Đặc Công Manh Phi

Chương Q.2 - Chương 138: Manh Phi Thay Đổi Thân Phận [2]


Bạn đang đọc Đặc Công Manh Phi: Chương Q.2 – Chương 138: Manh Phi Thay Đổi Thân Phận [2]


“Tử Yên sao!” Mộ Uyên Tuyết ánh mắt hiện lên một tia ngoan độc, hướng quản gia nói :”Nha đầu này ta muốn!”
“Vâng!”
Đối cảnh tượng phát sinh trước mắt quản gia đã quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn, chỉ cần nha hoàn đi vào đây có chút tư sắc bị tiểu thư nhìn thấy đều sẽ chịu phải độc thủ của nàng.
Cấp Mộc Nghiên một ánh mắt ngươi tự cầu phúc, lão quản gia liền rời đi…Nhiệm vụ của hắn đã hoàn thành, không có lý do gì phải ở lại đây.
Mộ Uyên Tuyết mang theo nha hoàn cùng Mộ Uyên Nhiễm, Mộc Nghiên trở lại ‘Uyển tuyết cư’ của nàng.
“Mộ Uyên Nhiễm ngươi nên cảm thấy may mắn, hiện tại có người có thể bồi ngươi.”Mộ Uyên Tuyết thưởng thức ngón tay mình, châm chọc nói.
“….” Mộ Uyên Tuyết vẻ mặt khinh thường.
Ba ba ba ba…
Một trận ba ba thanh âm vang lên, Mộ Uyên Tuyết đem những đồ có thể ném đều ném vỡ, có thể đánh đổ liền đánh đổ.
Mộc Nghiên cái trán ứa ra hắc tuyến, nữ nhân này thần kinh có vẻ rất không bình thường a.

Rốt cục chờ được Mộ Uyên Tuyết phát tiết xong, nha hoàn dâng khăn lông lên để Mộc Uyên Tuyết lau tay!
Mộ Uyên Tuyết lau tay xong, trực tiếp đem khăn lông ném tới trên người Mộ Uyên Nhiễm.
“Trong thời gian một chén trà nhỏ công phu hai người các ngươi nếu như không thể đem nơi này quét dọn sạch sẽ, vậy hai người các ngươi..sẽ phụ trách giặt tẩy tất cả y phục của hạ nhân.”Nói xong, Mộ Uyên Tuyết liền mang theo nha hoàn đi ra ngoài.
Mộc Nghiên tiểu hỏa miêu* cọ cọ, nữ nhân chết tiệt, nàng giống như không trêu chọc nàng ta đi? Nàng mới đến liền cho nàng ra oai phủ đầu, tốt, tốt! (* tiểu ngọn lửa – ý nói tức giận)
Mộc Uyên Nhiễm cầm chổi quét tước, thấy Mộc Nghiên vẫn đứng ngơ ngác nói :”Không muốn bị phạt liền nhanh chóng quét dọn.”
“Nga, được!” Mộc Nghiên cũng đi lấy một cái chổi cùng Mộc Uyên Nhiễm hai người phân chia làm việc.
Mộ Uyên Nhiễm tốc độ rất nhanh, hơn phân nửa là nàng quét dọn, Mộc Nghiên nghĩ nàng có phải mỗi ngày đều làm những việc này hay không?
Nữ tử này bất kể là tâm trí hay vẻ bên ngoài đều so Mộ Uyên Tuyết mạnh hơn, hơn nữa Mộ Uyên Nhiễm còn là tỷ tỷ, nhưng ở Mộ gia địa vị cũng không bằng Mộ Uyên Tuyết, với lại Mộ Uyên Tuyết đối Mộ Uyên Nhiễm coi như là hạ nhân mà sai sử, mọi người Mộ gia đều mở một con mắt nhắm một con mắt.Đây là vì sao chứ?
Mộ Uyên Nhiễm chính là trưởng tôn nữ Mộ gia a.
Giống như không được sủng đều không phải là chi thứ hoặc tiểu thiếp sao?
Tư liệu mà Mộc Nghiên đọc được nói rõ Mộ Uyên Tuyết mới là chi thứ, kia Mộ gia sao lại cùng nơi khác không giống nhau?
Kỳ lạ, thật kỳ lạ, cái này khiến Mộc Nghiên nổi lên lòng hiếu kỳ, Mộc Nghiên rất muốn biết đã xẩy ra chuyện gì.
Hơn nữa Mộ Uyên Nhiễm khi còn bé thế nhưng là Mộ gia bảo bối, hiện tại địa vị cũng không bằng một hạ nhân.
Hắc…Mộ gia không biết bảo bối, vậy mình thay bọn họ cất giữ đi! Mộc Nghiên tà ác nở nụ cười.
Mộ Uyên Tuyết đúng giờ trở lại, nhìn nhã gian đã được thu thập vô cùng sạch sẽ, nở nụ cười rất khó coi, ngày hôm nay cũng phát tiết xong cho nên phất tay để Mộ Uyên Nhiễm mang theo Mộc Nghiên hiện tại cũng chính là Tử Yên trở lại tiểu viện của Mộ Uyên Nhiễm.
Mộc gia.
Mộc gia từ trên xuống dưới đều gấp đến độ kiến bò trên chảo nóng.
Bởi vì bọn họ ở trong phòng Mộc Nghiên tìm được thư Mộc Nghiên lưu lại, phía trên liền đơn giản nói nàng có việc gấp muốn xuất môn mấy ngày, cụ thể lúc nào về không xác định, bảo bọn họ yên tâm.
Yên tâm?

Làm sao có thể yên tâm!
Nếu như yên tâm kia mới là chuyện lạ.
“Khê Trần a, vẫn không có tin tức của nha đầu Nghiên nhi sao?”Lão gia tử hỏi.
Phi Khê Trần mệt mỏi lắc đầu, hắn cơ hồ đem nhân lực có thể điều động đều điều động , kết quả đều không thấy, không thấy, căn bản là không ai thấy Mộc Nghiên.
Thậm chí ngay cả thị vệ canh cửa đều nói :”Không thấy tiểu thư xuất môn.”
Phi Khê Trần biết Mộc Nghiên nhất định là dùng công phu kỳ quái của nàng để đi ra ngoài.
Tuy là biết sẽ không có người thương tổn được nàng, thế nhưng Phi Khê Trần vẫn là rất lo lắng.
Gian phòng Mộc Nghiên
Phi Khê Trần nằm ở trên giường Mộc Nghiên, phía trên còn lưu lại mùi vị của nàng.
“Nha đầu, chơi mệt liền trở về, ta ở chỗ này chờ nàng, lần sau không nên bỏ lại ta một người rời đi,tư vị chờ đợi thật quá giày vò!”
“Thi Thi tỷ ngươi nói Nghiên tỷ tỷ đi làm gì?” Tiểu Phượng xoay quanh Thi Thi hỏi.
“Ta cũng không biết, biểu tỷ sẽ không lại giống như mười năm trước chứ? Ngô…Biểu tỷ, Thi Thi rất nhớ ngươi!” Thi Thi vừa nghĩ đến lại muốn rất lâu rất lâu không thấy được Mộc Nghiên liền đau lòng.
Tiểu Phượng ôm đầu đỡ trán, hắn hiện tại mới phát hiện Thi Thi tỷ là cỡ nào yêu dính Mộc Nghiên, so với hắn còn dính hơn.

Mắt thấy Thi Thi lập tức lại muốn khóc, tiểu Phượng vội vàng an ủi, hắn rốt cục biết nước mắt là cỡ nào đáng sợ.
Sau khi đem Thi Thi dỗ ngủ , tiểu Phượng lặng lẽ đi ra ngoài.
Đứng trong sân, nhìn trăng sáng trên bầu trời, hồng sắc yêu diễm ở dưới ánh trăng thoạt nhìn càng thêm mị hoặc.
Tiểu Phượng lúc này căn bản tìm không được bộ dáng đơn thuần khả ái lúc ban ngày.
Đứng ở giữa sân, hai tay đặt ở sau lưng, đôi mắt khẽ híp.
Bỗng nhiên tiểu Phượng khóe môi cong lên , khẽ lẩm bẩm :”Nghiên tỷ tỷ, ngươi thật đúng là không đủ ý tứ a, tự mình một người liền đi qua.”
Tiểu Phượng đã đoán được Mộc Nghiên đi nơi nào.
Chỉ là Mộc Nghiên đã không có hướng mọi người nói rõ, vậy tiểu Phượng có quyền thay nàng giấu diếm.
Bất quá đối Mộc Nghiên không có mang theo mình vẫn là khiến tiểu Phượng có chút nghẹn khuất.
Khóe miệng dương lên dáng tươi cười tà ác, tiểu Phượng chậm rãi bước về phòng mình, không thể quang minh chính đại đi, có thể lén lút chuồn đi a, hắc hắc !!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.