Bạn đang đọc Đặc Công Manh Phi: Chương Q.2 – Chương 166: Xác Định Là Đánh Cướp ?
“Nha đầu !” Hắn nha đầu, trong lòng ấm áp , ngọt ngọt, Phi Khê Trần không có cách nào biểu đạt loại tâm tình này, chỉ có thể một lần lại một lần gọi Mộc Nghiên.
Mộc Nghiên hai tay ôm Phi Khê Trần, đem đầu chôn ở trong lòng Phi Khê Trần rầu rĩ nói :“Cho nên Trần phải mở lòng sống vui vẻ, đừng để bá phụ bá mẫu lo lắng.”
Phi Khê Trần cằm đặt ở trên đầu Mộc Nghiên :“Ừ, sẽ, có nha đầu bồi ở bên cạnh ta, ta sẽ rất vui vẻ.”
Từ Mạnh gia bảo trở về liền không thấy Ngục Viêm Thương, sáng sớm hôm sau chờ đám người Mộc Nghiên ăn xong bữa sáng chuẩn bị đi thì thằng nhãi Ngục Viêm Thương lại xuất hiện.
“Muốn cùng nhau đi sao?” Mộc Nghiên nhìn Ngục Viêm Thương hỏi, trong mắt hắn tràn ngập tơ máu, vành mắt đen thui, nhìn ra được hắn một đêm không ngủ.
Ngục Viêm Thương nhu nhu huyệt thái dương mệt mỏi nói :“Không được, các ngươi về trước đi, ta bên này còn có một số việc không xử lý tốt, chờ xử lý xong sẽ trở lại!”
“Ừ, chúng ta đây đi trước!” Trở lại gian phòng cầm lấy bao quần áo, dắt lấy tuấn mã từ gã sai vặt,bốn người Mộc Nghiên, Phi Khê Trần, Tiểu Phượng , Tử Tầm Nguyệt ở dưới ánh nhìn chăm chú của Ngục Viêm Thương hướng Hồng Tụ đô thành chạy đi.
Thẳng đến thân ảnh đám người Mộc Nghiên biến mất ở trong tầm mắt, Ngục Viêm Thương mới thu hồi đường nhìn.
“Chủ nhân, sự tình có chút manh mối.” Tả hộ pháp đột nhiên xuất hiện phía sau Ngục Viêm Thương .
Ngục Viêm Thương quay đầu :“Đi vào nói.”
“Hôm qua người tập kích chúng ta ở trên ống tay áo đều thêu viền bạc .” Tả hộ pháp đem tin tức suốt đêm tra được báo cho Ngục Viêm Thương.
“Viền bạc.” Ngục Viêm Thương mi đầu nhíu lại, rơi vào trầm tư.
Hôm qua từ Mạnh gia bảo trở về liền nhận được tin tức của tả hộ pháp, những nơi hắn đầu tư đều bị không rõ nhân sĩ tập kích, người của hắn nhẹ thì bị thương, trọng liền trực tiếp tử vong.
Trong đầu đột nhiên xuất hiện biểu tượng một tổ chức, Ngục Viêm Thương không thể tin được trừng lớn hai mắt.
“Chủ nhân.” Tả hộ pháp lo lắng hô.
Ngục Viêm Thương nâng tay, ý bảo mình không có việc gì, hít sâu một hơi mới chậm rãi nói :“Ta nghĩ ta đã biết là ai.”
“Ai?”
“A, ngoại trừ bọn họ còn có người nơi nào trang phục có viền bạc?” Ngục Viêm Thương nhìn tả hộ pháp nhấn mạnh từ viền bạc.
Tả hộ pháp nghe xong Ngục Viêm Thương nói, suy nghĩ kỹ càng, nghiêm túc nghĩ, đột nhiên mạnh ngẩng đầu :“Là bọn họ, nhưng bọn họ không phải đã ẩn cư lâu rồi sao?Thế nào còn quản chuyện hồng trần? Còn có bọn họ sao tìm tới chúng ta?”
Tả hộ pháp nghĩ chính mình tim đập giống như sắp vọt tới cổ họng , nghĩ đến là ai làm, hắn hô hấp đều có chút khó khăn.
Nếu như thật là bọn họ, như vậy…
“A…Nếu muốn biết vì sao, rất đơn giản , sự tình đến mức nhất định bọn họ tự nhiên sẽ xuất hiện.”Ngục Viêm Thương tia mệt mỏi trên mặt đã biến mất, thay vào đó là nụ cười tàn nhẫn.
“Chủ nhân tính toán làm thế nào?”
“Bọn họ không phải muốn hủy hoại tất cả của chúng ta sao?Như vậy liền như bọn họ mong muốn.”
“Chủ nhân….“Tả hộ pháp kích động tiến lên một bước, sao có thể tâm huyết mấy năm nay của chủ nhân, sao có thể không công đưa cho bọn họ? Không được, tuyệt đối không đồng ý, cho dù chết cũng không đáp ứng.
“Tả, đừng kích động, ý của ta là…”Ngục Viêm Thương nhướng mi, cười đến vẻ mặt âm trầm.
“Ý chủ nhân là làm giả cho bọn họ nhìn?”
“Ừ! Tốt nhất là bộ dạng không thể trở mình!” Ngục Viêm Thương hừ lạnh, tưởng cùng hắn đấu? Có thể, kia nhìn ngươi có bản lĩnh hay không mới được.
Tả hộ pháp gật đầu :“Thuộc hạ đã biết làm như thế nào, thuộc hạ lập tức đi làm!”
“Ừ, đi đi!”
Ngục Viêm Thương đứng ở trước cửa sổ nhìn bầu trời xanh thẳm , khóe miệng cong lên dáng tươi cười nghiền ngẫm “bọ ngựa bắt ve hoàng tước ở phía sau.Không biết chúng ta ai có tư cách làm hoàng tước!” (*hoàng tước : chim sẻ )
Tục ngữ nói, xuống núi dễ, lên núi khó, quả nhiên trên đường đi trở về đám người Mộc Nghiên cảm thấy thập phần nhanh, trên đường bầu không khí rất tốt bốn người nói nói cười cười.
Lúc bốn người Mộc Nghiên đi qua một dãy núi thì bỗng xuất hiện một đám nam nhân mặc đồ vải,béo gầy, cao lùn, mỗi người trong tay đều cầm một cây đại đao, nam nhân cao to đứng đầu cầm đại đao trong tay chỉ vào bốn người Mộc Nghiên nói :“Đứng lại, đường này là gia mở, cây này là gia trồng, nếu muốn đi qua lưu lại tiền của.”
Mộc Nghiên 囧, mới đầu còn tưởng là tới giết bọn họ, thế nhưng kết quả cư nhiên là đánh cướp.
Thế nhưng đoàn đại ca là mắt mù hay sao? Bọn hắn cho rằng bốn người dễ bị khi dễ sao?
Phi Khê Trần vẻ mặt phong khinh vân đạm, trong mắt vô cùng bình thản, đối chuyện trước mắt căn bản không đề dậy nổi hứng thú của hắn.
Tiểu Phượng cùng Tử Tầm Nguyệt hai người còn là hai mắt hình trái tim, oa tắc…Đánh cướp! Hắc hắc, chỉ là không biết ai cướp ai.
“Lão…lão đại…Ngươi…Ngươi xem ..kia tiểu …tiểu ..nữu*..lớn ..lớn lên ..thật..thật xinh đẹp!” Một nam nhân thân hình mập mạp hướng người cầm đầu của bọn họ lắp bắp nói. (*nữu : con gái – cô gái)
Lão đại ngốc hai mắt hèn mọi liếc qua trên người Mộc Nghiên, chảy nước miếng nói :“Không sai, xác thực xinh đẹp, vừa lúc lão tử thiếu một áp trại phu nhân, ha ha, chúng bay đem cô nương này về sơn trại.”
Hiện tại hắn đã quên mình là tới đánh cướp,có vẻ như cướp sắc so với giật tiền còn rất có tiền đồ, huống hồ cô nương này còn rất trẻ, nhất định là còn non.
“Còn…còn không…không nhanh..đều..đều sững sờ..làm …làm gì..không…không có nghe…nghe được…lão…lão ..lão đại …nói sao?Hỗn ..hỗn đản!!” Tên mập mạp hướng người phía sau hét lớn.
Tiểu Phượng cùng Tử Tầm Nguyệt ôm bụng, thiên, người này rất khôi hài, không được…
“Phốc ha ha…” Rốt cục hai người không nhịn được cười ra tiếng.
Mộc Nghiên đã không thể dùng co rút đến hình dung.
Phi Khê Trần ở lúc tử mập mạp kia đề nghị đem nha đầu mang đi thì cũng đã không bình tĩnh.
“Cười…Cười cái gì? Lão …lão tử..chờ ..chờ ..sẽ ..khiến ..cho các ngươi…khóc!!”
“Cách…ngươi…ngươi nói…nói cái gì? Khiến…khiến ta khóc? Ha ha…” Tiểu Phượng học theo tên mập mạp lắp bắp từng chữ từng chữ.