Bạn đang đọc Đại Ca Tôi Yêu Anh! – Chương 34: Nước Mắt
Jimin đi một mạch không thèm đoái hoài gì đến con người đang im lặng đứng một góc.
Cả sân trường bàn tán về vụ việc này, nó tràn lan rất nhanh đến tay nhóm JungKook.
Họ cũng chẳng biết nói gì an ủi Jimin.
Nhưng có vẻ Jimin lo cho hắn rất nhiều.
Mấy tuần nay bỏ ăn bỏ uống vì hắn vậy mà chẳng có cuộc gọi nào được nhận.
Thấy hắn là một con người đáng trách hơn đáng thương, cái tát đó là đúng, vì hắn chẳng hiểu cảm giác của Jimin.
Min Yoongi là đồ đáng ghét trong mắt của tất cả mọi người.
Đúng là một kẻ ích kỉ, chỉ biết sống cho mình.
Yoongi trong mắt đám bạn của Jimin hoàn toàn không nhận được cảm tình, không phải là lời lẻ mà là cách ứng xử của hắn vẫn còn thiếu tinh tế.
Đẩy việc khiến cho Jimin tổn thương rất nhiều lần.
Seokjin: “Tôi sai lầm vì không ngăn cản Jimin yêu tên đáng ghét này.
Tôi nên giết hắn luôn mới đúng!”
Namjoon chậc lưỡi: “Yoongi bận việc cách mấy cũng phải gọi cho người ta vài cuộc chứ?”
Seokjin: “Bận gì chứ.
Hắn thường xuyên đi quán bar ăn chơi đàn điếm còn gì?.
Sao tôi lại quên mất điều này cơ chứ?”
Nói ra sao nữa, Jimin cũng là người chịu thiệt nhiều hơn.
Vì Yoongi là một người rất hào hoa, thêm cả hắn được nhiều người yêu thích vì nhiều tiền.
JungKook bất an: “Nhưng nhỡ đâu Yoongi đang gặp chuyện gì đó thì sao?”
Seokjin khinh thường: “Hắn thì có gì không may, cuộc đời hắn đã ở sẵn vạch đích rồi!”
Namjoon: “Đúng đó.
Hắn đi quán bar bỏ rơi Jimin chắc luôn”
JungKook nhăn mài: “Hai người thôi đi.
Không thấy Jimin đang buồn hay sao mà còn nói vậy?”
Trong mắt hai người đó, hắn là một kẻ lạnh lùng và ích kỉ nhưng trong mắt của người hắn yêu.
Jimin, cậu luôn nghĩ hắn là một kẻ cô độc và muốn được quan tâm.
Suy nghĩ của cậu khác xa lũ bạn mình.
Jimin mang vẻ mặt hờ hợt buồn phiền nhiều tâm sự.
JungKook đi đến bàn Jimin xoa xoa tấm lưng an ủi.
JungKook không muốn bạn mình phải để tâm quá nhiều.
Biết là rất đáng giận nhưng nhìn hắn tiều tụy nhiều, chứng tỏ Yoongi cũng chả vui vẻ gì.
JungKook: “Cậu giận cậu ta đến khi nào nữa đây?”
Jimin: “Tôi không biết.
Nhưng phải chờ một thời gian tôi mới có thể tha thứ cho anh ta”
Taehyung bênh vực: “Chắc là người đó có nổi khổ riêng.
Cậu cũng đừng quá sức nghĩ lung tung đấy!”
Jimin nhìn JungKook, đôi mắt thất thần.
Thì biết có nổi khổ nhưng tại sao lại không muốn nghe máy cậu?.
Jimin nghĩ càng tức thêm, xổ xàng hỏi.
Jimin: “Nỗi khổ riêng?.
Khổ đến mức không thèm nhận tin nhắn hay cuộc gọi nào của tôi sao?”
JungKook ngập ngừng: “Lỡ đâu…”
Jimin cáu gắt: “Lỡ đâu, lỡ đâu?.
Có chuyện gì mà lỡ đâu như cậu nói?.
Rõ là hắn không muốn nghe máy thôi!”
JungKook bối rối: “…”
Jimin chửi hắn rất nhiều.
Mấy người kia im lặng vì biết cậu đang rất buồn bực, giờ cứ để cho cậu xã giận nhưng biết bản thân cậu cũng đang rất thương Yoongi.
Còn về phía Yoongi.
Hắn đứng ở hành lang đợi cậu đến khi nào hết giờ.
Lúc này bắt đầu vào tiết, cô giáo chủ nhiệm thấy hắn nên vội vàng bước đến.
Nói với hắn rất nhẹ nhàng.
Cô giáo: “Mấy tuần nay em đi đâu mà sao tôi gọi gia đình em lại bảo em mất tích?”
Yoongi: “Chỉ là muốn nghỉ vài bữa chứ không phải mất tích!”
Cô giáo thở dài: “Thôi gác chuyện này qua một bên đi, em vào lớp với tôi!”
Yoongi: “Hôm nay em không muốn học!”
Cô giáo nhíu mài: “Ơ hay.
Em dám nói thế á?”
Hắn lạnh lùng không thèm thêm một câu chữ đáp lời cùng vẻ mặt chẳng thể nào đáng sợ hơn.
Cô giáo mím môi im lặng, khuôn mặt của cô ta cực kì sợ thái độ hắn hiện giờ.
Ở cái trường này ai chả biết Yoongi là cậu ấm tài phiệt có ba chống lưng, là kẻ không nên động vào dù ra sao.
Bất quá cô giáo không thèm khuyên nữa.
Cô nhăn mặt, xoa xoa vầng thái dương, lắc đầu ngán ngẫm.
Cô giáo: “…Thôi được rồi, nhưng mai em phải đi học đấy”
Yoongi: “Vâng!”
Cô giáo bất lực bỏ vào lớp.
Yoongi ngồi ngoài hành lang nhìn cảnh vật chung quanh.
Cậu thấy hắn nhưng chẳng thèm để ý tới, quay sang chỗ khác nghe cô giáo giảng bài.
Ra về.
Jimin liếc ra ngoài cửa, may mắn vì hắn không ở ngoài lớp.
Nhân cơ hội, Jimin đeo cặp rời khỏi lớp nhanh.
Có lẽ là Yoongi không có nhã hứng đợi, chắc đã về.
Nhưng không, khi đi ra khỏi sân trường, Jimin bị một bàn tay to lớn nắm lại.
Không cần đoán cũng biết là hắn, cậu chán chường nhìn chỗ khác không thèm để ý tới.
Yoongi: “Ta về nhà thôi!”
Jimin: “Không cần!”
Jimin giật tay ra rồi sửa dây đeo cặp, đôi mắt vô cùng ghét bỏ.
Jimin: “Tôi tự về”
Yoongi: “Tôi sẽ nói rõ chuyện này với em khi về nhà”
Jimin: “Không cần đâu.
Anh về nhà của anh đi!”
Cậu chưa kịp đi thì hắn đã bế lên.
Jimin hoang mang, đẩy mặt hắn ra.
Ra sức vùng vẫy khỏi hắn.
Cảnh đó khiến bao nhiêu nữ sinh trường này không khỏi ngứa mắt.
Hắn đưa cậu lên xe rồi phóng ra khỏi trường.
Jungkook và Taehyung đứng đó xem trò vui nãy giờ diễn ra.
Namjoon thì vỗ tay thích thú.
Seokjin: “Đồ điên.
Chưa mười hai giờ trưa đã bệnh.
Chẳng phải cậu là người chế giễu Yoongi ban nãy?.
Sao giờ lại cười hú hét như vượn thế kia?”
Namjoon: “Gì tên hung thần kia.
Chắc cậu không có à?”
Seokjin liếc gã: “Muốn không bị đập chết thì im mồm đi!”
Jin bẻ tay răm rắp với ánh mắt sắc bén không thể nào hơn.
Là gã thèm đòn trước đấy nhé.
…
Mấy phút sau Jungkook và Taehyung vừa đi vừa bàn chuyện.
Cậu bất giác tự nói thầm.
JungKook: “Ước gì mình được bế như vậy!”
Chưa nói xong, Taehyung bế cậu lên tay.
Chưa hiểu trời trăng mây gió, cậu một phen đỏ mặt không chịu.
Cậu chỉ tự mình nói vậy thôi chứ chưa thật sự muốn điều này.
JungKook vùng vẫy bảo nhanh.
Jungkook: “Taehyung, bỏ em xuống mau, em đang lên kí rồi đó!”
Taehyung cười nham hiểm: “Có đâu.
Anh thấy vẫn ốm như thường mà!”
JungKook che mặt: “Bỏ em xuống đi, tự nhiên bế em làm người ta nhìn kìa!”
Taehyung cười: “Thì người ta nhìn kệ người ta.
Anh bế cục cưng của anh mà?”
JungKook đỏ mặt như quả cà chua, hai tay che mặt không dám nhìn Taehyung.
Anh mỉm cười nhìn em người yêu dễ thương, quả là muốn hôn chết một phát.
Chưa gì nghe giọng nũng nịu của ẻm mà máu Taehyung nó lên như độ ngốc của mấy người khi yêu nhau.
Trong suốt đường đi, Jimin không thèm nói chuyện với hắn.
Cậu nhìn hàng cây xung quanh Seoul, đôi mắt ánh lên một nổi bâng khuâng, buồn tủi.
Khi về tới nhà, Jimin nhanh nhẹn rời khỏi xe.
Đi vào trong nhà, Jimin định bước vào phòng khoá cửa không muốn nghe, một cánh tay kéo cậu lại không cho đi.
Yoongi: “Nghe tôi nói đi!”
Jimin im lặng.
Yoongi nhíu mài: “Em cũng phải hiểu cho tôi chứ?”
Jimin nhăn mài: “Vậy ai hiểu cho tôi?.
Lúc anh bỏ đi tôi đã gọi cho anh bao nhiêu cuộc?.
Nhắn tin bao nhiêu cuộc?.
Anh có biết tôi lo cho anh không?
Yoongi: “…”
Jimin: “Ghen thì cứ nói là ghen.
Tại sao cứ thích không từ mà biệt?”
Chưa nói xong, mắt cậu đã rơi lệ, hắn đau lòng lau đi những giọt nước mắt.
Cậu cũng không cần hắn an ủi, bây giờ cũng không muốn thấy hắn nữa.
Lập tức đẩy hắn ra.
Jimin: “Không cần!”
Yoongi: “Tôi có gọi cho em cơ mà em không bắt máy.
Em kiểm tra xem đi!”
Jimin: “Tôi không tin.
Làm gì có chuyện đó?”
Cậu cầm máy mở nguồn lên.
Hiện lên trước mắt cuộc gọi của Yoongi, hơn năm mươi cuộc gọi nhỡ của người cậu yêu.
Nước mắt cậu chảy dài trên má, cậu lại khóc.
Lòng cậu chẳng thể nên vui hay buồn.
Vui vì hắn gọi cho cậu hay khóc vì giờ hắn mới nhớ tới cậu.
Jimin tắt máy điện thoại, khẽ quăng vào cặp.
Yoongi bước đến ôm cậu vào lòng, khuôn mặt xanh xao nhưng không hề biểu lộ gì là mệt mỏi.
Đối với hắn, dù có phải kiếm tìm cậu rất xa đi chăng nữa.
Hắn cũng không màng đến.
Dù là đỡ đạn cho cậu, hắn cũng bằng lòng.
Yoongi thực sự đã yêu Jimin, cũng không phải là sự mến mộ như JungKook, mà là tình yêu, yêu bằng cả trái tim hắn dành cho cậu.
Yoongi: “Đừng khóc nữa, tôi sẽ kể cho em nghe mọi chuyện!”
Jimin: “Hức.
Tôi không muốn nghe!”
Jimin vẫn cứng đầu đẩy hắn ra.
Bản tính cậu vẫn như thế, lúc thì nhu nhược chẳng chịu được, lúc thì lại cứng đầu hơn sỏi đá.
Park Jimin vẫn đa sầu đa cảm như vậy mà sống, vẫn luôn làm cả hai bị tổn thương thêm.
Cậu lẳng lặng bỏ về phòng.
Hắn bất lực đứng đó nhìn bóng lưng cậu rời khỏi trước mắt.
Đôi mắt hắn rã rời, ngồi xuống ghế sofa.
Hắn vò đầu, đôi tay trắng như tuyết đan xen mấy sợi tóc rối.
Hắn mệt lắm, không biết phải làm sao cho Jimin hết giận.
Tâm trạng của hắn bây giờ là màu đen.
Yoongi nằm dài trên ghế sofa, đôi mắt không thể mở tiếp, hắn quơ tay định ngồi dậy nhưng không thành, cái cảm giác chóng mặt, đau đầu xuất hiện.
Khuôn mặt tái nhợt khó coi như một kẻ thiếu máu.
Hắn mỉm cười bất giác nói.
Yoongi: “Không lẽ ngày này cũng tới?”
Thế rồi, Yoongi nhắm mắt lại.
Cười buồn một cái rồi rơi vào trạng thái hôn mê..