Đọc truyện Đặc Công Tà Phi – Chương 348: Trừng phạt
Năng lượng của bốn thần ngọc đỏ, hồng, đen, trắng có thể cứu người trên thế gian, cũng có thể đả thương người xuống địa ngục.
Lúc cứu người, ánh sáng của bốn thần ngọc đỏ, hồng, đen, trắng, lưu chuyển dịu dàng như làm gió mát ngày xuân trên miệng vết thương của người được cứu.
Nhưng —
Lúc đả thương người, ánh sáng của thần ngọc đỏ như lửa đốt tim, ánh sáng của thần ngọc hồng như nước vây thân, Die nd da nl e q uu ydo n ánh sáng của thần ngọc đen tựa như tia chớp thấu xương, ánh sáng của thần ngọc trắng tựa như cái lạnh đóng băng máu.
Hôm nay, chủ nhân của thần ngọc đỏ là đại bảo bảo, chủ nhân của thần ngọc hồng là nhị bảo bảo, chủ nhân của thần ngọc đen là tam bảo bảo, chủ nhân của thần ngọc trắng là tiểu bảo bảo.
Một câu “Ta muốn để cho ngươi biết, uy hiếp mẫu thân của ta, sẽ phải trả giá cao như thế nào!”, tức giận nói ra từ trong miệng tam bảo bảo thì trong nháy mắt —
Tam bảo bảo giẫm lên đầu gối bên chân trái của Nam Cung Liệt, bỗng chốc một luồng ánh sáng cuộn lên.
Ánh sáng tựa như tia chớp thấu xương, quanh quẩn chỗ đầu gối bên chân trái của Nam Cung Liệt, đầu gối bên trí của Nam Cung Liệt chợt không thấy đâu nữa, chỉ còn lại một lỗ thủng tròn đang trào máu.
Cơn đau nhức tựa như tia chớp thấu xương, từ chỗ đầu gối bên trái biến thành lỗ thủng, lan tràn ra khắp tứ chi.
Linh hồn giống như bị xé nát thành ngàn vạn mảnh, Nam Cung Liệt lại không có cách nào giãy giụa, phát ra tiếng kêu thảm thiết thê lương: “A –“
“Cho ngươi uy hiếp mẫu thân ta, xem ta không ngược chết ngươi thì thôi!”
tam bảo bảo giống như Nộ thần (thần giận) hạ phàm, chân nhỏ dùng sức đạp đạp, để lại lỗ thịt thủng khó coi chấn động lòng người, dieendaanleequuydonn cùng với dòng máu bắn tung tóe lưu đầy hơi thở chết chóc.
Dòng máu bắn tung tóe như suối trào, lại giống như mưa rơi xuống phía chân trời, khiến cả người Nam Cung Liệt đỏ máu, cũng càng nhuộm một mảnh đỏ máu tanh nồng hơn nữa.
Nắm chặt quả đấm, lại chậm rãi buông ra.
Ngẩng đầu, hít sâu một hơi, kềm chế kích động cứu Nam Cung Liệt, Nam Cung Tuyết Y nhẹ giọng nói: “Nguyệt muội, ta cho thứu vương và kim chồn ăn, nếu không chúng nó luôn một lòng tuẫn táng theo chủ, thật muốn tắt thở mà chết.”
Dứt lời, Nam Cung Tuyết Y cúi đầu xuống.
Cố gắng để ngoài tai những tiếng kêu thảm thiết của Nam Cung Liệt, Nam Cung Tuyết Y nhanh chóng dời bước, đi tới đại môn khu cấm địa.
Ban đầu, biết được nương ruột bị thân phụ giết chết, trong lòng Nam Cung Tuyết Y cũng có hận.
Sau lại, biết được thân phụ cũng không phải vô tình, hắn cũng có tình. Chỉ là, tình cảm của phụ thân, chỉ dành cho một mình Yên cô cô.
Vì vậy, Nam Cung Tuyết Y liều mạng quên lãng, quên mất sự thật nương mình bị thân phụ giết.
Nam Cung Tuyết Y rất nỗ lực, hi vọng tình phụ tử với Nam Cung Liệt có thể gần hơn, vậy mà……
Mỗi lần, Nam Cung Tuyết Y đi gặp Nam Cung Liệt, ánh mắt Nam Cung Liệt nhìn Nam Cung Tuyết Y chán ghét, da.nlze.qu;ydo/nn giống như đang nhìn một đứa nghiệt chủng không nên ra đời, đang nhìn một đứa nghiệt chủng mà hắn rất muốn bóp chết.
Khiến Nam Cung Tuyết Y rất đau lòng, mặc dù nương của hắn có lỗi, không nên thừa dịp phụ thân say rượu, giả trang thành Yên cô cô dụ dỗ phụ thân.
Nhưng hắn thì sao, hắn có lỗi gì?
Dù sao hắn cũng là máu mủ ruột của phụ thân, phụ thân không có một chút thân tình với hắn thì cũng thôi đi, vì sao lại dùng ánh mắt nhìn nghiệt chủng tới làm tổn thương hắn chứ?
Một lần duy nhất, phụ thân chủ động tìm hắn nói chuyện, mà lại còn gọi hắn một tiếng con.
Nhưng, phụ thân chủ động tìm hắn nói chuyện, kêu hắn một tiếng con, cũng hi vọng lấy được sự giúp đỡ của hắn, cùng nhau liên thủ diệt Thánh đế.
Sau khi bị hắn cự tuyệt, nghênh đón hắn, là một chưởng của thân phụ, một chưởng khiến hắn nằm trên giường mười ngày, hộc máu nửa tháng.
Phụ thân tổn thương hắn ra sao, hắn đều có thể tha thứ.
Nhưng, điều hắn không thể tha thứ là: hận ý làm mê muội trái tim phụ thân, lại vì cùng Thánh đế đồng quy vu tận, mà phá hủy nguồn suối duy nhất.
Nếu như không phải thần ngọc ngủ say ngàn năm, gặp được chủ nhân mà thức tỉnh.
Không những Thánh đế sẽ chết, hắn sẽ chết, Nguyệt muội sẽ chết, bốn bảo bảo của Nguyệt muội sẽ chết, dinendian.lơqid]on mà gần năm vạn người Linh cung, toàn bộ đều sẽ vô tội chết đi.
Người hận Thánh đế, concó thể hiểu. Nhưng mà, người hận đến nỗi liên lụy người vô tội, tàn sát người vô tội, con không thể lý giải, cũng không có cách nào tha thứ……
Đối diện —
Chân nhỏ của tam bảo bảo lưu chuyển ánh sáng, ác độc đạp lên thân thể Nam Cung Liệt, tạo ra vô số lỗ thủng, chợt ngồi chồm hổm xuống.
Hình như không hài lòng lắm với kiệt tác đầy máu tanh do mình tạo ra.
Tam bảo bảo nghiêng đầu, vừa thưởng thức nghe tiếng kêu thảm thiết của Nam Cung Liệt, lòng bàn tay vừa bắn ra ánh sáng của thần ngọc, liên tục cắt đứt mười ngón tay của Nam Cung Liệt.
“Thiên Cuồng đại ca, ta ra bên ngoài chờ các ngươi!”
Giao nhị bảo bảo đang ngủ ngọt ngào vào trong lòng Thiên Cơ lão nhân, Nam Cung Ngạo Nhật cũng cúi đầu xuống, đi ra khỏi cấm địa.
Bởi vì cam kết với huynh trưởng, một năm kia chất nhi Nam Cung Liệt diệt Ma tộc, hắn đã dùng mạng đổi mạng, từ trong tay Thiên Cuồng đại ca cứu Nam Cung Liệt.
Bởi vì cam kết với Yên Nhi, Nam Cung Liệt giết Thánh hoàng Nam Cung Húc, giết Thánh nữ Nam Cung Điệp, Dieenndkdan/leeequhydonnn giết mấy trăm vị sứ giả tên phụng lệnh của hắn xuất cung tìm kiếm Nguyệt nhi, hắn tất nhiên đã tha thứ rồi.
Nhưng —
Vì cùng hắn đồng quy vu tận, lại không để ý tính mạng của con ruột Nam Cung Tuyết Y, không để ý tính mạng của năm vạn người Linh cung, phá hủy nguồn suối duy nhất.
Hơn nữa, Nam Cung Liệt có thể rời khỏi Thiên Linh điện, bóp cổ hai người Thượng Quan Hạo và Hiên Viên Ly, đã xâm nhập vào trong cấm địa.
Đủ để chứng minh, vì cứu mạng cả đám Vô Ngân, giờ phút này, hai mươi mấy vị trường lão đã đánh nhau với Nam Cung Liệt nhất định đã bị Nam Cung Liệt lấy mệnh. Nếu không……
Trong hai mươi mấy vị trường lão, nhưng nếu còn có một người còn sống, đã sớm phát tín hiệu Nam Cung Liệt xông vào Thiên Linh điện, bắt Thượng Quan Hạo và Hiên Viên Ly đi cho hắn biết rồi.
Còn hơn nữa, theo chính miệng Thiên Cuồng đại ca nói: vì để Nguyệt nhi đến Linh cung trước thời hạn, Nam Cung Liệt lại còn huyết tẩy sơn trang Vạn Trúc.
Khiến bên trong sơn trang Vạn Trúc, dfienddn lieqiudoon từ lão giả tám mươi tuổi, cho tới đứa bé ba tuổi, mấy ngàn người vô tội không ai sống sót!
Nhiều khoản nợ mạng người như vậy, cho dù Nam Cung Liệt chết một vạn lần, cũng không đủ để trả lại.
Cho nên, sao hắn có thể làm như chưa xảy ra chuyện gì, tiếp tục nuông chiều Nam Cung Liệt, mở miệng để tam bảo bảo xuống tay lưu tình chứ?
Liếc nhìn bóng lưng Nam Cung Ngạo Nhật rời đi ở phía trước.
Ngay sau đó, Thiên Cơ lão nhân ôm lấy nhị bảo bảo, ánh mắt lần nữa trở lại nhìn tam bảo bảo đang tạo ra cảnh đầy máu tanh phía đối diện.
Cho dù tam bảo bảo có tính tình nóng nảy không thay mẫu thân mình trừng phạt Nam Cung Liệt.
Hắn cũng muốn trừng phạt Nam Cung Liệt, dùng mạng của Nam Cung Liệt tới an ủi oan hồn của trang chủ sơn trang Vạn Trúc, oan hồn của mấy ngàn người sơn trang Vạn Trúc.
Chỉ là, khụ khụ khụ, tam bảo bảo à, con dùng một chưởng đánh chết hắn được không, không cần phải “oanh động” như thế, máu tanh như thế, như thế……
Trong lòng Thiên Cơ lão nhân còn chưa nói thầm xong đâu.
Tay trái lôi kéo tay Thượng Quan Ngưng Nguyệt, tay phải cầm cây quạt lông gà, đong đưa đong đưa, đại bảo bảo đã nói ra lời từ đáy lòng Thiên Cơ lão nhân.
“Cho dù tên Nam Cung Liệt này, hắn có ngàn sai vạn sai, mà ta vẫn nhịn không được phải nói, tam đệ của ta, [email protected]*dyan(lee^qu.donnn) đệ cũng quá bạo lực rồi, bạo lực đến biến thái!”
Nói là nói như thế, nhưng vừa nghe thấy giọng điệu Đại bảo bảo cười hì hì, lại len lén thấy ý cười đầy hứng thú trong mắt đại bảo bảo.
Nó thật sự đồng tình với Nam Cung Liệt sao?
Sao làm người ta cảm thấy, đại bảo bảo không những không đồng tình với Nam Cung Liệt, còn ngại tam đệ của mình, ngược Nam Cung Liệt không đủ hung ác tàn nhẫn đây chứ?
Lòng bàn tay lật chuyển, ánh sáng của thần ngọc bay cuộn ra.
Tháo hai cánh tay Nam Cung Liệt xuống, sau khi khiến Nam Cung Liệt kêu gào bi thống thảm hại hơn, tam bảo bảo nghiêng mắt trả lời: “Đệ thích bạo lực, huynh quản được sao?”
“Cũng không thể nói như vậy, ta cũng là đại ca của đệ, sao lại không xen vào? Ta không chỉ phê bình đệ quá bạo lực, ta còn muốn phê bình đệ không hiểu cách ngược người!”
“Ngược người cũng là một loại nghệ thuật, muốn ngược khiến người ta vui tai vui mắt, mọi người mới có thể say mê xem cuộc vui. Còn kiểu ngược bạo lực giống như đệ ấy à……”
Tay trái rút ra khỏi lòng bàn tay Thượng Quan Ngưng Nguyệt, tay phải phe phẩy cây quạt lông gà.
Đại bảo bảo vừa đi về phía nhị bảo bảo, vừa thành thật chỉ bảo: “Còn chưa ngược chết Nam Cung Liệt, dienndnle,qu.y don cũng khiến những người ở một bên xem trò vui như chúng ta cảm thấy buồn nôn ghê tởm chết rồi.”
“A a, lại phê bình đệ ngược thê thảm không nỡ nhìn? Được, vậy thì giao cho huynh tới ngược, đệ lại muốn nhìn thử xem……”
Tay nhỏ bé khó chịu chống nạnh, nhìn đại ca đi tới, tam bảo bảo lớn tiếng nói: “Huynh ngược người ra sao mới có thể ngược đến khiến người ta vui tai vui mắt?”
“Nghiêm túc học đi!”
Cười hì hì đến trước mặt tam bảo bảo, cười hì hì cắm cây quạt lông gà vào cổ áo, cười hì hì ngồi xổm xuống, tiếp……
Đại bảo bảo duỗi hai tay ra, lòng bàn tay đưa về phía Nam Cung Liệt đã nhuộm đỏ máu.
Hai luồng ánh sáng như lửa đốt tim, từ lòng bàn tay Đại bảo bảo bay cuộn ra, thiêu rụi vạt áo cha bụng Nam Cung Liệt, cũng xé bụng Nam Cung Liệt ra một khe hở.
(còn tiếp)