Đọc truyện Đại Boss Xinh Đẹp: Trả Vớ Tôi Về – Chương 17: Tiểu tam?
.
“Người tình?” Anh lạnh lùng nhìn cô ta, nhếch miệng cười.
“Ân…anh thật không nhớ em sao” cô ta bất chợt rùng mình một cái rồi yểu điệu nói.
“Trợ lý…” Anh nhấn nút trên điện thoại, bình tĩnh nói.
*Cốc cốc cốc*
“Giám đốc gọi tôi…” Trợ lý thấy sắc mặt anh không được tốt liền ngoan ngoãn cúi đầu.
“Đuổi cô ta ra ngoài…tiếp theo nên làm gì thì hẳn cậu đã biết, tôi không thích loại phụ nữ này” anh xoay cây bút trong tay, cười nữa miệng lạnh lùng nói.
Cô ta nghe đến đây thì bất chợt run lên, cả thân hình liền đứng không vững.
“Tùng Quân…anh…anh thật sự không nhớ em sao” cô ta cố gặng vài giọt nước mắt, thút thít nói.
“Cút….”
Nói xong anh liền cúi đầu làm việc.
Phải giải quyết cho xong mấy chuyện này, vợ anh đang chờ anh về để đi hưởng tuần trăng mật nữa.
“Không…buông tôi ra….mấy tên khốn kiếp này…”
Cô ta bị lôi ra ngoài, liền vùng vẫy la hét.
Hình tượng yểu điệu duyên dáng lúc mới vào liền bị đánh mất, thay vào đó là những tiếng la hét chửi bới, thật giống mấy bà bán cá ngoài chợ.
“Điều tra một chút về cô ta, à…tôi muốn cô ta phải sống không bằng chết” anh nhìn trợ lý, bình tĩnh nói.
“Vâng, tôi đi làm ngay”
Hừ…tự dưng xuất hiện một tiểu tam.
Muốn phá hỏng hạnh phúc gia đình của anh đây mà, cô ta đúng là mỡ ngập não.
Ai dám phá đám gia đình của anh, có ý định tổn thương bảo bối của anh liền về chầu diêm vương đi.
•
Giải quyết xong công việc, bây giờ đã là 11 giờ trưa.
Vừa hay trở về ăn cơm cùng cô xong liền đến sân bay.
Nói là làm, anh gấp hồ sơ lại đút một tay vào túi quần thong thã bước ra ngoài.
Anh thật nôn nóng chuyến đi chơi này, lần này trở về chắc chắn phải có thêm thành viên mới được.
Chạy xe một hồi cũng về đến biệt thự, vừa bước vào nhà anh liền thấy bobgs dáng kia.
“Dậy rồi sao, chuẩn bị áo quần chưa?” Anh bước đến, cầm tay cô cưng chiều nói.
“Tôi có phải heo đâu mà ngủ cho lắm, à mà chuẩn bị cái gì, đi đâu sao?” Cô bỉu môi nhìn anh, rồi lại moè mịt hỏi.
“Hưởng tuần trăng mật! Anh đã nói với em lúc sáng” anh cười cười nói, con mèo nhỏ này quả là mau quên.
“Hả, hưởng tuần trăng mật…tôi chưa chuẩn bị gì cả” cô nghe xong thì tròn mắt méo mặt nhìn anh.
“Không sao, chuẩn bị đồ cần thiết là được, đến đó rồi mua sau…” Anh vuốt tóc cô, cười rạng rỡ hơn.
“AAaa…được, tôi lên xếp áo quần”