Đọc truyện Đại Chúa Tể – Chương 1549: Tái chiến hắc thi
ồn ào!
Khi thanh âm trong trẻo kia vang vọng trong thiên địa, toàn bộ bắc thương linh viện nhất thời vang lên tiếng xôn xao ngập trời, vô số ánh mắt rung động ngẩng lên nhìn quang ảnh thon dài trên bầu trời kia
Mục Trần?!
Đám người trầm thương sinh, lý huyền thông, ôn thanh tuyền lúc này đều đột nhiên trợn to mắt, trong mắt tràn đầy vẻ khó tin, bọn họ hiển nhiên không ngờ, Mục Trần biến mất mấy năm qua, lại một lần nữa hiện thế ờ chỗ này.
Hơn nữa, khiến bọn họ rung động là, Mục Trần lúc trước hẳn là dễ dàng hóa giải thế công của hắc thi thiên ma đế, phải biết, cho dù là một vị thánh phẩm hậu kỳ cường giả, cũng không dễ dàng làm được như vậy.
Hiển nhiên, trong mấy năm mất tích này, thực lực của Mục Trần đã xưa không bằng nay.
“Mục trần đại ca…”
Duẫn nhi cũng ngơ ngác nhìn thân ảnh trên bầu trời, chợt vẻ mặt kích động đến đỏ bừng, nàng hướng về những thành viên lạc thần hội đang trợn mắt há mồm bốn xung quanh, cười duyên nói: “Thấy không, đây chính lá một vị sáng lập khác của Lạc Thần hội chúng ta, Mục Trần học trưởng”
“Thật…thật lợi lại!”
Tất cả các học viên đều lắp bắp lên tiếng, bọn họ đều có thể cảm giác được, thời điểm khi đạo thân ảnh kia xuất hiện trên bầu trời, ma uy kinh khủng của hắc thi thiên ma đế cũng bị một mình hắn cản lại, không thể quấy nhiễu bọn họ chút nào nữa.
Nói cách khác, vị Mục Trần học trưởng này của bọn họ, thực lực đã đạt tới một trình độ cực kỳ kinh khủng.
“Mọi người không cần sợ nữa, nếu mục trần đại ca đã xuất hiện, ma đầu kia cũng không thể hủy được bắc thương linh viện chúng ta nữa, mục trần đại ca nhất định sẽ giáo huấn hắn!”
Đối với câu nói tràn đầy tự tin mù quáng này của Duẫn Nhi, đông đảo học viên nghe được, đều không nhịn được mà gãi gãi đầu, muốn cười khổ, Duẫn Nhi đại tỷ à, ngươi cũng đừng có xem thường Hắc thi thiên ma đế kia vậy chứ, tốt xấu gì hắn cũng lả cường giả đỉnh cao trong ngoại vực tà tộc a, đưa mắt khắp đại thiên thế giới này, trừ viêm đế, võ tổ ra, ai dám không coi hắn ra gì?
Có điều bất kể thế nào, khi thân ảnh kia xuất hiện trên bầu trời, bầu không khí vốn kinh hoàng sợ hãi trong bắc thương linh viên, cũng đã vô tình dịu đi rất nhiều.
“Mục Trần?”
Trên bầu trời, lạc ly cũng kinh ngạc nhìn bóng người thon dài xuất hiện phía trước, dường như cũng khó có thể tin.
Dù sao trong những năm qua Mục Trần bế quan, cho dù là nàng cũng không nhận được quá nhiều tin tức.
Nghe được thanh âm của lạc ly, linh quang hơi thu liễm lại, thân ảnh thon dài kia quay người lại, lộ ra gương mặt quen thuộc, ngoài mục trần ra còn có thể là người phương nào.
“Ta nhận được tin tức truyền tới, cũng may là chưa muộn”. Mục Trần khẽ mỉm cười với lạc ly, nói.
Nhìn thấy gương mặt quen thuộc kia, nội tâm nặng nề của lạc ly rốt cục cũng thả lỏng, lúc này trong cơ thể linh lực gợn sóng, thân thể mềm mại không kìm được mềm nhũn xuống.
Lúc trước để chống đỡ hắc thi thiên ma đế, nàng hiển nhiên cũng đã dốc toàn lực.
Một cánh tay đưa ra, bắt lấy vòng eo tinh tế kia, Mục Trần nhìn gương mặt mệt mỏi của Lạc Ly, trong lòng không kìm được đau xót, có chút áy náy nói: “Xin lỗi, những năm qua cũng không bồi tiếp được ngươi”
Lạc ly nhẹ nhàng cười một tiếng, nói: “Ngươi chọn lựa cô độc bế quan,còn không phải là vì chúng ta sao? ta cũng không phải người không nói đạo lý như vậy”
Mục Trần chọn lựa bế quan, một mình chịu đựng cô độc cùng áp lực, chính là vì đại thiên thế giới này, cũng là vì nàng.
“Được rồi, tiếp đó cứ giao cho ta đi”. Mục Trần nhẹ nhàng sờ gương mặt tinh xảo bóng loáng như ngọc của lạc ly, nói.
Lạc ly bị cử chỉ thân mật này của hắn làm cho đỏ ửng mặt, bàn tay đặt lên lồng ngực mục trần, đẩy hắn ra nửa bước, cười khẽ một tiếng, thân thể mềm mại hướng về phía sau bay xuống.
“Không cho chiếm tiện nghi của ta, chờ ngươi giải quyết xong cái tên kia lại nói”
Nhìn thân ảnh của lạc ly, Mục Trần hơi chà xát ngón tay, nhớ lại cảm giác mềm mại như ngọc kia, trong lòng không nhịn được hơi đãng một chút.
“Nếu lời sinh ly tử biệt nói xong rồi, vậy chuẩn bị nhận lấy cái chết đi”.
Mà trong lúc mục trần đang hưởng thụ cảm giác ôn tồn đó, một thanh âm hàm chứa sát ý lạnh lẽo, lúc này vang lên.
Mục Trần xoay đầu lại, sau đó liền thấy hắc thi thiên ma đế sắc mặt âm lãnh nhìn hắn, một cỗ sát ý kinh khủng chậm rãi từ cơ thể tản ra.
“Hắc thi thiên ma đế, lại gặp nhau rồi”. Mục Trần hướng về hắc thi thiên ma đế cười nhạt, nói.
Năm đó khi hắn ở hạ vị diện đột phá tới thiên chí tôn, chính là gặp phải hắc thi thiên ma đế chặn đường đánh, có điều, may mắn lúc ấy võ tổ trợ giúp, mới ngăn cản được hắc thi thiên ma đế này.
“Lần trước có người tới cứu ngươi, lần này, ngươi cũng không cần trông cậy nữa”. Thanh ảm ảm trầm của hắc thi thiên ma đế vang lên, khiến cho toàn bộ thiên địa đều trở nên âm lãnh xuống.
“Ngươi chém chết con ta, hôm nay ban tọa sẽ đem ngươi cùng những thản nhản bằng hữu này của ngươi, toàn bộ giết sạch”
Trong bắc thương linh viện, vô số người đều vì sát ý bàng bạc của hắc thi thiên ma đế mà không kìm được biến sắc. Mà càng khiến bọn họ không ngờ là, Mục Trần cùng hắn đã sớm có ân oán, mà mục trần càng là chém giết nhi tử của hắc thi thiên ma đế này.
Thế mà, đối mặt với ánh mắt dữ tợn của hắc thi thiên ma đế, mục trần chẳng qua cũng chỉ khẽ cười một tiếng, cặp mắt đen nhánh ngưng lại nhìn về phía hắn, chậm rãi nói: “Ta cảm thấy bây giờ điều ngươi nên suy tính là, làm sao để giữ được tính mạng của ngươi”
“haha, đồ không biết sống chết!”
Hắc thi thiên ma đế chế giễu cười to, hắn nhìn chằm chằm Mục Trần, lạnh lẽo nói: “Ngươi cho rằng bước vào thánh phẩm, là có tư cách giao thủ với bản tọa?!”
uỳnh!
vừa nói xong, sắc mặt hắc thi thiên ma đế đột nhiên trờ nên dữ tợn, hai tay nắm chặt, vô biên tử khí tụ đến, cuối cùng hẳn là biến thành một đạo hắc sắc ma phiên (lá cờ)
“Thi ma phiên!”
Hắc thi thiên ma đế thét dài, ma phiên khuấy động, gào thét ra ức vạn đạo thi ảnh, những thi ảnh này hội tụ chung một chỗ, nhất thời ào ào biến thành một cái tử vong hắc hà.
Trong hắc hà, ức vạn thi hài chìm nổi, tiếng rít không ngừng.
“Thi Ma Minh Hà!”
Tử vong minh hà gầm thét, giống như cự long, trực tiếp cuốn về phía mục trần, nơi dòng sông lướt qua, không gian sụp đổ, tử khí tràn ngập, cho dù là thánh phẩm cường giả cũng không dám cứng rắn đối mặt, sợ bị dính vào, ô nhiễm linh lực bản thân.
Minh hà bao phủ tới, Mục Trần cũng ngẩng đầu, khuôn mặt tuấn dật không chút dao động, chỉ là đưa ngón tay ra, lăng không điểm nhẹ một cái.
“Bất Hủ Cổ Hà!” ầm.
Tựa như có một dòng sông cổ xưa cũng vào lúc này phun ra từ đầu ngón tay mục trần,dòng sông kia dường như chảy xuyên vạn cổ, dọc theo năm tháng.
Bất kỳ thứ gì một khi rơi vào trong đó, đều sẽ bị năm tháng ăn mòn, hóa thành mục nát.
ùng ùng!
hai dòng sông ầm ầm va chạm trên bầu trời, không gian không ngừng sụp đổ.
Mà ở thời điểm va chạm, sắc mặt hắc thi thiên ma đế cũng biến đổi trong nháy mắt, bởi vì hắn cảm giác được, bất luận minh hà của hắn ăn mòn thế nào, dòng sông cồ xưa kia đều không chút nhúc nhích, ngược lại khi dòng sông cổ xưa kia chảy xuống, minh hà của hắn hẳn là bắt đầu hỏng mất, vô số đạo thi hài trong đó đều phát ra tiếng thét chói tai, toàn bộ mục nát.
uỳnh uỳnh!
Trùng kích cuồng bạo khuyếch tán, ngắn ngủi thời gian vài hơi thở, minh hà của hắc thi thiên ma đế toàn bộ tan tác.
“Đáng chết!”
hắc thi thiên ma đế không giữ vững được trấn định nữa, đột nhiên từ bạch cốt vương tọa kia đứng lên, ánh mắt âm trầm nhìn mục trần, trong mắt của hắn lóe lên vẻ kinh nghi.
Mục Trần xuất thủ, thật sự quá mạnh mẽ.
Hơn nữa, cùng thời điểm mục trần xuất thủ, không biết vì sao, hắc thi thiên ma đế mơ hồ nhận ra được một loại khí tức cực kỳ nguy hiểm tản ra từ người Mục Trần.
Khí tức nguy hiểm đó, trong toàn bộ cường giả đại thiên thế giới, chỉ có 2 người khiến hắn cảm nhận được.
Đó chính là Viêm Đế cùng Võ Tổ.
Chẳng lẽ, Mục Trần này lại trong thời gian ngắn ngủi 5 năm, đạt tới tầng thứ của viêm đế, võ tổ?!
“làm sao có thể?!”
Hắc thi thiên ma đế nội tâm chấn động, sắc mặt âm tình bất định, cuối cùng hóa thành vẻ tàn nhẫn, xem ra hôm nay muốn thăm dò nông sâu của người này, không ra đòn sát thủ không được rồi.
“Bổn tọa lại muốn xem một chút, ngươi có thể giả bộ cho ta tới khi nào!”
“Thiên Thi Thần Ma Tượng!”
Hai tay hắc thi thiên ma đế giống như ôm lấy nhật nguyệt, cuối cùng đột nhiên rung lên, nhất thời có vô biên ma khí bốc lên, dần dần biến thành một đạo ma tượng khổng lồ đỉnh thiên lập địa phía sau hắn.
Đạo ma tượng này, tử khí tràn ngập, trên thân thể có vô số khuôn mặt dữ tợn, tiếng rít gào vang dội thiên địa, chỉ nguyên thanh âm cũng đủ để linh lực trong cơ thể con người phản phệ, thân thể nổ tung.
Một cỗ ma uy kinh khủng tới cực điểm chậm rãi tản ra, khiến cho toàn bộ bắc thương đại lục đều run rẩy.
Trong bắc thương linh viện, vô số người sắc mặt trắng bệch nhìn ma tượng khổng lồ xuất hiện trong thiên địa, bọn họ không hề nghi ngờ chút nào, sức mạnh của ma tượng kia, đủ để xé rách tòa đại lục này.
Loại sức mạnh đáng sợ đó, ngay cả thực lực như lạc ly, tiêu tiêu, lâm tĩnh, đều cảm thấy sợ hãi.
Hắc thi thiên ma đế dữ tợn nhìn Mục Trần, thân thể của hắn chậm rãi bay lên, cuối cùng dung hợp cùng Thiên Thi Thần Ma Tượng.
ong!
Cặp mắt vĩ đại của ma tượng đột nhiên mở ra, ma quang tứ tung, tựa như muốn xé rách thế gian,tiếng gầm thét hàm chứa sát ý vô biên vang vọng thiên địa.
“Mục Trần, đền mạng cho con ta đi!”
“Hôm nay, ngươi hẳn phải chết không thề nghi ngờ!”
Đối mặt với tiếng gầm thét của hắc thi thiên ma đế, Mục Trần cũng ngẩng đầu, hắn ngưng mắt nhìn tòa ma tượng khổng lồ kia, chợt khóe miệng nhấc lên một nụ cười, như hàm chứa một loại khinh miệt
“Đây chính là sức mạnh lớn nhất của ngươi sao?”
Hắn tự lẩm bẩm, chợt một bước bước ra.
“Đã như vậy, ngươi cũng có thể chết được rồi…”
***
Dịch bởi zero