Đài các tiểu thư

Chương 5


Bạn đang đọc Đài các tiểu thư – Chương 5

23.Ngày 31 tháng 10 năm.. 
Tôi đã định ở đây đến tối, nếu cô ấy vẫn không đến. Có lẽ do sự chai lì của tôi, ông trời cũng chán mà  không  thèm thử thách thêm. Thục xuất hiện sau tám tiếng, 11 phút và…mấy chục giây gì đó. 
Cô ấy cột tóc cao và mặc quần Jeans. Hơi lạ. 
“Anh đợi tôi?” – Nàng trông như thiên thần mà sao hỏi một câu quá sức tàn nhẫn. – “Thục nghĩ xem?” – Tôi trả lời khi vẫn ngồi (vì không đứng nổi!) 
“Tôi… không biết là anh đợi tôi.” – Tiếng Thục ấp úng – “Tôi không định đi tham quan hôm nay.” 
“Thế à?” – Tôi bỗng dưng thản nhiên ngòai dự đoán – “Và bây giờ đổi ý?” 
Đổi ý?  Không, dĩ nhiên là không. Tôi chỉ đi mua mơ chua, và chỉ định ghé trả tiền cho anh ta. Tôi lắc đầu, đưa tay vào túi quần rút ra tờ 50.000… 
“Tôi…quên trả anh tiền công.” 
Ánh mắt Bằng có cái gì không thể diễn tả được, dù có giỏi văn đến đâu. Anh ta nhìn tôi theo cái kiểu vừa bất ngờ, vừa hụt hẫng, vừa đau đớn mà cũng như rất buồn cười. Anh ta đứng lên một cách chậm rãi, cười khẩy, rồi nói bằng giọng khá lạnh – “50.000?  không  đủ. Tớ đã chờ Thục từ sáng.” 
Tim tôi đập mạnh khi anh ta nhìn xoáy vào mắt tôi chờ đợi một sự đền bù. 
“Anh…muốn gì?” 
Cô ấy thoáng sợ hãi, nên lùi lại. Tôi thực sự bị tổn thương, 50 nghìn? Cô ấy đến để trả tôi 50 nghìn? Cho cả gần một ngày tôi chờ cô ấy? 
Anh tài xế taxi nào đó chạy đến gần gọi cô ấy – “Nhanh chị ơi, không công an phạt!”. Thục giật mình quay lại, vừa đúng lúc chiếc xe búyt đến trạm. Tôi  không  có thời gian suy nghĩ, vội nhảy lên xe, kéo luôn cô ấy lên. Thục giật mạnh tay khỏi tay tôi, níu cửa xe để đứng bên dưới. 
Cô ấy không muốn lên. 
Tôi không thể. Tôi lên xe theo anh ta làm gì? Và hơn nữa, tôi không thích để bị anh ta lôi kéo kiểu ấy. Hành khách trên xe nhìn chúng tôi, bác tài xế cũng nhìn tôi. Ôi, tệ quá… Sao lại nhìn tôi như vậy? 
“Lên đi cô gái. Giận gì thì cũng đủ rồi. Anh bạn này đã chờ từ sáng sớm.” – Bác tài nói to ra cửa để tôi nghe thấy, và hất cằm bảo tôi lên. Tôi đứng tần ngần… 
Đến lượt hành khách tỏ ra bực bội. Họ xì xào và kêu gọi – “Trời ơi, vẽ chuyện quá, lên đi.” – “Xem cậu ấy kìa, cứ thích làm khổ người ta.” , “Chảnh chi mà chảnh thế…” Bằng đứng ngay cửa xe, không nói thêm gì, chỉ chìa tay một cách nhẹ nhàng, nhìn tôi. 
Cuối cùng, cô ấy lên xe, dù vẫn  không  chịu nắm tay để tôi kéo lên. Thục bướng quá, càng bướng, tôi càng yêu cô ấy chết đi được. 
Tôi cũng mới nhận ra bác tài xế đã gặp hai lần, và đây là lần thứ ba. Tôi mỉm cười gãi đầu khi bác ấy nháy mắt với tôi. Thục đi thẳng về cuối xe, có lẽ cô ấy ngại ánh mắt của những người hành khách cùng chuyến. Tôi theo sau Thục. 
“Thực sự anh muốn…gì chứ!” – Cô ấy nhăn mặt nói nhỏ khi tôi vừa ngồi xuống. 
“Bắt cóc Thục.” – Tôi cười khì để xoa cái vẻ cau có của cô ấy. Dù nó…cute, chứ không hề làm tôi thấy sợ! 
Tôi bắt đầu thấy khó hỉêu về hành động của Bằng. Anh ta làm như…ép buộc tôi phải thuê anh ta tiếp ngày hôm nay vậy. Nói một kiểu khó nghe, nó giống như là… cơm tù hay xin đểu …!! Tuy nhiên tôi  không  hiểu cả cảm giác của mình, bực bội thì ít mà hứng thú thì lại nhiều hơn??? 
“Anh đã chờ tôi từ sáng sớm?” 
“Chắc vậy.” – Cách anh ta trả lời  không  bao giờ là rõ ràng. Nhưng với thái độ đó, thêm cái dáng anh ta ngồi mà tôi thấy ban nãy, hình như đúng là anh ta đã đợi tôi rất lâu. Để bắt cóc tôi ư?
24.Ngày 31 tháng 10 năm.. 
Xe dừng ở một góc phố cũng hơi quen. – “Anh định đưa tôi đi đâu?” – Tôi hỏi khi vừa bước xuống. 
“Một điểm nổi tiếng.” – Anh ta cười và đi lên trước. Tôi sớm nhận ra đó là góc phố Tràng Tiền. Nhà Hát Lớn. Tôi vội gọi anh ta – “Chỗ này, Nhà Hát này,  không  phải tôi đã đi rồi sao??…eh..eh…!!” 

“Suyt!” – Bằng đột nhiên quay lại làm dấu im lặng – “không phải nhà hát, một ban nhạc rất đặc biệt ở Hà Nội. Xứng đáng cả một ngày công!” 
Ban nhạc? Tôi đâu có hứng nghe nhạc bây giờ?? 
Tầm giờ này, có lẽ họ đã xong hết rồi, chỉ chờ phần tôi. Nắng nhạt hơn, gió chiều bắt đầu thổi nhẹ. Lúc ở trên xe tôi mới nhớ ra hôm nay anh Khoa bảo chơi bù, dĩ nhiên  không  thể thiếu tôi lần nữa. Sẵn tiện, tôi cũng muốn đưa Thục tới. Tôi muốn cô ấy là khán giả của tôi, nghe tôi chơi trống. 
Lão Phúc là người nhận ra sự có mặt của tôi và Thục đầu tiên. “Hey, we e!” – Lão cười khà khà. Khỉ, lão làm cô ấy sợ mất thôi. 
Bằng xô nhẹ gã đàn ông có râu và chân mày rậm, khoảng 30 tuổi, vừa cười chào chúng tôi ra, theo cái kiểu muốn che chở cho tôi vậy. Gã ấy ăn mặc hơi xốc xếch, bụi bặm. Đó là style của những người chơi nhạc, tôi  không  lạ. Chỉ lạ ở chỗ gã ấy nhìn tôi như đã biết tôi trước từ lúc nào. 
Một ban nhạc đường phố. Tôi đã từng thấy ở Singapore. Tôi thực sự  không  biết nó cũng có ở Hà Nội. Đúng là rất đặc biệt. Họ chỉ có bốn người, gã lúc nãy với dàn organ, một ngừơi trông hiền lành thì cầm ghi ta điện, một anh bạn trẻ tóc nhuộm hơi đỏ thì ôm cái kèn lớn màu đồng, một thanh niên khá điển trai nữa đang chỉnh micro, hình như là ca sĩ chính. Bộ trống…  không  có ai chơi. 
Họ đều ngừng lại để nhìn tôi khi tôi và Bằng đến gần. Cách nhìn chẳng khác với gã có râu kia. 
Tôi đặt cô ấy ngồi xuống một trong số những chiếc ghế hiếm hoi ở đó. Thục vẫn tỏ ra ngơ ngác. Mấy người kia cứ nhìn cô ấy như tìm vi khuẩn, nên tôi nhanh chóng nhảy vào chỗ để bắt đầu. Vũ  không  hiểu sao bảo cả nhóm chơi bài As long as you love me – của Backstreet boys. 
Và sau đó thì tôi phục Vũ, hắn chọn bài rất hợp với…tâm trạng của tôi. 
Although loneliness has always been a friend of mine 
Im leaving my life in your hands 
People say Im crazy and that I am blind 
Risking it all in a glance 
And how you got me blind is still a mystery 
I cant get you out of my head 
Dont care what is written in your history 
As long as youre here with me… 
Chưa bao giờ tôi có cảm giác dễ chịu như thế. Họ chơi rất hay. 
Một bài hát – hình như là của Backstreet boys. Tôi  không  nghe nhiều nhạc nước ngòai, nhưng vì Tấn rất thích Backstreet boys nên tôi luôn bị nó tra tấn bằng vô số đĩa của nhóm này. Tuy nhiên lúc bấy giờ tôi cảm thụ bài hát theo một cách khác – tự nhiên hơn, say sưa hơn và dĩ nhiên là tôi thấy nó hay hơn khi nghe Tấn mở inh ỏi ở nhà. 
Và quan trọng hơn cả, tôi có cảm giác họ dành bài hát cho tôi. Nhất là anh ta. 
Bằng ngồi đó, gõ trống một cách chuyên nghiệp và lãng tử, nhìn tôi. Vẫn đôi mắt đó. Tôi  không  thể biết tại sao anh ta lại có nhiều kiểu nhìn như thế – khi thản nhiên, khi sâu sắc, khi đau đớn, khi lại say đắm. Tôi càng tránh né, ánh mắt đó lại càng đuổi theo tôi. 
…I dont care who you are (who you are) 
Where youre from (where youre from) 
What you did 
As long as you love me (you love me)… 
Lần đầu tiên tôi cảm thấy thực sự đã chơi bằng con tim cháy rực của tình yêu, mạnh hơn rất nhiều so với niềm đam mê từ 5 năm qua. Những khán giả chứng kiến vỗ tay tán thưởng, và cô ấy cũng mỉm cười vỗ nhẹ hai tay. Tôi thở phào. Cô ấy  không  ghét âm nhạc. 

Tôi bảo anh Khoa chơi tiếp một bài khác  không  cần trống. Còn tôi thì xuống chỗ cô ấy đang ngồi. 
“Thấy thế nào?” – Tôi thở hì hục.  không  phải vì mệt mà vì căng thẳng. 
“Hay..” – Thục nói có vẻ thành thực – “Chỉ hơi bất ngờ là …có anh trong đó.”
24.Ngày 31 tháng 10 năm.. 
“Thục thấy hay thì tốt rồi.” – Anh ta gãi đầu, cười như mắc cỡ – “Cũng là lý do tại sao tớ bắt cóc Thục đến đây.” 
“Để khoe à?” – Tôi giả vờ nghiêm mặt. Bằng trề môi, nhún vai – “Tốt khoe xấu che mà.” 
Tôi bắt đầu có hứng đùa, lúc đang thoải mái mà – “Thế cái gì xấu đang che vậy?” 
Bằng vội đưa tay bụm miệng – “Cái răng sún của tớ!” 
Vẻ nghịch ngợm của anh ta khiến tôi  không  thể nhịn cười, và buộc phải che miệng để  không  tiếng cười  không  bật ra quá lớn. 
Tôi chưa từng biết óc dí dỏm của mình có giá trị như thế nào, cho đến khi tôi phải sử dụng nó để tìm kiếm nụ cười của cô ấy. Tôi cũng phát hiện ra, Thục đơn giản chứ  không  khó tính. Cô ấy dễ cười, chỉ là cô ấy cố  không  để lộ điều đó mà thôi. 
“Anh chơi cái này để giải trí sao?” – Tiếng Thục cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi.  không  muốn vẽ thêm chuyện, tôi chỉ nói bâng quơ – “Ừ..giải trí hay đam mê gì đó cũng được.” 
Rồi anh ta kể cho tôi từ chuyện họ đã đấu tranh, hy sinh nhiều như thế nào để có thể lập một ban nhạc như vậy cho đến việc mỗi một thành viên có một sở trường riêng ra sao. Tôi nghe bằng một sự thích thú thực sự, dù ban đầu tôi cũng  không  có ý định đó. Có lẽ cái lối kể hào hứng của Bằng đã lôi kéo tôi, từ lúc nào  không  hay biết. Thậm chí, nó khiến tôi  không  hề có ý định đứng dậy để trở về khách sạn, và cả việc đi mua mơ chua cho chị Tuyết nữa. 
“Vậy, việc Hướng dẫn dạo chắc chỉ là…làm thêm?” – Tôi chỉ phỏng đoán theo tư duy logic của một cô gái cố cho là mình thông minh. Bằng chựng lại một nhịp, lấy hơi – “Thực ra thì…” 
Tôi đã muốn nói thật cho cô ấy, vì tôi vốn  không  muốn lừa cô ấy,  không  hề muốn. Điều khó khăn là tôi  không  biết mở đầu nó như thế nào, và bằng một bộ mặt ra sao. Chính sự chần chừ đã hại tôi. Cực kỳ tai hại. 
An đi chiếc vespa cổ đến, vẻ mặt hết sức lo lắng, và gọi tôi – “Sao hôm nay cậu  không  đi làm?” – rồi cô ấy tiếp tục tiến đến chỗ tôi và Thục, như  không  để ý sự có mặt của Thục, giọng An có chút dỗi – “Tớ cứ nghỉ cậu ốm khi thấy người khác giao gas thế cậu.” 
Tôi  không  nói được gì, Thục mở to mắt nhìn tôi. 
Ban đầu khi cô gái ấy hỏi, tôi chẳng để ý nhiều, nhưng rồi cái vẻ khó trả lời của Bằng làm tôi chú tâm suy nghĩ hơn. Đi làm? Giao gas? Anh ta có việc làm khác nữa – và hình như, đó là việc thường xuyên. 
Nếu vậy, anh ta có thực là Hướng dẫn du lịch…dạo? 
Anh ta…………. gạt tôi ư…? 
Tôi bắt đầu nóng mặt nhưng vẫn im lặng chờ đợi một lời quanh co – bởi anh ta  không  phải rất khéo miệng hay sao? 
Tôi nhìn Thục, An đứng cạnh bên, nhìn tôi. 
Tôi hoàn toàn có thể có một lời giải thích hợp lý cho An – cho cả Thục. Ví dụ – “tớ tranh thủ làm Hướng dẫn du lịch kiếm thêm” hoặc “Tớ muốn đổi việc”.v..v. An rất nhạy bén, cô ấy sẽ sớm nhận ra nếu tôi nháy mắt hoặc siết tay cô ấy. Chúng tôi hiểu nhau đến 99% cơ mà. 
Nhưng tôi  không  nói dối được. Tôi  không  thể. Và có gì sai nếu tôi làm điều này vì tôi muốn ở bên cô ấy? 
An thông minh, tôi đã nói là An thông minh, nhưng lúc này, cô ấy lại thừa thông minh quá mức. Cô ấy như chợt hiểu ra và kêu lên – “Ah..tớ biết rồi, cậu trốn việc vì cô bạn này phải  không ?” 

“Uh. Vì cô ấy.” – Tôi thừa nhận.
25.Ngày 31 tháng 10 năm.. 
Câu nói của Bằng đặc quánh, rõ ràng,  không  phải cái kiểu lấp lửng như anh ta vẫn thường trả lời tôi. Cô gái kia có vẻ tinh ý nhận thấy điều gì đó và rút lui, trong khi Bằng vẫn dành cho tôi một ánh mắt rực lửa. 
Tôi sợ. Nỗi sợ lớn hơn cả sự giận dữ. Vì vậy tôi  không  chất vấn,  không  hỏi, tôi chỉ đứng lên và bỏ về. 
Anh ta, đột ngột xuất hiện tại nơi đó, chụp giúp tôi một tấm ảnh. Gặp lại tôi vào ngày hôm sau, tự nhận là Hướng dẫn để cùng tôi đồng hành, và hôm nay chờ tôi từ sáng sớm, mang tôi tới đây, để tôi làm khán giả và cuối cùng là một sự thừa nhận – có thể giống như – một hành động lật ngửa ván bài. 
Tôi thấy mình chẳng khác nào một con ngốc trong trò chơi quái quỉ nào đó. Mặc dù tôi  không  hiểu nổi thế nào là “Vì cô ấy”. 
Tôi chỉ bước theo sau Thục rời khỏi chỗ ban nhạc. Cô ấy cứ đi bộ,  không  nói,  không  đón taxi lẫn xe búyt, tôi chắc chắn Thục  không  biết mình đang đi đâu. Cô ấy đi càng lúc càng xa hướng về khách sạn. 
“Đừng đi nữa..” – Tôi lên tiếng – “Thục đi sai đường rồi.” 
“Anh biết tôi đi đâu à?” – Cô ấy quay lại, nét mặt rất, rất là khó chịu – “Hay tôi phải cần một Hướng-dẫn-dạo như anh??” – Ba từ “Hướng dẫn dạo”, Thục nói bằng giọng m** mai  không  chịu được. Tôi mím môi – “Đường này  không  phải về khách sạn.” 
Nói xong anh ta bước tới kéo tôi trở lại con đường khác, tôi cố rút cổ tay ra nhưng anh ta cứ siết chặt nó. – “Buông ra!!  không  tôi hét lên đấy!” 
“Ok, Hét đi thì tốt hơn.” – Bằng thình lình quay lại và bảo tôi – “Hơn là cứ im lặng và khinh bỉ tớ như thế!” 
“Không đáng sao??” – Giọng tôi run mặc dù tôi đã cố giữ bình tĩnh – “ không  có nghề đó, đúng  không ?! Anh cảm thấy lừa một cô gái ngơ ngáo như tôi là thú vị lắm sao??” 
“Phải, không có nghề đó.” – Anh ta hạ giọng – “Nhưng Thục  không  tự hỏi vì sao tớ phải lừa Thục ư? Để làm gì?” 
Cô ấy không nói được. Môi cô ấy khẽ run, còn tôi chỉ muốn…hôn nó. Dĩ nhiên, tôi  không  điên để làm điều đó lúc này vì chắc chắn sẽ ăn tát. Dưới ánh hoàng hôn, đôi má đỏ hồng với khóe mắt long lanh làm cô ấy trở nên huyền ảo. 
“Vậy…vì sao?” – Tiếng nói của Thục hơi đứt quãng – “Nói đi, biết đâu tôi sẽ bị mắc lừa thêm lần nữa.” 
Có vẻ như, cô ấy đang coi tôi là một tên lừa đảo chuyên nghiệp, không hơn, không kém. Nhưng tôi phải nói sự thực, bất kể cô ấy có tin hay không. 
“Vì tớ yêu Thục. Yêu từ cái nhìn đầu tiên.” 
Tôi choáng. 
Nhảm. Nhảm quá. Một lý do? Làm sao anh ta có thể nghĩ ra lý do nghe kinh khủng như thế? Cứ bảo là vì tiền đi – à  không, anh ta không cầm tiền của tôi. Hay bảo là vì muốn quảng cáo cho ban nhạc đi – không, nghe chuối thật. Vì sao? Vì sao? Tôi không đoán ra. Ok, có thể anh ta thích tôi, một chàng trai thích một cô gái, ít ra tôi  không  xấu, là chuyện bình thường. Sao không dùng chữ “thích”, mà là… Yêu? 
“Thôi đi.” – Tôi cười khẩy – “Anh nên dùng từ  “thích” trong trường hợp này nghe xuôi tai hơn đấy!” 
“Không. Chính xác là Yêu.” – Bằng vẫn quả quyết. “Tớ đã thích cả chục cô gái, nhưng chưa từng Yêu.” 
Nếu chỉ thích, tôi không cần phải tò tò theo cô ấy suốt từ Hàng Trống lên chùa Hương. Nếu chỉ thích, tôi không khát được gặp Thục đến quay quắt như hôm qua, và nếu chỉ thích, tôi  không  ngồi đợi cô ấy hơn tám tiếng, 12 phút và mấy chục giây như hôm nay. Nếu chỉ thích, tôi đã  không  cảm thấy đau khổ như thế này khi cô ấy nhìn tôi bằng một ánh mắt ngờ vực, đề phòng như khoảnh khắc này đây. 
Lần đầu tiên suốt ba ngày sau khi gặp cô ấy, tôi có ý định bỏ cuộc. 
“Nếu Thục thấy lý do đó là vớ vẩn, thì cứ coi như tớ…vì tiền.” – Tôi gượng cười – “50 nghìn là nhiều hơn số tiền tớ đi làm giao gas một ngày.” 
Cô ấy khẽ lắc đầu. Tôi không hiểu cái lắc đầu ấy. 
Không. Anh ta không phải vì tiền. Tôi cảm nhận được điều đó. Chỉ là tôi không dám tin có một tình yêu như vậy. Tình yêu từ cái nhìn đầu tiên? Anh ta biết gì về tôi? Chúng tôi quen biết còn chưa đầy 48 tiếng đồng hồ. 
“Tôi không biết nữa…” – Sự bối rối hoang mang tràn ngập trong tôi, nó khiến tôi trở nên yếu đuối kỳ lạ. Tôi chống tay lên cột đèn, thở đều để giữ thăng bằng. 
“Thế này vậy…” – Bằng chìa bàn tay ra – “Nếu Thục tin vào lý do một là tớ yêu Thục, thì chúng ta bắt đầu là bạn. Nếu tin lý do hai là tớ vì tiền, thì chỉ cần trả tớ 100 nghìn – và ta xem như  không  biết nhau.” 
Đừng ép tôi phải tin hay không tin lúc này. Cái cách đặt câu hỏi “Nếu” và bảo tôi lựa chọn làm tôi nhớ đến Duy – “Nếu bạn cần một người quỳ dưới chân….Nếu cần một người nắm tay giữa bão tố…”. Lại là nắm tay. Tôi  không  thể bị hạ gục lần thứ hai, thậm chí lần này còn nguy hiểm hơn lần trước nữa. 
Tôi rút trong túi ra tờ 100.000.

26.Ngày 31 tháng 10 năm.. 
Khoảnh khắc cô ấy đặt vào tay tôi tờ bạc thay vì bàn tay của chính cô ấy như phút giây tôi bị ai đó đâm ột nhát thẳng vào tim bằng giáo nhọn, nặng chịch, đau buốt và máu tuôn xối xả. Tôi không tin cô ấy có thể tàn nhẫn đến thế. Nàng không có một chút cảm xúc nào, không hề cảm nhận được tình yêu của tôi, không nhìn thấy nó. Nàng xem nó nhẹ hơn 100 nghìn đồng. 
“TAXI!” – Tôi gọi to. Một chiếc trờ tới. Tôi nhét tiền vào túi quần và bảo cô ấy – “Lời hướng dẫn cuối cùng – Thục nên đi taxi.” 
Tôi giơ tay ra hiệu Bye Bye, và quay lưng đi lủi thủi vào hẻm gần đó. Tôi không muốn nhìn thấy cô ấy nữa. 
Xin lỗi … tôi không thể tin một tình yêu chớp nhoáng. Tôi không cố ý xúc phạm anh ta bằng 100 ngàn nhưng anh ta đã phản ứng theo chiều hướng như thế. Anh ta không nên coi thường tôi, không nên lừa tôi, vì nó chạm tới định kiến vốn đã rất lớn của tôi về con trai xứ Bắc – đặc biệt là Hà Nội. Lẽ ra tôi đã có nhiều thiện cảm hơn sau bài hát ban nãy, lẽ ra chúng tôi đã có thể là bạn. 
Lẽ ra… tôi đã nghĩ rằng mình có thể ở lại đây thêm vài ngày. 
Nhưng tất cả đã kết thúc quá sớm. Nhanh như khi nó đến. 
“Cháu có lên xe  không ?” – Tiếng chú lái xe taxi gọi tôi. Tôi giật mình, bước vào xe – “Dạ cho cháu về khách sạn Hồ Gươm.” 
Tôi lang thang khắp phố, không muốn về nhà, tắt cả điện thoại. Tôi tấp vào quán, gọi hai chai bia và bắt đầu uống. Lúc trước khi buồn bố, hay gặp chuyện không hay, tôi chỉ uống hai chai là quên sạch. Về lăn ra ngủ, đến sáng thì mọi chuyện đều ổn. 
Nhưng hôm nay tôi thậm chí  không  đếm được mình đã uống bao nhiêu, mà vẫn không thấy say,  không  thấy hết đau. Ước gì, tôi chưa bao giờ gặp cô ấy!! 
Về tới khách sạn là tôi lên thẳng phòng mình, bỏ bữa ăn tối, nằm phịch xuống giường. Một cảm giác trống rỗng. Tôi cố dỗ giấc ngủ để quên hết những chuyện vừa qua. Nhức đầu, nhức đầu quá. 
Tôi sẽ điên lên mất. Tôi lấy điện thoại gọi cho chị Tuyết. 
“Chị rảnh nói chuyện với em một lát.” 
“Sao? Có chuyện gì vậy?” – Giọng chị Tuyết có vẻ lo, tôi thở dài – “Mai em về rồi.” 
“Sớm vậy? Ở đó có gì không hay à?” 
“Chị có tin vào tình yêu sét đánh  không ?” 
Tôi ngồi mãi ở quán cho tới khi An và Vũ đi trên hai chiếc xe khác nhau xuất hiện. Họ xốc tôi dậy, nhưng tôi lại lôi họ ngồi xuống và bảo hãy cùng tôi uống. 
“Cậu nốc cả tá chai rồi, về thôi.” – An cố gắng ngăn tôi. Sao cô ấy biết tôi ở đây? À, quên, An biết tôi rất rõ… – “Tớ đã bảo là cậu thông minh mà…hehe..” 
“Cậu ấy say rồi” – Vũ nói và gọi chủ quán – “Tính tiền đi cô ơi.” 
“Tiền?” – Tôi đập vai Vũ, giọng lè nhè rồi gào lên – “TỚ CÓ TIỀN!! XEM NÀY!” 
Tôi móc trong túi ra tờ bạc 100.000 đó. Nó làm tôi muốn … khóc. 
Câu hỏi của tôi, không ngờ lại làm chị Tuyết phá lên cười trong điện thoại. Tôi thất vọng vì chị nghĩ tôi đang giỡn. Gịong tôi chán chường – “Thôi em cúp đây.” 
“Nào…khoan. Chị xin lỗi.” – Chị Tuyết dịu giọng – “Chuyện thế nào?” 
Tôi kể cho chị Tuyết nghe, không phải toàn bộ nhưng đại khái. Tôi muốn có ai đó trấn an rằng tôi đã đúng trong chuyện này. 
“…Rồi anh ta bảo em nếu tin, thì làm bạn. Nếu không thì trả tiền cho anh ta.” 
“Vậy em quyết định sao?” 
“Em trả tiền”. 
“Trời ơi… Em có cần quá đáng vậy không?” 
Đó chính xác là câu phản ứng của chị Tuyết. Tôi không được ủng hộ.
 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.