Bạn đang đọc Đại Boss, Tôi Thích Anh Sao?: Chương 29
Chương 29
Trái với suy nghĩ của Khả Mi, sự việc trước mắt khiến cô không tài nào tin nổi.Cha mẹ cô như thế lại hài hòa hướng tên ma vương đó nở nụ cười đầy thân thiện.Mọi chuyện là sao cơ chứ? Thái độ này giống như …bị mua chuộc …Mẹ nó, cha mẹ già bị mua chuộc rồi!
-Khả Mi, còn không mau vào pha trà cho Dĩ!-Mắt thấy bạn Khả Mi trợn mắt mũi hơn ngày trời thì mẹ già liền giục, hất cằm ra hiệu.
-Pha trà?-Cái quỷ gì vậy?
-Còn không mau!-Dưới khí thế sẵn sàng vung kiếm sát sinh của mẫu hậu, bạn trẻ Khả Mi ấm ức đi vào.
….
Cạch!
Cô giáng mạnh ly trà xuống, muốn bao nhiêu bất bình là có bấy nhiêu, thái độ không hợp tác.Hai lão gia vì sợ con rùa vàng trước mặt phật ý mà nóng mặt nhìn cô.Phụ thân hòa nhã:
-Con bé này, giận dỗi gì?
Ô ô ô, câu này rõ ràng là đang nói với cô phải không, nhưng sao nụ cười của gia gia cứ bắn tả tả vào tên ma vương kia vậy?!
Thần sắc của bạn trẻ Khả Mi từ đầu đến cuối đều được lão đại “ưu ái” mà thu vào mắt, miệng thoáng qua một nụ cười thâm hiểm.
-Em yêu à, không thể vì anh không cho em gặp người đàn ông đó mà giận anh chứ? Âu cũng là quá yêu thôi!
Phụt!
Cô tức, cô tức đến độ hộc máu rồi a.Mẹ nó chứ, anh ta ở đây là diễn tuồng cho ai đây?
Thế nhưng câu nói của con rùa vàng đó chẳng khác nào một tia sét đối với hai lão gia nhà này.Con bé này dám cả gan một chân hai thuyền sao? Trảm!
Thế là hai gia gia liền ra hiệu mắt, cha già thì trọng trách thuyế phục con rể không đổi ý, mẹ già đương nhiên là phải khai đao với bạn trẻ Khả Mi rồi.Mọi động tĩnh đều rất tự nhiên mà đi vào tầm nhìn của đại boss, anh khẽ nhếch mép còn nữ chính vừa đáng thương vừa đáng buồn của chúng ta bị mẹ già “dắt” đi khai sáng.-.-|||.
—0o0—
-Mẹ làm sao vậy?
-Câu này phải để mẹ hỏi mày mới đúng! Mày bày bộ mặt thối đấy ra làm gì vậy hả?! Con nhãi này!
-Làm sao chứ? Chẳng phải là bố mẹ ? Lần trước con gọi điện thông báo sẽ kết hôn, chẳng phải mẹ hừng hừng muốn bẻ cổ con sao? Còn nói cái gì mà phải giữ mình! Bố mẹ bị anh ta mua chuộc rồi phải không?!-Tai nghe âm lượng của con bé chỉ có chiều tăng chứ không giảm, thiếu điều muốn bắc loa thông báo cho cả làng thì mẹ già một phen tái mặt, tay không thương tiếc mà chát chát vào cánh tay cô.
-Mua chuộc? Con bé này, ăn nói linh tinh cái gì thế hả? Người ta sớm muộn gì cũng là chồng của mình, mua chuộc ai!
-Mẹ, thực ra mọi chuyện …-Đang lúc bạn trẻ Khả Mi không màng bão tố mà khai báo tin mật cho mẹ già, mong bà vì thương con gái mà đứng ra đấu tranh thì đại ma vương cùng phụ thân ung dung ra ngoài, vẻ mặt như trúng giải đặc biệt của cha già khiến Khả Mi tan nát cõi lòng.
Thôi rồi, thôi rồi Lượm ơi! Cô rõ ràng có dự cảm chẳng lành!
-Tuần sau hai đứa sẽ kết hôn!
Câu thông báo của cha già như sét từ trên cao đánh thẳng xuống người bạn trẻ Khả Mi, nội thương nghiêm trọng.Còn về việc làm thế nào lão đại đó về, cách nào mà cô vào nhà thì cô căn bản không biết.
——
Thời gian đúng là tên yêu quái đáng hận a.Một tuần kinh hồn đó thế lại vụt qua như lật một trang giấy, khi bạn trẻ Khả Mi kịp nhận thức mọi chuyện thì đã trong tư thế mặc váy trắng toát mà e thẹn rồi.E hèm, phải là phẫn uất mà chờ đợi mới đúng.
-Con bé này, mặt cá chết trôi như này là sao chứ?-Không để ý đến bực dọc của mẹ già, nữ chính của chúng ta vẫn còn đang mải miết rong đuổi kế hoạch bỏ trốn.
-Chào cha mẹ!-Giọng nói trầm thấp quen đến nỗi không thể quen hơn vang lên, cha mẹ cô mỉm cười hài lòng.Ách, hai người là hài lòng là sao chứ? Tại sao có thể nhẫn tâm bán con gái đi như vậy được cơ chứ? Không được, cô phải bỏ trốn a!
Khí thế hừng hực là thế nhưng giây phút Khả Mi ngẩng đầu lên mọi thứ liền xoay chuyển.
Mẹ …mẹ ơi, có cần phải đẹp trai như thế này không cơ chứ? Bộ đồ trắng đó khoác lên người lão đại đó thật là quá sát thương đi! Bạch mã vương tử, bạch mã vương tử a! Cô không bỏ trốn, không bỏ trốn nữa! Thôi thì để ngày đẹp trời khác vậy.
Khả Mi cứ thế mà vô tư chìm đắm trong nhan sắc sát hại chúng sinh của lão đại cho đến khi tuyên thệ.
-Con có đồng ý nhận người này làm chồng và hứa sẽ giữ lòng chung thủy không?
-Con không đồng ý!-Câu trả lời ngoài dự đoán của bạn trẻ Khả Mi nhất thời khiến không khí trong lễ đường đông cứng, ai cũng trố mắt thu một màn này vào mắt.
Mama bên dưới hướng Khả Mi mà phóng ánh mắt sắc như dao cạo, mọi người xầm xì to nhỏ.Trái lại, Lâm Dĩ chỉ nhếch mép, không nao núng điêu này khiến Khả Mi một hồi bủn rủn.
-Muốn tôi siết nợ em không? 2 tỷ! Mà hình như cha mẹ em vừa mới mượn một khoản tiền không nhỏ trong ngân hàng thì phải? Tôi nên làm gì nhỉ! Vả lại khiến tôi xấu mặt …em đừng mong sống yên ổn …-Câu cuối cùng còn hướng Khả Mi nở nụ cười giấu dao, ánh mắt nguy hiểm.
-Thưa cha, con nói lại, con đồng ý!-Bạn trẻ Khả Mi nói nhanh còn hơn điện giật, cha xứ cố gắng vì Chúa mà cười, mọi người đen mặt vì cô dâu, và thế hôn lễ kết thúc chẳng tốt đẹp gì nếu như không miễn cưỡng mà nói tạm ổn.
Sau hơn nửa ngày trời kéo mồm cười, đi hết bàn này đến bàn khác, Khả Mi tàn tạ mà lết tấm thân tàn về chuồng.Tắm rửa xong xuôi thì lão đại từ ngoài đi vào.
-Này, nếu say thì anh đừng có mà ói đấy!-Cô bất giác nghĩ lúc đi hát karaoke mà rùng mình, cái áo đó đến giờ cũng hết mặc nổi!
-Khả Mi …-Giọng đại boss khàn khàn, trầm thấp mà gọi cô.Khả Mi một phen dựng lông tơ, nhưng nhìn khuôn mặt vì men rượu mà lãng tử, phong tình của đại boss, bạn trẻ Khả Mi miệng một giây liền khô khốc.
Không được, nhìn tiếp là cô sẽ cưỡng gian mất! Mẹ nó chứ, máu dê bao đời tổ tiên chôn kín lại bùng phát rồi!
-Anh …anh đừng có mà bày vẻ mặt đó, có chuyện tôi không chịu trác nhiệm đâu đấy!
-Khả Mi , tôi …- Lão đại cười ngờ nghệch, ánh mắt thoáng mơ màng mà bước lại gần Khả Mi.Không được rồi! Anh ta sao lại cười cơ chứ? Mẹ nó chứ, cô sắp chảy máu mũi! Dê ơi dê, mi đừng có mà thấy trai đẹp không cần phân biệt đối tượng mà bùng phát chứ, anh ta không phải dạng vừa đâu!
Bạn trẻ Khả Mi định bụng nhanh chóng chuồn, nhưng đằng sau bỗng bị kéo lại, đập vào lồng ngực ấm áp, rộng lớn.Tiếp theo đó, lão đại cúi xuống khẽ rỉ vào tai Khả Mi, tư thế đầy ám muội.
-Anh sẽ chịu trách nhiệm!-Cô sững người.Trời ơi, rốt cuộc là cô lỗ hay lời?