Đại Bảo Bối

Chương 31


Bạn đang đọc Đại Bảo Bối – Chương 31


Kỳ thực chuyện  xảy ra cũng không có phức tạp đến thế, thậm chí còn xảy ra một cách rất bình tĩnh.
Cũng không biết Ngô Hoài làm thế nào, chỉ biết hắn cho người nặc danh biên soạn một câu chuyện cùng họ không cùng tên gửi cho Thời Đường.
Ngô Hoài Cẩn là một người làm ăn, năng lực cũng cao hơn em trai nhiều, Ngô Hoài Vũ cũng không biết bạn trai mới của Diệp Hàng là ai, vì cậu ta không muốn làm phiền anh trai chỉ vì loại chuyện cỏn con này, cho nên tình nguyện dựa vào bạn bè bên người mình đi hỏi nhưng công tác bảo mật của Diệp Hàng rất tốt, dù sao y cũng chưa đưa Thời Đường ra mắt chính thức trước vòng bạn bè của mình, hẹn hò cũng chỉ đi một chỗ, bạn bè của họ ai mà rõ được? Bởi vậy Ngôi Hoài Vũ cũng chẳng rò la ra được gì.

Nhưng Ngô Hoài Cẩn không giống vậy, hắn chỉ cần phái người đi tìm hiểu một chút là biết, đã là thương nhân thì sao có thể không biết đến Thời Đường, tuy hai người cũng không giao tiếp gì nhưng trong mấy diễn đàn hội nghị vẫn từng gặp qua, chỉ là chưa thân quen.
Ngô Hoài Cẩn lớn hơn Thời Đường mấy tuổi, tuy không có qua lại hợp tác nhưng vẫn rất bội phục người trẻ tuổi này, thủ đoạn trên thương trường không thể coi thường được.
Nghe nói điều kiện gia đình cũng thường thường, đứa trẻ đến từ gia đình bình thường mà có thể đứng ở vị trí hiện tại của hắn sao có thể là người tầm thường được? Nếu so với những thương nhân có bối cảnh lại có đầu óc buôn bán, người trẻ tuổi có bối cảnh có thể dựa vào quan hệ của tổ tiên một bước lên mây.

Người bình thường muốn đứng ở vị trí này của hắn nếu không phải trả cái giá đắt cùng phải bỏ ra nỗ lực gấp trăm lần thì sao có thể đạt được?
Ngô Hoài Cẩn từ chối tin một người chỉ dựa vào may mắn là có thể đứng trên đỉnh.
Hắn biên soạn chuyện là vì mặt mũi của em trai, cũng không muốn khiến Thời Đường khó xử, không chừng tương lai còn hợp tác với nhau đấy?
Người đáng bị xem thường nhất trong chuyện này là người được gọi là nghệ thuật gia Diệp Hàng kia.
Nếu không phải còn dính líu đến thanh danh của em trai và danh dự của nhà họ Ngô thì dựa theo tính cách của Ngô Hoài Cẩn, hắn sẽ tung lên internet, để cho fan của nghệ thuật gia này ngắm nghía cẩn thận, người họ thần tượng có dáng dấp ra sao.
Thời Đường xem xong tin nhắn thì tắt điện thoại di động, như chưa có gì xảy ra, tiếp tục theo dõi thị trường chứng khoán trên máy tính bảng cùng với những bưu kiện điện tử cần hắn ký tên mà trợ lý gửi qua.
Vẫn đâu ra đấy, không nhanh không chậm.
Hội nghị buổi chiều vẫn được tiến hành như thường.
Thậm chí về đến nhà vẻ mặt hắn vẫn như thường, không có gì khác ngày hôm qua.

Sau khi hắn về nhà, thấy trên ghế salon trong phòng khách có một đứa bé đang ngồi, bé đeo tai nghe, tay cầm máy tính bảng chăm chú xem gì đó.
Ánh đèn trong phòng ấm áp, còn có hương thơm cơm canh lượn lờ nhàn nhạt, nháy mắt khiến Thời Đường quên đi chuyện xảy ra vào ban sáng.
Hắn thay giày xong mới vào phòng khách, đứa trẻ trên ghế salon lấy tai nghe xuống, hai mắt to to sáng ngời nhìn hắn, bé để lộ hàm răng trắng cười ngọt ngào: “Chú đã về rồi!”
Thời Đường nhìn Quan Quan, dù như thế nào cũng không thể giữ được khuôn mặt lạnh nhạt, không khỏi nở nụ cười.


Hắn nhìn Quan Quan, đáp: “Đúng thế.”
Quan Quan được đáp lại hào hứng ôm máy tính bảng trẻ em của mình, đạp dép lê đi vào bếp, bé còn nhớ không được chạy, đi nhanh tới bếp, dựa cửa bếp thò đầu vào thông báo cho Chúc Chu: “Baba, chú về rồi ạ!”
Chúc Chu lập tức đi ra, đứng ở cửa phòng bếp nói với Thời Đường đang chậm rãi bước qua: “Thời tiên sinh, ăn cơm trước hay tắm rửa trước?”
Thời Đường đáp: “Ăn cơm trước đi.”
Được, tôi sẽ bưng đồ lên ngay, ngài đi thay quần áo đi.”
“Ừm.”
Đối thoại ngắn gọn, tán gẫu xong ai làm việc người đó.
Quan Quan ngồi trên ghế nhỏ trong bếp tiếp tục xem máy tính bảng của mình, có lúc còn bập bẹ nhại theo lời thoại của nhân vật hoạt hình.
Ngoài Chúc Chu ra thì cái hấp dẫn Quan Quan thứ nhì chính là phim hoạt hình.
Mấy phút sau, Thời Đường ngồi ở trước bàn ăn, vừa suy tư vừa ăn canh.
Bên tai là tiếng thì thầm của hai ba con trong phòng bếp.
Thời Đường không phải kẻ ngu, thậm chí hắn còn nhạy bén thông minh hơn người thường nữa, nếu không đã không đạt được thành tựu như hiện tại.

Tuổi hắn còn trẻ, ngồi ở vị trí hiện tại, biết bao người nhăm nhe chế giễu, muốn nhìn xem hắn có bản lĩnh gì, mà hắn cũng đủ nỗ lực, cuối cùng không ai dám không tôn trọng hắn.
Câu chuyện kia, cộng với một cái video ở quán bar đủ để nhìn rõ mặt Diệp Hàng.
Một người trẻ tuổi, sở dĩ nói như vậy, là bởi vì đối phương thực sự trông có vẻ nhỏ hơn hắn, tuy chỉ thấy được gò má thôi.
Diệp Hàng ôm lấy cổ của đối phương, tư thế thân mật.
Buổi tối ngày hôm ấy xảy ra chuyện gì, kết hợp với thời gian này khi hắn tới thăm Diệp Hàng, trong mắt y luôn lóe lên vẻ bất an và áy náy.
Ban đầu hắn còn tưởng là do y lo hắn sẽ nói chia tay, nhưng giờ nhìn lại, hẳn là vì phản bội hắn mới đúng.
Dựa theo Thời Đường tính cách, không nhìn thấy Diệp Hàng cùng một nam nhân nằm trên giường, chỉ dựa vào một mẩu chuyện cùng hình ảnh ôm ấp ám muội trong quán bar thế này, hoàn toàn không đủ để thuyết phục hắn, cùng lắm thì có chút nửa tin nửa ngờ. 
Nhưng mà coi như y không phản bội hắn, chỉ cần nhìn thấy Diệp Hàng một mình uống say khướt trong quán bar, còn ôm cổ chọc ghẹo người khác thôi cũng đủ để Thời Đường kết thúc chút tình cảm này.

Bọn họ không thích hợp, Diệp Hàng là một người không có chừng mực.
Đối với mẩu chuyện và video, Thời Đường vẫn duy trì thái độ hoài nghi.
Nhưng khi ban đêm yên tĩnh, cặp cha con kia vừa rời đi không lâu, hắn cũng vừa tắm xong ra ngoài thì nhận được một cú điện thoại, trực tiếp xử tử hình cho Diệp Hàng.
Người gọi điện thoại cho hắn chính là Ngô Hoài Vũ. 
30 phút trước cú điện thoại.
Anh trai của Ngô Hoài Vũ gọi cậu ta vào thư phòng, muốn nói chuyện với cậu ta một lát.
Ngô Hoài Cẩn ngậm thuốc lá trong miệng, âu phục cởi hết các khuy, nhìn thấy em trai tiến vào, hắn đứng dậy khỏi bàn làm việc, ngồi chính giữa ghế salon, đưa số điện thoại trên máy tính bảng đặt trước mặt Ngô Hoài Vũ: “Đây là số điện thoại của bạn trai đương nhiệm của bạn trai cũ của em, là đàn ông.

Gọi di, nói cho hắn ta biết, em ngủ cùng bạn trai cũ, ngay lúc hai người kia còn quen nhau.

Đương nhiên, em cũng phải kể rõ sự thực, em cho rằng đối phương đang độc thân nên mới ngủ với người ta.

Dám không?” Ngữ khí khiêu khích.
Ngô Hoài Vũ nhìn số điện thoại trên máy tính bảng, không nói lời nào.
Ngô Hoài Cẩn cười nhạo một tiếng nói: “Không dám thì cút, tiếp tục uống rượu khóc nhè đi, đừng tới chỗ anh khóc tang.”
Lời lẽ thẳng thừng của Ngô Hoài Cẩn khiến Ngô Hoài Vũ siết chặt nắm tay, ngước mắt nhìn anh trai đáp: “Có cái gì không dám.”
Thấy em trai không lưỡng lự nữa, Ngô Hoài Cẩn rót cho mình chén trà, cũng cho em trai một chén, đặt trước mặt cậu ta, nói: “Vậy thì gọi đi?”
Ngô Hoài Vũ ngồi trên ghế salon, nhấp một hớp trà mùa thu hảo hạng, cầm lấy điện thoại Ngô Hoài Cẩn đã chuẩn bị cho mình.
Thời Đường cầm điện thoại lên, thấy là số điện thoại đã gửi tin cho mình, không do dự bắt máy.
Trước khi Ngô Hoài Vũ gọi điện thoại đã tự lên dây cót tinh thần cho mình,  lấy hết dũng khí.
Thật ra cậu ta không sợ, cậu ta chỉ do dự thôi, bởi vì cậu ta biết Diệp Hàng yêu đối phương.


Nhưng tình yêu này của Diệp Hàng lại đạp lên lưng cậu ta mà tiến tới.
Diệp Hàng quá đáng với cậu ta, mà cậu ta còn do dự vì Diệp Hàng.
Nghĩ đến sau khi Diệp Hàng chia tay đã lợi dụng cậu ta thế nào, thậm chí cậu ta còn an ủi y khi y nản lòng, bất ngờ ngủ một đêm, đổi lại sử lạnh lùng và một cái tát từ đối phương.
Cậu ta muốn Diệp Hàng giải thích cho mình, người kia cũng từ chối nói chuyện với cậu.
Nhiều vô số lần. 
Ngô Hoài Vũ đơn giản lại thô bạo kể cho Thời Đường nghe ngày hôm đó cậu ta cùng Diệp Hàng rời khỏi quán bar thì đi đâu, lại làm  những chuyện gì cùng Diệp Hàng.
“Tôi tên Ngô Hoài Vũ, là bạn trai cũ của Diệp Hàng.

Thứ tư hôm ấy, y đến quán bar uống rượu, tôi cũng ở đó, nói tóm lại, tôi tưởng lúc ấy y độc thân.

Tôi đưa y về nhà xong y còn để tôi ở lại, chúng tôi đều có chút say, nên cũng quá trớn.

Hôm sau tôi mới biết hai người còn chưa chia tay, các người vẫn đang ở bên nhau.

Tôi nghĩ hai người sẽ chia tay thôi, chờ mãi, hai người vẫn hòa hợp, y lại không định nói cho anh biết, tôi tức không chịu nổi nên gọi điện cho anh.

Tin hay không thì anh có thể hỏi Diệp Hàng, cũng có thể gọi cho tôi để ba mặt một lời.

Thể thôi, hết rồi.” Thừa thế xông lên, nói xong dập máy luôn.
Ngô Hoài Cẩn nhìn em trai tức giận cúp điện thoại, vỗ tay bộp bộp bộp. 
“Làm đẹp lắm, mẹ nó đây mới là đàn ông, phải thẳng thắn dứt khoát hiểu chưa? Uống say khóc nhè là cái thá gì?”
Cúp điện thoại xong, Ngô Hoài Vũ như bị tê liệt, dựa lên ghế salon thì thào: “Em và Diệp Hàng không có khả năng.” Lúc trước cậu ta vẫn vọng tưởng nối lại tình xưa với Diệp Hàng nhưng chuyện đến ngày hôm nay nói cho cậu ta biết, bọn họ không có cửa.  
Ngô Hoài Cẩn dí điếu thuốc vào gạt tàn, nói: “Anh thấy do bình thường em quá mức rảnh rỗi, trong đầu chỉ có chuyện tình ái thôi.

Gần đây anh có một vụ làm ăn cần có người qua Nam Phi một chuyến, em đi cùng đi.”
Ngô Hoài Vũ mịt mờ, đầu óc rối như tơ vò, cũng không nghe rõ anh trai nói gì, chỉ máy móc đáp lại một tiếng ừ.

Ngày hôm sau, Ngô Hoài Vũ bị đưa đi Nam Phi.
Khi Ngô Hoài Vũ trên đường ra sân bay, Diệp Hàng nhận được tin nhắn chia tay của Thời Đường.
Diệp Hàng còn đang dưỡng thương trên giường bệnh không thể nào tiếp thu được, gọi điện ngay cho Thời Đường, gọi không thông. 
Tuy y cũng không biết gọi được thì nên nói gì làm gì, nhưng theo bản năng y chỉ nghĩ gọi điện nói mấy câu với Thời Đường.  
Trong đầu Diệp Hàng đều nghĩ: lẽ nào Thời Đường biết chuyện rồi? 
Sau đó y lại lắc đầu phủ nhận. 
Không đâu, y không nói, Chúc Chu cũng không nói, sao Thời Đường có thể biết được?
Không liên lạc được với Thời Đường, Diệp Hàng lại nhấc máy gọi cho Chúc Chu. 
Chúc Chu nhận được tin nhắn của Thời Đường, nói không cần đem canh qua cho Diệp Hàng nữa. 
Đương nhiên Chúc Chu sẽ không hỏi sao lại không đưa canh nữa, nhận được tin lại tiếp tục quay về trạng thái làm việc trước đây, trưa sẽ đem cơm hộp cho Thời Đường, Tiểu Lâm không cần qua đây lấy nữa. 
Khi Diệp Hàng gọi điện qua, Chúc Chu vừa mới cầm theo hộp cơm rỗng ra khỏi công ty Thời Đường, chuẩn bị tới chỗ tàu điện ngầm. 
Khi anh nhìn thấy Thời Đường, vẻ mặt của Thời Đường vẫn như thường, không có cảm xúc đặc biệt nào.

Chúc Chu cũng không suy nghĩ gì xa, nếu có cũng chỉ nghĩ có lẽ Diệp Hàng không có thích canh anh nấu. 
Diệp Hàng gọi điện thoại cho Chúc Chu, thế nhưng không gọi được.
Bởi vì khi Chúc Chu quyết định không dính dáng gì đến Diệp Hàng nữa đã kéo số điện thoại của Diệp Hàng vào sổ đen rồi. 
Lương tâm cũng không ngăn đước quyết tâm muốn triệt để phân rõ giới hạn với Diệp Hàng của Chúc Chu 
Nhưng Diệp Hàng lại hiểu lầm, cho rằng Chúc Chu đã nói chuyện kia cho Thời Đường biết, sau đó chặn số của y, không muốn tiếp xúc thêm với y. 
Y chỉ nhận được một câu: Chia tay đi, không cần liên hệ.
Diệp Hàng nghĩ bậy nghĩ bạ, tưởng tượng ra vô vàn khả năng, y cảm thấy Chúc Chu đã lật lọng, lúc này đây y cực kỳ hận Chúc Chu. 
Y ngồi một mình trong phòng bệnh điên cuồng chửi bới Chúc Chu. 
Diệp Hàng định che dấu tất cả đương nhiên không cam lòng.

Y quyết định đi gặp Chúc Chu, để hỏi cho ra ngô ra khoai..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.