Bạn đang đọc Đại Boss, Tôi Thích Anh Sao?: Chương 08
Chương 08
Sáng sớm hôm sau, Châu Khả Mi trong tình trạng đầu đau như búa bổ vì dư âm của vụ rượu chè ngày hôm qua mà đi làm, còn chưa kể trước khi ra khỏi nhà còn bị Song Linh ca một bài mới buông tha.Hic, số cô năm nay đen như quạ í!
Trong tâm thế chán nản cực độ bạn Khả Mi bước vào bộ phận.
-Khả Mi, rốt cuộc hôm qua làm sao mà cô uống thành dạng như thế hả?-Kỉ Tâm có vẻ đã không còn e dè với Khả Mi như mấy tuần trước nữa, vui vẻ nói chuyện như bình thường.
-À, tại hôm qua tôi vui quá!-Châu Khả Mi gãi gãi đầu.
Ách, sao cô cứ có cảm giác là thiếu thiếu thứ gì đó, nhưng thiếu cái gì thì căn bản cô không tài nào nhớ nổi! Một thứ vuông vuông? Trời ơi, đau đầu quá! Cô không tài nào nhớ nổi, thôi bỏ đi!
Châu Khả Mi đấm thùm thụp vào đầu khiến mọi người trong phòng tài vụ kinh hết vía.Cô gái này rốt cuộc là bị sao a?
Đồng hồ chầm chậm lết từng giây, cuối cùng nó cũng điểm đến con số 11 may mắn.
-Đi ăn trưa thôi!-Câu nói vang lên, mọi người trong phòng tài vụ lập tức vứt công việc sang một bên mà giải quyết vấn đề bao tử.Kỉ Tâm vui vẻ kéo tay Khả Mi toan bước xuống nhà ăn.
Cộp, cộp, cộp!
Tiếng cao gót từ xa vọng đến, Khả Mi chột dạ.Phải chăng cô bị ám ảnh bởi tiếng giày cao gót thân quen này rồi a?
-Chủ tịch cho gọi cô.-Một câu thông báo nhưng sức công phá của nó như lên đến cực đại, mọi người có mặt trong phòng tài vụ đồng loạt kinh hãi mà nhìn Khả Mi, còn Nghi Phương thư kí thì chỉ cười đầy thân thiện.Bạn Khả Mi hoàn toàn chết đứng.
Tại sao?! Ông trời ơi, tại sao ông lại đối xử với con như thế cơ chứ?!
Gào thét một màn, Khả Mi lại thất thểu theo chân cô thư kí xinh đẹp lên phòng thánh thượng dưới hàng ngàn con mắt ghen tị cũng như ngưỡng mộ của nhân viên trong công ty.
…
Khả Mi trấn tĩnh nửa ngày, cuối cùng cũng quyết định bước vào.Căn phòng rộng lớn vẫn như cũ mà làm bạn Khả Mi choáng ngợp.Không để cô có thời gian suy nghĩ lung tung, lão đại nhanh chóng lên tiếng, kéo tâm hồn đang treo ngược cành cây của Khả Mi xuống đất.
-Cô Châu!
-Vâng, chủ tịch?-Khả Mi ngốc nghếch phản xạ có điều kiện, ngoan ngoãn đợi lệnh.
-Đồ!-Lão đại lạnh lùng hướng Khả Mi mà đưa tay ra.
-…-Khả Mi đần mặt ra, ngơ ngác nhìn lại lão đại.
Ách, là đồ gì? Mình có phúc cầm đồ của đại boss sao?
Thấy thái độ của Khả Mi, boss đại nhân biết ngay là cô đã quên, tốt bụng nhắc lại:
-Là cái hộp hôm qua tôi đưa cho cô giữ trước khi bắt đầu bữa tiệc đó!
À, cô nhớ ra rồi! Hôm qua là cô bị bắt ép cầm cho chủ tịch, thảo nào cả ngày hôm nay cứ thấy thiếu cái gì đó !
-Chủ tịch, cái hộp đó tôi…-Khả Mi đang vui vẻ định nói nhưng bỗng nhiên tái mặt.
Ế, cái hộp đó hôm qua căn bản cô để ở đâu nhỉ ?
-Sao ?-Lão đại lạnh nhạt hỏi.
Uầy, nhất định phải nhớ ra mới được ! Để xem nào, hôm qua cô về nhà …cái hộp hình vuông …
Đang nghĩ đến đây Khả Mi bỗng nhiên tái mặt.
Cái hộp hình vuông …cô cảm thấy vướng …sau đó …ném …ném …ném, cô đã ném ra ngoài đường rồi !!! My God !!!
Khả Mi đáng thương như bị một cục đá rớt trúng ngay đầu, nhất thời không nói được, thấy vậy đại boss khẽ hắng giọng :
-Có chuyện gì ?
-Chủ tịch, bên trong cái hộp đó là …cái gì vậy ?-Bạn Khả Mi hồi hộp nhìn lão đại, chờ đợi câu trả lời.
-Một chiếc nhẫn…
Phù, may quá ! Chỉ là một chiếc nhẫn, làm mình mém rớt tim!
Không đợi Khả Mi mừng vội lão đại bồi thêm một câu:
-…Kim cương ba cara!
Cái gì?! Kim cương! Đã thế còn ba cara!
Khả Mi nhìn đại boss chối chết, thở không ra hơi.Mấy giây trước còn vui vẻ mà cư nhiên mấy giây sau cô đã không muốn sống nữa rồi!
-Cái đó …chủ tịch, bao nhiêu tiền vậy?-Khả Mi như ngừng thở nhìn đại boss.Lão đại thấy thế nhân từ giơ hai ngón tay lên.
-Ách, hai triệu?
-Cô có thấy chiếc nhẫn kim cương nào hai triệu không?-Nghe lão đại nói thế Khả Mi nhất thời đỏ mặt.
-Vậy …hai mươi triệu?-Hồi hộp nhìn phản ứng của lão đại …nhưng …boss đại nhân lại lắc đầu.Điều này nhanh chóng khiến bạn Khả Mi tội nghiệp suy sụp.
-Chẳng lẽ …hai trăm triệu?-Qúa lắm rồi nha! Chắc không phải là hai trăm triệu đâu? Mặc dù cô nghĩ như thế nhưng ngón tay của lão đại vẫn kiên trì mà không hạ xuống.Cuối cùng thánh thượng cũng nhân từ mà buông ra lời vàng ngọc.
-Hai tỷ!
Rầm!
Sét đánh giữa trời quang. Câu nói của lão đại đã thành công dọa chết Khả Mi, cô chết đứng tại chỗ khi nghe biểu giá đó.
Cập, cập, cập….hai …hai tỷ sao? Đùa à? Mình căn bản bây giờ hai mươi triệu còn đào không ra nói gì đến hai tỷ cơ chứ!
-Chiếc nhẫn đó là đồ gia truyền của dòng họ Lâm!-Câu thông báo của đại boss khiến tâm của Khả Mi đã vỡ bây giờ cư nhiên nát thành tro, vực không nổi.
-Chủ tịch, tại sao lúc đó anh lại đưa cho tôi cơ chứ?!-Sốc quá mà hóa rồ, Khả Mi to gan lớn mật nổi giận với thánh thượng.
Anh ta nhất định là cố ý! Chắc chắn là muốn hại mình đây mà ! Đã vậy thì đừng mơ mình trả nhá ! Đúng là loại người nhỏ nhen mà !
-Tôi nghĩ cô không biết uống rượu.
Ạch, cái gì cơ ?! Nghĩ mình không biết uống rượu sao ? Nhưng mà hôm qua không những uống mà mình còn uống thành không biết trời trăng là gì luôn !
Khả Mi ngậm ngùi nghĩ lại viễn cảnh hôm qua.Cô không biết nên mừng hay cảm thấy xui xẻo vì sự tin tưởng của lão đại nữa !
-Chủ tịch …cái đó …do hôm qua say quá …nên tôi …làm mất rồi !-Giọng của Khả Mi càng ngày càng nhỏ, đến câu cuối là không nghe nổi luôn.
-Sao ? Mất à ?
-Hu hu hu hu …chủ tịch, tôi thực sự là không cố ý ! Hức, tại hôm qua mọi người …hức, mọi người cứ mời rượu nên tôi, hức, xin lỗi ! Tôi xin lỗi !-Khả Mi sợ hãi nhanh chóng chắp hai tay mà xin lão đại, nước mắt xém chút nữa là muốn đem thành phố nhấn chìm trong nước.
-Ngẩng đầu lên !-Lão đại lạnh lùng nói.
-Dạ ?-Cô từ từ ngẩng đầu lên.
-Nghĩa là cô làm mất rồi ?-Lão đại, sao anh lại hờ hững như thế cơ chứ ?! Anh càng như thế tôi càng sợ đấy có biết không ?
-Chủ tịch …cái đó …có thể không đền chiếc nhẫn khác được không ?
-Đương nhiên !-Lão đại mỉm cười nói, nhanh chóng khiến Khả Mi mừng không kịp lớn.
-Chủ tịch, cảm ơn anh ! Anh là bồ tát tái thế ! Là thánh nhân cứu độ chúng sinh ! Là cơn mưa khi nắng hạ ! Là lò sưởi trong mùa đông ! Là…
Khả Mi cứ thế mà tâng bốc lão đại đến nỗi không biết trời trăng là gì.
-Thế cô Châu định thanh toán bằng tiền mặt hay chi phiếu ?-Lão đại buông ra một câu thành công khiến cái đài Khả Mi im bặt, mặt tái mét, há hốc nhìn lão đại.
-Cô nói là không muốn đền nhẫn đúng không ? Vậy thì cô định thanh toán bằng tiền mặt hay chi phiếu ? Về vấn đề này tôi không quan trọng !
Nói vậy thì thà bảo cô đi chết đi còn hơn !
-Có thể không đền được không ?-Khả Mi e dè nhìn đại boss.
-Cũng được !
Hả ? Chủ tịch, anh tốt đến như vậy sao ?!
-Phiền cô Châu ngày mai gặp tôi ở tòa !
Đừng mà ! Cô không muốn ngồi tù đâu ! Ngàn vạn lần không muốn !
-Chủ tịch, thánh thượng, đại boss, lão đại, Lâm tổng đại nhân …xin anh đấy ! Tôi thực sự là không muốn ngồi tù đâu ! Nhưng tôi cũng không có tiền ! Hu hu hu hu …xin anh !!!
Khả Mi lại giở vở khóc lóc ra, mong lương tâm của anh ta rục rịch một tí mà thương hại bỏ qua cho cô.Nhưng lão đại căn bản là người đã thành tinh rồi, anh ta miễn dịch với nước mắt của cô, chỉ hờ hững ngồi nhìn cô khóc đến chán thì thôi.
Đúng là nhà tư bản ! Anh chắc là con cháu của bộ tộc ăn thịt người rồi ! Dân của thổ dân da đỏ !!! Lạnh lùng ! Không có nhân tính !!!
Khả Mi uất ức chửi rủa lão đại, lại một lần nữa mà lôi mười tám đời nhà lão đại ra điểm danh.
« Ngày đó, ngày đó sẽ không xa xôi, vì chúng ta là người chiến thắng … »
Đang lúc dầu sôi lửa bỏng thì nhạc chuông điện thoại của lão đại vang lên, cắt ngang tiếng khóc nức nở của Khả Mi.
Hừ, còn cài bài « Đường đến ngày vinh quang » nữa chứ ! Sao không cài bài ta ăn thịt người, ta là người của bộ tộc ăn thịt người đi !!! À, mà có bài đó không nhỉ ?
-Sao ? Dẹp đi ! Ồ~ !-Không hiểu sao khi nghe lão đại nói ồ rồi nhìn cô chăm chú, đã thế mắt còn có ý cười bất giác khiến Khả Mi không rét mà run.
Ực, cầu Chúa đừng cho anh ta đem con đi bán sang làm nô lệ cho người ta ! Cầu Chúa !
-Có phải cô muốn không đền chiếc nhẫn đó đúng không ?-Lão đại bỗng dưng lên tiếng khiến Khả Mi ngớ người.
-Có muốn không ?
-Muốn, muốn, muốn !!!-Châu Khả Mi gật đầu như bổ củi, mắt sáng lấp lánh nhìn đại boss.
-Đơn giản thôi !-Lão đại cười.
-…
-Bán thân đi !
-Hả ?!-Khả Mi miệng há hốc nhìn lão đại.Cô bán thân sao ?!