Bạn đang đọc Đại Bảo Bối – Chương 32
Chúc Chu cũng không biết Diệp Hàng đã nhận định anh là người tố cáo.
Cũng không biết Diệp Hàng gọi điện cho anh.
Cho nên tối đó làm cơm cho Thời Đường xong, khi dắt con về đến nhà, anh lại thấy Diệp Hàng ngồi trên xe xuất hiện bên đường trước cổng tiểu khu.
Người ngồi trên ghế lái là trợ lý của Diệp Hàng, Diệp Hàng ngồi trên ghế phó lái, y không màng đến lời khuyên can của bác sĩ, kiên trì muốn rời khỏi bệnh viện, có ngồi xe lăn cũng phải gặp được Chúc Chu.
Chúc Chu vừa nhìn thấy Diệp Hàng đầu đã ân ẩn đau.
Anh nhận ra dù mình có chủ động phân rõ giới hạn với đối phương thì người ta cũng không buông tha cho anh.
Rõ ràng không còn quan hệ gì nhưng đối phương vẫn tìm tới anh.
Đầu Chúc Chu đầy dấu hỏi chấm, dắt tay Quan Quan đeo cặp sách nhỏ đi về phía Diệp Hàng, sau đó dừng lại ở chỗ cách y không xa không gần.
Quan Quan cũng không biết sóng ngầm mãnh liệt giữa người lớn, bé chỉ nhớ mình từng gặp chú này rồi, lúc đó baba còn bảo bé chào người ta nữa.
Sau khi Quan Quan đi qua cùng Chúc Chu, khi Diệp Hàng nhìn sang, bé chủ động chào hỏi đối phương.
“Chào chú ạ.” Tiếng nói vẫn ngây thơ trong sáng như trước.
Chỉ là Diệp Hàng không cổ vũ tinh thần Quan Quan như lần trước, trong tâm chí y chỉ có chuyện của Thời Đường thôi, miễn cưỡng đáp lại Quan Quan một câu xin chào.
Diệp Hàng nhìn Chúc Chu, cố nén lửa giận, duy trì lễ phép dò hỏi Chúc Chu: “Chúc Chu, chúng ta cần nói chuyện.”
Thế nhưng Chúc Chu không định tiếp xúc với Diệp Hàng thêm nữa, kiên quyết từ chối.
“Chúng ta không còn gì để nói, lúc trước đã nói xong hết rồi.
Tôi chỉ là một đầu bếp.” Nói xong câu cuối cùng trong giọng anh đều là vẻ bất đắc dĩ, còn cả khó hiểu nữa.
Diệp Hàng cười khổ nói: “Tôi là một tên què chân, anh còn sợ tôi sao? Chỉ nói chuyện mấy câu mà thôi.” Chúc Chu càng từ chối nói chuyện với y, Diệp Hàng càng chắc chắn, nhất định Chúc Chu đã nói gì với Thời Đường rồi, không thì sao lại không muốn gặp y, thậm chí y tự đến đây rồi cũng không muốn nói chuyện với y.
Chúc Chu không biết tại sao Diệp Hàng lại sợ anh nói ra như thế, lần trước anh đã nói rõ rằng mình chỉ là một đầu bếp, chỉ đến làm cơm cho người ta tôi, không dây vào chuyện tình cảm của chủ thuê.
Chẳng nhẽ lần trước anh nói còn chưa đủ rõ sao?
Sợ anh nói ra như thế sao lúc trước còn buông thả cho chính mình làm ra chuyện như vậy?
Chuyện đã đến nước này còn thấp thỏm lo âu, thấm chí bị gãy chân rồi cũng cố chấp xuất viện đến xác nhận với anh.
Chúc Chu không hiểu: “Những thứ cần nói không phải chúng ta đã nói hết từ lần trước rồi sao? Những gì tôi nên nói thì cũng nói rõ rồi, chuyện của mấy người mấy người tự giải quyết, không liên quan gì đến tôi.”
Diệp Hàng cương quyết nói: “Chúng ta nhất định phải nói chuyện một chút.”
Chúc Chu nhìn y.
Ngay lúc hai người còn đang giằng co, Chu Nhất Thành vừa tan tầm trở về xuất hiện sau lưng Chúc Chu, Chúc Chu còn chưa biết y đã về.
Chu Nhất Thành lên tiếng hỏi: “Chúc Chu, có cần giúp một tay không?”
Nghe tiếng, Chúc Chu và Diệp Hàng cùng nhìn sang.
Chúc Chu nhìn thấy Chu Nhất Thành, suy nghĩ một chút rồi nói: “Thành ca, giờ anh có bận không?”
Chu Nhất Thành lắc lắc túi đựng laptop trong tay nói: “Vừa mới đi làm về, cũng rảnh, nếu cần giúp gì thì cậu cứ nói.”
Chúc Chu đi tới bên cạnh Chu Nhất Thành, giao bàn tay nhỏ nhắn của Quan Quan cho Chu Nhất Thành, nói: “Có thể giúp tôi đưa Quan Quan ra khu vui chơi trẻ em một lúc không? Tôi nói mấy câu với người bạn này, nhanh thôi.”
Chu Nhất Thành đưa mắt nhìn Diệp Hàng đang ngồi xe lăn, nhìn sắc mặt tái nhợt của đối phương, còn cả cái chân bó thạch cao nữa, quan sát Diệp Hàng xong thì gật đầu, dắt tay Quan Quan nói với Chúc Chu: “Được, vậy chúng tôi vào trước, lát nữa anh đi tìm hai chú cháu nhé.”
“Được.” Chúc Chu gật đầu đáp, sau đó ngồi xổm xuống nói với Quan Quan “Con đi sang kia chơi cầu trượt với chú Chu một lúc trước đã nhé, baba nói mấy câu với chú này xong sẽ đi tìm hai người.
Ở đó có rất nhiều bạn nhỏ, cũng có thể có bạn cùng lớp của con nữa đó, con đi tìm các bạn chơi một lát nha.”
Tuy Quan Quan không nỡ tách khỏi baba, nhưng baba đã nói như vậy rồi, hơn nữa bé cũng thường nhìn thấy Chúc Chu, xem như là người bé tiếp xúc nhiều nhất trong cuộc sống ngoài cô giáo và bạn cùng lớp ra, bé gật đầu vâng một tiếng.
Khi Chu Nhất Thành dắt Quan Quan vào chơi cầu trượt, Chúc Chu và Diệp Hàng đi tới đứng dưới một tán cây ít người qua lại, lần này không giống lần trước, không thong dong vào trung tâm thương mại tìm một quán cà phê ngồi xuống để tán gẫu.
Diệp Hàng đi thẳng vào vấn đề hỏi Chúc Chu: “Chúc Chu, hai ngày nay anh gặp Thời Đường có nói cho anh ấy biết chuyện của tôi không?” Còn chuyện gì thì Diệp Hàng tin mình không nói anh ta cũng biết.
Chúc Chu lắc đầu: “Tôi không nói gì, chỉ làm trọn công việc của mình thôi.”
Đôi môi Diệp Hàng tái nhợt, thậm chí còn hơi nứt nẻ.
Y nắm chặt lấy tay vịn của xe lăn, hỏi lại lần nữa.
“Có thật không?”
Chúc Chu nói chắc như đinh đóng cột: “Thật.”
Diệp Hàng khó hiểu nói: “Vậy tại sao tôi gọi điện cho anh lại không gọi được, anh chặn số của tôi à? Tại sao phải làm thế?”
Chúc Chu rất ít làm chuyện như vậy, lần đầu chặn số người ta còn bị đương sự tới hỏi thẳng tại sao.
Chúc Chu không quá am hiểu giao tiếp ứng xử mấy vấn đề xã giao, nghẹn một lúc, hít vào thở ra mấy hơi mới đáp: “Bởi vì tôi không muốn dính vào chuyện của mấy người, quá phức tạp, mà tôi chỉ đơn giản là muốn làm tốt mỗi một món ăn cho Thời tiên sinh thôi.”
“Anh không lừa tôi đấy chứ?”
Chúc Chu gật đầu nói: “Không có lừa cậu.” Nói xong anh bống thấy hoảng hốt, có cảm giác như mình là một gã tồi, đang ở chia tay với người đối diện.
Diệp Hàng không cách nào hiểu tại sao Thời Đường lại chia tay với y.
Bởi vì chuyện đến quá bất ngờ nên y không thể không nghi ngờ Chúc Chu đang già mồm cãi láo với mình.
Sau một lát, Chúc Chu đã sốt ruột đến độ muốn qua người rời đi ngay, nhưng anh vẫn kiên nhẫn đợi Diệp Hàng nói tiếp.
Lại không ngờ Diệp Hàng lại suy sụp ôm mặt gào khóc.
Chúc Chu chưa bao giờ gặp phải tình huống như thế, lập tức phát hoảng, tay chân luống cuống đưa tay ra định làm gì đó, nhưng cuối cùng cũng không chạm vào vai Diệp Hàng, thu tay về, vụng về an ủi Diệp Hàng: “Ài, cậu đừng khóc, có chuyện gì thì nói rõ ràng, tôi thật sự không lừa cậu, thật đó.”
“Anh ấy chia tay với tôi.”
“A…” Chúc Chu càng không biết nên làm thế nào.
Anh không biết xử lý tình huống này nha.
Tại sao lại chia tay?
Thời Đường tự phát hiện ra chuyện giữa Diệp Hàng và người kia rồi sao?
Diệp Hàng đưa tay gạt nước mắt trên mặt, thấy ánh mắt mê man của Chúc Chu, không biết kỹ năng diễn suất của Chúc Chu tốt hay anh ta thực sự không nói gì.
Diệp Hàng lại xác nhận thêm một lần, nghe Chúc Chu vẫn phủ định như trước, đè xuống sự nghi ngờ trong lòng, cuối cùng cũng chịu thả cho Chúc Chu đi.
Chúc Chu quay người đi vào tiểu khu, nhanh chân đến khu vui chơi trẻ em, không để ý rằng Diệp Hàng còn chưa rời đi.
Diệp Hàng ngồi lại lên xe, trợ lý thấy sắc mặt y rất xấu, quan tâm hỏi han: “Thầy Diệp, thầy không sao chứ?” Lúc ấy cậu ta đỡ Diệp Hàng lên xe lăn rồi trở lại trong xe, cũng không biết Diệp Hàng nói những gì với người kia, khoảng cách hơi xa, hơn nữa còn đứng sau xe, cậu ta quay đầu lại cũng không nhìn thấy được.
Diệp Hàng tựa lưng vào ghế, hơi thở mong manh, giống như đã phát bệnh đến giai đoạn cuối vậy.
Trợ lý cho rằng phải về bệnh viện, nhưng Diệp Hàng lại nói ra một cái địa chỉ.
“Đấy là đâu? Không trở về bệnh viện sao? Bác sĩ nói anh cần nằm viện quan sát thêm một thời gian nữa.”
Diệp Hàng hoàn toàn không nghe lọt tai mấy lời khuyên can, khăng khăng muốn đến chỗ Thời Đường.
Giống như lần trước, Diệp Hàng dùng thiết bị liên lạc qua video của bảo vệ ở dưới nhà gọi cho Thời Đường.
Mắt Diệp Hàng đỏ hoe đục ngầu nhìn Thời Đường, nói với hắn: “Anh xuống dưới, chúng ta nói chuyện.”
Thời khắc này, từ lâu Diệp Hàng đã quên mất dáng vẻ cao cao tại thượng của mình trong mắt đồng bạn, y hèn mọn như một mảnh lá khô, bất cứ lúc nào cũng có thể bị gió cuốn đi, không hề quan trọng, chẳng ai đoái hoài.
Cuộc tình này khiến y tự đẩy mình vào mê cung mà không hay biết.
Tuy biểu hiện của Thời Đường rất bình tĩnh, lúc chia tay đến mặt mũi cũng chẳng thấy đâu, chỉ gửi một cái tin, không chất vấn Diệp Hàng, cũng không nhục mạ Diệp Hàng vì chuyện này, nhưng không có nghĩa là hắn không tức giận.
Dù sao Diệp Hàng cũng là người yêu hắn, hành vi của Diệp Hàng tất nhiên đã chạm đến ranh giới cuối cùng của hắn.
Nói đúng hơn hà, dù là nam hay nữ, ai đối mặt với chuyện như vậy cũng không thể không thể bình tâm như vại.
Tuy lấy được video trong tiểu khu của Diệp Hàng không dễ, nhưng dùng chút thủ đoạn thì vẫn lấy được, chỉ là Thời Đường không làm như vậy.
Hắn muốn giữ lại chút thể diện cuối cùng, cho nhau một bậc thang, không muốn làm ra chuyện quá khó coi, hắn vẫn chưa bỉ ổi đến mức xâm phạm đời tư của người khác.
Cứ coi như bạn trai cũ của Diệp Hàng chỉ châm ngòi ly gián vô căn cứ đi chăng nữa thì hắn cũng không thèm quan tâm đến tính chân thực của chuyện này.
Chỉ cần nhìn thấy hành động của hai người này trong video của quán bar cũng đủ để hắn đưa lời chia tay.
Vốn hắn đã có ý này rồi, chỉ là Diệp Hàng gặp chuyện nên hắn mới tạm thời đặt nó sang một bên, mà sau khi sự việc này phát sinh, hắn thấy không cần thiết phải kéo dài thêm nữa, đối với ai cũng không tốt.
Chuyện này giúp Thời Đường càng thêm xác nhận hắn và Diệp Hàng thật sự không thích hợp.
Người yêu mà đối phương cần không phải người giống như hắn.
Bọn họ đều không thể nhân nhượng lẫn nhau, có lẽ ban đầu Diệp Hàng còn có thể nhường nhịn hắn, nhưng trong xương y vẫn muốn một người đi nâng niu mình, cưng chiều mình, nhường nhịn mình, thậm chí là nghe lời mình.
Nhưng hắn cũng không phải kiểu người yêu mà Diệp Hàng muốn.
Mà hắn đã đánh giá thấp khả năng mặt dày của Diệp Hàng.
Chuyện mình làm mà không hề thấy chột dạ chút nào sao? Nhất định phải phanh phui ra như vậy.
Thời Đường không thể hiểu nổi hành vi của Diệp Hàng, bởi nếu như hắn là Diệp Hàng, dù hắn có làm chuyện có lỗi với đối phương hay không thì chỉ cần người ta đã nói chia tay, hắn sẽ không đòi hỏi một lý do nào, chia thì chia.
Tình yêu gì lại có thể khiến con người ta đánh mất chính mình, chật vật cầu xin một lần gặp gỡ.
Hắn không làm được.
Nghĩ cũng không ra cái hình ảnh như vậy.
Cho nên Thời Đường đáp: “Không cần thiết, chúng ta không còn quan hệ gì nữa, đừng đến đây dây dưa.
Chuyên tâm dưỡng thương đi.”
Diệp Hàng nghe thấy câu cuối cùng Thời Đường còn dặn mình chuyên tâm dưỡng thương, cảm thấy hẳn Thời Đường không tuyệt tình như vẻ ngoài, lắc đầu nói: “Em không đi, dù anh có nói lời chia tay thì mong anh nói ngay trước mặt em, còn không em sẽ không đi.
Anh không sợ người ở đây sẽ bàn tán về anh sao, anh xuống đây gặp em đi.”
Thời Đường đáp lạnh như băng: “Không hề gì, tùy cậu.” Nói xong, hắn tắt video.
Thái độ của Thời Đường cũng quyết định thái độ của bảo vệ, lập tức nói với Diệp Hàng đang khóc không ra nước mắt: “Vị tiên sinh này, mong anh không đứng ỳ ở đây, ảnh hưởng đến các gia đình trong khu ra vào.” Giọng điệu khá lịch sự.
Diệp Hàng tan nát cõi lòng.
Y ngồi trên xe lăn sửng sốt hồi lâu, mãi đến lúc trợ lý ngồi không yên tự mình xuống xe đi tìm y Diệp Hàng mới qua lại xe.
Ánh mắt y nhìn thẳng ra ngoài cửa sổ, nói với trợ lý: “Cho tôi mượn điện thoại của anh một lát.”
Trợ lý lấy điện thoại di động ra đưa vào tay y, không hỏi gì.
Diệp Hàng cầm điện thoại di động nhắn cho Thời Đường một tin.
Diệp Hàng: Có phải là Chúc Chu, gã đầu bếp kia của anh, nói gì với anh không.
Nếu như anh ta có nói với anh điều gì thì anh không được tin, bởi vì anh ta đang gạt anh, anh ta chỉ muốn phá em thôi… Thời Đường, anh có thể tin tưởng em không?
Diệp Hàng đã mất lý trí, tâm tình đã chi phối y..