Đại Boss, Tôi Thích Anh Sao?

Chương 19


Bạn đang đọc Đại Boss, Tôi Thích Anh Sao?: Chương 19

Chương 19
Là lão đại gọi!
Khả Mi trợn hỏa lên khi nhìn thấy số máy trên màn hình.Tâm trạng cô bây giờ rất phức tạp, muốn nghe nhưng cũng không muốn nghe, chần chừ hơn nửa ngày cuối cùng Khả Mi cũng quyết định bắt máy.
-Alô?
-Đến công ty lấy tài liệu, mang đến nhà cho tôi!-Sau đó không đợi cô kịp trả lời đã trực tiếp tắt máy.Khả Mi tức đến nỗi nghẹn họng, căn bản cô còn chưa kịp hiểu rõ vấn đề mà anh ta đã trực tiếp tắt máy rồi.
Grừ, anh ta lại khinh thường cô! Hống hách đến mức đó là cùng, nghĩ cô sẽ ngoan ngoãn nghe lời sao? Mà mắc mớ gì cô lại phải cun cút nghe lời đại boss khốn kiếp đấy chứ ! Lấy tài liệu thư kí đi không được à ? Anh ta rõ ràng là ý khiêu chiến rành rành mà ! Tức quá ! Thật là tức chết đi được !!!
Khả Mi trừng trừng nhìn điện thoại như muốn ăn tươi nuốt sống nó, một mực không đi, nhưng khắc sau không hiểu sao cô vẫn đến công ty lấy tài liệu.
-Khả Mi, tối rồi mà cậu còn định đi đâu vậy?-Song Linh ngồi ở phòng khách mắt thấy Khả Mi vội vã chuẩn bị đi đâu thì liền hỏi.
-Mình ra ngoài, không cần đợi cửa đâu!-Nói xong không kịp ngoái đầu lại nhìn bạn cô đã trực tiếp lao ra ngoài.
Chưa đầy 10 phút sau, Khả Mi đã có mặt trước cửa công ty.
-Chào bác bảo vệ!
-Cô Châu có chuyện gì mà đến đây vào giờ này vậy?-Bác bảo vệ cũng cảm thấy rất lạ nha.Bây giờ cũng không còn sớm nữa, cô gái này đến đây làm gì cơ chứ?
Nhưng Khả Mi không có thời giờ mà để ý đến thái độ của ông bác đó, nhanh chóng chạy vào.
Tầng 22.
-Anh ta để đâu cơ chứ?-Bạn Khả Mi nóng hết ruột mà lục tung bàn làm việc của lão đại lên, một lúc sau cô mới ngờ nghệch mà nhận ra một vấn đề.
Ách, hình như lão đại không nói là cô nên lấy tài liệu nào thì phải!-.-|||
Đầu vừa mới khôn ra một tí thì điện thoại bỗng nhiên reo lên.
-Tài liệu về dự án KM, 5 phút sau phải xuất hiện trước mặt tôi!

Tút, tút, tút!
Hình như sở thích của những kẻ có tiền là khinh thường, không để người khác vào trong mắt thì phải?
Khả Mi cố sống chết dìm cơn giận muốn thiêu rụi cả đầu cô xuống, biến tức giận thành động lực, tích cực tìm kiếm.

Kính coong, kính coong!
Bạn Khả Mi đáng thương bán sống bán chết mà lao như thiêu thân đến nhà của lão đại, thở phì phò, mồ hôi chảy nhễ nhại, ánh mắt tóe lửa phẫn uất mà nhấn chuông.
-Cô tìm ai?-Bà bá quen thuộc lúc trước nhanh chóng sau đó đã xuất hiện trước mặt Khả Mi, nhìn thấy bộ dạng như muốn giết người của cô mà kinh tâm động phách.
-Cháu được chủ tịch …gọi đến…-Ngay cả nói mà cô còn nói không ra hơi nữa kìa!
-Cô đợi một chút!-Sau đó trực tiếp quay vào trong nhà, Khả Mi mắt thấy hành động này mà phẫn uất.Qúa đáng thật, anh ta kêu cô đến mà căn bản không dặn người giúp việc sao?
Reeng, reeng, reeng!
Mặc kệ cơn tức cứ thế chồng chất lên nhau, tiếng chuông điện thoại nhàm chán của Khả Mi vẫn cứ reo, cô bực mình bắt máy mà không thèm nhìn xem là ai gọi.
-Cửa mở rồi, cô tự vào đi! Người giúp việc nhà tôi không thuê để mở cửa cho cô!-Là lão đại! Anh ta lạnh lùng nói, hàn khí từ đầu dây bên kia làm Khả Mi không rét mà run, nhưng suy nghĩ kĩ thì bản thân cô cũng bị coi thường quá đi! Còn không bằng người giúp việc nhà lão đại nữa!!!
Hừng hực khí thế chiến đấu, Khả Mi anh dũng bước vào…
Woa~, nhà lão đại cũng thật là vĩ đại quá đi! Nguyên cái gian phòng khách cũng rộng thênh thang rồi, đúng là biệt thự có khác! Sàn nhà thì sạch cong đến nỗi không thấy một hạt bụi, mà cũng có khi là do cô không nhìn thấy-.-||| Chà, máy điều hòa, sofa êm, lại còn có cả tủ lạnh hai cánh nữa nha!
Khả Mi bị đồ nội thất trong nhà của lão đại làm cho lóa mắt, nhất thời ý chí chiến đấu bay đi mất sạch.Cô hết sờ chỗ này, mó chỗ kia, bộ dạng từ đầu đến cuối không khác gì hai lúa mới lên thành.
Cái gì đây? Bức tranh này sao chỉ có một dấu chấm đỏ thế này? Nhìn không hiểu gì cả! Cô không hiểu thì chắc đây phải là một tuyệt tác nghệ thuật rồi! Ừm, chắc chắn là vậy!
Bạn Khả Mi cứ ngờ nghệch mà đứng trước bức tranh gật gù vẻ tán thưởng hơn nửa ngày, mặc dù trong lòng cảm thấy nó chẳng có gì đặc biệt cả, cô đang rất mâu thuẫn a! Không biết bao lâu sau, bà giúp việc lúc nãy gọi cô mới sực tỉnh mà đi lên lầu.

-Cậu chủ, cô Khả Mi đến rồi!-Khả Mi không còn tâm trạng mà để ý đến vẻ khép nép của bà giúp việc, tâm đã sớm bị vẻ xa hoa trong nhà của đại boss làm cho kinh hồn lạc vía rồi.
-Vào đi!-Giọng nói lạnh lẽo tận xương tủy của lão đại vang vọng ra từ trong phòng, thành công kéo tâm hồn chín vía đang bay tứ tung của bạn Khả Mi về đúng vị trí.Bây giờ cô mới biết mình đang trong hoàn cảnh nào.Hiện tại không mơ mộng nổi.
-Cô vào đi!-Bà bá đó có vẻ rất nể chủ tịch đại nhân thì phải, công nhận khí thế bức người của anh ta cũng ghê gớm thật, ngay cả người già cũng không thoát khỏi bát trảo ma hồn trận của anh ta! Nhưng mà tình thế hiện tại cô đang không được bình yên thì phải!-.-
Cạch!
Chần chừ hơn nửa ngày, mùa hôi túa đến nỗi ướt hết cả tay Khả Mi mới chịu bước vào.Bây giờ, có ười cái gan cô căn bản cũng không dám phản hay chống đối chủ tịch anh ta.Cô sợ lắm!
-Cô làm gì mà đứng ngây ra đó vậy?-Bị giọng nói của lão đại làm cho giật mình, Khả Mi mới hoảng hồn mà mở mắt ra.Trước mặt …một màu tối thui…
Ách, sao lão đại anh ta không chịu bật đèn lên cơ chứ? Làm chuyện gì xấu sao? Hay là lợi dụng tối phòng mà nhân cơ hội ám sát cô?! Không được! Tuyệt đối không được! Nhưng mà …sao anh ta phải trừ khử cô nhỉ?
Phòng cũng không hẳn là tối lắm, ánh đèn ngủ mờ mờ ảo ảo vẫn yếu ớt mà chiếu sáng.Lão đại thấy Khả Mi đứng nhăn mặt hồi lâu thì biết cô đang suy nghĩ lung tung, chỉ ngao ngán mà lắc đầu.
Cô gái này, đến khi nào mới chịu trưởng thành cơ chứ?
-Không tối đến nỗi không thấy gì đâu! Mau mang tài liệu lại đây!-Lão đại chán nản lên tiếng nhanh chóng khiến Khả Mi bừng tỉnh.
-A, tôi để ở trên bàn này!-Tay đập đập vào cái bàn ngay bên cạnh.
-Tôi bảo mang lại!-Chết cha, lão đại nổi giận rồi! Khả Mi nhất thời kinh hoàng mà chạy đến giường đại boss đang nằm.
-…-Lão đại căn bản đã nhận tài liệu rồi mà Khả Mi vẫn chưa ra khỏi phòng, cô cũng không hiểu vì sao a!
-Còn chuyện gì sao?-Đứng gần như thế này, Khả Mi mới phát hiện giọng lão đại có vẻ khàn khàn.Hình như anh ta bị bệnh.
-Chủ tịch, anh …là đang ốm sao?
-Cô bận tâm?-Không hiểu sao thấy vẻ mặt như đùa cợt của lão đại mà tim bạn Khả Mi như ngựa hoang đứt cương, mặt cháy xèo xèo.
-Không! Làm gì có!-Thấy dáng vẻ cuống cuồng của cô, chủ tịch đại nhân cũng bỏ bộ mặt nhẹ nhõm lúc nãy xuống, lạnh lùng như muôn thuở.

-Chủ tịch, anh cùng cô Minh Kiều kia …là quan hệ tình cảm hả?-Sao chỉ là một câu hỏi thôi mà khó khăn thế cơ chứ? Cô là vì đông đảo nhân viên nữ trong công ty mới hỏi đấy nhá! Không phải là cô có ý đồ gì không đúng mới hỏi đâu! Nhưng …đúng là cô cũng muốn biết!
-Cái gì?-Lão đại chau mày, ánh mắt duy chuyển từ tập tài liệu sang Khả Mi.
-Không …tôi về đây!-Khả Mi không hiểu vì sao mà sợ hãi, nhanh chóng muốn thối lui, nhưng boss đại nhân căn bản là không muốn cho cô thoát dễ dàng như thế.
-Đứng lại! Quay lại đây!-Lão đại lạnh lùng ra lệnh, Khả Mi run như cầy sấy, cô thực không muốn quay lại a!
-Tôi nói!-Mắt thấy tai nghe cơn giận của chủ tịch đại nhân sắp lên đến đỉnh điểm, Khả Mi không dám chần chừ mà trực tiếp chạy đến bên giường của lão đại, mặt cười tươi đến mức kì cục.
-Nhắc lại!
-Chỉ là …
-…-
-Chủ tịch, anh cùng Minh Kiều là quan hệ trai gái sao?-Khả Mi nhắm tịt mắt lại, nói liền một hơi mà quên cả thở.
-Ai nói thế?-Không ngờ chủ tịch không thừa nhận mà cũng không phủ nhận, chỉ đơn giản nổi giận hỏi cô.
-Ơ, vậy là không phải sao?-Không hiểu sao Khả Mi cô cứ tự nhiên mà nhoẻn miệng ra cười, còn vui hơn cả hồi cô được nhận vào Lâm thị làm nữa.
-Ừ!-Thấy chủ tịch khẳng định như thế, cô định bụng sẽ thông báo cho toàn thể chị em trong công ty biết.Nhưng chợt nhớ ra một chuyện.
-Hôm qua, có người còn thấy chủ tịch …hôn đắm đuối cô Minh Kiều mà!-Lão đại nhất thời đen mặt, mày chau cực đại mà nhìn Khả Mi.
Hôn đắm đuối? Mình sao? Sao có thể được! Đơn giản hôm qua là mình bị ốm ở nhà cả ngày mà! Nhưng thái độ của cô gái này là sao chứ?
Lão đại bỗng hướng cô cười nhẹ, ánh mắt thâm trầm mà nhìn.Trong bóng tối mờ ảo này căn bản nụ cười đó làm Khả Mi chết đứng.Chủ tịch cười, rất quyến rũ nha!
-Cô để tâm?
-Không …tôi chỉ …-Khả Mi cứng họng, không biết nói gì.
36 kế, kế chuồn là thượng sách!
Lão đại mắt thấy Khả Mi chuẩn bị tư thế chạy thoát thân thì nhanh tay hơn.
-Á!-Khả Mi chưa kịp chạy đã bị chủ tịch đại nhân một cước kéo mạnh xuống giường, sau đó mình trực tiếp nằm đè lên trên.Hai người khoảng cách bây giờ là rất gần a, chỉ cần cô nhúc nhích một tí cũng có thể đụng trúng da mặt của lão dại rồi.

-Là để tâm sao?-Hơi nóng phả vào mặt, giọng nói của đại boss có vẻ khàn khàn nhưng cũng rất trầm ấm.Khả Mi mắt trợn trừng, tim như muốn bắn ra khỏi lồng ngực.Bị lão đại khóa giữa lồng ngực và hai cánh tay nên cô không tài nào nhúc nhích nổi, đã thế tư thế của hai người cũng rất mờ ám nha!
-Chỉ là …
-Chỉ là sao?-Lão đại quyết không buông tha, truy hỏi đến cùng.
-Tất …tất cả nhân viên trong công ty …đều rất để tâm!-Khả Mi không dám nhìn thẳng vào mắt của lão đại, quay đầu đi hướng khác.
-Tôi đang hỏi em!-Chủ tịch, xưng hô có chút làm cô hiểu lầm a!
-Nếu tôi hôn Minh Kiều thì em có để tâm không?-Nếu? Vậy đúng là không phải chủ tịch sao?
-Tôi…
-Trả lời!
-Chỉ là cảm thấy rất khó chịu, không được vui…-Càng về sau giọng cô nhỏ dần, nhỏ dần đến nỗi không nghe nổi luôn.
-Yên tâm đi! Tôi đã có người trong lòng rồi!-Chủ tịch anh ta có người trong lòng sao cô lại phải yên tâm chứ? Mà không, liên quan gì đến cô đâu!
-Khả Mi …-Lão đại nhẹ nhàng mà gọi tên khiến Khả Mi hoảng loạn.
-Tôi sẽ đền cho em!-Không đợi Khả Mi hiểu hay không, lão đại đã dần tiến mặt về phía cô.Khả Mi trợn hỏa, nhất thời quên thở.
Châu Khả Mi, mày phải đẩy ra, anh ta sẽ hiểu lầm mày còn tình cảm với anh ta mất!
Nhưng là lão đại chủ động mà!
Không được! Mày phải giữ giá ình chứ!
Nhưng mà…
Đang khi Khả Mi đang đấu tranh tâm lí dữ dội, mắt nhắm tịt lại thì liền vang bên tai tiếng cười.
-Tôi đang bị bệnh, không tiện! Được rồi, Châu Khả Mi, em mau về đi! Lần sau chúng ta sẽ chơi tiếp!-Sau đó, liền trực tiếp đứng dậy, Khả Mi hẫng một cái.
Anh ta …nói là chơi sao?
Cô tức muốn run người, mắt tóe lửa nhìn lão đại đang vui ra mặt.Con người này ….Á~


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.