Đặc Công Manh Phi

Chương Q.2 - Chương 167: Manh Phi Rất Kiêu Ngạo


Bạn đang đọc Đặc Công Manh Phi: Chương Q.2 – Chương 167: Manh Phi Rất Kiêu Ngạo


Mập mạp khuôn mặt tức giận biến thành màu gan heo, hắn khi còn bé sinh bệnh, trong nhà không có tiền cho hắn xem bệnh, vì vậy mới biến thành nói lắp, hắn thống hận nhất người khác bắt chước(làm theo) hắn.
Chỉ thấy mập mạp theo trên người chậm rãi xuất hiện một tầng huyền khí màu xanh, sát khí đùng đùng nhìn tiểu quỷ vừa bắt chước hắn.
Thanh sắc huyền khí(Huyền khí màu xanh) , huyền khí cấp 4, Mộc Nghiên có chút nho nhỏ kinh ngạc, một tiểu cường đạo tu vi dĩ nhiên tới cấp 4.
Thanh sắc huyền khí rất nhanh đánh tới tiểu Phượng, Phi Khê Trần phất tay, một đạo tử quang từ trong ống tay áo của hắn bay ra, hóa giải thanh sắc huyền khí của tên mập mạp.
“Tử …tử sắc..là ..là chí tôn…tam phẩm!”Đầu lĩnh cường đạo nhìn động tác kia của Phi Khê Trần, sợ đến hai chân như nhũn ra, mẹ nó, hôm nay xuất sư bất lợi, đệ nhất cái sinh ý liền gặp phải diêm vương, đây không phải là để cho huynh đệ bọn họ tìm phân sao?
Hắn cũng chỉ là một huyền khí tứ cấp trung kỳ mà thôi, cùng chí tôn quả thật chính là cách biệt trời và đất a.
“Ha ha đều biến thành nói lắp!”Tử Tầm Nguyệt vỗ tay cười to, đoàn người này xuất môn nhất định quên mang kính mắt, nếu không thế nào tự mình muốn chết chứ?
Ba ba ba….
Tiếng đao tử rơi xuống đất..

Đầu lĩnh cường đạo dẫn đầu phía sau hơn mười vị huynh đệ đồng loạt đem bả đao ném tới trên mặt đất, nói đùa, người ta là chí tôn, không muốn chết phải ngoan ngoãn.
“Đại gia tha mạng a, chúng tiểu nhân chỉ là vì miếng cơm mà thôi..Tiểu nhân trên có mẹ già, dưới có con nhỏ a…”Đầu lĩnh cường đạo quỳ trên mặt đất dập đầu bịch bịch.
“Không phải vừa rồi rất uy phong sao? Không phải muốn cướp áp trại phu nhân sao?”Phi Khê Trần khóe miệng cong lên, thanh âm trầm thấp thập phần nhu hòa nói.
“Không có chuyện đó, không có chuyện đó! Tiểu nhân miệng tiện, miệng tiện !” Ba ba ba, đầu lĩnh cường đạo hung hăng tự tát mình mấy cái.
Tiểu Phượng nhảy xuống ngựa, từng bước tiếp cận mấy người muốn đánh cướp bọn họ, cười như thiên sứ.
“Hắc, không phải mới vừa muốn giết ta sao? Thế nào không tiếp tục động thủ?” Tiểu Phượng đứng ở trước mặt tên mập mạp, cười hì hì nói với hắn.
Thế nhưng tiểu Phượng càng như thế, tên mập mạp càng sợ, có loại người gọi là nham hiểm, trước mắt người này chính là loại đó, tổ tông oa, hắn sai rồi được không?
Tên mập mạp bị tiểu Phượng hù dọa đến điên cuồng lắc đầu, thịt béo trên mặt bị hắn lắc được đến run lên .
“Đại,đại đại đại gia…tha mạng oa…” Mập mạp mồ hôi chảy ròng ròng, móng heo béo phì còn không dám đi lau.
Tiểu Phượng sờ cằm :“Tha mạng?”
“Dạ dạ….” Những người liên can điên cuồng gật đầu, tha mạng, đúng vậy tha mạng, bọn họ sau này xuất môn nhất định phải tìm hiểu tin tức tốt mới được, không bao giờ lỗ mãng như thế này.
Tiểu Phượng cười hí mắt :“Tha mạng có thể, thế nhưng ta có điều kiện.”
“Mặc kệ điều kiện gì chúng tiểu nhân đều đáp ứng.”
“Đúng đúng, đều đáp ứng!”
“Đáp……Đáp đáp đáp ứng.”
“Tốt, vậy về sau ta liền là lão đại của các ngươi.” Tiểu Phượng ngẩng đầu ưỡn ngực, rất là đắc ý nói, hắc hắc.
“Lão đại, ngài về sau liền là lão đại của chúng ta…”

“Ừ.” Tiểu Phượng rất có khí thế vung tay lên, quả nhiên bốn phía lặng ngắt như tờ.
Mộc Nghiên khóe miệng giật giật, tiểu tử này điên nghiện, bất quá khí thế thuộc về thần phạt thú vương đúng là không thể coi thường.
Tử Tầm Nguyệt không vừa ý, cũng vội vã nhảy xuống ngựa chạy đến trước mặt Tiểu Phượng nói :“Phượng Tà, ta đây là cái gì?”
“Ngươi a..” Tiểu Phượng mắt to chuyển a chuyển, nhắc lên hứng thú của Tử Tầm Nguyệt , chính là không nói..
Tên mập mạp đôi mắt nhỏ xoay chuyển, nhận thấy hiện tại là lúc lấy lòng liền há miệng nói :“Đại tẩu!”
Còn thật là làm khó ập mạp nói lắp ,vì để lấy lòng, cố gắng không để mình nói lắp.
Tiểu Phượng đôi mắt sắc bén quét về phía mập mạp, tên mập mạp lập tức cúi đầu, hắn giống như cũng không có nói sai a, vì sao không biểu dương hắn, ngược lại , bộ dạng muốn giết hắn ? Ngao ô…. Không nên oa, hắn còn không có sống đủ…
“Hắc, câu trả lời này ta rất hài lòng.” Tử Tầm Nguyệt gật gật đầu, ngón tay chỉ vào đám người quát lên :“Các ngươi đều nghe thấy đúng không?”
“Nghe thấy…Đại tẩu!”
Phi Khê Trần toát mồ hôi, một đám nam nhân hơn ba mươi tuổi, cư nhiên gọi hai hài tử sáu tuổi là đại ca đại tẩu, ách…Hắn trong gió hỗn độn a…
Mộc Nghiên thiếu chút nữa ngã từ trên lưng ngựa xuống, nãi nãi , đám người này đều không là chơi đùa chơi đùa, thật đúng là đủ ác(bẩn), vì mạng sống chuyện gì cũng đều làm được.
Tiểu Phượng một chưởng đánh đến trên ót mình, trời ạ, sét tới đánh chết hắn đi, hắn lẽ nào nhất định bị Tiểu Nguyệt ăn gắt gao? Nga…Dễ nhìn a, mỹ nữ a, chúng ta vô duyên….
“Chơi đủ sao? Chơi đủ liền nhanh trở về, chúng ta còn muốn chạy đi.” Mộc Nghiên vung lên mã tiên, rất có tư thế nếu như Tiểu Phượng cùng Tử Tầm Nguyệt hai người nói không liền phất roi chạy đi.

“Hắc hắc, được rồi được rồi!”Hai người ngoan ngoãn lên ngựa.
“Gía!” Mộc Nghiên phất roi chạy đi.
“Các ngươi phải làm cho tốt, nếu như để lão đại ta biết các ngươi lười biếng, hừ hừ, ta lột da các ngươi.” Tiểu Phượng hướng đám người kia uy hiếp nói.
“Dạ dạ, chúng ta nhất định hảo hảo làm, không cho lão đại người thất vọng.”
“Gía!” Phi Khê Trần mang theo tiểu Phượng rời đi, đuổi theo Mộc Nghiên.
“Lão đại đi thong thả a!” Mọi người hết sức không nỡ, thẳng đến nghe không đến tiếng vó ngựa, mọi người đều nhặt lên đao tử bốn phương tám hướng chạy, nói giỡn lúc này không chạy còn chờ lúc nào? Không lẽ ngồi chỗ này chờ bọn họ ngày sau tới cửa sao?(này đao tử nói thế nào cũng đáng mấy lượng bạc oa, ngốc sao không lấy!)
Trở lại Hồng Tụ đô thành, mấy người Mộc Nghiên chân trước mới vào thành, chân sau mấy kỵ sĩ thủ thành liền hướng tam điện hạ hồi báo tin tức.
Không có trực tiếp về phủ, Mộc Nghiên còn là mang tiểu Phượng cùng Tử Tầm Nguyệt đi Đường Môn.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.