ngừng.

“Không được khóc.” Bà nói, quỳ trên đất, lưng thẳng: “Có gì mà phải khóc.”

Đám nữ nhi phía sau che miệng lại, không dám lên tiếng.

“Lão gia, điện hạ tới rồi.”

“Thầy, thầy, thầy muốn gặp điện hạ. Điện hạ tới rồi.”

Tiếng gọi nghẹn ngào và vội vàng bên tai khiến Trần Thịnh mơ màng tỉnh dậy. Điện hạ? Điện hạ! Ông mở mắt ra, trong tầm mắt mơ hồ, một bóng dáng thiếu nữ mặc áo màu đỏ xâm nhập, có thể thấy được long văn trên y phục nàng đang mặc.

“Điện hạ.” Trần Thịnh mở miệng gọi, chống người định đứng dậy, tức thì tỉnh táo, sau đó cũng thấy rõ người đứng bên giường.

Một thiếu nữ tuổi chừng mười bảy, mười tám, mặc áo bào tay hẹp màu đỏ, thân mình gọn gàng, khuôn mặt…

Xa lạ.

Trần Thịnh đờ đẫn, sau đó vẻ mặt vui mừng tan đi, suy nghĩ hỗn loạn cũng dần rõ ràng. Đã xảy ra chuyện gì, giờ là lúc nào, đều trở nên rõ ràng trong giây lát. Rồi người lại đổ xuống giường.

“Đây là dáng vẻ chân thật của ngươi.” Ông nói, giọng khàn khàn, cúi đầu.

Lần quay về kinh thành này, Tiết Thanh đương nhiên không cần phải che giấu khuôn mặt thật làm gì. Với người quen thuộc thì trông Tiết Thanh rất xa lạ.

Tiết Thanh không nói gì, nhìn Trần Thịnh:

“Ngươi không giống tiên đế và hoàng hậu.” Trần Thịnh nói.

“Thầy.”

“Trần Thịnh, ngươi to gan.”


Tiếng cầu xin và trách mắng đồng thời vang lên.

Trần Thịnh khẽ than: “Ta chỉ ăn ngay nói thật.”

Tiết Thanh cười, nói: “Lời nói thật của Trần tướng gia là lời nói thật của ngươi, chứ không phải lời nói thật của người trong thiên hạ, đương nhiên có thể nói, không cần phải sợ.”

Nghiêng đầu nhìn bên người, như là ngăn đám quan viên và Vương Liệt Dương lại nhưng thật ra là đang nói cho Trần Thịnh nghe.

Đám người Vương Liệt Dương sao không biết, cúi đầu vang dạ rồi hô to “điện hạ thánh minh”.

Tiết Thanh nói: “Các ngươi lui ra trước đi, quả nhân trò chuyện với tướng gia.”

Đám người Vương Liệt Dương liếc nhau.

“Điện hạ.” Vương Liệt Dương bước lên một bước: “Có chuyện gì thì cứ nói trước mặt mọi người.” Ngẩng đầu nhìn Tiết Thanh: “Tránh cho người trong thiên hạ ngờ vực vô căn cứ, dù sao thân phận của điện hạ đã trải qua nhiều trắc trở.”

Đây là nhắc nhở? Không, là cảnh cáo.

Tiết Thanh mỉm cười: “Quả nhân trải qua nhiều trắc trở mà còn có thể đi tới hôm nay, tất cả đều kết thúc, thiên hạ nghi ngờ, quả nhân có gì phải sợ?” Thu hồi tầm mắt, không nhìn Vương Liệt Dương nữa: “Các ngươi lui ra đi.”

Điện hạ có thể không sợ lời ngăn cấm của thần tử nhưng thần tử lại không thể không sợ cái danh ngỗ nghịch điện hạ.

Nhắc tới đại sự quốc gia, liều mạng góp lời thì là trung thần lương tướng, còn chút chuyện nhỏ ấy mà kháng lệnh thì có vẻ cố tình gây sự, mất nhiều hơn được, không chiếm được lý.

Vương Liệt Dương cúi đầu đáp vâng rồi dẫn đám quan viên lui ra ngoài. Lão bộc đứng bên giường chần chờ một chút, rồi cũng cúi đầu lui ra. Chỉ còn hai người bọn họ trong phòng.

Tiếng kéo ghế phá tan sự yên tĩnh, Tiết Thanh nhấc chân ngồi lên chiếc ghế bên cạnh giường.

“Trần tướng gia muốn gặp ta là để xác nhận người trở về thật sự là ta à?” Nàng nói.

Câu dạo đầu này, thoải mái mà tùy ý khái quát lại mọi việc đã xảy ra.

Trần Thịnh nhìn nữ tử ngồi bên giường, tuy đã mặc y phục của nữ nhưng tóc vấn đơn giản, bôi ít phấn mỏng, không đeo châu báu, nhìn qua vẫn giống thiếu niên.

Người thiếu niên lúc trước.

Trần Thịnh nói: “Là Lương Phượng tiến cử Tống Nguyên với ta. Sở dĩ ta tin hắn là vì bọn ta đều biết cái chết của tiên đế và hoàng hậu có vấn đề. Cộng thêm đủ mọi động tác của Tần Đàm Công nên ta không bất ngờ việc Bảo Chương đế cơ còn sống, ta chỉ bất ngờ về tên Tống Nguyên kia.”

“Nhưng không thể phủ nhận, chính vì hắn là một bất ngờ mới khiến chuyện này có khả năng.”

“Ta gặp Tống Anh rồi.”

Nói tới đây thì nhìn Tiết Thanh.

“Ta đã gặp Bảo Chương đế cơ thời bé, ta còn dạy ngài ấy viết chữ.”


Cho nên ý ông ta là ông ta nhận ra được Bảo Chương đế cơ, mặc dù Tống Anh bị hủy nhan, đã lớn thêm mấy tuổi.

Tiết Thanh nói: “Tướng gia, nếu dựa vào tướng mạo để xác nhận thì ngươi nên học Tần Đàm Công.”

Trần Thịnh nói: “Ngươi ấy, thoạt trông có vẻ thành thật, thực ra ăn nói rất khéo léo.”

Tiết Thanh nói: “Thầy, thật ra ta luôn ăn ngay nói thật.”

Một tiếng thầy khiến Trần Thịnh im lặng. Đủ loại chuyện trong quá khứ hiện lên, lại tan đi, khuôn mặt ốm yếu kia hiện lên vẻ buồn bã.

“Từ đầu tới cuối ta không có ý định tổn thương tới tính mệnh của ngươi.” Ông nói.

Tiết Thanh nói: “Cho nên hôm nay ta mới đến gặp ngươi.”

Ai tốt với ta, có thiện ý với ta, ta đều biết cả.

Trần Thịnh im lặng một khắc, cười cười, lại nhìn Tiết Thanh: “Không phải, ngươi muốn đám người Khúc Bạch, Khang Đại và Thạch Khánh Đường nhìn thấy ngươi phải không.”

“Vương Liệt Dương là người như thế nào, hành xử ra sao, tâm tư thế nào, ta và ngươi đều biết rõ.”

“Trải qua nhiều trắc trở như vậy, ngươi lấy được Thủ Thư, đi lên ngôi vị hoàng đế. Việc Vương Liệt Dương có công mà chẳng lỗi lầm gì, các triều thần đều tận mắt nhìn thấy, dù sao ngươi không thể làm vị quân vương lấy oán trả ơn chứ?”

“Tiết Thanh à, ngươi đang cần dùng người, ngươi không cần ông già này, cũng không dùng được.”

“Ta đã bị định tội, như núi đổ, bọn họ không còn chỗ dựa, lại bị liên luỵ, lúc này phải tìm kẻ chống lưng mới.”

“Vương Liệt Dương không cho ngươi gặp bọn họ, không cho ngươi gặp ta, chẳng qua là muốn để bọn họ biết điện hạ chắc là sẽ không tha thứ cho bọn họ. Bọn họ không còn đường đi, chỉ có thể cầu đường sống bằng cách nương nhờ Vương Liệt Dương.”

“Thật ra tha thứ hay không vốn không quan trọng. Tiết Thanh, ngươi đã lấy được Thủ Thư, xác nhận thân phận, tất cả mọi thứ trong quá khứ đều chẳng sao cả, ngươi phải nhìn về tương lai.”

Nghe đến đó, Tiết Thanh lắc đầu, nói: “Thật ra không phải, ta là kẻ thù dai, kẻ đắc tội ta, ta sẽ không tha thứ.”

Trần Thịnh im lặng chốc lát, rồi nói: “Cho nên ngươi giết Lương Phượng.”

Tiết Thanh cười nói: “Đúng vậy.” Lại nói tiếp: “Tướng gia, không phải ta cố ý lừa ngươi, mà khi đó các ngươi cũng lừa ta rất nhiều chuyện nên ta sợ nói toạc ra rồi mọi người sẽ xấu hổ.”

Câu giải thích này thật kỳ quái, cũng chỉ có nàng nói ra được. Trần Thịnh không nhịn được cười, nói: “Bởi vì Thanh Hà tiên sinh à?”

Đây là hỏi nguyên nhân giết Lương Phượng.

Tiết Thanh cười, không nói gì, coi như thừa nhận.

Tiếng ho khan vang lên, Trần Thịnh giơ tay vỗ ngực, ngực phập phồng dữ dội nhưng giọng lại đầy mệt mỏi.

Tiết Thanh bưng nước từ một bên tới. Trần Thịnh không từ chối, uống ngay vài ngụm nước ngay trên tay nàng, đè cơn ho lại rồi nằm xuống.

Chủ đề trước bị bỏ qua.

“Chuyện Tống Anh chỉ có Tống Nguyên, Lương Phượng và ta biết. Đám người Thạch Khánh Đường, Khang Đại hay Lý Quang Viễn đều không biết gì.” Trần Thịnh nói: “Bọn họ một lòng vì Bảo Chương đế cơ nên bọn họ không làm sai, bọn họ không có tội.”

Tiết Thanh nói: “Quả nhân biết, nếu không hôm nay quả nhân cũng không đến.”

Một tiếng quả nhân, không còn là thầy trò.


Trần Thịnh im lặng một lát, nói: “Nếu như vậy, ta quả thật không còn gì phải lo.”

Tiết Thanh đứng dậy.

Cứ như thế, hai người không còn gì để nói. Tiết Thanh quay người, Trần Thịnh lại mở miệng.

“Điện hạ, ta sắp chết.” Ông nói.

Tiết Thanh quay đầu, ánh mắt bình tĩnh: “Người đều phải chết, tướng gia chắc không phải người sợ chết chứ.”

Trần Thịnh nhìn nàng, nói: “Ngươi rốt cuộc có bí mật không? Ngươi thật sự là Bảo Chương điện hạ?”

Người sắp chết muốn được lời nói thật, để giải thích một ít bí mật, hoặc nghi ngờ, coi như chết được nhắm mắt.

Tiết Thanh mỉm cười, nhìn ông ta: “Ta không có bí mật, chuyện này không có bí mật. Ta chính là Bảo Chương.”

Trần Thịnh nói: “Vậy ta thật sự bị Tống Nguyên và Lương Phượng che mắt?”

Tiết Thanh gật đầu, nói: “Đúng vậy, Trần Thịnh, ngươi bị Tần Đàm Công và Tống Nguyên che mắt, ngươi có lỗi với quả nhân.” Nói xong quay người đi ra ngoài.

Trần Thịnh nằm lại trên gối, tay đè chặt ngực lại, ngăn cái ho định nảy lên, nghe tiếng cửa mở. Tiếng cung tiễn điện hạ rối loạn cả lên, tiếng bước chân hỗn độn ra bên ngoài, cũng có tiếng bước chân đi vào trong nhà.

“Thầy.”

“Lão gia.”

“Ngài thế nào rồi?”

Trần Thịnh không nói gì, suy nghĩ rối bời nhưng lại chăm chú nhìn đỉnh màn. Nhiều tiếng bước chân vang lên bên ngoài.

“Khúc đại nhân! Điện hạ gặp mọi người ở ngoài cửa.”

“Lão gia, lão gia, điện hạ nói ngài bị che mắt.”

“Tướng gia, tướng gia, điện hạ, điện hạ gặp bọn ta rồi. Điện hạ nói bọn ta không biết nên vô tội.”

Đủ thứ âm thanh hỗn tạp vang khắp phòng nhưng Trần Thịnh lại không thấy ồn ào, rồi dần dần không nghe được gì cả, mọi thứ yên tĩnh.

Qua cuộc đối thoại vừa rồi, nàng tỏ ý rằng nàng sẽ tha thứ, không truy cứu, thậm chí còn trọng dụng đám người Khúc Bạch, Thạch Khánh Đường nhưng sẽ không tha thứ cho ông ta, cũng không nói là sẽ miễn tội. Nàng còn nói ông ta có lỗi với nàng.

Đây là chuyện khiến người ta khổ sở. Nhưng Trần Thịnh lại cười tươi.

“Ta thật sự bị người ta che mắt, như vậy, chuyện ta làm không sao.” Ông nói: “Ta vì Bảo Chương đế cơ, vì hoàng thất Đại Chu, ta không làm sai.”

Không sai, vậy không có gì phải tiếc.

Mùng mười tháng mười một Kiến Hưng năm thứ tư, Trần Thịnh ốm chết.

Mười ba tháng mười một Kiến Hưng năm thứ tư, Bảo Chương đế cơ đăng cơ làm hoàng đế, đổi niên hiệu thành Thái An, đại xá thiên hạ.

Lúc này biên cảnh thắng liên tục ba trận, thái tử Tây Lương bị bao vây, Tây Lương vương gửi quốc thư cầu hòa.

Đông chí, lễ thờ cúng ở thái miếu. Đúng lúc trời giáng tuyết, tức là điềm lành.

Một thời đại hưng thịnh đang chờ đón.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.