Đọc truyện Đặc Công Tà Phi – Chương 347: Cho con mượn chơi một chút 3
Editor: Lavender – Blue
Beta: Van Tuyet Nhi
Món nợ mấy vạn mạng người Ma tộc, nợ mạng Nam Cung Húc, nợ mạng Nam Cung Điệp, những khoản nợ mạng đó không để Nam Cung Liệt lấy cái chết trả lại?
Nhưng, biết rõ Nam Cung Liệt đáng chết, Nam Cung Ngạo Nhật lại không thể giết, hoặc chính xác mà nói, Nam Cung Ngạo Nhật không dám giết.
Chỉ vì, mười bảy năm trước, hắn đã đồng ý với trưởng nữ Nam Cung Yên Nhi, sẽ không giết Nam Cung Liệt, Die nd da nl e q uu ydo n nếu không linh hồn của Nam Cung Yên Nhi sẽ khó yên nghỉ.
Cho đến lúc này —
Bởi vì Nam Cung Yên Nhi, Nam Cung Ngạo Nhật đã nhẫn nhịn nhiều lần với Nam Cung Liệt.
Nhưng tư tưởng Nam Cung Liệt gần như vặn vẹo, mức độ gần như biến thái, nhưng bởi vì cái chết của Nam Cung Yên Nhi, hận ý đối với Nam Cung Ngạo Nhật càng ngày càng tăng.
Hận đến không thể nắm chắc giết được Nam Cung Ngạo Nhật, liền phá hủy nguồn suối duy nhất, đồng quy vu tận với Nam Cung Ngạo Nhật.
Hận đến không có cách nào đồng quy vu tận với Nam Cung Ngạo Nhật, liền thắt cổ Thượng Quan Hạo và Hiên Viên Ly, uy hiếp Thượng Quan Ngưng Nguyệt giết Nam Cung Ngạo Nhật.
Chỉ là —
Một người làm việc không chừa chuyện ác, mất trí đến mức trời đất phẫn nộ gào thét, trời căm phẫn và đất gầm thét, cũng sẽ tự mình trừng trị hắn.
“Trời” căm phẫn và “đất” gầm thét này, chính là bốn bảo bảo của Thượng Quan Ngưng Nguyệt, bốn bảo bảo có bản lĩnh vô địch.
Ngay khi cổ Hiên Viên Ly sắp bị Nam Cung Liệt bẻ gãy, trong nháy mắt sắp tắt thở, nhị bảo bảo thi triển thuật thôi miên.
Thuật thôi miên của nhị bảo bảo, cũng không phải là thuật thôi miên thông thường.
Thuật thôi miên thông thường, người thi thuật cần phải thông qua ngôn ngữ, âm thanh, động tác, ánh mắt và tâm lý ám hiệu, dieendaanleequuydonn đưa thông tin vào trong tiềm thức của người chịu phải thuật, chậm rãi dẫn dụ người chịu phải thuật, tiến vào trạng thái ngủ mà không ngủ.
Nhị bảo bảo có được bản lĩnh thôi miên vạn vật, trong lòng chỉ cần muốn thôi miên người nào, người đó sẽ lập tức tiến vào trạng thái ngủ mê man.
Vì vậy —
“Nam Cung Liệt, ngủ!” Bốn chữ này, từ trong bờ môi nhỏ hồng mềm mại của nhị bảo bảo, mềm mại ngọt ngào tuôn ra trong nháy mắt.
Trước mắt Nam Cung Liệt bỗng tối sầm, mười ngón tay thả lỏng cổ Thượng Quan Hạo và Hiên Viên Ly ra.
Ngửa người ngã về phía sau, “ầm” một tiếng vang lên, hai mắt Nam Cung Liệt nhắm lại, nặng nề té lăn quay trên mặt đất.
Bởi vì Nam Cung Liệt dùng sức siết, cổ Thượng Quan Hạo và Hiên Viên Ly được thả ra, cả người cũng lâm vào trạng thái hôn mê, ngã xuống mặt đất.
“Phụ thân –“
“Đại ca –“
Bóng dáng chợt lóe, phu thê Thượng Quan Ngưng Nguyệt vọt tới đối diện.
Thượng Quan Ngưng Nguyệt ngồi trên đất, ôm nửa người Thượng Quan Hạo vào lòng, Hiên Viên Diễm ngồi trên đất, ôm nửa người Hiên Viên Ly vào trong ngực.
Đại bảo bảo vốn đang khoanh chân ổn định, cười hì hì đứng lên, lấy tốc độ như gió giật, đứng ở bên trái Hiên Viên Diễm.
Bên tay phải của đại bảo bảo, cây quạt lông gà vẫn đong đưa đong đưa.
Tay trái của Đại bảo bảo, lại bay cuộn ra hai tia sáng, một tia sáng xoay tròn ở chỗ cổ Thượng Quan Hạo, da.nlze.qu;ydo/nn một tia sáng xoay tròn ở trên cổ Hiên Viên Ly.
Vận dụng năng lượng thần ngọc, tiêu trừ vết sưng đỏ chỗ cổ Thượng Quan Hạo bị Nam Cung Liệt dùng quá sức.
Và vận dụng năng lượng của thần ngọc, chữa trị xương gãy bên trong cổ cho Hiên Viên Ly, ngăn chặn máu tươi phun trào như suối chỗ cổ Hiên Viên Ly.
Đại bảo bảo thu hồi ánh sáng, cười hì hì nói: “Phụ thân, mẫu thân, hai người không cần lo lắng, đại bảo bảo đã chữa khỏi thương thế cho ngoại công và Ly bá bá rồi, một lát nữa, bọn họ sẽ bình yên vô sự tỉnh lại.”
Ngẩng đầu, hai mắt liếc nhìn nhị bảo bảo nghiêng đầu nhỏ lên đầu vai Thánh đế, lại một lần nữa tiến vào mộng đẹp phía đối diện.
Ngay sau đó, phu thê Thượng Quan Ngưng Nguyệt, nhìn gương mặt tươi cười của Đại bảo bảo, đồng thời mở miệng đồng thanh khen ngợi: “Đại bảo bảo thật thông minh!”
Giờ khắc này, rốt cuộc phu thê Thượng Quan Ngưng Nguyệt đã biết vì sao lúc trước đại bảo bảo nhà bọn họ lại cãi nhau với Nam Cung Liệt?
Nhị bảo bảo vẫn luôn vùi đầu ngủ ngon, hai tai không nghe chuyện quanh mình.
Cho nên, đại bảo bảo tìm Nam Cung Liệt gây gổ, thật ra dụng ý thực sự là: cố ý đánh thức nhị bảo bảo, ám hiệu nhị bảo bảo thi triển thuật thôi miên.
Đối với sự khen ngợi của phụ mẫu, đại bảo bảo cũng không có chút khiêm tốn nào.
Cái miệng nhỏ nhắn bật cười, đong đưa cây quạt lông gà, đại bảo bảo nói: “Hì hì, đại bảo bảo cũng cho rằng như thế!”
Giơ tay lên, Thượng Quan Ngưng Nguyệt đưa ngón trỏ phải cưng chìu nhéo mũi đại bảo bảo.
Ngay sau đó, Thượng Quan Ngưng Nguyệt nhìn Hiên Viên Diễm, mở miệng nói: “Diễm, phụ thân và Ly, dinendian.lơqid]on chàng mang tới phía đối diện để họ nghỉ ngơi đi, về phần Nam Cung Liệt…… giao cho ta!”
Ý của Thượng Quan Ngưng Nguyệt, sao Hiên Viên Diễm lại không hiểu chứ?
Khóe môi cười gian trá, Hiên Viên Diễm khởi động năng lượng của Ma châu, lúc này tay trái ôm hông của Thượng Quan Hạo, tay phải ôm lấy hông của Hiên Viên Ly, nhanh chóng tới phía đối diện.
Tay áo màu tím, bỗng chốc cuốn lên, Thượng Quan Ngưng Nguyệt đã đứng ở trước mặt Nam Cung Liệt, trong đôi mắt ngọc lộ ra tia cười khát máu.
Vậy mà, ngay lúc tay trái của Thượng Quan Ngưng Nguyệt vươn ra, trong nháy mắt sắp thực thi trừng phạt với Nam Cung Liệt đang ngủ mê man, khiến hắn phải tan xương nát thịt.
Tam bảo bảo vốn đang nghiêng đầu, chống nạnh nghiêm túc đếm cánh hoa, chợt quay người lại, mở miệng kêu: “Mẫu thân –“
Rụt cánh tay trái lại, Thượng Quan Ngưng Nguyệt nhìn tam bảo bảo, dịu dàng hỏi: “Tam bảo bảo, con có chuyện gì sao?”
Bóng dáng chợt lóe, tam bảo bảo đã tới trước mặt Thượng Quan Ngưng Nguyệt.
Ngón trỏ chỉ về phía Nam Cung Liệt, tam bảo bảo nói: “Tam bảo bảo rất buồn chán, cái tên này ngủ mê man rồi, Dieenndkdan/leeequhydonnn có thể cho tam bảo bảo chơi một chút được không ạ?”
Ý ở ngoài lời của tam bảo bảo, sao Thượng Quan Ngưng Nguyệt lại không nghe ra chứ?
Đứng lên, nhướng mày, đôi mắt ngọc của Thượng Quan Ngưng Nguyệt thoáng hiện ý cười thật sâu hỏi: “Trừ buồn chán ra, còn nguyên nhân nào khác không?”
“Có! Mẫu thân, lúc trước người đã từng nói, từ trước tới nay hận nhất bị người khác uy hiếp, tam bảo bảo muốn nói cho mẫu thân……”
Cánh tay nhỏ cuồng ngạo vòng lại, tam bảo bảo ngửa đầu nói: “Tam bảo bảo không hận bị người khác uy hiếp, nhưng, tam bảo bảo hận nhất mẫu thân bị người khác uy hiếp!”
Tam bảo bảo nói xong, lúc này trong lòng Thượng Quan Ngưng Nguyệt cómột dòng nước ấm chảy qua, trên gương mặt nở ra một nụ cười rực rỡ.
“Được, cái tên ngủ mê man này, mẫu thân liền cho tam bảo bảo chơi!”
Dứt lời, Thượng Quan Ngưng Nguyệt lôi kéo bàn tay mềm mại nhỏ bé của đại bảo bảo, dời bước chạy tới chỗ đám người Hiên Viên Diễm phía đối diện.
Liếc Nam Cung Liệt một cái, tam bảo bảo khẽ lật cổ tay.
Mười luồng tia sáng sặc sợ, đồng thời tiến vào trong cơ thể của Nam Cung Liệt, tam bảo bảo phát ra giọng sư tử rống: [email protected]*dyan(lee^qu.donnn) “Nhị tỷ, tỷ có thể để Nam Cung Liệt tỉnh rồi!”
“Ô ô ô, tam đệ và đại ca đều đáng ghét, rất thích quấy nhiễu người ta đang ngủ ngon!”
Nhỏ giọng lầm bầm xong, đầu ngón tay cong lại, nhị bảo bảo không nỡ mở đôi mắt sáng ra, môi hồng non nớt vểnh nhẹ lên nói: “Liệt Liệt, tỉnh dậy đi!”
Mệnh lệnh đánh thức vừa nói ra khỏi miệng, nhị bảo bảo giống như vĩnh viễn cũng ngủ không đủ, lại một lần nữa tiến vào mộng đẹp.
Ở phía đối diện, mệnh lệnh êm ái theo gió thổi vào tai Nam Cung Liệt đang nằm trên mặt đất, con ngươi bỗng chốc mở ra.
Trong nháy mắt Nam Cung Liệt tỉnh lại, đầu tiên lòng tràn đầy nghi ngờ: xảy ra chuyện gì, tại sao hắn lại nằm trên mặt đất?
Sau đó, Nam Cung Liệt vừa sợ vừa giật mình phát hiện, trừ đầu hắn ra, có thể quay trái quay phải, các bộ phận khác trên cơ thể lại hoàn toàn không có cách nào nhúc nhích?
Lúc này —
Vận dụng thất thải linh lực, ngăn chặn mười huyệt lớn của Nam Cung Liệt.
Mặc dù tam tam bảo để Nam Cung Liệt tỉnh lại, lại không thể nhúc nhích, vẻ mặt tươi cười che giấu tức giận đập vào trong tầm mắt Nam Cung Liệt, dfienddn lieqiudoon cũng đưa tiếng cười âm hiểm vào trong hai tai Nam Cung Liệt.
“Nam Cung Liệt, vừa rồi uy hiếp mẫu thân ta, có phải uy hiếp rất sảng khoái không?”
Nam Cung Liệt cũng không trả lời, hắn đã nhận ra, nguyên nhân mình không có cách nào nhúc nhích, là do mười huyệt lớn đã bị phong bế lại.
Nam Cung Liệt đang vận chuyển hắc linh, ý đồ giải mười huyệt lớn đã bị phong bế.
Cười nhạt khẽ hừ, tam bảo bảo châm biếm nói: “Ngươi ngu xuẩn sao? Nếu ngươi vận chuyển hắc linh, có thể giải mười huyệt lớn đang bị phong bế, ta cần gì phải lãng phí hơi sức phong bế huyệt chứ?”
Ý đồ giải huyệt vị, nhưng Nam Cung Liệt không có cách nào thành công, ngừng vận chuyển hắc linh lại, hai mắt trừng nhìn tam bảo bảo đang cười châm biếm: “Ngươi……”
Một chân của tam bảo bảo, dậm lên đầu gối bên trái của Nam Cung Liệt, nghiêng đầu hỏi: “Có phải muốn hỏi ta, điểm huyệt của ngươi lại là muốn làm gì hay không?”
Không đợi Nam Cung Liệt đáp lời, dienndnle,qu.y don ý cười châm biếm trong mắt tam bảo bảo biến mất, thay vào đó, là sự tức giận khiến hồn phách Nam Cung Liệt phải kinh hãi hoảng sợ.
“Đừng có gấp, ta sẽ nói cho ngươi biết! Điểm huyệt đạo của ngươi, là bởi vì ta muốn cho ngươi biết, uy hiếp mẫu thân ta, sẽ phải trả giá cao như thế nào!”