Đại Boss, Tôi Thích Anh Sao?

Chương 30Chương Gửi Độc Giả


Đọc truyện Đại Boss, Tôi Thích Anh Sao? – Chương 30: Chương Gửi Độc Giả

Gửi các bạn độc giả, tôi sẽ không viết tiếp bộ truyện này nữa.Nói thật ra thì ban đầu nhiều người đã nói đúng, trắng ra chính là tôi đã ăn cắp những chi tiết trong truyện sam sam, cũng chính bộ truyện đó đã khơi gợi ý tưởng viết truyện này trong tôi.Tôi chỉ muốn bản than viết một bộ truyện thật hay, xây đựng một nam chính hoàn hảo, muốn tên nv đc các bạn nhắc đến trog những lời bình luận, những trag trên face.NHƯNG …tóm lại là tôi không có tài nên quyết định bỏ truyện này, vì tôi cảm thấy bộ truyện này chính là thất bại của tôi, từ ý tưởng ăn cắp đến ngôn từ, đối với 1 ng viết truyện mà nói thì đó chính là thất bại.Tôi cũng muốn mình là ng Việt Nam đầu tiên có cách viết truyện khác, viết hay để nhiều độc giả ko còn kiếm tìm tr TQ nữa, nhưng thật là đời ko như mơ.Tôi cũng muốn thông qua thế giới tr để đc giao tiếp vs m.n, vì thực tế ngoài đời cs của tôi ko đc vui vẻ gì, lúc nào cũng luôn bị ng khác lợi dụng vì 1 lí do nào đó.
Lời cuối cùng tôi muốn nói là ko phải nói bỏ bộ tr này chính là bỏ luôn sự nghiệp viết tiểu thuyết của tôi. Tôi vẫn tiếp tục viết nhưng dưới cái tên khác, nếu bạn độc giả nào mun61 ủng hộ tiếp thì comment bên dưới tôi sẽ trả lời.Thực ra mình mới chỉ là hs mới tốt nghiệp cấp 3 thôi, thời điểm viết tr này thì đang học lớp 12 vậy nên mấy bạn goi mình là chị mình …ngại lắm! hi hi hi
>.đây là 1 chap trog tr mới của mình.*cúi chào*
Chương 08
Ánh mắt của Hà Liêu trở nên thảng thốt, kinh hãi mà nhìn nhân vật cùng bước vào với ban lãnh đạo.
Tại sao anh ta lại có mặt ở đây?!! Chẳng phải đây đơn thuần chỉ là buổi chiêu đãi nhân viên tòa soạn thôi sao?
Không biết là do cảm nhận được ánh mắt quá mức gắt gao của Hà Liêu hay là vô ý mà anh quay nhìn, bốn mắt nhìn nhau.
-Đăng tổng, cảm ơn anh đã chiếu cố tòa soạn chúng tôi như thế! Chúng ta cùng ngồi?-Tổng biên tập cười, tay đưa ra ý mời.Anh ta gật đầu, theo hướng tay của tổng biên tập mà bước vào bàn bên cạnh bàn cô.Không biết là vô tình hay hữu ý, vị trí chỗ ngồi đó quay lưng lại với lưng cô, cảm giác như hai người đang ngầm mà tựa lưng vào nhau.Tim Hà Liêu bỗng dưng nện thật mạnh, nhanh đến nỗi khiến cô không tài nào thở nổi, tay cầm đũa cũng vì thế mà run lên.Đồng nghiệp đều thuần thục mà thu hết phản ứng đó vào mắt, ai ai trong lòng cũng dùng ánh mắt mờ ám mà nhìn hai người.Hà Liêu cũng không phải ngốc, cô đều hiểu ánh mắt đó là có ý gì.
-Sao mọi người yên ắng vậy? Cùng nâng ly nào!-Không biết tổng biên tập từ lúc nào đã bước qua đây, mạnh giọng phá tan bầu không khí yên ắng.Mọi người cũng nhanh chóng nâng ly.
-Chúc mừng thành công của Một Ngày Mới!!
-Hà Liêu, em cũng không ít công đâu!-Tổng biên tập đó bất thình lình đứng sau khiến cô giật mình.
Anh trai à, quả thật anh cũng quyến rũ đấy, nhưng mà tay như vậy thì có hơi …
Hà Liêu cười gượng, nhìn bàn tay đặt trên eo mình, khuôn mặt của tổng biên tập gần kề như thế, tư thế của hai người quả thật không thể không khiến người ta đánh giá một phen.Đồng nghiệp nhìn cô, Hà Liêu cũng hài hòa mà đẩy nhẹ cái tay ấy xuống, cười cười nói:
-Sếp quá khách sáo rồi! Dù sao cũng là nhiệm vụ của tôi mà, thành công cũng là do may mắn!-Tổng biên tập đó cũng không làm khó cô, vui vẻ nói chuyện phiếm cùng các đồng nghiệp khác.
Ôi Chúa ơi, cô thực sự muốn về quá thể!

Bên bàn này vui vẻ không nói hết, bàn bên cạnh đã sớm vì khuôn mặt đen xì của ai đó mà lạnh cóng.Ai cũng dè dặt mà nhìn biểu cảm khó chịu của ngài Đăng tổng trước mặt, họ cũng không dám nhai mạnh nha.

Vốn dĩ chỉ một bữa cơm là kết thúc, nào ngờ phút cuối lại có một đồng nghiệp hăng máu đề nghị đi tăng hai, Hà Liêu ý định từ chối chuẩn bị từ lâu nhưng lại bị thái độ hăm dọa của mọi người làm cho á khẩu.Cuối cùng vẫn là đi theo.
Nhân lúc mọi người còn ồn ào, cô nhanh chân chạy vào nhà vệ sinh,nào ngờ trên đường trở lại đụng phải Hải Đăng, trong phút chốc, cô nhất thời không biết nên nói gì, trong đầu lại bất giác vang lên giọng nói lần trước của anh, xin lỗi cô.
-Anh … anh có định đi cùng mọi người không?-Trời ơi, đây là lần đầu tiên sau bảy năm gặp nhau mà hai người nói chuyện như thế này.Có Chúa mới biết cô hồi hộp như thế nào!
-…-Thế nhưng anh ta chỉ nhìn chằm chằm cô như soi mói, hoàn toàn không nói gì.
-Thật …thật xin lỗi! Đăng tổng bận rộn như thế, đương nhiên là không rảnh mà đi cùng chúng tôi rồi!-Cô cười trừ, trên mặt có bao nhiêu xấu hổ.Cái không khí ngột ngạt này …
-Cô thỏa mãn?
-Sao?
-Vội vã muốn mồi chài tổng biên tập của cô vậy sao? Sợ mất mặt nên mới gặng hỏi tôi?
-Anh …nói cái gì?!-Hà Liêu như sét đánh ngang tai, ánh mắt không tin nổi mà nhìn anh, cô bây giờ có bao nhiêu phẫn uất.
-Còn giả ngây cho ai xem?-Anh ta cười mỉa, từng lời nói, từng biểu cảm đều như vô tình mà xát muối lên tim cô.
Hà Liêu, mày điên khùng như vậy để làm gì? Tin tưởng anh ta có ý hối lỗi? Bản thân mày cũng quá ngây thơ đến đáng thương rồi?!!
-Đăng tổng này, có biết nhìn anh bây giờ tôi nghĩ đến câu gì không?
Anh chỉ nhíu mày nhìn, như chờ câu nói tiếp theo.
-“Miệng chó không nhả được ngà voi”!

-Hừ, khiến tôi ngạc nhiên đấy!-Hải Đăng chỉ cười lạnh, ánh nhìn trở nên u ám, lạnh lẽo hơn.Đáy lòng cô khẽ run, mím môi thật chặt, cô không cho phép mình được yếu đuối trước người đàn ông này.
-Á!-Bất chợt bị anh ta kéo mạnh khiến cô không kịp trở tay.Khoảng cách giữa hai người có phải rất gần không, tư thế cũng hết sức mờ ám.Hà Liêu nhất thời á khẩu, chỉ biết bàng hoàng mà nhìn anh ta.Hải Đăng cúi xuống gần mặt cô, ngay cả hơi thở của anh ta cô cũng cảm nhận rõ mồn một.
-Cô …
-Hà Liêu, cô không định …-Giọng nói của một đồng nghiệp khiến cô hoàn hồn, nhanh tay đẩy mạnh người đàn ông trước mặt.Cô đồng nghiệp kia cũng không phải đui, tư thế của hai người lúc nãy đều đã thu hết vào mắt.Xem ra là có quan hệ thật!
Hà Liêu cũng chẳng còn hơi mà để ý đồng nghiệp nọ, ý nghĩ đầu tiên là phải chạy thật xa anh ta! Đầu vừa nghĩ, chân cô đã nhanh chóng mà chạy về phía mọi người.
Hú hồn, lúc nãy mà không có đồng nghiệp A kia thì cô toi thật! Ánh mắt anh ta như hận không thể giết cô ngay được vậy! Chết tiệt, cũng tại lúc nãy quá mạnh miệng, đúng là “lợi từ miệng mà ra, họa từ miệng mà vào”!
Hà Liêu có cho tiền cũng không thể ngờ vị Đăng tổng này lại nhân từ mà đi theo tòa soạn của cô.Tăng hai chính là đi hát karaoke, vì không ngờ mọi người trong tòa soạn lại nhiệt tình mà đi đông đủ, cuối cùng vì quá đông mà tổng biên tập đành phải chia ra làm hai phòng.Cô như thế mà lại chung phòng với ban lãnh đạo, tức là chung phòng với anh ta.Ngược lại với thái độ như muốn chết đến của cô, ba đồng nghiệp nọ có vẻ hưởng thụ lắm, nói ríu rít cả.
Hà Liêu chán nản cầm ly bia trước mặt một hơi hết sạch.Ánh mắt lúc này lơ đễnh mà nhìn về phía người nọ, khuôn mặt điển trai đầy sức hút đó càng nổi bật hơn dưới ánh đèn mờ ảo trong phòng, vẻ đẹp nam tính, quyến rũ, cương nghị đó như có lực hút khiến cô không thể quay mắt đi.
Hóa ra anh lại thay đổi nhiều đến như vậy? Sau bảy năm, không còn cái vẻ đẹp trai thư sinh, bất cần đời, non nớt nữa, thay vào đó khuôn mặt lại trở nên cứng cáp, mạnh mẽ hơn theo thời gian, còn phảng phất chút từng trải, khó dò, hình như là quá mị lực rồi thì phải!
Hà Liêu không biết trong lúc tâm trạng tràn đầy tinh thần hưởng thụ đã vô tình uống hết ly bia này đến ly bia khác, hình ảnh trước mặt cứ thoát ẩn thoát hiện.
Hừ, anh ta lại dám nói cô muốn câu dẫn sếp, ánh mắt nào khiến anh ta nhìn thấy như vậy?!! Bà đây không phải vì thái độ bất bình thường lúc trước của anh ta mà lơ đễnh sao?! Ô, cô là vì cái gì mà phải bận tâm chứ? Chẳng lẽ còn vương vấn anh ta?! Không thể nào!!
Ý nghĩ cuối cùng vừa dứt, cô liền gục đầu xuống bàn, trước mắt một màu đen kịt.
Đầu cô váng quá! Chẳng lẽ là say hay sao?

Màn đêm khẽ khàng ôm trọn thành phố vào lòng, xe cộ về đêm dường như mới dần trở nên đông đúc.Từ xa, một chiếc Lamborghini lao đến trước cửa khách sạn BIS.Cửa xe được mở ra, người đàn ông một thân tây trang được cắt may tỉ mỉ, vẻ mặt nam tính, cương nghị, tay bế một cô gái nhìn thoáng qua chẳng có gì khiến người khác lưu tâm bước nhanh về phía cửa khách sạn.Đám nhân viên đang vui vẻ nói chuyện phiếm nhìn thấy người đàn ông kia bước vào thì hoảng loạn chạy về vị trí, lại nhìn thấy cô gái trên tay anh ta mà kinh hãi một hồi.
-Chủ tịch Đăng!-Cô tiếp tân run run hỏi, ánh mắt không tự chủ mà liếc nhìn cô gái trên tay ngài ấy.

-Phòng tổng thống!-Trái ngược với thái độ lo chuyện bao đồng quá mức của đám nhân viên, anh chỉ lạnh nhạt nói.Cô tiếp tân nghe lệnh liền nhanh tay lấy thẻ phòng đưa cho anh.Mọi người nghe câu nói của chủ tịch liền à lên trong lòng một cái.Dù sao chủ tịch thần thánh thế nào cũng là đàn ông, giải tỏa nhu cầu là điều bình thường như ngày cơm ba bữa, chỉ là họ không hiểu cô gái này có gì hấp dẫn, còn bày bộ dạng say khướt toàn tập đó!
-Cô, theo tôi!-Cô nàng bị Đăng tổng chỉ định bất ngờ liền giật mình, dưới ánh mắt thương hại của mọi người mà nhanh chân theo lên phòng tổng thống.

Sáng hôm sau, nắng sớm mai khẽ khàng vờn nhẹ trên khuôn mặt cô gái đang nằm trên giường, không biết là do khó chịu hay không mà cô nhíu mày.
Ưm, sao mà chói thế này? Đầu của cô cũng … ai da, đau quá ….
Hà Liêu nhăn nhó một hồi, cuối cùng cũng quyết định phấn đấu mở mắt, nhưng khung cảnh đập vào mắt cô lúc này cũng thật là quá kinh hồn đi.ĐÂY LÀ NƠI QUỶ NÀO VẬY?!!
Hà Liêu cô không có nhầm, thực sự không nhầm! Đây rõ ràng là khách sạn a! Quan trọng sao cô lại có mặt ở nơi này?! Ôi chết tiệt, đừng nói cô bị cưỡng gian nhá!
Vừa nghĩ, cô nhanh chóng nhìn vào bên trong chăn.Kết quả thật hù dọa đến kinh hãi.
Cô cư nhiên lại khỏa thân! Thánh thần thiên địa ơi, không mảnh vải che thân!!
Thật con mẹ nó, không máu chó đến mức đó chứ?!!
Đang lúc Hà Liêu tâm trạng tồi tệ như muốn đi cào tường, cánh cửa phòng tắm trong phòng bỗng mở ra, mà người đàn ông trước mắt cư nhiên chỉ quấn khăn quanh hạ thân.Vì mới tắm nên mang hơi thở sạch sẽ, một giọt nước ám muội chầm chậm lăn xuống xương quai xanh quyến rũ, di chuyển đến cơ bụng săn chắc, đầy khiêu gợi, từ tốn mà lẩn vào trong khăn tắm, ngay khu vực 18+, khiến người ta thẹn thùng nhưng cũng tò mò.Nhưng, quan trọng là gì, là gì đây?!! Người đàn ông không phải ai xa lạ, thậm chí quen thuộc đến mức cô căm phẫn, LẠI HẢI ĐĂNG!
-Tỉnh rồi sao?-Một giọng nói hết sức nghiêm túc và một câu hỏi hoàn toàn vô sỉ.
-Anh … sao anh lại ở đây?!! Mà không đúng sao tôi lại ở đây hả?!!!-Cô hết sức cẩn thận mà quấn cái chăn quanh mình kín mít, ném ánh mắt phẫn nộ về phía anh ta.
-Cô nghĩ sao?-Anh dựa người vào cửa nhà tắm, điệu bộ như vương gia nhìn tiểu nô tì.Mà khoan đã, ai là tiểu nô tì chứ?!
-Chẳng lẽ anh …-Không phải chứ?! Cô làm sao có thể với anh ta …
-Hôm qua chúng ta đều rất say …-Câu nói khiến người ta thành công nghĩ bậy bạ.Hà Liêu giây phút này mặt đầy vạch đen, bị câu nói sét đánh đến nội thương.
-…-
-Tôi sẽ chịu trách nhiệm.-Anh ta hờ hững nói, đã thế còn nhún vai ra chiều bất lực.Thực sự khiến cô tức muốn hộc máu.

-Anh …con mẹ nó, sao anh có thể vô sỉ như vậy?!!-Hà Liêu phẫn uất văng tục, lát sau đã thấy hốc mắt nóng hực.
-Tâm tình tôi bị ảnh hưởng, chỉ có cô thiệt thôi!-Hải Đăng lạnh nhạt nói, quay lưng về phía cô để mặc áo, khăn mũ chỉnh tề xong xuôi mới hờ hừng ngồi xuống giường, ghé sát mặt nhìn cô, giây phút này cô có thể cảm nhận được hơi thở thanh mát nhưng đầy mạnh mẽ của anh ta, thoáng chốc khuôn mặt không biết chọn thời điểm mà đỏ bừng.
-Em gái à, chúng ta nếm trái cấm mất rồi!
-Anh sẽ cố gắng gạt bỏ cương thường đạo lý, chịu trách nhiệm với em!-Anh ta nắm cằm cô, hai người bây giờ gần đến mức cô còn thấy được hàng lông mi đen dày của anh, khoảng cách gần như bằng không, chỉ cần ngọ nguậy là hai người có thể chạm môi.Nhưng trong mắt cô bây giờ, vẻ mặt của anh ta thập phần ngạo nghễ, kiêu căng, như thể đang cười nhạo chính bản thân cô.
Hà Liêu tức giận gạt phăng bàn tay đang nắm cằm mình ra, cười lạnh:
-Lại Hải Đăng, cái trò loạn luân này, anh chơi một mình đi! Tránh ra!!-Cô phẫn uất nhặt quần áo vương vãi trên sàn, bước vào phòng tắm, mấy phút sau đã nhanh chóng đi ra.
-Tôi không cần cái trách.nhiệm.bẩn.thỉu.của.anh!!- Nói xong liền dứt khoát mà rời khỏi, đằng sau bỗng vang lên câu nói đầy tự tin:
-Cô nhất định sẽ tìm tôi!
Khi Hà Liêu bước ra ngoài, ánh mắt mọi người không nhanh không chậm lập tức đổ ập vào, còn nhìn với thái độ hết sức mờ ám, thủ thỉ to nhỏ.Cô căn bản không chịu nổi liền rảo bước.
-Này, cô nói thật chứ?!! Chủ tịch như thế lại không làm gì sao?
-Ừ, ban đầu tôi cứ tưởng gọi lên làm gì, ai ngờ đâu khi lên đó Đăng tổng chỉ bảo tôi cởi hết quần áo của cô đó ra, còn mình thì lại sang phòng khác.
-Có khi ngài ấy lại quay vào khi cô đi thì sao?-Một đồng nghiệp nghi ngờ nói.
-Không thể nào, vì căn bản tôi đứng thám thính đến gần sáng mà!-Cô nhân viên đó quả quyết, thái độ chém đinh chặt sắt.
-Chẳng lẽ Đăng tổng có vấn đề giới tính?
-E là thế …
Bầu không khí làm việc hôm ấy rộn ràng hẳn, còn Hà Liêu đi ngoài đường cứ hắt hơi liên tục.
Đặc biệt gửi đến các bạn ở


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.